Nếu Em Là Tuyết! Anh Nguyện Là Mùa Đông

Chương 58: Chương 58




Trong phút chốc anh đứng hình, mọi ngăn cản trong lòng anh bấy lâu dường như đều tan biến, bất chấp chuyện gì đang xảy ra và sẽ xảy ra, anh đặt vào môi cô một nụ hôn nhẹ như cách các cặp tình nhân chúc nhau ngủ ngon, nắm lấy đôi bàn tay hơi lạnh của cô đặt lên má mình để ủ ấm, rồi nhẹ nhàng nằm cạnh cô, dang đôi tay rắn rỏi kéo cô vào lòng. Lãnh Lệ Băng tìm được hơi ấm và ‘gối ôm tốt’ lại càng ôm chặt eo anh hơn, chúi đầu vào ngực anh, hơi thở đều đều ngủ say đến sáng.

-----

Để tiết kiệm giấy mực, ngoại trừ ba giải nhất nhì ba của cuộc thi học sinh thanh lịch đều thuộc về 10A1 của ARISTOCRARY ra thì dường như không có gì để bàn cãi cả.

Giải nhất thuộc về Lãnh Lệ Băng tôi.

Giải nhì thuộc về Tạ Tiểu Tình.

Gỉai ba thuộc về Thượng Quan Chi.

Có một điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao Tạ Tiểu Tình lại thua tôi, trong khi màn thổi sáo của chị ta không hề thua piano của tôi, và ca khúc ‘Love you like a love song’ của chị ấy biểu diễn quá tuyệt luôn ấy chứ.

Tôi mang suy nghĩ ấy kể với Chi, Chi chỉ cười cười bảo ca khúc đó chị ấy biểu diễn không hợp phong cách của nữ sinh mà giống người lớn quá, vậy nên thua tôi ba mươi điểm. Sau khi nghe Chi nói vậy, tôi cũng ậm ừm chấp nhận, mà dù sao cũng đâu có phúc khảo nhỉ?.

Nhưng đó là chuyện tôi và tất cả học sinh ARISTOCRARY không bận tâm cho lắm, bởi vì sắp tới, một chuyến dã ngoại hai ngày một đêm với chủ đề ‘mùa xuân tươi đẹp’dành cho khối 10 – 11 sẽ được tổ chức.

Đó chính là ưu thế vượt trội của ARISTOCRARY, mỗi một mùa đều tổ chức cho học sinh đi tham quan thiên nhiên khiến ai nấy đều thích thú.

Và đó chính là ngày mai. ^.^!

Có lẽ do tuổi thơ phải sống như một con robot được lập trình sẵn, vốn ít khi được đi dã ngoại, cho dù có cũng luôn có một đám giúp việc tò te đi theo nên bây giờ tôi nôn nóng tới mức không thể nào chợp mắt được.

Và cộng thêm ban chiều tôi gặp anh chàng Edward rồi uống với anh ta vài tách café, thế này bây giờ tĩnh rụi.

Tích tắc!

Tích tắc!

Đã hơn một giờ sáng rồi.

Lăn qua..

Lăn lại..

Ngó lên trần nhà…

Nhắm..mở..

Á!!!! Vẫn không ngủ được…

Tôi bật dậy, vò đầu bức tóc một hồi, quyết định không ngủ nữa. Quăng gối qua một bên ra ngoài ngắm sao.

Một giờ sáng bầu trời âm u, tôi đứng tì người ở ban công, ngắm nhìn những vì sao xa, gió lạnh thổi vào khơi gợi chút tâm trạng.

….

“Băng! bản To love’s end của cậu khiến cho tất cả các mọi người đi xem cuộc thi này phải buồn theo từng nốt nhạc luôn cậu biết không?”.

Tôi khựng người, trong lòng vẫn còn một chút gì đó gọi là dư âm của bản nhạc: “năm trước chẳng phải Chi đã nghe tôi đánh bài đó rồi sao? Hôm nay tôi chỉ đánh lại thôi mà”.

Chi tròn mắt: “Không đúng, năm trước khác hẳn bây giờ, tuy tuyệt kỹ chơi đàn vẫn cao siêu vậy, nhưng lần đó đoạn nhạc nghe rất vô hồn, còn bây giờ nó da diết y hệt cậu đã truyền cảm xúc vào nó vậy. Băng nói thật đi, khi đàn bài đó, Băng nghĩ đến ai? Nghĩ đến chuyện gì?”.

Tôi nghĩ đến chuyện gì ư? Câu hỏi của Chi làm lòng tôi có chút nặng nề, trước đó đến khi đã đặt tay lên phím đàn, tôi vốn không định chơi bản nhạc buồn hiu đó, nhưng không hiểu sao bắt gặp Âu Dương Duy Phong ở bên dưới chẳng buồn nhìn tôi như lúc đầu mà quay sang nói chuyện với một cô gái khác, trong lòng tôi bông gióng lên một cảm giác khó chịu khiến tôi đổi qua bài đó. Rồi cứ như vậy, lúc chơi đàn không biết bao nhiêu cảm xúc cứ vây lấy tôi, nhưng quy lại đều là những chuyện buồn về Âu Dương Duy Phong. Tôi không hiểu sao dạo này tôi hay thấy hắn lắm, trong giấc mơ luôn có hắn, trong suy nghĩ luôn có hắn.

Thấy tôi trầm ngâm mãi không trả lời, Chi nói: “Băng thích ai rồi đúng không?”.

Tôi lắc đầu: “Không…có”..

Chi bám lấy hai vai tôi: “Băng cái gì cũng thông minh, nhưng về tình cảm thì không biết gì cả” lại tiếp: “Tôi biết Băng thích một trong hai anh em nhà Âu Dương đúng không? Tôi đã để ý từ lâu, lúc Băng nhìn vào một trong hai người đó, mắt Băng rực sáng, lại còn mĩm cười nhẹ nhàng, chưa bao giờ tôi thấy Băng vui vẻ và có cảm xúc như vậy?”.

Tôi tròn mắt: “Thích…là gì vậy?” ôi mẹ ơi, Lãnh Lệ Băng tôi từ bé đã sống như một con robot được lập trình sẵn, chỉ biết làm theo những gì ông nội tôi muốn, có bao giờ hẹn hò, xem phim Hàn hay đọc tiểu thuyết đâu, cũng chẳng có mẹ hay chị em gái gì mà nói cho tôi biết cả.

Với lại tôi còn cả núi việc cần làm, không đâu mà rỗi hơi yêu với đương.

Chi nghiêm mặt: “Thích là như thế này đây…”.

….

Hôm đó những lời Chi nói tôi chẳng buồn quan tâm, gật đầu cho qua chuyện, nhưng trí nhớ tôi lại rất tốt, những gì Chi nói tôi ít nhiều đều nhớ trong đầu. Và tự nhiên bây giờ tôi lại mang chúng ra phân tích.

Một giờ sáng bầu trời có chút âm u, lạnh lẽo, khiến con người ta phút chốc thoáng nét cô đơn, sợ hãi.

Nếu như chuyên gia tâm lí tình cảm của tôi – Thượng Quan Chi, thì thích một người là như thế này…

Là thường nghĩ tới người đó: ừm! Dạo này tôi rất hay nghĩ tới hắn, lúc nào cũng nghĩ tới hắn.

Là muốn mình thật hoàn hảo trước mặt người đó: Có lý, trong lần tôi múa cho Âu Dương Duy Phong xem, tôi đã muốn mình thật hoàn hảo.

Là khi bên người đó, không thể mạnh mẽ được: Không biết bao lần tôi bị hắn làm cho tốn cả lít nước mắt.

Là khó chịu khi người đó quan tâm người con gái khác: trong ngày thi học sinh thanh lịch, hắn chẳng buồn nhìn tôi như lúc đầu mà quay sang nhìn người khác, rất buồn rất khó chịu nha.

Chẳng lẽ tôi thích hắn ư?...

Chỉ mới kết luận như vậy thôi tim tôi đã nảy lên một nhịp, thân người tì vào lang can rồi trượt xuống ngồi bệt dưới đất, một tay ôm ngực.

“Cô bị tự kỉ ở đây à?” Âu Dương Duy Phong không biết từ xó nào chui ra, lên tiếng giễu cợt làm tôi giật thót người, nhanh chóng đứng dậy thật nhanh để khỏi mất mặt, nhưng không để ý và luôn đầu vào thanh lan cang, đau muốn rớm nước mắt. Đúng là cái tên đáng ghét, có cho tôi cũng chẳng thèm.

Âu Dương Duy Phong thấy vậy liền bật cười, tiến lại xoa xoa trán tôi, tôi hơi đứng người, tim đập loạn.

Âu Dương Duy Phong lên tiếng: “Sao không ngủ đi?”.

Tôi trả lời: “Không ngủ được”.

Âu Dương Duy Phong lại hỏi: “Nôn nóng quá?”.

Tôi cũng không phủ nhận: “Biết còn hỏi?”.

Có Âu Dương Duy Phong ở đây, dường như bầu trời đen kia bị vẻ trác việt của hắn ảnh hưởng hay sao mà tôi thấy trời không còn tối nữa, mà có nhiều sao hơn, không lẽ có sao mọc muộn hả ta?

Tôi cuối đầu, đưa mắt nhìn Âu Dương Duy Phong, buộc miệng: “Nếu có người thích anh thì sao?”.

Hắn nghiêng đầu: “Không phải cô chứ?”.

Tim tôi lại thác loạn như đang đánh trống ngực, tôi bỉu môi: “Cho cũng không thèm” lại tròn mắt: “Nói đi!”.

Âu Dương Duy Phong hơi cười, nhưng trong đáy mắt có tia nghiêm túc: “Nếu tôi không yêu người đó thì có yêu tới bao nhiêu tôi cũng không quan tâm”.

Tôi xị mặt, lòng có chút gì đó cay cay, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười trên môi: “Phũ phàng quá” lại buộc miệng: “Anh có thích tôi không?” á! Ghét tôi quá chừng hà, sao suốt ngày cứ buộc miệng. T-T

Hắn liền quay sang ôm bụng cười: “haha! Cô hả? là Lãnh Lệ Băng một nữ sinh bình thường hay Rose Waston thiên kim đệ nhất đại tiểu thư của Waston đây, hiaz! Nhưng ít nhiều nhan sắc cũng thuộc dạng ‘kím được chồng’, tuy có hơi ngốc chút, nhưng du di có thể xảy ra, tỉ lệ là 1%”.

Tên đang ghét Âu Dương Duy Phong, tôi hận hắn muốn chết.

Nhan sắc ‘kím được chồng’ chẳng phải Thị Nở cũng kím được chồng sao? Hắn đang chê tôi giống Thị Nở á! @@

Hơi ngốc? xin lỗi nhưng ta đây ngoài ngươi ra chưa bao giờ thua ai đâu nhé!.

Tỉ lệ 1%...

Bụppp!!

Tôi tức đến trào máu họng, đưa tay đấm hắn một cái, nhưng khổ nỗi hắn nhanh hơn, chụp lấy nắm đấm của tôi, kéo tôi lại gần hắn, đưa cánh tay gần tôi nhất kẹp lấy cổ tôi, cười ha hả: “Muốn chết à?”.

Mặc dù trước nay tôi và Âu Dương Duy Phong không biết bao nhiêu lần đụng chạm thân thể, nhưng không biết sao lần này tôi lại khựng người, dường như trung tâm thần kinh của tôi đều ngưng hoạt động, chỉ còn mỗi nhịp tim đang đập loạn.

3….2…1..

Hacxi!!!

Híc! Híc! Tự nhiên trong khoảng khắc này tôi lại hacxi.

Tôi quẹt quẹt ngang mãi, híc híc một tí, nhìn xuống dưới cánh tay Âu Dương Duy Phong có vài giọt ‘mưa’ rồi cười khan: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý, ai bảo anh để tay ở đây làm gì” rồi rút chiếc khăn tay trong túi quần ra lau thật sạch cho hắn.

Âu Dương Duy Phong nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân khiến tôi cũng đưa mắt nhìn theo.

Một giờ sáng, một cô gái yếu đuối dễ bị bệnh như tôi, đứng trên lầu ba gió thổi mạnh, chỉ có phông phanh chiếc sơmi dài tay với quần đùi ngắn củn, bây giờ tôi mới hiểu tôi tại sao tôi lại hacxi. =.=!

Chắc tại nãy giờ nói chuyện với Âu Dương Duy Phong ức chế nóng người quá, nên quên cả lạnh.

Tôi cười khan nhìn Âu Dương Duy Phong: “Tôi không sao!”.

Âu Dương Duy Phong cười lại: “Cô muốn quyến rũ tôi hay sao mà ăn mặc như thế này?”.

Tôi suýt sặc chết. Vậy mà tôi còn tưởng hắn quan tâm tôi, sợ tôi lạnh cơ chứ…

Tôi trừng mắt, hết chịu được cái tên đáng ghét này rồi. Tôi một tay chóng nạnh, một tay chỉ về phòng hắn, quát: “Về chuồng”.

Hắn cười, mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Nhận ra dấu hiệu đáng sợ đó, tôi bất giác lùi lại phía sau: “Hơ hơ! Anh biết là tôi rất thích đùa”.

Hắn cười: “Nhưng tôi thì không biết đùa là gì”.

Lời vừa dứt, hắn đã nhấc bỗng tôi lên, vác tôi trên vai như vác bao tải, à không, trong đầu hắn chắc nghĩ đang vác heo, thật là đáng ghét.

Tôi vùng vẫy nhưng vô ích, thậm chí còn bị hắn dùng tay phát vào mông một cái, ngượng đến chín mặt, quát thẳng một câu trong nụ cười tươi rói của hắn: “CÁI TÊN BIẾN THÁIIIIIIIIIIII!!!!!!”.

Âu Dương Duy Phong ném tôi xuống nệm của hắn, căn phòng màu tím với mùi hương Lavender thanh lạnh khiến tôi hơi có cảm giác buồn ngủ.

Do đang lạnh và hơi mệt, vừa với được chăn, tôi liền ôm lấy.

Tấm chăn này toàn mùi của hắn, một mùi hương thật dễ chịu, và đối với tôi, dường như nó có tác dụng giảm căng thẳng thần kinh hoặc thậm chí là gây mê. Cũng phải nhỉ? Trước giờ tôi khi ở bên Âu Dương Duy Phong, tôi rất hay ngủ quên mà.

Càng gần mùi hương ấy tôi càng thích, chỉ hận không hòa tan nó vào làm một với tôi.

Trong phút chốc, như một con heo lười, tôi cuộn tròn người vào đó, lăn quay ra nằm giữa nệm, hiaz! Dù gì tôi cũng chai mặt với hắn rồi.

Âu Dương Duy Phong cười: “Lãnh Lệ Băng cao quý sao lại vào chuồng? lại còn muốn ngủ trong chuồng?”.

Tôi “hừm” một tiếng, phóng cho hắn một tia lườm rồi quay sang vùi đầu vào chăn: “Hôm nay anh ngủ dưới đất không thì qua phòng tôi mà ngủ”.

Rồi quay sang chẳng nói gì thêm, nhắm tịt mắt mà ngủ.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu tôi đó là: Gía như lúc nào cũng được như vậy….

Lãnh Lệ Băng phút chốc đã chìm vào giấc ngủ, cô nằm nghiêng một bên, một vài sợi tóc xòa xuống bên má, hàng mi như cánh quạt nhỏ khép lại, thần thái thư thái, đẹp đến mức bất cứ chàng trai nào nhìn vào cũng muốn dập tắt hết mọi âm thanh xung quanh để cho cô yên giấc bình an.

Âu Dương Duy Phong đứng cạnh đó cũng ngẩn người nhìn cô, đáy mắt lóng lánh ánh dịu dàng, anh biết cô đã ngủ say, chỉ biết lắc đầu, một khi cô đã ngủ sẽ ngủ rất say.

Anh tiến lại, ngồi cạnh cô, một tay thuận thế đặt ở cạnh eo cô, hệt như đang bao bọc cô trong đôi cánh mạnh mẽ của mình để cô ngủ ngon.

Anh vuốt lấy sợi tóc mai rồi tém nó qua, vuốt lấy từng đường nét hoàn hảo của khuôn mặt cô, vẽ lấy mày, mắt, mũi, và môi cô, bất giác lòng anh dấy lên một tia đau khổ, ánh mắt thâm trầm.

ANH KHÔNG THỂ.

Âu Dương Duy Phong toan đứng dậy bỏ đi thì bất chợt đôi bàn tay của cô luồn qua ôm lấy eo anh, đầu tựa vào đùi anh, ngủ ngon lành.

Anh dở khóc dở cười, cũng khó trách, bình thường phòng ngủ của Lãnh Lệ Băng cả khối gối ôm, chỉ cần quơ tay là có ngay gối ôm và gối đầu, nếu như không có gì ôm, cô sẽ rất sợ, sợ cái cảm giác trống vắng một mình, mà sợ thì cô sẽ thức giấc.

Âu Dương Duy Phong vẫn ngồi im, điều chỉnh lại nhịp thở đều đều, đến một li cũng không dám nhúc nhích, chỉ sợ làm cô thức giấc. Anh thâm trầm, đã khuya quá rồi, nếu không ngủ, ngày mai cô sẽ rất mệt.

Lãnh Lệ Băng không biết mơ thấy gì, cánh hơi chun chun lên, trông thật nghịch ngợm đáng yêu biết mấy.

Trong phút chốc anh đứng hình, mọi ngăn cản trong lòng anh bấy lâu dường như đều tan biến, bất chấp chuyện gì đang xảy ra và sẽ xảy ra, anh đặt vào môi cô một nụ hôn, nắm lấy đôi bàn tay hơi lạnh của cô đặt lên má mình để ủ ấm, rồi nhẹ nhàng nằm cạnh cô, dang đôi tay rắn rỏi kéo cô vào lòng. Lãnh Lệ Băng tìm được hơi ấm và ‘gối ôm tốt’ lại càng ôm chặt eo anh hơn, chúi đầu vào ngực anh, hơi thở đều đều ngủ say đến sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.