Trên Kim Lân Đài treo đầy lụa đỏ, từ trong ra ngoài đều dán đầy chữ “Hỉ” đỏ thẫm, hơn một ngàn bậc thang của Kim Lân Đài cũng phủ kín vải đỏ, toàn bộ Kim Lân Đài như mặc vào hồng y, ai ai trên mặt tràn đầy tươi cười, không khí vui như trẩy hội.
Kim Lăng nhìn Kim Quang Dao mặc trang phục tân lang, mặt mang mỉm cười, mất tự nhiên xoắn xuýt hỏi:
“Tiểu thúc thúc, sau khi thúc và Trạch Vu Quân thành thân thì con phải xưng hô với Trạch Vu Quân thế nào? Con nên gọi ngài ấy là tiểu thẩm thẩm hay là tiểu thúc phu? Hay là tiểu thẩm phu?”
Kim Quang Dao gõ trán Kim Lăng một cái: “Con đó, sau này vẫn cứ xưng hô với huynh ấy là Trạch Vu Quân đi.”
“Không được, cảm giác cứ quái quái.”
“Có gì mà không được! Con đừng chỉ biết suy nghĩ miên man nữa, về sau phải chăm chỉ luyện công. Kim Lăng, tiểu thúc đã quyết định sau này sẽ để nhị ca dạy dỗ con, cho con bớt lười biếng. Con nhìn Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi xem, võ nghệ đều giỏi hơn con.”
“Tiểu thúc từ bỏ đi, cữu cữu dạy con cũng khá tốt rồi. Con từng nghe Tư Truy bọn họ nói, Lam thị thường xuyên phạt bọn họ trồng cây chuối chép gia quy, lỡ sau này Trạch Vu Quân cũng làm vậy với con thì sao?”
“Vậy thì con ngoan ngoãn mà chép, lực cánh tay của Lam thị chính là nhờ thế mà luyện ra đấy. Đỡ cho con suốt ngày lông bông. Vừa lúc để huynh ấy quản con. Con ngày ngày đi theo cữu cữu Giang Trừng, sắp sửa giống hắn đắc tội người ta khắp nơi rồi. Về sau con cố gắng mà học tập phong phạm quân tử của nhị ca đi.”
Kim Lăng vội vàng đánh trống lảng: “Tiểu thúc thúc, hôm nay thúc đẹp lắm! Con ra xem cữu cữu tới chưa, con đi trước đây!”
“Con từ từ thôi, đã bảo con phải thành thục một chút!”
Kim Quang Dao mang theo mọi người đón dâu ngự kiếm bay tới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Kim Quang Dao nhìn người trước mắt thân mặc áo đỏ, trên trán đeo mạt ngạch màu đỏ hoa văn mây cuốn, gương mặt trơn bóng trắng nõn nghiêng qua, lộ ra đường cong góc cạnh rõ ràng, thật là mặt như quan ngọc. Nam tử khí chất ôn tồn lễ độ, mặt mang mỉm cười tuấn mỹ tuyệt luân chậm rãi bước về phía mình, Kim Quang Dao tưởng như, khoảnh khắc này, giữa thiên địa chỉ còn một người này. Nhìn bàn tay ngọc trắng nõn vươn ra trước mắt, tim Kim Quang Dao đập thình thịch, nhìn mình được Lam Hi Thần cầm tay, trái tim Kim Quang Dao tức khắc yên ổn lại. Từ đây, trong trời đất, giữa nhân gian, mình không còn là một người cô độc.
“A Dao, đệ đã đến rồi.”
“Nhị ca, đệ tới đây.”
Bình bình trắc trắc đế lương duyên
Luyến ái tình ti tự tảo khiên
Hải thạch sơn minh giai khiển quyển
Tương thân tương kính nhạc miên miên (*)
Vốn dĩ Kim Quang Dao định làm một phòng tân hôn mới, nhưng Lam Hi Thần lại nói Trán Viên có hồi ức của hai người mười mấy năm thắp nến tâm sự suốt đêm, cứ đặt ở Trán Viên là tốt nhất, sau này quãng đời còn lại cùng nhau nở rộ tỏa sáng.
Châu liêm tú mạc ái trường yên
Hợp cẩn gia minh đế bách niên.
Luật để xuân hồi hàn cốc noãn,
Đường gian dạ hội đức tinh hiền (*)
Hết thảy dựa theo trình tự, tiến hành đến vô cùng thuận lợi, Kim Quang Dao được Lam Hi Thần nắm tay trở về tân phòng trong Trán Viên.
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần uống rượu hợp cẩn.
Thiên thành giai ngẫu thị tri âm,
Cộng khổ đồng cam bất biến tâm,
Hoa chúc động phòng thân kết vẫn,
Xuân tiêu nhất khắc thắng thiên kim.(*)
Lam Hi Thần hôn lên môi Kim Quang Dao, tinh tế, cẩn thận, sâu sắc, tận tình thi triển kỹ thuật hôn mà y biết. Kim Quang Dao nhắm mắt lại hưởng thụ, chìm đắm trong lòng Lam Hi Thần, hơi thở cực nóng càng ngày càng nùng liệt.
Lam Hi Thần vừa hôn Kim Quang Dao, tay vừa nhẹ nhàng mà lướt lên y, cuối cùng bàn tay Lam Hi Thần hướng vào trong đai lưng của Kim Quang Dao. Cởi quần áo của Kim Quang Dao xong, Lam Hi Thần cũng vội vàng cởi quần áo của mình.
Hai người lõa thể nhìn nhau, Lam Hi Thần ôm Kim Quang Dao vào ngực, đều thoải mái phát ra thanh âm sung sướng.
Hai người yêu nhau, ngay cả tiếp xúc ngắn ngủi, cũng có thể khiến thể xác lẫn tinh thần vui sướng và thỏa mãn.
Lam Hi Thần thay đổi hoàn toàn khí chất ôn nhuận như ngọc trước kia, hai mắt nhiễm nồng đậm tình ý nhìn Kim Quang Dao dưới thân mình, lưu luyến bồi hồi lướt qua từng tấc da thịt trên người hắn, bàn tay hướng về phía Kim Quang Dao.
Đêm rét lạnh, tình lửa nóng, thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, vui sướng truyền đến tận sâu trong linh hồn, hai người cuối cùng đều sung sướng tới cực đỉnh.
Sau khi hai người thành thân, Kim Quang Dao mang theo Lam Hi Thần đi bái kiến mẫu thân mình, nói cho bà biết mình sống rât hạnh phúc.
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần còn ghé qua nơi Tần Tố sống. Tần Tố gả cho thanh mai trúc mã vẫn luôn yêu nàng, hai người có một đôi song sinh trai gái khỏe mạnh.
Kim Quang Dao kéo Lam Hi Thần đi, không xuất hiện quấy rầy nàng, chỉ đứng trên lầu của quán trà xa xa, nhìn Tần tố cùng phu quân dắt hai đứa nhỏ đi ngang qua dưới lầu. Trên mặt Kim Quang Dao hiện lên tươi cười thoải mái.
Kim Quang Dao và Lam Hi Thần trở về Kim Lân Đài thì nhận được thiệp mời Tô Thiệp đưa tới, mời hai người đến tham gia tiệc đầy tháng con thứ hai của gã.
Năm năm sau khi Lam Vong Cơ trở thành tông chủ Lam thị, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hợp tịch, Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đưa đại lễ đến tham gia hôn lễ của hai người.
Nhiếp thị từ sau khi Nhiếp Hoài Tang chết đã bắt đầu bị tiên môn thế gia phía dưới nhằm vào khắp nơi, sau đó Kim Quang Dao và Lam Hi Thần ra mặt nâng đỡ một vị đường huynh của Nhiếp Minh Quyết lên làm tông chủ, tiên môn bách gia thấy Kim Quang Dao và Lam Hi Thần vẫn tiếp tục giao hảo với Nhiếp thị đều thu hồi tâm tư của mình, cuối cùng tuy không còn là tiên môn thế gia hàng đầu, nhưng vẫn bảo vệ được gia nghiệp của Thanh Hà Nhiếp thị. Mà Nhiếp Minh Quyết, rốt cuộc mười năm sau cũng được trấn an oán khí, thành chính mình, chuyển thế đầu thai.
Kim Quang Dao đảm nhiệm tiên đốc ba mươi năm, sau thoái vị nhường hiền cho Lam Tư Truy, mình cùng Lam Hi Thần bắt đầu vân du thiên hạ.
Sử sách Huyền Chính chép: Tiên đốc Kim Quang Dao tại vị ba mươi năm, cùng với tiên đốc phu nhân Lam Hi Thần ân ái vô cùng, chung tay vì thiên hạ bá tánh thành lập hơn ba nghìn tòa vọng đài, cứu viện vô số bá tánh, công đức vô lượng. Hai người vẽ ra Tu Chân Giới Toàn Mạo đồ, là tấm bản đồ hoàn chỉnh xuất hiện sớm nhất mà sách sử ghi lại. Mãi cho đến ngàn năm sau, bãi bể nương dâu, thế thái biến động, sự tích bình sinh của hai người vẫn luôn được hậu thế ghi khắc khen ngợi.
( chính văn kết thúc!)
====================
(*) Thường thường trắc trắc đính lương duyên
Luyến ái tình ti tự sớm dắt
Hải núi đá minh toàn lưu luyến
Thân cận tương kính nhạc kéo dài.
(*) Rèm châu thêu mạc ái tường yên,
Lễ hợp cẩn gia minh đính trăm năm.
Luật đế hồi xuân hàn cốc ấm,
Đường gian đêm sẽ đức tinh hiền.
(*) Thiên thành giai ngẫu là tri âm,
Cộng khổ cùng cam bất biến tâm,
Hoa chúc động phòng thân kết hôn,
Xuân tiêu một khắc thắng thiên kim.
* Không tìm được nguồn của những bài này, mong độc giả thông cảm!