Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 53: Chương 53




Cô Morelli mĩm cười, đôi mắt ngó mông lung ra ngoài cửa sổ, nơi có nhánh hoa lan đang uốn mình trong nắng, cất giọng thanh thanh: “trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cháu ở bệnh viện, cô đã biết sau này lớn lên, cháu nhất định sẽ trở thành đứa con gái mà bất cứ thằng đàn ông nào khi gặp cũng phải ‘say’, nhưng cô nghĩ, cháu thuộc về nhà Âu Dương, thuộc về một trong hai đứa con trai của cô”. Lúc đó, cạnh nhánh lan tím, một đôi bướm trắng lượm quanh một vòng rồi nhẹ dập cánh bay ra khoảng trời yên tĩnh.

…………

Tiết trời cao xanh, nắng ấm nhẹ xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, cạnh cửa sổ, nhánh lan tím đã bắt đầu đơm bông.

Tiết trời ấm áp như thế này, nghĩa là đã bước sang tháng hai, và cũng có nghĩa là tôi đã nằm viện hơn hai tuần. Các vết thương trên cơ thể đã lành lặn, nhờ vào thuốc tốt, nên không để lại tí sẹo nào cả. Qủa thật, hai tuần qua là quãng thời gian chán nhất trong lịch sử cuộc đời tôi, ăn rồi ngủ cứ tuần hoàn liên tục, chẳng được ai dẫn đi chơi bời.

Có lẽ, nếu trước khi gặp Âu Dương Duy Phong thì dù có nằm thêm vài tháng, thậm chí là cả năm nữa tôi cũng chẳng ngán ngẫm gì, bởi lẽ lúc đó tôi sống có khác gì robot, ngoài việc dán mắt vào sách và máy tính, tôi còn làm gì hơn, ấy vậy nên cảm nhận cũng khác. Nhưng từ khi tên xúi quẩy ấy xuất hiện, hắn dạy cho tôi biết thế nào là hưởng thụ cuộc sống, biết feeling. Con người tôi vốn thích ứng môi trường khá nhanh, lại còn là điều không tàn nhẫn với bản thân nên sẽ nhanh hơn nữa, nên bây giờ quay lại cuộc sống của robot, tôi thật không sống nổi.

Mấy ngày qua, nhất là sau khi tôi nhận được kết quả xếp top học sinh xuất sắc, rằng tôi thua Âu Dương Duy Phong 10 điểm, xếp hạng nhì khối, bởi vì tôi thường xuyên cúp tiết, Chi đã túc trực bên tôi còn hơn y tá, chỉ cần ngoài giờ học, Chi đều chạy đến đây, cô nàng hết lời khuyên can an ủi tôi, dùng đủ mọi cách làm tôi vui, nhưng cậu ấy không hiểu rằng, tôi không hề buồn.

Thoạt đầu nghe cũng hơi giật mình, nhưng suy cho cùng, có lẽ tôi vẫn không bằng Âu Dương Duy Phong. Nhưng Lãnh Lệ Băng này tuyệt nhiên sẽ không chịu thua như thế, học kì hai tôi sẽ phấn đấu hơn cho mà xem.

Vù vù !!

Làn gió mang theo hương cỏ non thổi vào trong phòng, hất nhẹ tấm rèm mỏng màu vàng, phớt qua mái tóc của Âu Dương Duy Khánh.

Cạch !!

Tôi ngồi trên giường bệnh, lưng tựa vào thành giường, chăn đắp tới bụng, đang ngẩn ngơ cảm nhận mùi hương của làn gió thì giật mình. Thở dài, đưa ánh mắt ngao ngán về phía Âu Dương Duy Khánh

Tôi nhoài người về phía anh ta, mĩm cười, giọng hơi đùa: “thôi đi đại thiếu gia, anh làm rớt con dao này bao nhiêu lần rồi?”.

Âu Dương Duy Khánh siết chặt lấy con dao gọt trái cây và quả táo chín đỏ trên tay, vẻ mặt bối rối nhìn tôi: “tôi làm được”.

Tôi bật cười thành tiếng, nhoài người toan lấy con dao trên tay Âu Dương Duy Khánh thì bị anh ta đẩy nhẹ vai, hắng giọng bảo tôi nằm xuống. Tôi lại cười, đẩy tay cậu ấy ra, lần theo từng ngón tay thon dài của Âu Dương Duy Khánh lấy quả táo, cậu ấy có vẻ khựng người lại, nhưng rồi ngoan ngoãn giao con dao và quả táo cho tôi.

Tôi xoay xoay quả táo tội nghiệp bị gọt đếm bầm dập thân xác, rồi nhanh chóng dùng dao tỉa tròn trịa lại, mắt vẫn tập trung vào quả táo, tôi nói: “cho dù anh có gọt thành công đi chăng nữa, cũng chẳng còn gì để ăn”.

Anh ta thở dài, tựa lưng trên chiếc ghế IKEA màu kem nhỏ đặt cạnh giường tôi, hai tay gối lên đầu, hơi khép mi, nói: “không ngờ cô cũng biết mấy chuyện này, tôi…” Tôi cười cười, không để anh ta nói hết câu, liền nhéc miếng táo vừa tách ra vào miệng Âu Dương Duy Khánh.

Anh ta tròn mắt nhìn tôi, rồi nhanh chóng nhai miếng táo.

Nuốt xong miếng táo, ADDK lườm tôi một cái: “xấu!”

Tôi cũng lườm lại một cái: “ồ vậy lúc nảy anh ăn miếng táo kia trông cũng thật là xấu”, nhưng thật sự thì trông như thế nào vẫn rất tao nhã.

Anh ta bật cười.

Trong thời gian qua tôi và anh ta cũng khá thân thiết với nhau, anh ta túc trực bên tôi chẳng thua kém gì ai cả, nhưng anh ta chỉ dẫn tôi đi loanh quanh ở bệnh viện, vẫn không làm tôi vui như Âu Dương Duy Phong.

Tiếp xúc với anh ta nhiều mới phát hiện, anh ta thật giống con nít, hai anh em nhà Âu Dương quả thật khác xa nhau về tính tình. Và cũng không biết từ khi nào, tôi đã học được cách phân biệt hai người họ, tuy không biết phải nói như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn là tôi biết ngay. Tôi cũng có nói cho Chi nghe việc này, kết quả là cậu ấy nói tôi thông mình, rồi tiếp tục khúc ca thần tượng tôi của cậu ấy =.=!

Và cũng thấm thoát, hội thi nữ sinh thanh lịch cũng sắp đến.

Ban đầu tôi tuy không quan tâm, nhưng thiết nghĩ, nếu tôi thua, thì quả thực danh dự nữ hoàng Băng này có mà quẳng đi luôn, công tình tôi gầy dựng suốt bao nhiêu năm qua, tất không để mất đi được.

Lại nghe nói năm nay nhà trường kết hợp với ủy ban khu phố, dự định là sẽ tổ chức cuộc thi trên qui mô lớn, có nghĩa là tôi không chỉ đấu chọi với nữ sinh của bổn trường, mà còn với hàng chục nữ sinh của các trường cấp ba trên phạm vi toàn khu phố Frozen ( tác giả tự đặt tên ^.^!) này. Frozen không phải là khu phố lớn, nó chỉ có khoảng bốn mươi con đường, diện tích chỉ bằng một chấm nhỏ khó nhìn thấy trên bản đồ đất nước, chỉ cần thời gian lọc rồi nhâm nhi một tách café đen đậm đặc là có thể đạp xe dạo hết khu phố, chỉ tiếc là tôi không biết chạy xe đạp, bởi tôi bị bệnh, những người giúp việc không cho phép tôi hoạt động mạnh, nhưng họ lại không biết chạy xe đạp rất tốt cho sức khỏe, khổ nỗi trí tưởng tượng tôi rất phong phú, nên sau này lớn lên, mỗi lần có dự định tập xe tôi lại nghĩ té sẽ rất đau nên lại thôi, mặc dù khả năng chịu đựng của tôi với các vết thương cực kì cao. Chuyện này cũng giống như con giun đất, mặc dù ăn vào nó không gây hại gì đến bạn, cũng chẳng có vị gì, nhưng thử hỏi bạn có dám ăn không!?

Tuy nhỏ bé, nhưng Frozen lại là tâm điểm của cả nước bởi nền giáo dục của ARISTOCRARY, và cũng là tâm điểm của thành phố này, vì Frozen nằm gần ngoại ô, nên phong cảnh ở đây thoáng mát và yên tĩnh nhất trong cái thành phố công nghiệp nặng này.

Hiện tại thì khu phố Frozen chỉ có ba trường học, ARISTOCRARY là trường xếp hàng đầu về thành tích học tập, tiếp là trường T, cuối cùng là trường Z, nhưng như vậy không có nghĩa là luận về nhan sắc và hiểu biết của các nữ sinh bên đó thua ARISTOCRARY. Tuy ARISTOCRARY chứa rất nhiều thiên tài, nhưng rất nhiều không đồng nghĩa với từ hoàn toàn, bởi lẽ học ở ARISTOCRARY rất dễ bị áp lực, nên mặc dù dư điểm đạt vào, một số nhỏ học sinh vẫn chọn học ở trường khác.

Lúc tôi ăn xong miếng táo, cũng là lúc cô Morelli đến báo rằng tôi có thể xuất viện, cái tin làm tôi mừng đến quýnh lên phát khóc T-T.

Âu Dương Duy Khánh giúp tôi đi hoàn tất thủ tục xuất viện, cô Morelli loay hoay giúp tôi dọn các đồ đạc lặt vặt, tôi cũng nhiều lần có ý giúp cô, nhưng bị cô từ chối, bắt tôi phải nằm im.

Cô rất đẹp, mái tóc màu bạch kim quăn lọn dài nửa lưng, nước da trắng nõn, thân ảnh mãnh mai hơi gầy, nhìn vào cô, chẳng ai biết cô đã bước sang tuổi 39, đã có một chồng và hai con.

Tôi vẫn tư thế tựa vào thành giường, nhìn cô, cất giọng hỏi: “lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào hả cô?”

Cô vẫn tập trung: “lúc cháu vừa sinh ra, còn khóc oe oe nữa cơ”.

Tôi bĩu môi.

Thế là cô cười, nói: “dạo này cháu thân với Duy Khánh nhà cô ghê”.

Tôi gật đầu hưởng ứng, trả lời ngây thơ, hoàn toàn không hiểu được dụng ý trong câu nói của cô: “vâng! Cậu ý hay dẫn cháu đi chơi lắm”.

Cô đứng dậy, cười ha ha, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, dò xét: “thế còn Duy Phong?”

Nhắc tới hắn tôi lại tức hộc máu, kể từ ngày đưa tôi tới bệnh viện, gần như hắn biệt tăm, chẳng thấy bóng dáng đâu. Tôi lắc đầu, chu môi lên, trả lời: “cái tên đáng ghét đó, đến thăm cháu còn không có, nói gì đến hắn hả cô!”

Cô hơi ngạc nhiên, đảo mắt nhìn tôi: “không đến? sao vậy? mấy lần cô thấy nó đứng trước cửa phòng cháu, đứng rất lâu, vậy là nó không vào sao?”

Tim tôi lại nhói lên, hai bàn tay cơ hồ bấu lấy tấm chăn ở bụng.

Hình như bệnh tim của tôi lại nặng hơn nữa rồi, T-T, thật là, tôi phải đi tái khám lại thôi.

Cô Morelli mĩm cười, đôi mắt ngó mông lung ra ngoài cửa sổ, nơi có nhánh hoa lan đang uốn mình trong nắng, cất giọng thanh thanh: “trong khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cháu ở bệnh viện, cô đã biết sau này lớn lên, cháu nhất định sẽ trở thành đứa con gái mà bất cứ thằng đàn ông nào khi gặp cũng phải ‘say’, nhưng cô nghĩ, cháu thuộc về nhà Âu Dương, thuộc về một trong hai đứa con trai của cô”. Lúc đó, cạnh nhánh lan tím, một đôi bướm trắng lượm quanh một vòng rồi nhẹ dập cánh bay ra khoảng trời yên tĩnh.

Thằng đàn ông nào cũng phải say?

Thuộc về nhà Âu Dương

Tại sao tôi lại thuộc về nhà Âu Dương?

Hình như lúc Nhiếp Thông định bế tôi lên, Âu Dương Duy Phong cũng nói câu đó, nhưng tại sao tôi lại thuộc nhà Âu Dương?

Tôi tròn mắt dẹt nhìn cô Morelli.

Đáp lại tôi, cô chỉ cười, tưới nước cho cây hoa lan, rồi cùng với ADDK vừa mới bước vào đưa tôi về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.