Tôi đã nghĩ sẽ có một nụ hôn xảy ra, nhưng không.
Điều này làm tôi hụt hẫng như bị rớt từ chín tầng mây xuống mười tám tầng điện ngục.
Và còn mất mặt hơn nữa là ngay trong lúc kịch tính nhất, Âu Dương Duy Phong lại bẹo má tôi một cái nữa, lần này rõ đau, hắn bật cười khoái trá: “muốn hôn tôi đến thế sao?” =.=!
Tôi tức đến phát điên, sẵn tay ngắt mũi hắn một cái rõ đau.
Âu Dương Duy Phong mặc dù bị bẹo mũi vẫn cứ cười cười, vuốt lấy cánh mũi dọc dừa hoàn hảo, rồi đứng dậy, nghiêm mặt nói: “tôi đi với cô”.
Với chiều cao hiện tại của tôi, thì so với nữ sinh lớp mười đã là quá chuẩn rồi, ấy vậy mà đứng trước mặt tên đáng ghét này, tôi cứ có cảm giác như mình là người lùn vậy.
Tôi thua hắn cả một cái đầu, điều này làm tôi chua xót nghĩ theo cả nghĩa bóng, rằng tôi đã thua hắn ở kì thi anh văn lần đó, và bây giờ lại thua hắn ở bảng xếp hạng thành tích học tập.
Tôi lại phụng má, tặc lưỡi: “ừ! Đừng cản trở người thi hành công vụ là được”.
Âu Dương Duy Phong cười nhẹ, rồi lấy tay với lấy chiếc áo khoác da màu đen đang nằm ngay ngắn ở góc sofa khoác lên người.
Mặc dù Âu Dương Duy Phong mặc màu tím nhạt hơi sẫm rất đẹp, nhưng tôi thấy hắn hợp với màu đen huyền hơn.
Ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai chúng tôi và ánh đèn ngủ lạnh lẽo.
Trong khi tôi vừa đi vừa loay hoay xem có ai không, kiểu như là ăn trộm vậy thì Âu Dương Duy Phong rảo bước như sắp ra trận vậy, bước đi chững chạc như một người đàn ông hơn hai mươi, có thể nói, nếu không nhìn gương mặt của hắn mà chỉ thấy dáng lưng của hắn, chắc hẳn chẳng ai có thể tin hắn còn là học sinh.
Tôi mãi lo nhìn xung quanh, không hay Âu Dương Duy Phong đã dừng bước để mở cửa từ khi nào, kết quả là tôi tông thẳng vào lưng hắn, suýt bậc ngửa ra sau.
Âu Dương Duy Phong xoay người lại nhìn tôi, nụ cười gian trong đáy mắt: “yên tâm! Cô đi với thì tôi đến cả ông nội cô cũng yên tâm”.
Tôi đau xót suýt xoa cái trán tội nghiệp của mình, lè lưỡi nhìn Âu Dương Duy Phong.
……..
Chắc có lẽ Âu Dương Duy Phong cũng hiểu tôi đang làm một nhiệm vụ cơ mật nào đó, nên hắn chở tôi trên con xe rất bình thường. Ý tôi là bình thường so với Âu Dương gia thôi, chứ đối với mọi người vẫn thuộc dạng “khủng”, nhưng dù gì vẫn thua xa con xe yêu thích của hắn.
11h khuya, Frozen vắng khách hẳn, ba tầng trên cùng đã tắt hẳn đèn, chỉ còn hai tầng dưới thấp thoáng vài người.
Chỉ đứng ở đằng xa thôi, tôi cũng đã thấy được những nam thanh nữ tú của Frozen. Nam vừa mạnh mẽ vừa thư sinh trong quần đen và áo sơ mi với mũ đầu bếp in chữ Frozen, nữ thướt tha yểu điệu trong váy đen điểm xuyến tạp dề trắng với Băng đô đen trắng. Đây chính là điểm bật nhất của Frozen mà không có quán café nào trong thành phố này có thể sánh bằng.
Âu Dương Duy Phong ngồi trong xe vùi đầu vào laptop, vẻ bận bịu đó của hắn làm tôi thấy có lỗi lắm. Lúc nảy trong khi làm việc, tôi có nghe nói bên tập đoàn Âu Dương đang cho ra dự án mới rất quan trọng, chắc có vẻ là hắn bận lắm, lẽ ra tôi không nên làm phiền hắn mới phải.
Tôi cứ ngồi như vậy nhìn sang hắn, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Tôi cũng không biết mình đã nhìn bao lâu nữa, mà chắc không lâu, cho đến khi Âu Dương Duy Phong quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn vào máy tính, hỏi: “không vào sao?”
Âu Dương Duy Phong chăm chú đến mức không thay đổi cả tư thế ngồi, bằng chứng là những nếp áo vẫn y nguyên không thay đổi, hắn tập trung như vậy mà vẫn nhớ đến tôi bên cạnh, điều này làm tôi thấy cũng vui vui. Nhưng lại nhớ đến vì mình mà hắn phải như thế này nên mặt lại xị xuống.
Âu Dương Duy Phong hỏi: “đang vui sao lại xị mặt rồi?”.
Tôi nhìn hắn, cười không ra cười, khóc không ra khóc: “xin lỗi nha, tôi quên anh rất bận”.
Đôi bàn tay thon dài đang gõ đều trên những phím máy ngừng lại, hơi run rồi lại gõ tiếp, nhịp gõ đều đều: “vậy thì đi nhanh rồi về”.
Tôi ồ một tiếng, rồi mở cửa bước ra, trước khi chạy vào còn vẫn tay cười tít cả mắt với hắn.
Tôi đẩy cửa vào, lập tức ngửi được mùi hương café đen tỏa trong không khí, nhìn về góc tay trái, Nhiếp Thông đang nhàn tản uống café, trên bàn đặt một chiếc laptop.
Gương mặt lẫn tư thế ngồi của anh ta rất dễ nhìn, nhưng tôi lại không thích cách anh ta vùi đầu vào máy tính như thế, cũng như tôi không thích Âu Dương Duy Phong cả ngày vùi đầu vào đó, cứ như rằng mọi người đều bị công nghệ thông tin chi phối ấy.
Cạnh Nhiếp Thông có Tạ Tiểu Tình đôi mắt đen huyền đang mông lung nhìn Nhiếp Thông, cánh môi đỏ hơi nhạt son.
Bỗng một giọng nói rất ngọt vang lên: “kính chào quý khách”.
Theo phản xạ, tôi xoay đầu lại theo hướng phát ra âm thanh, thân ảnh dễ thương cùng với nụ cười “ngây thơ vô số tội” của Nhiếp Trường ập vào mắt.
Tôi gật đầu đáp lễ, rồi đảo mắt tìm Boss Quân.
Boss Quân đang đứng ở khâu pha chế, anh nhìn về phía tôi, nở nụ cười dịu như ánh bình minh rồi tháo tạp dề ra, rảo bước về phía tôi: “chúng ta đến chỗ vắng nói chuyện”.
Tôi gật đầu.
…….
Thực ra chỗ vắng của anh vào giờ này quả thực là rất vắng, cụ thể là bãi đậu xe.
Đúng là 11h bãi đậu xe ở phía sau quán kem vắng thật.
Chỗ chúng tôi đứng cách cũng khá xa so với chỗ của Âu Dương Duy Phong.
Tôi và anh ngồi vào băng ghế sau trong chiếc xe màu trắng tinh của anh.
Tôi vào thẳng luôn vấn đề: “anh không thích em đúng không?”
Mùi café lan tỏa khắp xe, mùi hương như thấm đẫm vào vạt áo, thấm mái tóc của Boss Quân.
Anh cười, ánh sáng trong xe rất yếu, tôi hoàn toàn không thể xác định được anh cười thật hay giả, chỉ nghe giọng anh trầm ấm thường ngày của anh, nhưng giọng nói này hơi cay: “anh vẫn biết em không thích vòng vo, rất dứt khoác, nhưng thực không ngờ em lại vào vấn đề nhanh như vậy” anh ngưng rồi hít một hơi, nói tiếp: “nói anh nghe xem tại sao em lại suy nghĩ như vậy? tại sao em cho rằng anh không thích em”.
Anh hỏi như vậy tôi mới sực nhớ ra, tôi dựa vào gì nhỉ? Linh cảm ư? Làm việc thì làm gì có linh cảm, điều đó tôi rõ lắm mà.
Tôi cũng hít thở, cố gắng sắp xếp từng tình huống, vài phút sau, tôi bắt đầu nói: “em chỉ mười lăm tuổi, anh hơn em tới chín tuổi”.
Anh vẫn ngoan cố: “tình yêu không phân biệt tuổi tác”.
“lúc đỡ em hình như anh cố tình để Chi thấy mới siết chặt em đến thế, nếu thích em, anh sẽ không làm e đau đến vậy”.
Quả thực bây giờ người tôi rất ê ẩm, bị Boss Quân siết chặt như vậy đã đành, còn bị Âu Dương Duy Phong xem như thích khách ám sát hắn. Ôi!!
Anh vẫn cười: “anh thua em vậy!”
Tôi thở phào nhẹ nhỏm…
Anh lại nói: “nhưng anh nói thật là lúc đó em rất đẹp, đừng nói đến anh mà bất kì thằng đàn ông nào cũng phải ngây người nhìn em lúc đó”.
Tôi tròn mắt nhìn anh.
Đáp lại ánh nhìn của tôi, anh chỉ chóng tay lên cửa sổ, rồi xoa xoa trán: “Lệ Băng!” giọng anh rất mệt mỏi, có lẽ đây là lần đầu anh gọi tôi như vậy, và có lẽ là lần đầu tôi thấy anh mệt mỏi như vậy, bất lực như vậy, bởi trước đây anh là người lúc nào cũng cười, dù là buồn. Trong lòng tôi bất giác dấy lên một cảm giác bấc an, rằng vấn đề không hề đơn giản chỉ là chuyện tình cảm, mà còn có một sự thật nào đó rất rất đáng sợ phía sau.
Anh nhích lại gần tôi, nghiêng người gục đầu vào vai tôi, trông anh bây giờ yếu ớt như một đứa trẻ lạc mất mẻ, mất đi hoàn toàn cái vẻ chững chạc của một người đàn ông thành đạt.
Nhìn thấy anh như vậy, tôi không can tâm gạt anh ra, đành đưa tay lên vuốt vai anh, an ủi.
Mãi lúc sau, anh mới cất giọng: “làm sao? Làm sao anh có thể nói với Chi rằng người con bé yêu là anh trai cùng mẹ khác cha của con bé”.
Anh nói rất nhỏ, cơ hồ như tiếng thở dài nặng nhọc chứ không phải là tiếng nói nữa, nhưng sao từng câu từng chữ lại rót vào tai tôi rõ mồn một thế này.
Cánh tay tôi đang đặt trên vai anh như bị rút đi sự sống, vô thức trượt từ vai anh xuống, bất động nằm ở đùi tôi.
Cả người tôi như chết đứng, cánh môi mấp máy tính nói gì đó nhưng không sao mở miệng được, gần như đến cả thở tôi cũng thấy khó nhọc.
Anh vẫn gục đầu vào vai tôi, giọng cười nhạt nhẽo pha thêm chút cay đắng và khinh miệt: “năm xưa ba anh yêu mẹ Chi, nhưng bà ấy không yêu ba anh mà lại yêu ba Chi, nhưng với quyền lực và những gì có trong tay, ông ấy đâu có chịu thua khi chưa đạt được cái mình muốn, vậy là ông đã chiếm đoạt mẹ Chi, bà ấy rất căm phẫn ba anh, nhưng không đành lòng phá bỏ đứa trẻ vô tội, nên quyết định sinh anh ra rồi trao lại cho ba, sau đó cùng người mình yêu lên xe hoa mặc dù ba Chi biết hết mọi chuyện, đúng là sức mạnh tình yêu. Haha! Ba anh có được thân xác bà ấy nhưng không có được trái tim bà ấy, đúng là nực cười”.
Vị đắng loan khắp cổ họng tôi, tôi chỉ biết im lặng, đưa tay lên che đi đôi mắt yếu đuối của mình.
“em biết không? Gia đình họ rất hạnh phúc, anh cũng biết Chi rất tôn trọng mẹ mình, nếu Chi biết quá khứ của bà ấy như thế, sẽ như thế nào? Thà rằng cứ để Chi quên anh cho xong”.
Gia đình Chi quả thực rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tôi đã từng phát ghen tị mà nghĩ rằng nếu đánh đổi những thứ vật chất vô tri vô thức mà tôi có để đổi lấy một phần cuộc sống gia đình hạnh phúc ấy tôi cũng cam lòng.
Gia đình Chi không thuộc tập đoàn lớn gì, chỉ là một công ty cổ phần nhiếp ảnh nhỏ thuộc tầng lớp trung lưu. Chi có hai người anh trai, anh cả năm nay khoảng hai mươi hai, anh thứ đã mười tám. Hai người anh tuy tuổi nhỏ nhưng đều là những nhiếp ảnh gia có tiếng.
Ba mẹ yêu thương, con cái đoàn kết, còn gì quý giá hơn nữa chứ.
Đúng là cuộc đời này không phải màu hồng, nếu chấp nhận những cơn mưa liệu rồi có thấy được cầu vòng hay không?
Tôi đã chấp nhận biết bao nhiêu cơn giông bão nhưng vẫn chưa tìm được cầu vòng cho mình đấy.
Phải! phải để Chi quên anh đi.
Tôi nhìn ra ngoài bầu trời, gió hắt hiu trên lá cờ gần đó, ánh đèn hoa lệ đêm nay sao mà hiu quạnh đến thế: “Chi phải quên anh”.
……..
Tôi tiễn anh đến cửa Frozen, vừa nhìn thấy nhân viên đang nhìn về phía mình, anh lập tức cười tươi rói, tươi đến mức tôi còn tự hỏi có phải chuyện lúc nảy là giấc mơ không?
Đúng là không phải cứ cười thì là vui.
Cứ không rơi nước mắt là hạnh phúc.
Bởi vì, đôi khi nụ cười chỉ là tấm mặt nạ che lấp nỗi đau đớn đó.
Hay có thể là đau đến mức không thể khóc được nữa.
Khóc ư? Có ai hay rằng, nước mắt chảy ngược vào trong còn cay đắng hơn gấp trăm lần.
Anh quay sang nhìn tôi, cười: “em về đi, muộn rồi”.
Tôi gật đầu đáp lễ, vừa xoay người thì bị anh gọi lại: “lần đầu tiên anh gặp em, lúc đó không phải là anh không làm được bài tập đó, mà do anh không thể nào tập trung được, làm sao trên đời này có thể có người hoàn hảo đến vậy chứ? Giọng nói nhẹ như sương sớm của em khiến anh chao đảo vài ngày đó nhé! Em…thực sự rất đẹp, sau này ai được em yêu chắc là phúc phận lắm”.
Tôi tròn mắt nhìn anh, rồi cũng gật đầu chào anh ra về.
Phúc phận ư? Hai từ này như mũi tên cắm vào trái tim tôi.
Một người như tôi, một cuộc sống trốn chạy như tôi, ai có thể yêu tôi chứ?
Ông nội luôn không cho tôi biết, nhưng sao có thể qua được mắt tôi.
Rằng ba tôi do bị ám sát mà chết.
Rằng mẹ tôi trước khi sinh tôi đã ăn một phát đạn, mất máu mất sức mà mất.
Rằng bác tôi bị người ta đẩy từ vực núi lăn xuống mà chết.
Rằng tất cả những giúp việc đều vì tôi mà từ bỏ mạng sống mình.
Nhiều tờ báo nói rằng tôi là một bông hồng của quỷ.
Rose Of Evil, thật là cay mà.
Tôi cũng giống như tuyết vậy, lạnh lẽo đến ai cũng muốn tránh xa.
Cũng đúng, cái lạnh có thể gây chết người mà.
Tôi chỉ thích hợp ở một mình, như vậy sẽ không ai bị tôi làm tổn thương.
Lệ Băng – nước mắt của băng tuyết, cái tên này ngụ ý thực sâu sắc, rất hợp với tôi.
Ngoài trời gió se lạnh, tôi rảo bước về xe của Âu Dương Duy Phong, qua tấm kính chắn trước xe, tư thế làm việc của hắn như một quân vương, hắn thật đẹp.
Duy Phong? Chẳng phải có nghĩa là ngọn gió duy nhất sao?