Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 57: Chương 57




Thoắt cái đã đến ngày thi học sinh thanh lịch.

Đến 7h30 chương trình mới bắt đầu, ấy vậy mà từ sớm Chi đã alo gọi tôi dậy, nhưng có một sự thật rằng, suốt mấy năm qua tôi cái gì cũng tiến bộ, riêng việc thức dậy thì càng ngày càng tệ hại, đến mức gần như khó có ai có thể đánh thức được tôi khi mà tôi đã một lòng muốn ngủ.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt đưa tay tìm chiếc điện thoại nhưng mãi không thấy, mới sực nhớ hôm qua tôi để điện thoại dưới chân. Đưa tay lên che miệng ngáp một cái, rồi dùng hai đầu ngón chân phải kẹp lấy chiếc điện thoại, quẳng một phát lên cao rồi dùng tay chụp lấy, chỉ trong phút chốc chiếc điện thoại đã nằm trong tay tôi. Phục tôi quá chừng hà. ^.^!

Tôi vẫn nhắm tịt mắt: “Alo”.

Đầu bên kia lập tức bộc lên tiếng thét đến mức tôi phải cách ly chiếc điện thoại ra: “CẬU BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG?”

Tôi nheo mi nhìn đồng hồ: “Mười lăm phút nữa mới 7h mà” rồi lại tiếp tục lười biếng chui vào chiếc chăn bông đỏ không khác gì một con sâu lười.

Lại một tiếng hét: “Tôi đã nhờ nhị thiếu gia đánh thức cậu rồi, haha! Cậu mà còn nướng thì coi chừng”.

Tôi bât dậy: “Âu Dương Duy Phong? =.=!”

Chi cười: “Phải!”

Lại nằm xuống: “cái tên KHỈ ĐỘT đó thì làm được gì chứ?”

“CÔ NÓI AI LÀ KHỈ ĐỘT” bỗng một giọng nói trầm lạnh vang lên đều đều khiến tôi dựng cả tóc gáy, co rúm vào chăn, tắt cả điện thoại đang nói chuyện dở với Chi, rút vào chăn giả vờ ngủ rất say.

Dù trùm đầu trong chăn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được Âu Dương Duy Phong đang tiến lại gần chiếc giường, thậm chí tôi còn nghe được hương Lavender trên người hắn nữa kìa.

Tôi cảm thấy mặt nệm hơi lún xuống, quả nhiên hắn đã ngồi lên giường tôi, cái tên biến thái này, có biết đây là giường con gái không hả. Vốn tưởng hắn giật phanh chiếc chăn của tôi ra, nhưng không ngờ hắn chỉ cất giọng nhẹ nhàng: “Cũng không dám làm phiền, chỉ là mới quay được một clip rất hay, không biết Băng Bé Bỏng có muốn xem không?”

Clip hay? Sao mà khả nghi quá. Chắc chắn phải có liên quan tôi, bởi hắn thừa biết tôi không quan tâm những gì không liên quan mình.

Mặc dù từ khi nghe giọng hắn tôi đã tĩnh ngủ từ lâu, nhưng vẫn làm ra vẻ, mắt nhắm mắt mở hé đầu ra khỏi chăn: “Có liên quan tôi không? Không thì thôi, tôi không quan tâm, tôi không dậy đâu”.

Âu Dương Duy Phong cười cười: “cũng không biết có liên quan không? Chỉ là clip này hơi đặc biệt, có một con heo ham ngủ dùng chân quắp điện thoại rồi tung lên như làm xiếc vậy! haha”.

Con heo? Ham ngủ? dùng chân quắp điện thoại? Tung lên?

2s hồi tưởng…..

“áhhhhhhhhhhhhhhh! Cái đồ Âu Dương Duy Phong đáng ghét, cái đồ biến thái” tôi ngồi bật dậy, không quan tâm có đang giả ngủ hay không, tôi nhào đến Âu Dương Duy Phong, giành giật chiếc điện thoại trên tay hắn.

Âu Dương Duy Phong cười haha, một tay đưa điện thoại ra xa, một tay vòng qua eo giữ tôi lại. Bỗng tay cầm điện thoại của hắn miết lên màn hình, camera trước hiện ra, what? Hổng lẽ hắn muốn chụp hình, mẹ ơi, đầu tóc mặt mũi tôi như thế này…..ággg!

Theo phản xạ, tôi ba chân bốn cẳng vùng vằng khỏi hắn nhưng vô ích, đành quay mặt sang một bên, không biết chuyện thế nào, tôi lại quay ngay vào mặt Âu Dương Duy Phong, môi vô tình chạm vào má hắn một cái.

Tôi đứng hình.

Dường như Âu Dương Duy Phong cũng bất ngờ, hắn hơi khựng người lại, vòng tay đang ôm lấy eo tôi nới lỏng rồi buông ra, tôi thấy vậy cũng thụt lùi lại, bất giác ôm lấy cái gối ôm hình hoa hồng đỏ ở cạnh đó, mặt mày nóng ran nhìn chằm chằm vào chiếc gối hoa bằng bông gòn.

Không khí giữa chúng tôi im lặng như tờ, im tới mức dường như tôi có thể nghe được nhịp thở và nhịp đập thình thịch của trái tim mình.

Chết tiệt, hôm qua tôi mới đi bệnh viện kiểm tra, họ nói tim tôi rất tốt, không hề có dấu hiệu tái phát, ấy vậy sao bây giờ nó lại tưng tửng thế này.

Chúng tôi im lặng cho tới khi có người mở cửa, Âu Dương Duy Khánh bước vào, tròn mắt nhìn chúng tôi.

Một kẻ ngồi ở mép giường đang cúi đầu bấm điện thoại, một người khoanh chân ngồi ôm gối ở giữa giường cuối đầu nhìn gối, nếu là người khác, có thể hình dung họ sẽ nghĩ tôi và Âu Dương Duy Phong bị tự kỉ nặng đến mức nào.

Âu Dương Duy Khánh nhìn hai chúng tôi: “Đánh thức được Lệ Băng rồi à?”.

Âu Dương Duy Phong không nhìn, vẫn bấm điện thoại, “ừm” một tiếng.

Tôi bĩu môi ra chiều không quan tâm, sắp xếp lại đống gối đang nằm rải rác khắp nơi trên chiếc giường lớn lại một chỗ ổ đầu giường. Do Lệ Băng tôi có sở thích sưu tập gối ôm nên số lượng gối của tôi phải nói là không ít, đến mức nếu xếp chồng chất lên nhau cũng chiếm hết nữa chiếc giường đôi kích cỡ King size rộng rãi này, và nếu dàn chúng rải rác như tình cảnh bây giờ thì quả thật chiếc giường này không thể chứa hết.

Thật ra cũng không phải tôi thích sưu tập, mà do tôi không muốn có cảm giác giường ngủ của mình trống trải, bởi vậy với số lượng gối ôm này, trong lúc ngủ tôi dù lăn đi đâu cũng chỉ cần quơ sảng là có ngay chiếc gối ôm trong tay, chỉ cực là lúc sáng ngủ dậy đi thu dọn chúng rất mệt, dĩ nhiên tôi cũng có thể gọi người giúp việc, nhưng bây giờ không khí thế này mà bỏ đi thì hơi không đúng, mà ngồi im thì còn khủng khiếp hơn, đành giết thời gian như thế này vậy.

Tôi nhặt hết những chiếc gối ôm nằm lăn lóc dưới sàn nhà lên, chợt phát hiện ra dưới chân Âu Dương Duy Phong vẫn còn một chiếc gối ôm hình con heo hồng.

Tôi cau mày, nếu bây giờ tôi đi nhặt chẳng khác nào cuối người trước Âu Dương Duy Phong, không chịu nha, mất mặt lắm.

Còn đang nghĩ thì thấy Âu Dương Duy Phong cuối xuống nhặt lên giúp tôi, tôi thầm cảm ơn trong đầu, nhưng lập tức rút lại lời cảm ơn khi thấy con heo đang chun mỏ thẳng tiến vào mặt tôi. Hắn ngồi xoay lưng về phía tôi, hẳn nhiên lúc ném không hề biết ném đi đâu, vậy nên hắn vô tội, chỉ trách số tôi gặp hắn là xui xẻo, con heo vẫn giữ nguyên tốc độ và khuôn mặt cười tít mắt cũng chiếc mỏ chun chun về phía tôi.

Bụp…

Lúc nãy thì hôn Âu Dương Duy Phong đáng ghét.

Bây giờ thì hôn heo.

Hai nụ hôn dã man nhất của cuộc đời tôi. @@

Âu Dương Duy Phong --------- cái đồ sao chổi….

~~~

(Cho tác giả chen ngang vài dòng: Do nhận được nhiều ý kiến không mấy tích cực về việc edit viết lại nên Rose sẽ bỏ phần Edit viết lại đó, tiếp tục truyện) ^.^!

---

“Hahaha! Buồn cười chết đi được, haha! Cậu hại tôi không uống nước được nè Băng” trên đường đi, Chi không ngừng cười sặc sụa khi chứng kiến chiếc mũi đỏ như mũi heo của tôi lúc nãy, chỉ trách mũi cái gối heo lúc nãy là phần cứng nhất trong gối, lại đăm thẳng vào chiếc mũi nhỏ bé của tôi T-T hic huhu, sao mà xui xẻo quá chừng.

Không muốn để kẻ khác chê mình là heo, tôi liền lấy miếng băng keo cá nhân đã được tỉa nhỏ dán vào, nhưng không ngờ đến băng keo cá nhân cũng hình con heo, áhhh! Tôi ghét heo chết đi được.

Tôi “hừm” một tiếng lạnh nhạt, nói: “Có lái xe được không hay để tôi lái”.

Chi nuốt cơn cười, ngậm miệng hưm hưm, tủm tĩm nói: “Tôi còn muốn đi thi”.

Tôi thở hắc ra, sao lúc nào gặp Âu Dương Duy Phong tôi cũng xui xẻo thế không biết, đúng là khắc tinh đời tôi mà.

----

Phòng sinh hoạt chung của ARISTOCRARY rất rộng, đến mức bình thường đến cả 1200 học sinh của trường cùng vào vẫn còn rộng rãi, ấy vậy mà hôm nay từ sáng sớm phòng đã chật kín người, buộc bảo vệ trường phải mở hết tất cả các cửa ra vào của phòng để cho thoáng.

Tôi và Chi ngồi ở ngoài hành lang xây bằng gạch ít người cho thoải mái, tiết diện mặt trên khoảng 25cm, nên tôi và cậu ấy liền trèo lên ngồi, hai đứa hai tách cacao lạnh ngồi vắt vỏng trền lang can, cùng nhau vừa uống vừa trò chuyện phiến.

Ánh nắng hôm nay thật đẹp, không gắt cũng không nhẹ, vừa đủ khiến con người ta thích thú.

“Này Băng!” Chi đột nhiên quay sang tôi.

Tôi tu một ngụm cacao: “hở???”

Chi đưa mắt dò xét tôi: “Dạo này cậu không còn lạnh lùng như trước nữa”.

Tôi nheo mi, lạnh lùng như trước? tôi thấy tôi vẫn vậy mà.

Tôi ra chiều không hiểu.

Thấy vậy Chi giải thích: “Lãnh Lệ Băng bây giờ hay cười hơn, hay nổi giận hơn, vui tươi hơn, không còn là một tảng băng di động vô hồn như ngày trước nữa”.

Tôi tròn mắt: “Vậy sao?”

Tôi thay đổi ư? Có hay không? Tôi vốn là như vậy mà, chẳng qua cái vỏ lạnh luôn bao bọc lấy tôi thôi.

Chi lại tiếp, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Người ta nói con gái khi yêu thì tâm trạng cực kì vui vẻ” rồi lại đưa ánh mắt dò xét tôi: “Không phải Băng yêu ai rồi đó chứ?”.

Tôi suýt nữa thì sặc cacao, trong đầu thoáng nghĩ đến Âu Dương Duy Phong, nhưng lập tức xua đi, tôi nói: “Làm gì có!”.

Đáp lại tôi Chi chỉ hừm một tiếng rồi nói: “Tôi không biết Băng đã từng trải qua chuyện gì, nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng sẽ bên cạnh Băng, tuy tôi nghe nói người càng có quyền lực thì càng không xem nhân tâm của người khác ra gì, nhưng tôi tin Băng không phải là người như vậy” lời nói Chi dõng dạc mà chắc nịch, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt nâu phảng chiếu một niềm tin tưởng tuyệt đối.

Tôi ngạc nhiên nhìn Chi, sau đó mĩm cười.

Tôi chỉ mới nói cho Chi thân phận thật của mình, không hề kể cho cậu ấy nghe về những cái chết thảm thương vì tôi mà ra. Ngực tôi hơi nhói lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt kiên định của Chi, lòng tôi trở nên ấm áp lạ thường, đây có phải là sức mạnh của tình bạn?

Tôi cười: “Được!”

Chi lập tức cười tươi, đôi con ngươi vui vẻ linh hoạt, đưa ngón tay út về phía tôi: “Móc nghoéo đi”.

Tôi cũng tít mắt cười, đưa ngón út lên: “Ok Best Friend”.

Lời hứa này không chỉ là lời hứa tình bạn, mà nó còn có nghĩ rằng, Lệ Băng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, Thượng Quan Chi à.

===

Đương lúc đó, có một nhóm học sinh gần mười người gồm cả nam lẫn nữ của trường khác đi dọc hành lang, một chàng trai trong đám lên tiếng: “Không ngờ ARISTOCRARY rộng đến mức đi lạc, nhưng nói gì thì nói, thích nhất cái ngày nay, không biết bao nhiêu mỹ nhân tề tựu mà nói”.

Một cô gái có khuôn mặt đẹp trong đám cười đểu: “Chỉ có trường chúng ta và trường Z là có girl đẹp thôi, bọn ARISTOCRARY toàn dân học đầu to mắt lồi, có gì đẹp”.

Chàng trai đáp lại: “Không đúng, bọn họ toàn con nhà quý tộc, không đẹp là chuyện lạ, dù là vậy nhưng chẳng phải ARISTOCRARY có Lãnh Lệ Băng sao, từ lâu đã nghe đồn quốc sắc thiên hương, hôm nay phải ngắm cho kỹ, xem có phải như lời đồn”.

Cô gái nghe vậy bất giác gióng lên một tia đố kỵ: “Tớ đã điều tra rồi, chẳng qua chỉ là một nữ sinh bình thường, chưa chắc, miệng thiên hạ….”.

Cô gái còn chưa dứt lời thì từ trước mặt, thân ảnh một cô gái với mái tóc dài ngang lưng ập vào mắt, vẻ đẹp ngây thơ tinh nghịch khiến người khác phải dừng lại ngắm nhìn, nét cười hồn nhiên trong sáng như đóa hoa mới nở.

Chi thấy có kẻ dám nhạo báng học sinh trường ARISTOCRARY và nói Lệ Băng như vậy liền cau mày liếc về phía họ.

“Dễ thương quá, đây là Lãnh Lệ Băng quốc sắc thiên hương đó sao?” chàng trai lúc nãy lên tiếng, lập tức mọi con mắt trong tốp học sinh đó nhìn chăm chăm vào Chi. Hành lang bây giờ đã đông người hơn lúc nãy, nghe đến Lãnh Lệ Băng lập tức mọi người đưa mắt nhìn về phía Chi.

Lãnh Lệ Băng, dường như tất cả các học sinh khối mười ở khu phố Frozen này đều biết cô gái này, dù chưa bao giờ gặp mặt cũng có thể nghe đồn, nữ sinh này học như thần thánh, vẻ ngoài đẹp như nữ thần, tính cách lạnh lùng.

Do Lệ Băng ngồi xoay mặt về phía vắng người lên không ai thấy cô cả. Ban đầu do đang vui vẻ nên cô không chú ý đến có người nhạo báng nữ sinh ARISTOCRARY và nhắc đến tên mình, nhưng bây giờ thấy ánh nhìn khó chịu của Chi và có người khen mình đến nổi da gà, Lệ Băng mới bất chợt quay đầu lại.

Lệ Băng nhẹ nhàng quay lại nhìn họ, nụ cười trên môi với Chi vẫn chưa tắt hẳn, trong mắt vẫn còn ánh cười đẹp đẽ.

Mọi người xung quanh sững sờ nhìn, đến cô gái lúc nãy chê Lệ Băng cũng khựng người.

Dưới ánh nắng mặt trời, Lệ Băng rực rỡ như một nữ thần, nhan sắc say đắm lòng người. Cái cách cô quay đầu lại và hơi ngạc nhiên như một nụ hoa bừng nở dưới ánh dương nhưng còn e ngại. Đôi mắt hạnh đào màu shapphire êm đềm như sắc trời ngoài kia, đôi con ngươi mông lung long lanh như hai giọt nước, cánh môi ánh đào căng mộng hơi cười, mũi cao dán băng keo cá nhân hình con heo tinh nghịch. Trong mắt họ bây giờ, Lãnh Lệ Băng này còn đẹp hơn cả lời đồn.

“Lãnh Lệ Băng? Cô là Lãnh Lệ Băng?” một cô gái hỏi.

Lệ Băng hơi cau mày, Chi cũng cau có rồi nói nhỏ với Băng những gì bọn họ nói.

Lệ Băng thu lại ánh cười, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ trả lời duy nhất một chữ, không thiếu không thừa: “Phải” thanh âm nhẹ như sương sớm, nhưng lại lạnh lẽo không quan tâm, có lẽ đây là sương sớm mùa đông.

Lệ Băng nhảy khỏi hành lang, đứng xuống trước mặt họ, bàn tay thon nhỏ đẹp như đóa hoa sen vừa nở đưa lên xem đồng hồ, rồi nói với Chi: “7h30 rồi” rồi trở gót bỏ đi.

Chi nghe vậy cũng lườm họ một cái rồi đi theo Lệ Băng.

Hôm nay Lệ Băng bực tức nên không buồn mang tất cao như bình thường, đôi chân dài trắng trẻo như ngọc trai của cô rảo bước đi khiến nhiều chàng trai sững sờ, đôi giày bánh mì dáng búp bê màu xanh dương tôn lên đôi bàn chân nhỏ bé của cô.

Khi mái tóc đuôi gà dài xoăn gợn sóng đen nhánh đã khuất dạng, nữ sinh đó mới cau có, nghĩ: “đợi đó đi, tôi sẽ đánh bại cô, Lãnh Lệ Băng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.