Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 35: Chương 35




Tôi cảm thấy mình không lạnh nữa , cơn rét đêm qua đã nguôi rồi..

Ban mai chiếu vào mắt tôi chói lóa , bên tai tôi văng vẳng âm điệu sáo trúc..

Sáo ư ? ở đây còn ai ngoài tôi và em sao ? tôi loay hoay ngồi dậy , tiến lại phía lò sưởi đã tắt nguội lấy chiếc áo sơ mi mặc vào..

Tôi mở cửa ra , sau cơn bão mọi vật thật sơ xác .từng ánh nắng yếu ớt chiếu vào căn nhà nhỏ…

Tôi ngó hoay tìm em , định dạng vị trí tiếng sáo kia luôn .ở đây không ai cả , nhất định là do em thổi..

Tôi lần theo âm thanh du dương mà buồn thảm thê lương của tiếng sáo..nghe mà lòng tôi siết lại.

Tiếng sáo như chất chứa nỗi cô đơn , tâm trạng buồn khổ của người thổi vậy..

Từ đằng xa tôi thấy bóng dáng em đứng trước một vực tuyết , đôi hàng mi khép lại..đôi môi khẽ cong lên , đưa hơi thở vào trong ống sáo xanh .

Âm thanh từ cây sáo vang vọng du dương khắp núi đồi , một thứ âm thanh chứa đựng đầy nỗi ai oán..

Có lẽ em đã phát hiện ra tôi , nên tiếng sáo ngưng hẳn ..hạ cây sao xuống , đôi mắt em nhìn ra khoảng trời xa …

-‘bản này là ?’ tôi không biết phải nói gì cả , nên hỏi đại..

-‘tiếng sáo thiên nhai hận’ em đáp , mắt vẫn nhìn mông lung ra phía xa xa( Ost phim đế cẩm , tg rất thích bản này )

Tôi gật đầu , tôi không biết bản nhạc này , nhưng tôi biết là nó rất buồn..

Bỗng tôi nhớ về hôm qua , rõ ràng là đi cứu em.vậy mà cuối cùng tôi mới là người được cứu…tôi thở dài..thực là không đáng mặt nam nhi , báo hại em xém sống chết vì tôi..

-‘nếu không có cậu lúc đó , tôi đã chết rồi’ tôi lo suy nghĩ , không để ý em đã quay người lại từ lúc nào.đôi mắt xanh của em như dò xét đọc thấu tâm can tôi..

Tôi không trả lời em , chỉ im lặng bước gần tới phía em.nhìn đăm chiêu ra phía chân trời-nơi có những áng mây trắng trôi theo chiều gió vô định..

-‘về thôi !’ em quay sang nhìn tôi.

Tôi gật đầu , vào trong căn nhà nhỏ uống một ngụm nước rồi ra về.

Trước lúc đi , em đã đặt cây sáo xuống đó , tôi nhìn em ra vẻ khó hiểu :

-‘nó thuộc về nơi này’ em trả lời mà không cần tôi hỏi…

Rồi tôi và em cùng xuống núi và ra về…

Kết thúc một chuyến đi dài mệt mỏi..

--------

Tiếp những ngày sau đó , chúng tôi lao đầu vào học tập mệt mỏi , không ai nói với ai tiếng nào.. tuy thông minh của tôi và em vốn sẵn tính trời , nhưng không phát huy thì có mà bỏ đi…

Ba ngày thi mệt mỏi cũng đã kết thúc , khung cảnh sân trường lại nhộn nhịp trở lại.

Bầu trời trong vắt như mặt hồ thu , từng làn gió cuối đông nhẹ lướt mang theo cái vị lạnh có chút hương của mùa xuân….

Tôi đứng trên ban công tầng năm , đợi em lên..

Tiếng núm vặn cửa vang lên , tôi không quay đầu lại vì tôi biết chắc là em. bất giác mĩm cười .

Em nhẹ bước chân tới gần tôi , tay vịn vào thành ban công , gương mặt hướng về phía chân trời…

-‘cậu thi tốt chứ ?’ tôi hỏi em…

-‘ừ ! còn cậu ?’

-‘cũng ổn’ tôi vươn tay lấy hai tách cafe nóng đã được tôi chuẩn bị sẵn , đưa cho em .em đón lấy , quay sang hướng ban công ..ngắm mây…khóe môi em mĩm cười-nụ cười làm tôi ấm áp…

Chợt tôi để ý thấy sợi dây không có trên cổ em , tò mò hỏi :

-‘sợi dây ?’

-‘tôi cất rồi !’ em trả lời tôi ngắn gọn..

Công nhận đúng lúc gê , tôi đang tính tặng em một sợi dây do tôi thiết kế mà sợ em không đeo , xem ra ông trời cũng thương tôi .

Tôi lấy trong túi quần ra một sợi dây chuyền lấp lánh do chính tay tôi thiết kế .mặt dây là hình tròn dẹp nhỏ bằng đầu ngón tay út , xung quanh đính 1 viên kim cương nhỏ , phần bên trong rỗng chỉ có mỗi một viên đá màu đỏ..hình tròn rỗng kia là gió , một viên kim cương là duy nhất .nghĩa là Duy Phong , viên đá màu đỏ chính là hoa hồng.như vòng tròn kia luôn nằm ngoài viên đá, tôi sẽ bảo vệ và bên em mãi.ngoài ra nó còn một ý nghĩa nữa ! mà nói là công dụng mới đúng.đó là trong khoảng rỗng của hình tròn kia có một thiết bị định vị mini .giúp tôi xác định vị trí của em bất cứ lúc nào tôi muốn .mặc dù là hơi có tính chất quản lí , theo dõi .nhưng dù gì tôi cũng muốn em được an toàn…

-‘cho cậu’ toi đưa sợi dây lên trước mặt em..

-‘cho tôi ?’ em hỏi lại.

Tôi khẽ gật đầu..

Em nhận lấy sợi dây , mĩm cười thích thú..

-‘cảm ơn nha ! đẹp đó’ tôi nhận ra chỉ cần em vui ,hạnh phúc thì bản tính con nít của em lại hiện ra…

-‘do chính tôi thiết kế mà’ nhìn thấy em vui như vậy , tôi cảm thấy hạnh phúc.

Vì đối với tôi , chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em , là tôi mãn nguyện rồi…

Tôi giúp em đeo sợi dây vào cổ , em vui vẻ mân mê mặt dây chuyền , nhìn mặt em thật ngố .

-‘không được làm mất , có một-không-hai đó’ tôi lại mĩm cười nói , từ khi em xuất hiện , tôi cười nhiều hơn.

-‘biết nha ! sẽ không làm mất đâu’

Cứ như vậy , tôi và em đứng ở ban công cho hết giờ giải lao trưa.mặc dù không nói gì nhiều , chỉ đứng nhìn bầu trời , cảm nhận từng làn gió .nhưng dường như tất cả với tôi chỉ là…

Bên em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.