Nếu Em Khóc

Chương 15: Chương 15: Vách đá




Sáng sớm thức dậy, mắt không mở nổi nhưng tôi không ngủ được nữa. Nhìn đồng hồ, mới 6 giờ, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, Phàn Vũ đã biến mất từ lúc nào.

Từ từ ngồi dậy, tỉnh táo hơn được một chút, tôi đi ra ngoài sân ngó nghiêng, em cũng không có ở đây.

Tôi duỗi người, trời cuối thu ánh nắng vừa sạch vừa thơm, vòm trời cao rộng xanh lơ. Gọi Đông Đông một tiếng xem nó ở đâu, nó không sủa lại. Chắc là Phàn Vũ dắt nó đi dạo rồi.

Quả nhiên vài giây sau tiếng cửa khe khẽ vang lên, Đông Đông thò cái đầu to xù của nó vào, thấy tôi đang đứng đấy nó liền chạy tới, hít hít hơi rồi phấn khích chạy về phía thau ăn. Phàn Vũ đem bánh bao và sữa đậu nành trong tay đưa tôi rồi trút thức ăn vào thau ăn. Em đứng trước mặt Đông Đông, vuốt vuốt lông nó khiến nó ăn càng hồ hởi hơn.

”Anh Triển Huy, anh xem nè, em đứng vuốt lông nó cũng đâu có sao đâu!”

Tôi vừa ăn vừa ừ một tiếng, sau đó chợt nhớ tới cái gì liền hỏi em

”Cho em chọn, em muốn kêu anh là Triển Huy hay là anh Triển Huy?”

”Tại sao thế? Anh không thích em kêu anh là anh Triển Huy à?”

”Phiền phức, tận ba chữ.”

Phàn Vũ tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng chốt hạ ”Vậy kêu là anh đi.”

(Anh trong anh Hai đấy các thím:)))

Tôi đương nhiên là buồn. Cơ mà tôi cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, chuyện em trả lời thế cũng không đả kích lớn tới tâm hồn tôi. Nếu là anh của em thì phải có điểm giống anh chứ, tôi nói với em rằng

”Phàn Vũ, em tới quầy rượu của Lữ Thu làm, nhiều chuyện anh không quản được. Lòng hại người không nên có nhưng lòng phòng người vẫn nên mang.”

Không hiểu làm sao, đối với Lữ Thu, Lạc Kỳ, thậm chí là Xuyên ca tôi đều không có chút yên lòng nào.

”Còn nữa, thuốc của em, đừng quên mang đấy! Nơi đó nhìn cũng thanh tịnh sạch sẽ nhưng không gì là không thể. Nhớ chưa? Không được uống rượu ở cái quầy ấy! Em nhớ không được làm quá sức, thân thể mình em không coi trọng thì ai coi trọng?”

Em đứng bên cạnh Đông Đông, giống như đáp lại lời tôi.

”À,” Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ”Lần trước anh nhìn thấy Lữ Thu nói với em mấy lời ác độc, em bây giờ lại đi đến chỗ chị ta làm việc, thật sự không sao chứ?”

”Chị Thu bảo là ngày đó chưa hiểu chuyện nên mới hận em. Lúc em thấy chị Thu lần nữa thì chị ấy đã hối hận rồi mà, chị đối xử với em tốt lắm. Chị còn bảo em chỉ hận rèn sắt không thành thép. Hơn nữa anh Kiều lại… Mấy người bọn họ ai cũng yêu mến anh Kiều cho nên cũng đồng loạt ghét em. Ngày đó chị bảo chị biết chân tướng sự thật nên muốn bù đắp cho em, muốn giúp em nên mới nhận em vào làm.”

”Quên hết thật?”

Em nhìn tôi sau đó gật đầu, ”Vâng.”

”Vậy thì cứ đi làm đi.”

Tôi muốn vào phòng chuẩn bị đi làm, chợt nhớ chuyện tối qua liền nghiêng đầu hỏi Phàn Vũ, ”Tối qua em khóc cái gì?”

”A?”

”Khóc cái gì?”

Em liếc tôi, đỏ mặt nói, ”Em nhớ mẹ, nhớ em gái em.”

”Thế à.” Không biết đầu tôi bị gì, sáng nay nhớ nhiều chuyện ra phết, ”Thế bây giờ em và Lạc Kỳ như thế nào?”

”A?!”

”Em a cái gì mà a hoài vậy, làm anh hỏi chút chuyện của em trai không được à?”

Tôi hơi chột dạ, vuốt mũi.

”À thì…” Em đi tới, đưa mắt nhìn tôi, ”Em cùng anh ấy cũng không có thế nào cả.”

Phàn Vũ nhìn Đông Đông, sau đó em thấy chăn trong phòng tôi còn chưa gấp rồi đi vào gấp chăn. Vừa gấp chăn em vừa nói,

”Dù sao cũng không thế nào nữa đâu.”

”Em không phải rất thích cậu ta à? Anh nghe Hải Xuyên nói Lạc Kỳ muốn quay lại với em. Có phải là vì chuyện xảy ra ở chỗ Tần Trang không?”

Động tác gấp chăn của em có hơi khựng lại, tôi không nói nữa. Có lẽ đó là một chuyện em không muốn nhắc tới.

”Anh có biết tại sao em thích anh ấy không?” Em cười, ”Bởi vì anh ấy là người đầu tiên khiến em cảm thấy được tôn trọng. Ngày ấy em mới tới Bắc Kinh ở cùng với bạn đồng hương, tất cả mọi người, ai cũng khinh thường chúng em. Thậm chí người đồng hương kia cũng xem thường chính cậu ấy, sau đó xem thường cả em. Ông chủ, khách hàng, người xung quanh đều cảm thấy em là một đứa nhà quê vô văn hóa, không hẳn là ngày ngày đánh chửi nhưng cái ánh mắt bọn họ nhìn em, em không chịu được.”

”Anh biết em thích Lạc Kỳ như thế nào không, nói ra thì buồn cười lắm, lần đó á, anh ấy tới quán của em ăn. Em bưng cho anh ấy thì có khách đụng em khiến bát mì rơi xuống đất, nước mì bắn lên mặt em. Ông chủ ngay lập tức chạy đến, mắng em nhiều ơi là nhiều, Lạc Kỳ cản ông ấy lại, bảo ông ấy mặt người quan trọng hơn bát mì. Rồi anh ấy còn hỏi em có nóng không. Lần đó đấy.”

Phàn Vũ nhìn tôi sau đó cười, tôi cũng cười với em.

”Ngốc quá ha?” Em hỏi.

”Sau đó em biết y thích Trương Kiều?”

”Đúng rồi.”

”Vậy tại sao em lại ở chung với Trương Kiều?”

”Em biết đây cũng là một trong những nguyên nhân Lạc Kỳ hận em. Thật ra thì… Lần đó, Tần Trang đã ở công ty anh Kiều quấy rối, nếu như anh Kiều tiếp tục làm ở đó thì công ty ấy sẽ sụp đổ. Vì vậy anh Kiều mới đưa công ty cho anh Xuyên và Lạc Kỳ quản, tự mình rời khỏi Hội đồng. Anh ấy lúc nào cũng một mình, em không thích nhìn anh ấy một mình. Hơn nữa sau khi anh rời khỏi Hội đồng anh vẫn đối xử rất tốt với em. Em…”

”Em đã từng nghĩ muốn thích Trương Kiều chưa?”

Phàn Vũ lắc đầu, ”Em lúc đó chưa suy nghĩ được nhiều như vậy, dù sao em cảm thấy không thể để cho anh Kiều một mình được. Em cũng biết, cũng chính từ lúc ấy mà Lạc Kỳ bắt đầu vô cùng ghét em.”

Phàn Vũ đổ sữa đậu nành ra bát, tôi bỏ chút đường khuấy lên cho em. Em nhìn tôi cười híp mắt sau đó uống hết, trên mép còn dính sữa đậu nành rồi tự nhiên lè lưỡi liếm hết.

”Bây giờ mọi chuyện đều không phải là tốt hết rồi sao, sao em không đi giải thích với cậu ta đi?” Tôi hỏi.

Phàn Vũ lắc đầu.

”Tại sao?”

”Không muốn giải thích nữa.” Em bỗng nhiên nhìn tôi, ánh mắt có điểm lo lắng, ”Triển Huy, anh ngủ không ngon à? Sao mắt có nhiều tia máu vậy?”

”Đâu có.” Tôi đứng lên nhìn vào gương, thì ra, mắt tôi ửng đỏ.

”Để em nhỏ mắt cho anh.” Em phóng vào phòng, lục lung tung trong túi xách, quả nhiên một lát sau đã móc ra một chai thuốc nhỏ mắt.

Em nhỏ cho tôi, tôi hơi buồn cười bảo, ”Làm sao cái gì em cũng có vậy?”

”Lợi hại không?” Em cười.

”Lợi hại!”

”Triển Huy…”

”Em sao nói nhiều thế.”

”Anh…” Em thổi thổi vào mắt tôi khiến tôi không kìm chế được rung động một hồi.

”Thổi cái gì mà thổi, nhột quá.”

”Anh yên nào. Ha ha!”

”…” Mắt tôi giật giật, nước thuốc không kìm được từ khóe mắt rơi xuống. Tôi thấy Phàn Vũ lấy tay lau hốc mắt của tôi, lau thật khô.

”Anh giống như đang khóc vậy.” Phàn Vũ nhẹ nói một câu, ”Anh đừng khóc, anh mà khóc em sẽ rơi lệ đó.”

”Em thích khóc thì có, đừng nghĩ ai cũng thế nhớ!” Nghe câu nói đó của em, một phần nào đó của trái tim tôi mềm nhũn, trong lòng vừa ngọt vừa đau.

”Em không có, một chút cũng không thích khóc mà…” Tôi mở mắt thấy em đang nhìn tôi chăm chăm, không chớp mắt.

”Được rồi, anh biết rồi.”

Trong đầu tôi loáng thoáng cảm giác được tình cảm mà Phàn Vũ dành cho Lạc Kỳ đến đó là kết thúc. Suy nghĩ một lát, Phàn Vũ yêu Lạc Kỳ là vì tôn trọng nhưng cuối cùng Lạc Kỳ lại làm Phàn Vũ mất đi tự ái. Có lẽ trên đời người sống chung được với người là vì kiếp số, kiếp chưa hết mà duyên số đã tàn thì cũng chỉ có thể tổn thương lẫn nhau, cuối cùng, một người vì một người mà từ bỏ.

Em đã từng băn khoăn chuyện Lạc Kỳ yêu Trương Kiều nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói ra. Chỉ khi Lạc Kỳ biết được sự thật đằng sau bức màn ấy thì Phàn Vũ lại chết tâm, không có cách nào thương y được nữa.

Chẳng lẽ nhân duyên lại có chuyện đau thương như vậy?

Tôi thừa nhận những lúc tôi ở cạnh Phàn Vũ cũng cố kị cố kị rất nhiều thứ. Đến bây giờ tôi vẫn không thể xác định đời này kiếp này tôi có thể sống chung với em tới bạc đầu hay không?

Cho nên đối với chuyện của Vu Song, tôi vẫn chưa thể giải thích cho Phàn Vũ được.

Tôi không biết tình cảm tôi dành cho em sẽ đi tới đâu. Thật lòng về phương diện che giấu tình cảm, Phàn Vũ không bằng tôi. Những ngày qua tôi có thể cảm nhận được Phàn Vũ càng lúc càng dựa dẫm tôi nhiều hơn.

Song, tôi có thể không để ý sống chết mang em từ tay Tần Trang cướp lấy, trước mặt Xuyên ca nói thích em nhưng không có nghĩa là tôi đã có thể lập tức sống cùng một người đàn ông đến bạc đầu.

Tình yêu tôi dành cho Phàn Vũ còn chưa đủ thuần túy, tôi còn có điều cố kị.

Lần này tâm tình tôi không được tốt lắm, tôi tự buồn chính mình. Là vì tôi quá lưu tâm nên không thể một khắc mà buông xuống hết được, trên đời có nhiều chuyện như vậy. Trong lòng muốn rõ ràng nhưng có quá nhiều chướng ngại vật.

Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, một ngày trái tim tôi vì Phàn Vũ mà rối như tơ.

Lúc nước chảy thành sông, quanh quẩn trước mặt tôi lúc nào cũng là câu hỏi đó, tôi có phải là một người đàn ông bình thường?

Tôi nhớ tới lần trước Vu Song đã nói với tôi rằng ả muốn chứng minh tôi có phải là một người đàn ông bình thường hay không!

Chẳng lẽ tôi thực sự cần chứng minh?!

Lạc Kỳ gọi điện cho tôi, hỏi tôi có muốn tạt ngang quầy rượu của Lữ Thu không, tôi bảo tôi không đi. Thế là y cứ treo dáng vẻ thất vọng, tôi nghe được đầu bên kia có tiếng người nói, ”Phàn Vũ, anh Triển Huy bảo không tới.”

Tôi lắng tai nghe, không biết đó là ai.

Em hay gọi tôi là anh Triển Huy, tôi cũng không quá mức để ý mấy chuyện này.

Nửa đêm em mới về, rón rén xả nước rửa mặt rồi chui vào trong chăn. Lúc muốn nói chuyện với tôi em sẽ hay nói

”Triển Huy, nếu anh bị em đánh thức thì kêu chít chít nhá!”

Tôi đương nhiên là không thể an giấc ngủ khi em chưa về, nhưng tôi không kêu chít chít.

Hôm sau chúng tôi chụp ảnh tại một quầy rượu châu Âu, lúc chờ đến lượt chụp, Xuyên ca đang chỉ huy mọi người xếp cảnh rồi Lạc Kỳ tới. Y nói bên tai Xuyên ca mấy lời, Xuyên ca gật gù.

Đến lượt Ngô Hải Xuyên nói với tôi, anh ấy bảo Phàn Vũ có cơ hội chụp ảnh cho một tạp chí quần áo. Lạc Kỳ quen người trong đó nên muốn giới thiệu.

Tôi gật đầu, Phàn Vũ chụp ảnh quần áo đơn giản nhẹ nhàng rất hợp.

Xuyên ca nói, Lạc Kỳ với tôi ý kiến trái nhau. Y bảo Phàn Vũ thích hợp kiểu quần áo mang hơi hướm dã tính, quần bò áo khoác jean chẳng hạn.

Tôi từ chối cho ý kiến thêm.

Nhớ có lần Ngô Hải Xuyên lơ đãng nói Lạc Kỳ càng lúc càng thường xuyên tới quầy rượu của Lữ Thu, tôi không biết Phàn Vũ sẽ đối mặt với y như thế nào.

Tôi bắt đầu có một ý niệm không được phúc hậu cho lắm, tôi hi vọng thà rằng Phàn Vũ dứt khoát quay lại với Lạc Kỳ luôn đi.

Tôi bị sao ấy…

Hôm ấy em về rất sớm, hăng hăng hái hái làm một bữa ăn Tây. Thật ra thì chẳng qua là đem một vài món Trung Hoa đặt vào một cái khay thật lớn. Một đĩa thịt trâu với hành, một tô cà chua trứng gà, bày mấy trái dưa leo lên cái đĩa thật to sau đó rải một ít xà lách muối.

Tôi nhìn mớ đồ ăn chẳng ra gì, buồn cười.

Em vẫn sung sướng đưa tôi một cái nĩa. Tôi khen em có hoa tay nấu ăn, sau đó em không để ý tới tôi nữa, dùng nĩa ăn thịt trâu.

”Triển Huy, em muốn chụp ảnh cho tạp chí.”

”Ừ, được.” Tôi cẩn thận dùng nĩa trộn miếng thịt trâu dày bản vào cơm.

”Tạp chí đó tên My Boy, ha ha!”

”À, anh cũng từng chụp ảnh cho chỗ đó rồi.”

”Thật không?” Em hứng thú, sáp lại gần tôi, ”Anh chụp lúc nào thế? Chụp về cái gì vậy?”

”Hình như là áo sơ mi.”

”Anh mặc áo sơ mi đẹp trai lắm luôn.” Em từ trong thâm tâm nói.

”Anh biết mà.”

”Ha ha, anh nói khoác mà không biết ngượng, một chút cũng không khiêm tốn. Cô bảo như thế là không nên nhé!”

”Anh nói thật mà.”

”Em thì khác, em luôn cảm thấy mình không bằng người khác. Lần này bọn họ dùng em cũng là bởi vì quan hệ với Thiên Hành.”

Thiên Hành là tên công ty của Lạc Kỳ và Ngô Hải Xuyên.

”Không phải đâu, nếu như chính bản thân em không tốt thì người ta cũng không nhất định dùng em. Người quen không đề cử thì đề cử người ngoài à?”

”Anh thấy em có được không?”

”Được.” Tôi nói.

Mắt em cười lấp lánh, nhìn tôi một cái, lại tiếp tục cười.

”Anh nói em được, em nhất định sẽ cố gắng không khiến anh thất vọng!”

Tôi không trả lời, tiếp tục ăn.

Phàn Vũ nhìn tôi, giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại hỏi tối nay trên ti vi có cái gì hay không?

Hãng quần jean muốn chụp ảnh ngoại cảnh ở ngoại ô Bắc Kinh tại một nơi tên là Vụ Linh Sơn. Người ta nói nơi đó mùa hè còn có băng, các loài cây lấm tấm dưới băng mỏng. Bây giờ là mùa thu chắc cũng chả ấm áp gì.

Tôi mua thuốc thật tốt cho em, lúc đi, túi em nhét một đống đồ giống như đi nước ngoài.

Lạc Kỳ đến nhà tôi đón em, đây là lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài tôi mặt đối mặt với y gần như vậy. Phàn Vũ đang ở trong WC đau bụng, thỉnh thoảng lại rên la,

”Anh Huy! Hôm qua thịt trâu hình như không được tươi cho lắm, anh không sao chứ hả?”

”Anh không sao!” Tôi nói với em, em còn không biết Lạc Kỳ đi vào.

Y thấy trong phòng có hai cái giường, sắc mặt có chút biến. Nhưng y không nói gì, Lạc Kỳ ngồi ở một bên, tôi hỏi,

”Anh cũng đi?”

Lạc Kỳ gật đầu, ”Tôi không yên tâm, muốn đi để xem chừng.”

”Có cái gì không yên tâm à?”

Y không trả lời nhưng nói với tôi, ”Cậu đối xử với em ấy thật tốt.”

”Phải không? Tạm được. Giống như cậu ấy đối với tôi thôi, nấu cơm giặt giũ.”

Lạc Kỳ cười một tiếng, ”Tôi có lúc không hiểu nổi cậu.”

”Vậy à?”

”Có thể nói thẳng không?”

”Mời.”

”Cậu không phải là lưỡng đấy chứ?”

Tôi nhìn chòng chọc y, y cũng nhìn tôi sau đó dời mắt đi chỗ khác. Phàn Vũ từ trong WC đi ra thấy hai chúng tôi đang mặt đối mặt liền có chút tò mò.

”Đi nhanh đi, có người tới đón em.”

Phàn Vũ nhìn Lạc Kỳ, y cầm túi xách em đi ra cửa.

”Em đi nha.”

Tôi gật đầu, Lạc Kỳ bỗng hỏi, ”Em không phải là thích ăn khoai tây chiên sao, sao trong túi lại không mang?”

”Em không phải là con nít đi chơi xuân, không mang không mang.”

”Trên xe tôi có.”

”Hả?”

”Tôi mang.”

”Anh cũng thích ăn á?”

”Mang cho em.”

”…”

Hai người đi ra khỏi cửa, biến mất.

Thì ra bọn họ đã có thể giáp mặt nhau, nói chuyện với nhau như bình thường. Tôi đứng bên cạnh cửa sổ, đột nhiên cảm thấy mình vô lực.

Hôm đó tôi không chụp ảnh, ở nhà một mình thật nhàm chán. Đang muốn gọi điện cho mấy anh em đi chơi thì có người gọi tới. Mới vừa tiếp, một chuỗi âm thanh quái gở lại vang lên,

”Triển Huy~~~~~”

”Tần Trang! Anh có bệnh không hả?”

”Mới mở miệng đã nguyền rủa anh rồi.”

”Việc gì? Không có tôi cúp máy.”

”Có chuyện hay không làm sao mà biết được.” Hắn nói ở đầu bên kia.

”Chuyện gì?”

”Ra ngoài nói.”

”Không muốn gặp cái mặt anh, có chuyện thì nói chuyện.”

”Ơ… Không muốn gặp á? Không muốn thì thôi. Anh tìm Phàn Vũ chơi đùa xả tí bực cũng được. Lần này anh làm ăn chả khấm khá gì cả, nghe nói Phàn Vũ đi làm người mẫu ha, vừa ra mắt giá cũng được đấy chứ nhỉ. Hình như nó ở đây thì phải…”

”Anh xong chưa Tần Trang?!” Tôi biết hắn đang nói bậy nhưng mà tôi biết tính hắn, hắn quả thật có thể làm mấy chuyện như vậy. Dù gì hắn cũng để Phàn Vũ chạy một cách dễ dàng, trong đầu tôi luôn nghĩ sao có chuyện dễ dàng như vậy được?

”Á a, tức giận rồi!” Tần Trang vô lại cười, ”Vậy ra chú gặp anh khó khăn như vậy á hả?”

Tôi do dự một chút sau đó ngập ngừng hỏi, ”Chỗ đó sao?”…

Tần Trang nhàn nhã ngồi dựa vào cửa sổ, trời ngả chiều, quầy rượu vắng lặng không một bóng người.

Tôi đi qua chỗ hắn, Tần Trang thấy tôi tới liền vẫy vẫy tay. Có lẽ là vì tính chất nghề nghiệp nên cách ăn mặc của hắn coi như là sặc sỡ gợi cảm đi, hôm nay lại ăn mặc lịch sự đạm nhạt như vậy giống hệt mấy người đứng đắn.

Hắn nhìn tôi rồi nói, ”Em trai ngồi đây, ngồi đây!” sau đó vỗ bộp bộp chỗ bên cạnh hắn.

Tôi ngồi đối diện hắn.

Tần Trang giống như bị đả kích ấm ức nói, ”Thật không chừa mặt mũi cho người ta mà.”

Tôi thẳng thắn vào đề, ”Anh quên Phàn Vũ được không?”

”No no, khó lắm na.” Tần Trang ngắm tôi, tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn ha ha cười vui vẻ.

”Cậu nhìn cậu thử xem, chơi đã đời rồi còn nói? Cậu đem nó từ chỗ tôi cướp mất, sau đó nghe nói cùng nó ấy mà cuối cùng lại không, con mẹ nó, Trương Kiều hai đời à? Eo, ngu không tả nổi! Hôm nay anh muốn cùng em trai thương lượng vài chuyện, anh á, những ngày qua thật nhớ em, hay là đi lăn lộn với anh đi? Nha?”

Tôi đứng lên.

Tần Trang ngược lại một chút cũng không gấp.

”Em nghĩ kĩ lại đi. Dù sao anh có thời gian, có tiền, có quyền, đúng rồi, còn có con tin nữa.”

”Mẹ bà!” Tôi chửi hắn.

Khóe miệng Tần Trang hơi động.

”Không dối cậu, dạo này anh tâm hồn bế tắc, rầu ơi là rầu mà không có chỗ xả. Cố Triển Huy cậu nghe cho kĩ, vấn đề của cậu chính là dính vào Phàn Vũ, hơn nữa còn dám đối xử với nó quá tốt!”

Hắn vẫn còn cười với tôi, ngoài cửa sổ mây đen bay gấp gấp, gió mạnh nổi lên. Tôi rất kìm chế nhưng cũng rất khó chịu!

Tôi biết trên đời có một số việc sẽ không dễ dàng đi qua nhưng không nghĩ tới, nó lại cứ lặp đi lặp lại như thế!

——–

Nước chảy thành sông (Thủy đáo cừ thành): Câu thành ngữ này cũng mang ý nghĩa là không cần phải lo lắng, không cần phải cố đạt được thành công bằng mọi giá hay đặt nặng tâm vào việc theo đuổi thành công, bởi việc gì đến sẽ đến, khi tới thời điểm chín muồi, nỗ lực bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng. (Theo Epochtimes)

Nguồn câu này từ: Tô Thức《 Đáp Tần Thái Hư Thư 》: “Chí thì biệt tác kinh họa, thủy đáo cừ thành, bất tu dự lự.”

-> Ở đây có nghĩa là anh Huy suy nghĩ thấu đáo, chín chắn, dựa trên quan điểm của một người đàn ông bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.