Nếu Em Khóc

Chương 16: Chương 16: Trong kẹo giấu dao




Tình yêu Tần Trang dành cho Trương Kiều đã đến tuyệt cảnh, một cái ngõ cụt, một cái vách đá nhưng hắn không định nhảy một mình, hắn phải kéo mọi người nhảy cùng! Đối với Phàn Vũ không có lí do mà căm hận khiến hắn mất đi lí trí. Tôi không biết ngày đó Tần Trang yêu Trương Kiều đến mức nào nhưng bây giờ lại làm một số chuyện khiến Trương Kiều đội mồ cũng căm ghét vô cùng. Ở điểm này, tôi không thể nói hắn đúng hoặc sai, mỗi một người đều tự có cách mưu cầu hạnh phúc riêng mình. Nếu lựa chọn một số thứ thì cũng sẽ mất đi một số thứ khác, nếu như Tần Trang không thể chịu đựng được chuyện này tôi cũng chỉ có thể nói hắn quá tham lam!

Tôi mệt mỏi nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của Tần Trang, lửa trong lòng lại âm ỉ cháy. Nếu như trước kia tôi còn có chút cảm kích với hắn bởi vì hắn thả Phàn Vũ đi thì hôm nay toàn bộ biến thành tức giận!

Tôi nói với Tần Trang,

”Anh có quyền gì sai khiến người khác thay anh chuộc tội?! Nếu không phải chính anh lựa chọn bán chính mình thì anh cũng đã không mất đi Trương Kiều! Nếu như không có Phàn Vũ thì cũng sẽ có người khác, người mà Trương Kiều thích! Chính anh hại chết Trương Kiều, chính anh chôn chết tình yêu của mình, không cho nó cơ hội! Anh dựa vào cái gì mà khiến người gánh vác chuộc tội, dựa vào cái gì?!”

Hắn biến sắc, trân trối nhìn tôi.

Tôi đã nói là phải nói cho hết, ”Tôi đối với Phàn Vũ quá tốt phải không? Tôi sẽ đối xử với cậu ấy tốt hơn thế nữa! Anh không cần uy hiếp tôi, tôi không sợ! Bởi vì tôi và cậu ta không giống như anh, một bên muốn yêu nhưng lại chọn phản bội. Tần Trang, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Không sai, bây giờ anh cái gì cũng có, anh có thể trở tay một cái là đối thủ của anh bẹp dí. Anh lợi hại lắm anh có biết không? Lợi hại lắm!”

Tần Trang nhìn tôi chằm chằm, mới đầu hắn yên lặng không nói gì sau đó đột nhiên móc điện thoại ra. Nhấn nhấn mấy cái, hắn gọi cho ai, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không dời khỏi tôi. Tôi biết tôi đã đâm đến chỗ đau của hắn.

”Phàn Vũ a~~~~”

Âm thanh quái gở của hắn vang lên. Tôi cả kinh!

”Tao á, tao đang cùng Triển Huy ở chung một chỗ nói chuyện làm ăn mà. Cái gì? Nói với mày cái gì cơ? Được được. Tao nói cho mày nghe điểm cực hạn của tao lần cuối cùng, mày lắng tai mà nghe cho rõ. Mày và Cố Triển Huy, một trong hai đứa phải lót nền chuyện làm ăn của tao, đương nhiên cả hai đứa tao càng hoan nghênh. Nghe rõ chưa? Cái gì? Được a. Không thành vấn đề. Tao không đả động đến mày thì mày tự cho là tiêu diêu sung sướng, có thể cùng người yêu nhỏ sát cánh bay đi? Nằm mơ đi cục cưng! Đã như vậy, gặp mặt rồi hẵng nói sau.”

Tần Trang cúp điện thoại, nhìn tôi cười rồi chép miệng, tiếc rẻ lắc đầu, ”Em xem đi, chuyện bé xé ra to, mệt thật.”

”Phàn Vũ nói gì?”

”Có nói gì đâu, hẹn gặp nhau nói chút ý mà. Giống chuyện lần trước của Trương Kiều đó, haha. Sao còn ngồi đó? Đi tìm một cái cao ốc rồi đứng đợi đi chứ? Thật là…”

”Tần Trang, đ!t mẹ mày!” Tôi bộc phát, đấm thẳng vào mặt hắn, khóe miệng Tần Trang rướm máu. Không ngờ Tần Trang lại bắt đầu biến thái cười như điên.

”Cố Triển Huy, mày thật không biết sống chết! Ha ha ha!”

Hắn đứng dậy, xoay người cho tôi một quyền vào mặt, lực đạo khá lớn khiến tôi lùi về sau mấy bước.

”Eo~” Tần Trang cúi người, ”Nhìn xem, hết chỗ đánh rồi à, mặt sưng lên hết rồi đây này.”

Tôi phóng tới, hắn giống như ảo thuật, không cười nữa mà chỉ híp mắt, ”Hôm nay chúng ta tới đây thôi, ngày khác tới bến nhá?”

Cứ như thế, hắn vỗ vỗ tay đi ra ngoài.

Tôi chạy theo, kêu to ”Tần Trang, anh đứng lại cho tôi!”

Hắn quay đầu, hàng lông mày thanh tú nhíu lên, ”Làm sao nữa?”

”Thỉnh cầu anh bỏ qua cho Phàn Vũ.”

Tần Trang dòm tôi, bỗng nhiên đưa tay nâng cằm tôi lên, bóp tách ra. Rồi hắn cúi sát xuống, thổi một cái vào, từ từ nhả từng chữ.

”Không-được.”

Tôi gọi cho Phàn Vũ, lúc đầu có người bắt máy nhưng không ai trả lời. Gọi lại một lần nữa, điện thoại di dộng đã bị tắt đi.

Tôi điên cuồng, lần này điên cuồng không giống dĩ vãng nữa. Tôi chỉ muốn nhìn thấy Phàn Vũ, đem em thủ ở bên người, một khắc cũng không thể để em rời đi.

Tôi gọi điện cho Xuyên ca, hỏi số điện thoại của Lạc Kỳ. Ngô Hải Xuyên thấy tôi khẩu khí nóng nảy liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi bảo có gì nói sau.

Máy thông, tôi cơ hồ là hét lên với Lạc Kỳ.

”Lạc Kỳ!”

Y biết tôi là ai rồi hỏi có việc gì?

Tôi hỏi y Phàn Vũ có ở bên người y hay không, hai người vẫn còn ở Vụ Linh Sơn chứ? Lạc Kỳ bảo ừ, vừa mới tới, chuyện vẫn đang đâu vào đấy. Nghe mấy lời này, lòng tôi an một chút, bảo y tìm Phàn Vũ qua nghe điện thoại.

Y do dự một chút, bảo tôi chờ.

Bối cảnh bên kia thật huyên náo, tôi nghe Lạc Kỳ hỏi rất nhiều người rằng Phàn Vũ đâu? Phàn Vũ ở nơi nào?

Không ai có câu trả lời, cũng không có người nào vui vẻ kêu ”Triển Huy!”.

Tôi bên trong giống như một con dã thú muốn phá cũi sắt chui ra.

Lạc Kỳ dự cảm được cái gì xấu, lật đật hỏi tôi

”Sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

”Nhất định phải tìm cho được Phàn Vũ, để mắt đến cậu ấy, anh nghe chưa?” Tôi dường như phát hoảng nói vào điện thoại.

”Tần Trang?” Rất thông minh, Lạc Kỳ đã đoán ra.

”Phải.”

Rồi tôi nghe được Lạc Kỳ khản giọng kêu mọi người, ”Mau lên, tìm ra Phàn Vũ trước khi trời tối!”

Tôi gọi cho Tần Trang, hắn nhận nhưng tôi dù có nói gì hắn cũng chỉ đơn giản nói, ”Anh bây giờ vô cùng hưng phấn, đừng quấy rầy anh!”

Cứ như thế, hắn không nhận điện thoại của tôi nữa.

Tôi đi tới sào huyệt của Tần Trang, vẫn ca múa thác loạn như thường nhưng không có bóng dáng Tần Trang. Chạy vào phòng làm việc của hắn, không có ai.

Tôi hỏi tất cả mọi người xung quanh, bọn họ lắc đầu.

Gọi lại cho Phàn Vũ, máy của em vẫn tắt.

Tôi hỏi Xuyên ca, hỏi Lữ Thu, hỏi Lạc Kỳ tất cả những nơi Tần Trang có thể xuất hiện.

Theo đầu mối đi tìm, tôi luôn ôm thất vọng mà về. Đầu đầy mồ hôi, còn có cát lạo xạo trong miệng, trên mặt cũng sưng lên, quờ quạng bôn ba trong bóng đêm giống như con thú bị vây trong lồng.

Xuyên ca với Lữ Thu cũng đang giúp tôi tìm nhưng cũng không thu được kết quả gì.

Tôi không biết đang chờ tôi phía trước là thứ gì, chờ Phàn Vũ phía trước là chuyện như thế nào. Tôi chỉ biết tôi rất hối hận.

Hối hận vì những lời của người xung quanh mà nghi ngờ chính bản thân mình, mà cúi đầu cố kị.

Lạc Kỳ chạy về nội thành, liên lạc với tôi, y đang hết sức sử dụng các mối quan hệ để tìm kiếm.

”Tôi sẽ không để Phàn Vũ xảy ra chuyện. Tần Trang lần này có thể lại giở mánh cũ, tôi không để cho gã được như ý đâu!”

Mấy lời của y cũng chẳng an ủi nổi tôi.

Tôi lê bước về nhà, có lẽ, Phàn Vũ sẽ ngồi ở nhà đợi tôi, như bao lần em đã từng…

Mở cửa nhà, căn nhà to lớn vắng lặng như nấm mồ. Đông Đông đang hồn nhiên chạy trong sân, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tê cứng ngồi trong sân, tôi không biết mình cần phải làm gì nữa. Thật sự không biết. Tôi chỉ biết không ngừng gọi cho Phàn Vũ, và Tần Trang.

Ngồi vậy không biết bao lâu, rồi tôi nghe được cửa lớn ”Đùng!” một tiếng thật to. Có người từ bên ngoài vọt vào. Tôi đứng lên, không thể tin xen lẫn kinh ngạc nhìn Phàn Vũ đang ào về phía tôi. Em cơ hồ là bổ nhào ôm lấy tôi, tôi không khống chế được phải lùi về sau một chút, vươn tay ôm em. Vòng tay Phàn Vũ xiết tôi thật chặt, không nói câu nào, chỉ ôm tôi.

”Em đi đâu, anh tìm em…”

Tôi chưa nói hết lời em bỗng nhiên khóc, lệ chảy đầy mặt.

Đưa mắt nhìn tôi, ”Huy, em thích anh. Anh đừng ghét em. Em phải nói với anh, em thích anh, thích thích thích anh!”

Tôi mấp máy môi, không nói ra được cái gì.

Em khóc nói, ”Anh giúp em chăm sóc Đông Đông nhé!”

Tôi nghe một lời này liền có dự cảm điềm chẳng lành, tôi hỏi em thế nào? Tần Trang làm gì em sao?

Phàn Vũ nhìn tôi, khóe miệng cong lên muốn cười. Em bảo ”Không sao, Huy, không sao.”

”Em lại đáp ứng hắn làm chuyện gì?!”

Em lắc đầu. Bỗng nhiên em nắm lấy tay tôi, không nói lời nào, nước mắt chờn vờn muốn rơi xuống.

”Triển Huy, em khóc lần này lần cuối, sau này sẽ không khóc nữa.”

”Phàn Vũ!”

Dự cảm của tôi càng lúc càng xấu, tôi biết lần này chắc chắn đã xảy ra đại sự gì.

Cửa lại bị bật tung ra, Lạc Kỳ vọt vào. Ánh mắt y nhìn Phàn Vũ thật phức tạp, bước chân từ từ thả chậm, Lạc Kỳ nhìn Phàn Vũ rồi hỏi

”Có phải là thật hay không?”

Phàn Vũ gật đầu.

”Em điên rồi?”

”Chuyện gì?” Tôi nóng ruột hỏi, từ biểu tình của hai người bọn họ, tôi hiểu dự cảm của tôi chính xác rồi…

Lạc Kỳ cắn răng nói, Phàn Vũ cản y, chính em nói rằng ”Em cho Tần Trang một dao. Anh ta có thể, sẽ chết.”

Đầu tôi thiếu chút nữa nổ tung.

Y kéo cánh tay của Phàn Vũ, chạy theo cửa sau, ”Mau theo tôi, trốn!”

Phàn Vũ cứng đầu, đứng yên tại chỗ.

”Không, em không đi. Em sẽ chịu trách nhiệm tất cả!”

”Phàn Vũ!”

Cửa nhà tôi bị cảnh sát đá bật, bọn họ xông vào, Phàn Vũ giơ tay, bảo mình chính là người bọn họ tìm kiếm. Não tôi như bị thứ gì đó hòa tan, đứng trơ trơ, giương mắt nhìn cảnh sát bẻ ngược cánh tay mảnh khảnh Phàn Vũ, còng lại. Một tốp người tiến tới tống phạm nhân lên xe cảnh sát. Đông Đông thấy vậy lồng lên sủa điên cuồng, Phàn Vũ trước lúc lên xe nhìn nó rồi nói, ”Đông Đông, đừng sủa!”.

Một khắc kia, tôi đột nhiên cảm thấy tôi chưa từng biết em, chưa từng biết một Phàn Vũ kiên định, nghĩa vô phản cố!

Trong sân lại yên tĩnh, chỉ còn lại tôi và Lạc Kỳ. Lạc Kỳ đứng ngẩn ngơ. Chúng tôi không nghĩ tới một Phàn Vũ vui vẻ tinh tế sẽ làm ra những chuyện này.

Y bỗng nhiên bật cười, ”Phàn Vũ khờ quá.”

Nhưng trên mặt y toàn là bi thương.

”Tôi nhất định sẽ mang em ra! Nhất định!”

Tự thề với chính mình, Lạc Kỳ chạy ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.