Bệnh viện có bầu không khí rất đặc biệt, trầm lặng và
nghiêm trang khác thường. Không ai thích ngồi xe lăn vãn cảnh trong bệnh viện,
nếu được lựa chọn, họ thà khoẻ mạnh đứng bên lề đường đang thi công hơn là ngồi
xe lăn ngắm hoa trong bệnh viện. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là những người phụ
nữ mang thai đến tháng đẻ, chỉ có lúc đó, bệnh viện mới biến thành sắc đỏ của
hoa hồng.
Thuấn Nhân đi chầm chậm trong sân bệnh viện, cô có
chút e ngại khi tới gặp bác sĩ Trịnh. Tuy đã thắng được Tử Chấn, nhưng mới đó
thôi đã tìm đến báo cáo, ít nhiều cũng khiến con người ta phải xấu hổ. Nhưng đã
lỡ rồi, thôi thì mặt dày đi gặp bác sĩ vậy.
Phòng làm việc của Trịnh Học Mẫn ở khu khám nội trú.
Thuấn Nhân vòng qua khu khám bệnh, nhìn thấy một đám
người đang đứng, gần đó có chiếc xe cảnh sát, có cả dây ngăn không cho người
ngoài vào, một cảnh sát mặc áo blouse trắng đang ngồi dưới đất, hình như vừa
mới xảy ra chuyện gì.
Thuấn Nhân tránh đám đông, bấm thang máy lên tầng bảy,
hành lang tập trung rất nhiều bác sĩ, y tá, họ đang bàn tán xôn xao về một
chuyện gì đó. Thuấn Nhân nhìn bọn họ, rồi đến phòng của Trịnh Học Mẫn, có hai
cảnh sát đang ở đó, một người đang hỏi cô y tá trưởng, người kia cầm máy ảnh
thò người ra cửa sổ chụp phía dưới sân.
Tim Thuấn Nhân như thắt lại, cô lùi lại mấy bước, lặng
lẽ nhìn người trong phòng.
Y tá trưởng nhìn thấy cô, đi đến, gương mặt như muốn
khóc: “Trước đây không lâu khi nói chuyện với chúng tôi, bác sĩ Trịnh có nhắc
đến việc con trai cô ấy biết điểm thi đại học rồi, vào trường tốt chắc hơi khó
nên cần số tiền không nhỏ để nhờ người chạy chọt, tiền cô ấy lại đang đổ vào
chứng khoán, chúng tôi không ngờ cô ấy lại…”
Tay y tá trưởng cầm tờ giấy, đưa đến trước mặt cho
Thuấn Nhân: “Đây là bản di chúc được tìm thấy trong sọt rác ở phòng làm việc
của cô ấy. Trong đó có nhắc tới chồng chị, chị cũng đọc đi.” Nói xong, cô ta
thở dài.
Di chúc rất ngắn gọn, chồng của Trịnh Học Mẫn tai biến
nằm liệt giường mấy năm nay, một mình cô ấy lo cho đứa con ăn học, không nợ nần
ai hết, nhưng không còn tiền lo cho con vào đại học, đoạn cuối viết ra rồi lại
bị xoá đi: “Tử Chấn, cô biết cháu là một cậu bé tốt bụng, có điều, về sau cháu
đừng làm chủ sàn cổ phiếu nữa, cô thấy việc này không hay lắm. Chúc cháu cùng
gia đình hạnh phúc.”
Thuấn Nhân lê từng bước nặng nề xuống lầu, một tấm vải
trắng đậy trên thi thể của Trịnh Học Mẫn.
Thuấn Nhân còn nhớ như in mùa hè năm đó, cậu thanh
niên cõng trên vai cô gái yếu ớt, gõ cửa gọi: “Cô Trịnh ơi”, và gương mặt cô
bác sĩ hiền từ với nụ cười tươi.
Bước chân Thuấn Nhân nhanh dần, như đang chạy, như
đang bay, bay qua con đường xa xôi, bay qua năm tháng ảm đạm, cuối cùng cô cũng
bước đến được điểm cuối, đẩy cửa xông vào, hai tay bám chặt vào mép bàn gỗ.
Đằng sau chiếc bàn ấy là một anh chàng đẹp trai, gương
mặt quen thuộc vẫn đẹp như cậu thanh niên năm đó.
Thuấn Nhân nhạt nhoà nước mắt, đôi môi run lên không
thốt nên lời, cô giơ tay lên tát mạnh một cái. Trong không gian yên tĩnh phát
ra một tiếng kêu nặng nề, Tử Chấn không né tránh. Mặt anh lệch sang một bên, má
hằn lên vết ngón tay, anh đưa tay quệt vết máu trên khoé môi.
Thuấn Nhân kêu lên đau đớn, giơ tay đánh vào người Tử
Chấn: “Chẳng phải anh không nhẫn tâm giết một con cá sao? Chẳng phải anh nhìn
thấy con chim non rơi xuống đất, lại nhặt lên trả về tổ sao? Chẳng phải anh
lương thiện hơn những người đàn ông khác sao? Sao anh có thể làm chủ một trò
chơi cay nghiệt như thế? Sao anh có thể lạnh lùng nhìn cảnh bao nhiêu gia đình
tan nát như thế? Sao anh lại biến thành con người như vậy Cậu thanh niên hiền
lành ngày nào đâu rồi? Anh tìm về cho em! Tìm về cho em!”
Tử Chấn mặc kệ cho cô đánh đập, chỉ khi cô suýt vấp
vào chân ghế anh mới ôm cô vào lòng.
Thuấn Nhân mềm lòng trước cái ôm dịu dàng của Tử Chấn,
cô ngã vào lòng anh, không làm chủ được mình, Thuấn Nhân hôn lên vết ngón tay
trên mặt Tử Chấn, anh hơi quay mặt đi, để tránh cái hôn của Thuấn Nhân, hỏi:
“Thuấn Nhân à, anh có đẹp không?”
Thuấn Nhân nghẹn ngào, gật đầu.
Tử Chấn vẫn giọng nói nhỏ nhẹ: “Không được tính là xấu
phải không nào? Nhưng bóc lớp da này ra, bên trong là thịt, xương, mạch máu và
nội tạng, không khác gì so với những người đàn ông khác. Thế thì em yêu cái gì
ở đây? Tâm hồn? Không chắc lắm, giống như từ nhỏ chúng ta đã được dạy là phải
yêu cuộc sống. Cuộc sống là gì? Cuộc sống là linh hồn của thế giới vật chất.
Khi anh phát hiện ra anh không thắng được bản chất trong con người mình, anh
liền nghĩ, mình cứ sống như một con người đi. Bảo vệ người phụ nữ mình yêu và
lương thiện hết sức có thể.”
Anh dìu Thuấn Nhân ngồi xuống sofa: “Thuấn Nhân à, anh
không có cách nào đến được cái đích của sự lương thiện, bởi nếu điều đó xảy ra
có nghĩa là anh sẽ bị huỷ diệt. Anh không phải là thiên sứ, anh chỉ là một
người bình thường. Thuấn Nhân, anh không cao thượng, xin em đừng có lấy tiêu
chuẩn của một vị thần ra để áp đặt lên anh, như thế sẽ không công bằng với
anh.”
Thuấn Nhân không nói gì, trái tim như đang rỉ máu.
Bên ngoài cửa sổ, hoa nở đầy sân. Gió lặng. Mùa xuân
đến.
Thuấn Nhân lấy chiếc ví Từ Chấn mua ở Tây Ban Nha tặng
cô trong túi xách ra, mở ví lấy thẻ ngân hàng ra để trên bàn: “Tất cả đều ở
đây, anh cầm lấy đi. Còn nữa, em tạm thời không muốn nhìn thấy anh, em đưa Chấn
Chấn về An Huy, Nhan Nhan cũng đi cùng.”
Tử Chấn không níu kéo, cầm lấy thẻ ngân hàng vứt vào
trong ngăn kéo.
Thuấn Nhân quay đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Tử Chấn mở bao thuốc trên bàn, lấy ra châm một điếu,
dựa lưng vào ghế, nhả khói thuốc. Anh lại bắt đầu cảm thấy cơn chóng mặt quen
thuộc, lắc lắc đầu, tình trạng cũng không khá lên, cơn đau tái phát. Trong làn
khói thuốc mở áo, Tử Chấn như thấy Thuấn Nhân đang bế Chấn Chấn, còn Nhan Nhan
đang bám lấy vạt áo mẹ, cười tít mắt. Anh bị sặc thuốc, ho dữ dội, Tử Chấn với
tay lấy gạt tàn rồi dụi điếu thuốc vào đó.
Ở ven thành phố, có rất nhiều những khu chung cư cao
tầng cũ, chỉ có ở đây mới thấy được nhiều người cao tuổi mà ở thành phố hiếm
thấy.
Nhà của Trịnh Học Mẫn ở tầng hai, là căn hộ có hai
phòng ngủ, một phòng khách kiểu cũ. Trong nhà thiếu ánh dáng, ánh mặt trời
không chiếu được vào, đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, trên tường treo mấy tấm
hình của cặp vợ chồng trẻ và đứa con, ngoài ban công còn phơi chiếc áo màu rượu
nho của Trịnh Học Mẫn.
Một người đàn ông trung niên có thân hình gầy gò đang
nằm trên giường, hai gò má lõm sâu, đôi mắt vô hồn lúc lâu cũng không thấy động
đậy. Con trai của Trịnh Học Mẫn đứng cạnh tủ đầu giường, dưới mái tóc ngắn là
một gương mặt kiên định.
Tử Chấn ra hiệu cho con trai của Trịnh Học Mẫn đến
phòng khách nói chuyện. “Bệnh của bố em có cần nằm viện không?” Tử Chấn hỏi.
“Đổi sang một căn hộ thoáng mát sẽ có lợi cho sức khoẻ của bố em hơn, chờ anh
tìm được nhà sẽ báo cho bố con em chuyển qua đó.”
Cậu thanh niên mặt lạnh như tiền: “Đây là sự bù đắp mà
mẹ tôi giành được sao?”
Tử Chấn không trả lời, anh cảm nhận được sự căm phẫn
sau lời nói đó.
Cậu kia hét lên: “Tôi ghét người có tiền như mấy
người, ghét cái bộ mặt giả nhân giả đức của mấy người khi việc đã xong. Mẹ tôi
nói, anh là người tốt, nhưng tôi không thấy anh tốt chút nào, anh là kẻ máu
lạnh, độc ác, không có nhân tính, anh đem tất cả tiền trên thế giới này cho tôi
cũng không làm cho mẹ tôi sống lại được! Tôi đưa anh tất cả số tiền đó, anh bảo
mẹ anh nhảy lầu tự sát, anh đồng ý không?”
Tử Chấn nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: “Mẹ anh chết rồi,
chết khi anh còn nhỏ hơn em rất nhiều. Hơn nữa, em còn có một người bố sớm tối
bên cạnh, anh thì không. Người mà em gọi là có tiền, đó cũng chỉ là một thước
đo mà thôi. Mẹ em là bạn học của mẹ anh, cô Trịnh nhìn thấy anh trưởng thành,
trong lòng anh cô ấy cũng như mẹ vậy. Về chuyện này, anh không muốn giải thích
bất cứ điều gì, nhưng có điểm này anh phải nói cho em hiểu, anh đưa tiền cho em
là vì anh biết hy vọng lớn nhất của cô Trịnh chính là em. Đối với cô ấy, em là
tất cả. Chăm sóc tốt cho bố, và trở thành một người đàn ông chín chắn, đó là sứ
mệnh của em.”
Cậu thiếu niên nuốt nước mắt đứng ở góc phòng, đôi mắt
sưng húp không còn vẻ giận dữ.
Tử Chấn mở cửa đi xuống lầu, cậu kia đuổi theo, nhưng
không gọi. Tử Chấn quay người lại nói: “Nếu cần sự giúp đỡ thì có thể tìm anh
bất cứ lúc nào. Nếu không có chuyện gì, chỉ muốn nói chuyện thôi cũng được.”
Cậu kia ngồi xuống bậc cầu thang, hai tay đặt lên đầu
gối suy ngẫm, xung quanh yên lặng như tờ.
Ở Bắc Kinh có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân, nhìn bên
ngoài không mấy bắt mắt, nhưng mở cửa đi vào thì như một cung điện. Thời Hân có
một căn phòng như thế cho tổng thống ở trong câu lạc bộ đó, bên trong thức gì
cũng có, cực kỳ xa hoa, khi không có việc gì, ông ta lại đến đó thư giãn, có
khi ở đó cả ngày trời.
Hôm nay ông ta gọi cả nhà tập trung ở đó. Lệ Huyên nằm
trên chiếc giường kiểu Nhật đọc tạp chí thời trang, An An đang chơi game, còn
Tử Chấn ngồi hút thuốc ngoài ban công.
An An ngồi khoanh chân trên tấm thảm, mặc một bộ đồ ở
nhà, tóc tết đuôi sam sau gáy. Thời Hân ra hiệu cho cô tắt trò chơi, An An lấy
điều khiển nhấn nút, tiếng ồn ào trong phòng biến mất.
Ông ta nói: “Con thích anh Tử Chấn không?”
“Con không muốn trả lời câu hỏi của bố”, An An đáp.
Thời Hân cũng ngồi xuống tấm thảm, khoanh chân lại,
nói: “Câu hỏi này con phải trả lời, bởi nó rất quan trọng đối với hạnh phúc của
con. Con muốn Tử Chấn làm chồng con không?”
Thấy Thời Hân không có vẻ đùa chút nào, An An trả lời
cũng rất thật lòng: “Muốn, rất muốn.”
“Thế thì được, chúng ta cùng nghĩ cách”, Thời Hân nói.
“Anh và chị dâu con ly thân rồi, đây là cơ hội tốt. Bố tìm hiểu rồi, cô ta đã
về An Huy, có điều sớm muộn cũng sẽ quay lại. Loại đàn bà đó, ngoài nhằm vào số
tài sản gia đình ta, thì chẳng còn mục đích gì khác. Những việc cô ta làm trước
đây khiến bố nghĩ tới là thấy khó chịu rồi. Tốt nhất là không nên cho người
ngoài can thiệp vào, chỉ có bốn người nhà ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau.”
An An không mấy thích thú với cách nói của ông ta bèn
ngắt lời: “Con thấy anh ấy sẽ không đồng ý đâu. Bố giải quyết được chuyện này
thì những chuyện khác không vấn đề gì.”
“Nó đương nhiên sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta làm cho nó
mãi mãi không dám đối mặt với chị dâu con là được rồi, đến lúc đó, ngoài lấy
con ra, nó còn sự lựa chọn nào khác?”
Vẫn chưa tin lắm, An An nói: “Thế nào là không dám đối
diện? Lẽ nào chụp mấy bức ảnh? Hay quay clip anh ấy ngoại tình à?”
“Con thật nhanh trí, mấy thủ đoạn đó lúc nào cũng hữu
dụng. Nếu con còn có thủ đoạn nào cao tay hơn thì cứ làm như con nghĩ đi.”
An An sững người.
Thời Hân dùng ngón tay kẹp lấy hai cái ly, một tay cầm
chai Carruades de Lafite sản xuất năm 82. Ông ta đến chỗ Tử Chấn, ngồi xuống,
rót một ly đưa cho anh.
Tử Chấn cầm lấy, nhưng không uống, mắt vẫn nhìn về
chiếc cầu vượt bên ngoài ban công: “Bố, con muốn từ chức.”
Thời Hân không hề tỏ ra ngạc nhiên, uống một ngụm
rượu, khuôn mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện, ông ta nhìn Tử Chấn, nói: “Thôi
việc sẽ làm gì?”
“Chưa nghĩ tới”, Tử Chấn nói. “Con mệt lắm rồi, muốn ở
nhà vài năm. Còn làm gì, sau này mới nghĩ.”
“Làm gì không quan trọng. Quan trọng là con chọn lựa
việc lợi dụng người khác để kiếm tiền, hay con để người khác lợi dụng con kiếm
tiền. Con nghĩ kỹ điều này, làm gì cũng như nhau thôi.”
“Con không cần làm gì, hiện tại tiền của con đủ tiêu
rồi”, Tử Chấn trả lời mang chút tính khí trẻ con.
“Con chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ thôi. Con còn
trẻ mà, ý tưởng hay đấy. Chờ tới khi con hưởng thụ đến một chừng mực nào đó con
sẽ càng thích tiền, khi đó con sẽ quay lại làm việc.”
“Bố, bố có tình cảm thực sự với ai bao giờ chưa?”
“Tình cảm thực sự?” Thời Hân nhắc lại lần nữa. “Tình
cảm thực sự thực ra là không muốn cố gắng đi về phía trước. Con cho rằng đó một
người phụ nữ tốt, nhưng thực ra trên thế giới này còn nhiều người phụ nữ tốt
hơn cô ta. Con mù quáng cho rằng đó là tình cảm chân thật, con chịu trách nhiệm
với thứ tình cảm đấy, con điên lên vì nó. Kết quả thì sao nào? Con đã vứt bỏ
cái gì?”
“Khẩu vị của bố tốt quá, con không ăn được nhiều như
thế.”
“Con thật vô dụng!”
“Chỉ cần con cho là quan trọng là được rồi.” Tử Chấn
để ly rượu xuống, đứng dậy. “Rượu này có màu giống màu máu, con không thích.”
Thời Hân cười, dốc ly uống một hơi cạn sạch.
Tử Chấn vào phòng, đóng cửa lại, cầm điện thoại lên
gọi, Thuấn Nhân không nghe máy, lại gọi lần nữa, vẫn không nghe máy, anh lại
gọi cho Phùng Dư: “Thầy có thời gian không? Chúng ta đi uống vài ly.”
Tử Chấn vội đi, áo khoác cũng không cầm, chỉ vơ lấy
chiếc ví rồi đi ra ngoài. An An đang đắp mặt nạ trong phòng ngủ, thấy vậy liền
chạy theo, nhưng vừa ra tới hành lang, cửa thang máy đã đóng lại.