Vấn đề để Chấn Chấn đăng kí hộ khẩu ở đâu khiến Thuấn
Nhân suy nghĩ rất lâu. Tử Chấn mang quốc tịch Mỹ. Thuấn Nhân muốn Chấn Chấn vẫn
giữ quốc tịch Trung Quốc.
Thuấn Nhân và bố chồng muốn bàn bạc chuyện này. Thời
Hân không có hứng thú lắm, ông ta cho rằng không những cháu nội mang quốc tịch
Mỹ mà đến con dâu cũng phải nhập quốc tịch Mỹ để tránh những tình trạng rắc rối
về vấn đề giấy tờ.
Nhưng ý Thuấn Nhân là sau này nếu có sinh thêm thì
phải nộp phạt vì vỡ kế hoạch.
Thời Hân nói: “Đừng có tưởng nộp phạt ít, con số đó
không có giới hạn đâu! Nhìn vào nhà ta thế này mà chọc đến ban sinh đẻ có kế
hoạch, chúng nó phạt cho ra đường không có cơm ăn thì thôi.”
Thuấn Nhân rất thất vọng, Thời Hân thấy tội nghiệp,
lại nói: “Con muốn cho Tiểu Chấn Chấn nhập quốc tịch Trung Quốc thì nhập đi,
sau này để bố đối phó bọn kia cho. Trẻ con mang quốc tịch nước ngoài học ở
Trung Quốc phức tạp lắm, con đã nghĩ cho nó học ở Trung Quốc hay nước ngoài
chưa?”
Thuấn Nhân nói: “Con chưa nghĩ tới, việc này chắc phải
bàn với Tử Chấn nữa. Giáo dục cơ bản trong nước không tồi nhưng vẫn mang tính
lí thuyết cao, con sợ đứa trẻ không phát huy được sức sáng tạo, không linh hoạt
như trẻ em phương Tây. Từ trước tới nay con nghĩ sự giáo dục ở thủ đô rất tốt,
nhưng bây giờ thấy cũng thế cả. Nhưng con không muốn Tiểu
Chấn lớn lên trên đất Mỹ, đứa trẻ Mỹ mang khuôn mặt Trung Quốc thật đáng lo
ngại.”
Thời Hân lại nhớ lại một việc, hỏi: “Hộ khẩu của con
vẫn ở An Huy à? Bố không muốn cháu đích tôn nhập hộ khẩu tỉnh lẻ đâu đấy.”
“Con đã chuyển lên đây rồi.” Thuấn Nhân nói giọng thiếu
tự tin: “Nếu như có thể, thứ Hai con sẽ về quê làm thủ tục.”
Nhan Nhan ngồi bên cạnh chơi búp bê, cô bé không hiểu
vấn đề hai người lớn đang thảo luận, nhưng cũng biết sắp phải nhập hộ khẩu cho
em rồi, cô bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn cùng họ với em, con không muốn mang
họ Triệu đâu.”.
Việc này không cần Nhan Nhan chủ động yêu cầu, Thuấn
Nhân cũng đã muốn từ lâu. Nhưng muốn đổi họ thì phải đích thân Triệu Chấn Đào
kí tên đồng ý mới được, cô không muốn gặp Triệu Chấn Đào thêm một lần nào nữa.
nhưng nghĩ tới Nhan Nhan, Thuấn Nhân lại thấy cắn rứt, cô đã bò lên khỏi cái hố
bùn của Triệu Chấn Đào, đã tắm rửa sạch sẽ nhưng Nhan Nhan đáng thương vẫn còn
mang họ của hắn ta. Nghĩ vậy Thuấn Nhân không do dự nữa, cô vui vẻ đồng ý.
Triệu Chấn Đào biết việc Thuấn Nhân chủ động hẹn gặp
hắn ta hẳn không phải chuyện tốt, nhưng yêu cầu của Thuấn Nhân đã vượt ra khỏi
dự đoán của hắn.
Đối với Triệu Chấn Đào, Nhan Nhan giống như là một đồ
vật cũ kĩ, vứt trong góc nhà nhiều năm cũng không sao, nhưng hễ có người muốn
vứt đi lại tuyệt đối không cho.
Thuấn Nhân nói: “Anh có Tiểu Bác cũng đủ rồi, Nhan
Nhan là con gái, sau này có lấy chồng sinh con cũng chẳng mang họ anh, để nó
mang họ khác đi.”
Triệu Chấn Đào vẫn bình tĩnh hỏi: “Đổi họ gì? Mang họ
cô à? Nhan Như Nhan à? Định làm ve để đọc nhịu à? Đừng có nói với tôi là mang
họ Thời đấy, trên đời này chẳng có cái đạo lý đó đâu, ức hiếp người cũng phải
vừa phải thôi.”
“Anh đã làm lại gì cho nó nào?” Thuấn Nhân tức điên
lên nói: “Anh còn dám nhận mình là bố nó hả, tôi đến đây nói chuyện với anh xem
như là đã tôn trọng anh rồi. Tôi hoàn toàn có thể làm lại hộ khẩu khác, khi đó,
Nhan Nhan sẽ chẳng còn liêu quan gì tới anh. Bố nó không phải là anh mà là
người chồng hiện tại của tôi.”
Triệu Chấn Đào không ngờ Thuấn Nhân có thể nói ra
những lời đó với mình, chẳng biết từ khi nào cô ta đã nâng tầm quan trọng của
chồng lên cao như thế? Chẳng phải cô rất coi nhẹ chồng sao? Triệu Chấn Đào cứ
nghĩ tới người kia là máu điên lại sôi
lên. Ly hôn xong, lại bị huyết áp cao, nếu lần này lại nuốt cơn giận vào trong
thì thật chẳng phải là thằng đàn ông.
Hắn ta chớp mắt nhìn người phụ nữ đối diện, gen của
người đàn bà này nhất định thuộc loại đặc biệt, qua hai lần sinh nở mà vẫn
không mất đi vẻ xinh đẹp, ngược lại, còn quuyến rũ lạ thường. Đang trong giai
đoạn cho con bú, ngực lại càng căng hơn, vòng eo nhỏ đến mê hoặc.
Triệu Chấn Đào không hiểu nổi tại sao mình lại nhặt
được một vật quý đến như vậy, rồi tại sao mình lại tự tay vứt bỏ nó.Lúc này hắn
ta không còn tâm trạng nghĩ tới Nhan Nhan mang họ gì nữa, việc duy nhất anh ta
muốn làm là “dạy” cho người phù nữ này một bài học.
Để tránh bị bảo vệ nhìn thấy, hắn ta chốt cửa lại, rồi
như một con hổ, hắn ta lao vào Thuấn Nhân đang ngồi trên sofa.
Thuấn Nhân như một con thỏ mắc bẫy, giãy giụa điên
cuồng, miệng la hét kêu cứu.
Tiếng hét to quá, Triệu Chấn Đào vội bịt miệng cô lại,
tay kia vẫn vội kéo khóa quần.
Đúng lúc phần dưới của hắn ta lộ ra, Thuấn Nhân lấy
chân đang đi giày cao gót đá thật mạnh. Triệu Chấn Đào không kêu nổi một tiếng,
tay ôm hạ bộ, nằm một đống trên nền nhà.
Thuấn Nhân vội chỉnh lại quần áo, mở cửa chạy như bay
ra ngoài.
Sự việc kinh hoàng này xảy ra mấy tiếng rồi mà Thuấn
Nhân vẫn chưa định thần lại được.
Cô ngâm mình rất lâu trong bồn tắm có hòa tinh dầu hoa
hồng và sữa. Cơ thể ngâm lâu trong bồn nước thơm mát, da thịt cũng trở nên mềm
mại, những cánh hoa đang nở ra chờ đợi, chờ đợi cơn mưa mát mẻ, chờ đợi bầu
không khí trong lành sau cơn mưa.
Cô đưa tay với điện thoại, Tử Chấn vừa về tới nhà,
đang lên lầu, cô cười nói: “Vào phòng tắm gặp em nhé!”
Viền cửa phòng tắm được làm bằng gỗ trầm hương, ở giữa
là kính mờ màu hồng. Bồn tắm màu trắng, mặt nước sóng sánh, Thuấn Nhân hất tóc
ra ngoài bồn tắm, da mặt hồng hào, phần da trên cơ thể lộ ra ngoài mặt nước
trắng nõn, mềm mại. Nhìn thấy Tử Chấn, giọng cô như mời gọi: “Vào đây đi anh.”
Tử Chấn vừa chốt cửa lại, Thuấn Nhân đã ôm lấy lưng
anh, vuốt nhẹ trên cơ thể anh. Tử Chấn rút tay cô ra đưa lên môi hôn. Thuấn
Nhân kéo anh xuống bồn tắm, họ quấn quýt không rời.
Vợ chồng Thuấn Nhân thường ra ngoại ô nghỉ ngơi vào
dịp cuối tuần, Lý Triệt và Trăn Trăn có lúc chủ động xin họ đi cùng. Cảnh bốn
người họ đi dạo rất kì lạ, vợ chồng Lý Triệt không bao giờ đi cùng nhau, mà
tách ra đi bên cạnh người tình một thời của mình, cố tìm đề tài nào đó nói
chuyện.
Thuấn Nhân giả vờ có việc, gọi Tử Chấn lại, nói nhỏ:
“Đôi vợ chồng này thật kì lạ, anh nói xem vì sao hai đứa nó lại cưới nhau nhỉ?”
Tử Chấn tung nắp chai nước suối lên rồi chụp lấy, nheo
mắt nhìn đôi vợ chồng kia đang ở xa xa, nói: “Ai mà biết được, anh cũng chả
quan tâm.”
“Họ chắc chẳng tốt đẹp gì?”
“Ừ, cùng một giuộc với nhau cả ấy mà.”
“Có điều rất lạ là, cùng là người xấu thường không làm
bạn với nhau được, mặc dù họ có rất nhiều điểm chung.”
“Có gì lạ đâu, nồi nào úp vung nấy mà.”
“Không biết tương lai họ dạy con thành người như thế
nào nhỉ? Bố mẹ kiểu đấy thì…”
“Không chừng lại sinh ra loại lưu manh.”
“Phải đấy, chắc phải độc ác như Hitler ấy chứ.”
“Thế thì chúng ta mau chóng sinh ra một Roosevelt đi.”
“Câu này anh nói ra đấy nhé.” Thuấn Nhân lè lưỡi trêu
Tử Chấn. “Có điều phải chờ đến sang năm mới được.”
“Ý gì thế?”
“Hai tháng rồi em chưa bị.”
“Em lại…” Tử Chấn suýt phun nước trong miệng ra, anh
mở to đôi mắt nhìn Thuấn Nhân: “Không đùa đấy chứ? Sao vừa đụng vào cái đã có
ngay rồi?”
“Mật mã của em với anh khớp nhau quá mà.” Thuấn Nhân
cười. “Trước đây em không thế đâu, anh thì sao? Chắc cũng vậy nhỉ? Anh với cô
ta chắc dùng biện pháp gì đấy phải không?”
Tử Chấn “Ừ” một tiếng, Thuấn Nhân làm động tác như
muốn cắn anh.
Tử Chấn né người rồi nói: “Sinh mau như thế không biết
người ta nghĩ gì về anh đây, cứ như thể là thằng lưu manh ấy.” Anh tính trên
đầu ngón tay, hai mày cau lại, thở một hơi dài: “Thuấn Nhân à, em đừng có sinh
mau như thế, sức khỏe của em không chịu được đâu. Con mới được có chín tháng,
em không muốn người ta chửi anh là thằng côn đồ suốt ngày hành hạ vợ chứ?”
“Được thôi.” Thuấn Nhân miễn cưỡng gật đầu, rồi dựa
đầu vào vai Tử Chấn, nhìn về phía chân trời xa xăm: “Anh biết không chỉ khi nào
trong người em có đứa con của anh, em mới cảm thấy anh như đang ở cạnh em từng
giây từng phút. Con được sinh ra em vô cùng lo sợ, bởi khi không có anh ở bên,
kể cả ôm lấy đứa bé, em cũng không yên tâm, em muốn hai chúng ta hòa làm một,
máu thịt của em và của anh cũng hòa làm một.”
“Thế thì sau này, khi chúng ta ra đi, tro cốt của hai
chúng mình sẽ bỏ chung vào một cái lọ nhé?”
Thuấn Nhân nhận lời, ôm chặt Tử Chấn, Tử Chấn dùng
ngón tay lau hàng nước mắt trên má.