Tiếng hét thất thanh của Diệp Như khiến mọi người chú ý, Cao Trình chạy nhanh vào phòng ngủ và một sự thật kinh hoàng hiện ra.
Trên chiếc giường với tấm trải màu đen, xung quanh những cánh hoa hồng rực đỏ, một nạn nhân được trang điểm như một búp bê baby đang yên lặng nằm đó. Nếu không có con dao cấm vào ngực và máu chảy xuống từ con dao ấy, Chương Hiểu sẽ tưởng đây là một búp bê thật đang yên ổn say giấc ngủ. Cô gái khá đẹp, đội một mái tóc giả màu vàng đặc trưng của búp bê, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, gương mặt cũng được đánh phấn trắng bệnh, đôi môi được tô son đỏ rực. Hai má được đánh phấn đen, màu đen của bóng đêm, của tội ác.
Một ngôi nhà rộng lớn, một bài đồng dao, hai xác chết, hai cách trang trí trang điểm người chết khác nhau, nhưng tất cả đều kinh dị.
- Không đúng. Chương Hiểu lên tiếng.
-Căn nhà này có mấy phòng?
Câu hỏi của cô làm mọi người ngạc nhiên nhưng rồi sự bàng hoàng hay đúng hơn là nỗi khiếp sợ hiện rõ trong mắt. Một căn hộ thông thường gồm phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm. Không ai bảo ai, tất cả đều hướng mắt về căn phòng tắm cách đó không xa. Không ai tiến lên, tất cả nhìn nhau. Và có lẽ cũng không ai muốn nhìn thấy sự thật mà họ đang suy nghĩ.
Trình Ngạn THâm bước đến, từ từ mở cửa phòng tắm ra. Tiếng cót két của cánh cửa gỗ , tiếng hít thở của mọi người làm không gian thêm rùng rợn, quái lạ đến khó hiểu. Chương Hiểu cảm thấy, dường như họ đang tiến dần đến một bức màn mà khi vén nó lên hàng loạt tai ương sẽ ập đến.
Và đây là điều họ thấy. Một người đàn ông khoác trên mình bộ đồ của Chung Qùy đang quỳ trên sàn nhà, vòi nước trên đầu vẫn không ngừng chảy nhưng thứ đó không phải là nước mà máu. Máu tuôn dữ dội, nó chảy qua đầu, lên vai, đến lưng và rồi hòa vào dòng máu dưới sàn. Khuôn mặt nạn nhân cũng được trang điểm, nền màu trắng, lông mày tô đậm, được vẽ nhếch lên khá cao, xung quanh hàm được gắn một hàm râu đen rậm rạp. Để hoàn thiện tác phẩm của mình, hung thủ còn giúp nạn nhân đeo thêm một chiếc mũ của phán quan. Nhưng mà đáng sợ nhất chính là đôi mắt mở to ấy. Nó trợn ngược lên, nhìn chăm chăm vào tấm kính trong phòng. Cái nhìn ấy ám ảnh Chương Hiểu.
Chương HIểu bước đến đấy và mở vòi nước . Hơi nước bốc lên và...
Một hàng chữ dần hiện ra: CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI NGÔI NHÀ CỦA NHỮNG LINH HỒN.
Diệp Lan chạy nhanh ra khỏi, cô ấy nôn, sự khó chịu dâng lên từ dạ dày như muốn cướp đi mạng cô ấy. Chương Hiểu cũng rất khó chịu, càng vào sâu, mùi máu người càng xộc vào mũi, cô chưa từng khó chịu và tâm trạng căng thẳng như bây giờ. Nhiều năm lâm sàng ở nước ngoài nhưng cô chưa từng gặp một cảnh tượng kinh khủng như thế này. Nó quá sức chịu đựng của mọi người và cả của cô. Trong không gian, bài hát ấy vẫn lặng lẽ vang lên.
'' Ai đó đã đến
Tiếng nhạc vang lên
Ai đó mở cửa
Chắc chắn sẽ bất ngờ”
-Bắt đầu thôi, Chương Hiểu, em giúp tôi ghi chép và khám nghiệm tử thi. Cao Trình, anh điều động mọi người tìm hiểu về lai lịch ngôi nhà cũng như xác nhận thân phận nạn nhân. Các kỹ thuật viên pháp chứng do sếp Trương cũng bắt đầu được rồi.
Anh phân công rõ ràng mọi thứ, giọng nói to rõ thể hiện uy quyền tuyệt đối. Không chỉ thế, nó còn có tác dụng trấn an mọi người và điều đó bây giờ là quan trong nhất.
-Chương HIểu, em muốn bắt đầu từ ai?
Anh nhìn cô, như hỏi ý như trấn an. Cô tiến đến, cố che đi sự khó chịu từ dạ dày, mỉm cười và nói:
-Chú hề đi. Em vẫn thấy nó không ổn
-Xác chết nhẹ quá so với sợi dây cước.
Đúng vậy, đây cũng là điểm mà cô thấy quái lạ. Sợi dây treo nạn nhân lên khá mảnh, với thể trạng nạn nhân như vậy sao sợi dây không đứt?
- Chương Hiểu, đứng đó làm gì, giúp tôi đem xác nạn nhân xuống.
-ÀH, vâng.
Khi đụng vào các xác cô càng khẳng định sự nghi ngờ của mình. Nó nhẹ, nhẹ hơn rất nhiều so với thể trạng người bình thường. Một dự cảm xấu ập đến, nó làm cô rùng mình. Và rõ ràng, sắc mặt của Trình Ngạn Thâm cũng xấu đi rất nhiều khi chạm vào các xác.
-Đưa kéo đây. Anh ra lệnh.
Rẹt. Bộ đồ chú hề được cởi ra và Chương Hiểu lao đi. Cô nôn, không chịu được nữa. Qúa kinh dị. Sao có thể chứ.
Cái xác ấy ...Nó ...Nó là sự lắp ráp giữa đầu người thật và mô hình người bằng siliccon.