“Tông chủ, Hàm Quang Quân và Mạc công tử tới.”
“Mời bọn họ vào đi.”
Kim Quang Dao trước đó đã bàn bạc với Ngụy Vô Tiện, có thời gian thì đến Kim Lân Đài hỗ trợ kiểm tra tàn hồn của Hiểu Tinh Trần một chút, không ngờ Lam Vong Cơ cũng đi theo. Kim Quang Dao cảm thấy trán mình hơi đau đau, việc này quả thực còn khó giải quyết hơn là bị Nhiếp Hoài Tang tính kế.
“Liễm Phương Tôn, ta với Lam Trạm cùng nhau tới, ngài không ngại chứ?”
“Không sao. Để ta dẫn các ngươi đi, bất kể có được hay không, ta cũng phải cảm tạ Ngụy công tử giúp đỡ... Nhưng lát nữa cho dù có nhìn thấy cái gì, đều mong các ngươi chớ nên động thủ trước, hoặc là ra tay lưu tình, đừng hạ sát chiêu.
“Vì sao?”
“... Tới đó rồi các ngươi sẽ biết.”
Kim Quang Dao mang theo hai người đến chỗ ở mới của Tiết Dương.
Tiết Dương thấy Kim Quang Dao thật sự đem Ngụy Vô Tiện đến đây, vui vẻ nói:
“Đồ lùn kia, không ngờ ngươi mang người tới được thật. Vãn bối Tiết Dương, tham kiến Ngụy tiền bối.”
Lam Vong Cơ nghe thấy người trước mắt báo tên mình là Tiết Dương, lập tức kéo Ngụy Vô Tiện ra phía sau.
Sự chú ý của Ngụy Vô Tiện lại bị một khối hung thi bên cạnh thu hút.
Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói với Tiết Dương đang cải trang thành Hiểu Tinh Trần:
“Thành Mỹ, ngươi bỏ cái giả dạng này đi đã. Còn nữa, hiện tại là ngươi có việc cầu cạnh Ngụy công tử, đừng có động thủ trước.”
Ngụy Vô Tiện nhìn hung thi, hỏi Kim Quang Dao: “Đây là ai?”
Tiết Dương trả lời: “Một kẻ thù thôi. Tiền bối vẫn là giúp ta kiểm tra linh hồn này trước đi.”
Tiết Dương đưa túi Khóa Linh cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cầm lấy túi Khóa Linh, trực tiếp trả lời:
“Linh hồn quá ít, hơn nữa không có hy vọng sống, ta không thể tụ tập lại.”
Tiết Dương nghe đến câu nói sau, sắc mặt lập tức biến đổi, tay rút Hàng Tai chuẩn bị động thủ, Lam Vong Cơ thấy vậy cũng trực tiếp rút Tị Trần ra.
Kim Quang Dao vội vàng kéo tay Tiết Dương:
“Thành Mỹ, ngươi khoan hẵng động thủ!”
“Tên lùn, ngươi buông tay ra! Hắn đã không cứu sống được Hiểu Tinh Trần thì không cần phải sống nữa!”
“Tàn hồn này là Hiểu Tinh Trần? Vì sao y lại biến thành như vậy? Nếu đây là Hiểu Tinh Trần, vậy hung thi bên cạnh kia... là Tống Tử Sâm?” Ngụy Vô Tiện nghe vậy, giận dữ hỏi Tiết Dương: “Tại sao bọn họ lại biến thành thế này?”
“Không liên quan đến ngươi!” Tiết Dương ra sức vung mạnh tay, trực tiếp hất Kim Quang Dao ngã xuống đất, cầm Hàng Tai lao lên.
Lam Vong Cơ thấy Tiết Dương vung kiếm tới cũng cầm Tị Trần đón đánh, hai người tức khắc đấu với nhau.
Ngụy Vô Tiện lập tức quay sang Kim Quang Dao: “Liễm Phương Tôn, có thể nói cụ thể tình hình một chút được không?”
Kim Quang Dao vô cùng đau đầu, không muốn trả lời. Nhưng nhìn Lam Vong Cơ và Tiết Dương đang đánh nhau, nơi này cũng chỉ còn mình là biết rõ mọi chuyện nhất, bất đắc dĩ tránh nặng tìm nhẹ kể giản lược một chút, cuối cùng nói:
“Ta biết việc này Thành Mỹ có sai, chỉ đành làm phiền ngươi giúp nghĩ cách xem có thể giải quyết vấn đề của đạo trưởng Hiểu Tinh Trần hay không. Thành Mỹ cũng biết sai rồi, từ sau khi Hiểu đạo trưởng chết, nó tự biến mình thành Minh Nguyệt Thanh Phong, cho dù chỉ còn một tia hy vọng cũng chưa từng từ bỏ.”
“Bổ hồn là việc rắc rối nhất, hơn nữa hồn này quá ít, ta chưa từng thử qua.”
“Ngụy công tử nói chưa thử qua, tức là ngươi đã có ý tưởng ở phương diện này rồi đúng không?”
“Lần trước sau khi ngươi nói với ta, ta cũng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cảm thấy không thể thực hiện được.”
“Ngụy công tử có thể nói một câu không? Một người kế ngắn, hai người kế dài.”
“Bổ hồn. Ta nghĩ việc này tương tự như hiến xá, cần một người cam tâm tình nguyện hiến tế linh hồn của chính mình để bổ túc tàn hồn, nhưng không biết tàn hồn có thể tiếp thu linh hồn của người hiến tế hay không, cũng không biết có thể dung nhập vào nhau hay không. Hơn nữa linh hồn bị hiến tế chỉ sợ sẽ tan thành cát bụi, ai sẽ chấp nhận chứ? Vả lại ta cũng chưa thử qua.”
Loảng xoảng một tiếng, Tiết Dương bị Lam Vong Cơ đả đảo ngã ầm xuống, vừa lúc nghe được mấy chữ sau, vội vàng điên cuồng mà bò tới bắt lấy chân Ngụy Vô Tiện, kêu lên:
“Ta chấp nhận, ta chấp nhận! Chưa thử cũng không sao, tiền bối lấy ta thử xem!”
“Thành Mỹ, ngươi cũng nghe Ngụy công tử nói rồi, linh hồn sẽ tan thành cát bụi.”
“Ta không quan tâm! Tiền bối, ta chấp nhận, ta thật sự chấp nhận, ngài lấy ta thử đi!” Tiết Dương nói xong, nỗ lực bò dậy quỳ lên, đầu gục xuống đất không nhấc lên nổi, miệng điên cuồng nói: “Ta chấp nhận, ta chấp nhận...”
Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương đã chật vật đến vậy còn quỳ cầu xin Ngụy Vô Tiện, nhịn không được khóe mắt rơi lệ, quay đầu nhắm mắt lại, nói:
“Làm phiền Ngụy công tử giúp Thành Mỹ thử một lần đi. Bất kể có thành công hay không cũng đa tạ. Có gì cần cứ nói, ta sai người đi chuẩn bị.”
Lam Vong Cơ không yên tâm, nhất định phải theo sát Ngụy Vô Tiện, Kim Quang Dao một mình đứng bên ngoài yên lặng vỗ trán chờ.
Qua hồi lâu, cửa mở, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đi ra, Ngụy Vô Tiện đưa một cái túi Khóa Linh cho Kim Quang Dao:
“Liễm Phương Tôn, đây là một chút tàn hồn của Tiết Dương. Sau này mỗi ngày ngài lấy linh lực của bản thân nuôi dưỡng, có lẽ tương lai ngày nào đó có thể tụ tập lại, đưa hắn chuyển thế. Ta nghĩ thế gian này có lẽ chỉ có ngài mới chấp nhận lấy linh lực của mình nuôi dưỡng hắn, mà linh hồn của hắn cũng sẽ không phản kháng linh lực của ngài.”
“Được, đa tạ.” Kim Quang Dao nhận lấy túi Khóa Linh. “Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần thế nào rồi?”
“Qua mấy canh giờ nữa sẽ tỉnh lại, ta với Lam Trạm đi về trước.”
“Ngụy công tử, đa tạ. Về sau nếu có gì cần giúp đỡ, xin cứ mở miệng. Còn nữa, quyển sách và phong thư này tặng cho ngươi, đây là ta có được lúc ở Ôn thị. Cho dù sau này Ngụy công tử đi con đường nào, hy vọng nó cũng có thể hỗ trợ ngươi.”
Ngụy Vô Tiện tùy ý lật vài trang quyển sách Kim Quang Dao đưa, hỏi:
“Sao lúc trước Liễm Phương Tôn không cho Tiết Dương? Tài năng bẩm sinh của hắn ở phương diện này cũng không tệ chút nào.”
“Tâm tính của Thành Mỹ dễ dàng cố chấp, biết quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt. Cũng làm phiền ngươi giúp đạo trưởng Tống Tử Sâm khôi phục thần trí đi, mọi việc ta sẽ nói với y sau.”
Chờ Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi rồi, Kim Quang Dao an bài người đưa di thể Tiết Dương về quê quán mai táng, thở dài nhìn Tống Lam đã khôi phục thần trí, đem tất cả mọi việc kể hết ra một lần, sau đó đưa y vào trong phòng.
“Tống đạo trưởng, chuyện giữa Thành Mỹ, ngươi và đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, hiện giờ người chết đã không còn, ta là người ngoài cũng không tiện bình luận nhiều. Mấy canh giờ sau Hiểu đạo trưởng sẽ tỉnh lại, ta không đợi các ngươi nữa.”
Kim Quang Dao nói xong, đưa cho Tống Lam một chồng ngân phiếu, tiếp tục mở miệng:
“Số tiền này Tống đạo trưởng đừng từ chối. Chút tiền ấy với ta mà nói không đáng là bao. Tống đạo trưởng hiện giờ không cần ăn cơm có thể màn trời chiếu đất, nhưng Hiểu đạo trưởng sau này vẫn phải ăn uống, hơn nữa tiền đó Tống đạo trưởng cũng có thể dùng xây dựng lại một Bạch Tuyết Các, ít nhất về sau có một chỗ dung thân.”
Kim Quang Dao nói xong, trực tiếp nhét tiền vào trong tay Tống Lam, liền mang theo hộ vệ rời đi.
Qua mấy ngày, Kim Quang Dao đang xử lý chính vụ ở Kim Lân Đài, môn hạ đệ tử tới báo Hiểu Tinh Trần và Tống Lam đạo trưởng cầu kiến.
Kim Quang Dao nhẹ nhàng thở ra, biết mình không đánh cược sai. Tàn hồn của Hiểu Tinh Trần có thể tiếp nhận linh hồn Tiết Dương bổ hồn, chứng minh ít nhất từ sâu trong linh hồn, Hiểu Tinh Trần không căm hận Tiết Dương như y biểu hiện. Hiểu Tinh Trần chỉ là tâm tư quá trong sạch và đơn giản, không chấp nhận được những tàn khốc và tội ác của thế gian.
“Dẫn bọn họ vào đi.”
“Vâng.”
“Liễm Phương Tôn.”
“Hiểu đạo trưởng, Tống đạo trưởng. Không biết các vị tới Kim Lân Đài có việc gì?”
“Liễm Phương Tôn, Tinh Trần nghe nói bên cạnh ngài có túi Khóa Linh của hắn... Có thể cho ta... về sau để ta nuôi dưỡng được không?”
“Hiểu đạo trưởng có biết lời này có nghĩa là gì không?”
Hiểu Tinh Trần không trả lời thẳng câu hỏi của Kim Quang Dao, mà nói: “Sau khi hắn giúp ta bổ hồn, ta có được toàn bộ ký ức của hắn, chuyện quá khứ đã qua đi... Mong Liễm Phương Tôn thành toàn.”
Kim Quang Dao đưa túi Khóa Linh cho Hiểu Tinh Trần, nhìn hai người rời khỏi Kim Lân Đài, cảm thán: “Đã từng Minh Nguyệt Thanh Phong, Ngạo Tuyết Lăng Sương, chung quy vẫn bị thế gian này bẻ gãy cánh.”