Sau kì thi là một kì nghỉ kéo dài từ ngày 23-12 đến ngày 6-1 ( mồng 6
tết , do việt nam có tuyết nên phân luôn bốn mùa rõ rệt , tết trong
truyện sẽ được tính vào lịch dương )
* New York
Ở một căn phòng không quá tối cũng không quá sáng nhưng khá mờ ảo , hàng loạt tiếng súng bắn ra nghe nhức cả tai..
-‘bách phát bách trúng ! không hổ danh là Edward !’ cô gái có cái tên Selina đứng vỗ tay tán thưởng.
Người bắn súng quay lại nhìn Selina , bỗng anh chuyển đầu súng về phía
trán cô , khoảng cách giữa trán Selina và đầu súng là khoảng 5m.
Đoàng !! tiếng súng nổ lên đáng sợ….
Selina giật thót tim , quay lại nhìn viên đạn xuyên thủng tấm bia , một lỗ nhỏ được viên đạn tạo ra ở điễm giữa tấm bia ...thật là một tay xạ
thủ..
Selina hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhõm , lúc bay qua cô ,
viên đạn chỉ cách đầu cô chừng gang tay , nếu cô không đứng yên hoặc
người bắn không canh chuẩn dù là vài cm , thì viên đạn cứ nhằm vào trán
cô mà thẳng tiến..
-‘Edward ! lần sau đừng đùa thế nhé’ cô tiến lại phía chàng trai , tiếng giày cao gót gõ vào sàn cộc cạch..
-‘em vừa khen tôi bắn hay mà ! không tin sao ?’ chàng trai trả lời ,
đôi mắt không thèm để tâm tới Selina ,giọng nói anh trầm lạnh , sặc mùi
của một kẻ máu lạnh…
-‘em không có ý đó !’ Selina trả lời .sau đó nối gót chàng trai tên Edward ra ngoài..
Bước ra ngoài , gương mặt hoàn hảo của chàng trai được bật mí qua từng
tia ánh sáng.mái tóc đen mang đậm vẻ châu á.làn da trắng như tuyết ,
nhưng trắng theo kiểu nam tính..vầng trán cao , chân mày tướng đen
rậm..sống mũi sọc dừa cao chạy thẳng tắp.đôi môi mỏng và đỏ như cánh
hồng .chiếc cằm chẽ như tạo nên sự kiêu hãnh cho vẻ đẹp đó.hàng mi cong
dài che rợp cả bầu mắt…và cuối cùng ..đó là một thứ vũ khí có thể giết
chết các cô gái khi nhìn vào …đôi mắt….shapphire..
***************
Cũng tại thời điểm đó ở Việt Nam , cũng trong một căn phòng kém
sáng.một cô gái với bộ đồ bay đen , bộ đồ bó sát thân thể cô tôn lên
từng đường cong hoàn hảo.tay áo ngang và ống quần ngắn.để lộ đôi chân
dài miên man và làn da trắng nõn.cô gái đi đôi boot cao gót-cao-chót-vót cũng màu đen.cô đeo găng tay màu đen.mái tóc đen dài chia hai mái xõa
phủ lưng , phần thân tóc duỗi thẳng , phần chân tóc uốn lọn.và trên tay
cô , là một khẩu súng màu đen..
Đôi mắt cô gái lạnh tanh , chăm chú vào từng phát đạn bắn ra .
Cô gái với đôi mắt shapphie trong xanh như mặt biển-Lãnh Lệ Băng..
Từng tiếng súng vang lên , hàng loạt viên đạn cùng khói phát ra từ khẩu súng và đều bay về phía chấm đỏ của tấm bia.viên đầu tiên tạo thành một lỗ thủng và những viên tiếp theo đều bay qua lỗ thủng đó –không hề xê
dịch hay thay đổi vị trí dù cho người bắn đã có vài lần thay đổi tư
thế….
Nó đưa nòng súng lên hoay hoay trước mặt , khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nữa miệng..
Nó đã tập bắn súng từ bao lâu rồi nhỉ ?
Hai năm rồi ! kể từ cái ngày nó bị người ta hãm hại xém mất mạng đó.nó
đã biết chạm đến khẩu súng và bây giờ trình độ súng của nó phải nói là
thiện xạ..
Kể từ ngày hôm đó , nó đã gia nhập vào câu lạc bộ kiếm
thuật ( tại thể trạng yếu không học võ được , mà học thì cũng như không ) , tham gia cả lớp đào tạo hacker .học hỏi và gia nhập vào tập đoàn
ARISTOCRARY , thậm chí biết chế tạo và mã hóa cả bom…
Kể từ ngày đó , nó đã không còn ngây thơ non nớt như trước đó nữa.nó đã nhận thức quá rõ ràng về số mệnh của nó…
Đâm hoặc bị đâm..
Giết….
Hoặc bị giết…
Và nó cũng biết , tương lai của nó…
Sẽ nhuốm đẫm một màu máu đỏ tươi….