Câu chuyện kịch tính này đã lên tới cao trào vào buổi chiều khi tiễn Trần Ngôn về.
Anh ấy lấy ra một chiếc vòng cổ nạm kim cương, sau đó nhất định đòi phải
tặng cho tôi bằng được, anh ấy nói: Coi như quà gặp mặt.
Không cần. Không cần. Tôi từ chối.
Nhưng trong thư em nói là thích kim cương mà, em nói kim cương có nghĩa là vĩnh hằng!
Trời ơi, mọi thứ loạn thật rồi.
Chương Tiểu Bồ nói xen vào: Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế, chiếc vòng kim cương này rất đắt mà.
Anh ấy quay sang nhìn Chương Tiểu Bồ: Bố anh có một công ty bất động sản ở
Bắc Kinh, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần thích là được.
Tôi
nhìn thấy ánh mắt Chương Tiểu Bồ sáng lên khác thường, nhưng tôi không
thích tiền, đúng thế, nếu không vì tiền thì bố tôi đã không rời xa mẹ
tôi, sẽ không chạy sang tận Hồng Kông để mở cuộc triển lãm tranh quỷ
quái gì đấy cho Vân Cẩm.
Anh ấy nhất quyết muốn tặng cho tôi, còn tôi cũng nhất quyết từ chối.
Chương Tiểu Bồ đứng ở phía sau kéo tôi một cái, tôi hiểu ý của cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối không tùy tiện nhận đồ của người khác!
Trần Ngôn lên xe rồi, Chương Tiểu Bồ mắng tôi: Cậu đúng là con ngốc, chiếc vòng ấy đắt lắm.
Tôi nói: Chính cậu mới là người có bệnh, đùa kiểu gì thế! Mình chẳng phải
đã bị cậu đẩy ra hứng đạn rồi sao! Tôi giận thật sự, cô ấy lại níu lấy
tay tôi dỗ dành: Được rồi được rồi, coi như là cậu vì mình được không?
Haizz, trong khi còn chưa đến hai mươi ngày nữa là tới kỳ thi đại học, tôi và
Chương Tiểu Bồ lại diễn một vở kịch như thế này. Chuyện gì đang xảy ra
thế không biết.
Hai ngày sau cô ấy nhận được thư của Trần Ngôn,
Trần Ngôn nói, Chương Tiểu Bồ, anh thích em, dáng vẻ cao cao gầy gầy của em đúng là nghiêng nước nghiêng thành, đến cả sự trầm ngâm của em cũng
thật mềm yếu đáng thương, anh chờ câu trả lời của em.
Chương Tiểu Bồ phá lên cười lớn, Âu Dương Tịch Hạ, anh ta thích cậu rồi.
Tôi nói: Cậu đừng có đùa nữa, nếu cậu không thích anh ấy, thì hãy nói để
anh ấy đừng gửi thư đến nữa, làm thế này cuối cùng sẽ khiến người ta bị
tổn thương, không tốt đâu.
Chương Tiểu Bồ cuối cùng cũng gửi thư
từ chối lời tỏ tình của Trần Ngôn, cô ấy nói, Tạm biệt nhé anh chàng cao một mét sáu mươi bảy, anh lùn quá. Cô bạn Chương Tiểu Bồ của tôi, đến
chia tay mà cũng tuyệt tình như thế.
Cô ấy bắt đầu tập trung toàn bộ tinh lực vào người con trai ở Nam Kinh, nghe nói, anh ta cao đủ một
mét tám mươi lăm, hơn nữa nói theo cách của Chương Tiểu Bồ thì là, đẹp
trai tuyệt đối. Ít ra thì cũng đẹp trai hơn Lão Lang(1).
(1). Lão Lang tên thật là Vương Dương, ca sĩ nổi tiếng của Trung Quốc.
Tôi chẳng hề thích Lão Lang, anh ta quá nhạt nhẽo.
Nhưng Chương Tiểu Bồ thích, cô ấy vốn thích những người con trai bẩm sinh có một chút bụi bặm.
Tôi thì không, tôi thích những người con trai sạch sẽ, đơn thuần, trong suốt, ví dụ như Thẩm Gia Bạch.
Đúng thế, chính là Thẩm Gia Bạch, một người con trai như thế, ánh mắt lúc
nào cũng trong sáng, thậm chí, tôi còn có thể cảm nhận được mùi của nắng tỏa ra từ cơ thể anh. Tôi đã thực sự si mê thứ mùi hương đó.
Cũng có thể trên người tôi chỉ có mùi mốc meo, Chương Tiểu Bồ nói tôi là một bông hoa nhỏ mọc nơi góc tường khuất ánh mặt trời, thật là đáng thương, hình ảnh của tôi lúc nào cũng cô độc. Ngoài Chương Tiểu Bồ ra, tôi gần
như không có người bạn nào khác nữa, tôi thường xuyên vùi mình vào thế
giới của những cuốn sách, tôi thích Marcel Proust(2), thích tác phẩm Đi
tìm thời gian đã mất. Chương Tiểu Bồ nói tâm hồn tôi ít nhất cũng ba
mươi tuổi rồi.
(2). Marcel Proust (1871-1922) là nhà văn, nhà phê bình nổi tiếng người Pháp, tác giả cuốn Đi tìm thời gian đã mất.
Không, tôi phản đối cách nói đó của cô ấy, bởi vì tôi thích một người con trai.
Bởi vì tình cảm đó, tôi nhìn hoa cũng thấy đẹp, nhìn lá cũng thấy xinh.
Đọc lại “Nữ tử Dân quốc” của Hồ Lan Thành(3), ông viết về ông và Trương Ái
Linh như thế này: Đồng hoa vạn lí lộ, liên triều ngữ bất yết(4). Đọc đến đây trái tim của tôi như nhói lên, đó là một tình yêu như thế nào chứ?
(3). Hồ Lan Thành (1906-1981) nhà văn nổi tiếng Trung Quốc, người chồng đầu
tiên của nữ văn sĩ Trương Ái Linh. “Nữ tử Dân quốc” là một chương trong
cuốn tản văn nổi tiếng Đời này kiếp này của ông.
(4). Hai câu
trong bài thơ Tử Dạ ca, bài thơ của một cô gái thời Tấn tên Tử Dạ, ý
muốn nói đến sự ân ái thân mật, đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết
giữa hai người nam nữ.
Tôi, tôi cũng là đồng hoa vạn lí lộ đây.
Quãng đường mười cây số đến trường Nhị Trung chỗ nào cũng thấy hoa nở, cây
hợp hoan rất nhiều, cây nào cây nấy hoa nở rực rỡ, tôi như chìm đắm
trong đó, không thể tự mình thoát ra.
Mỗi buổi chiều hoàng hôn,
tôi đạp xe mười cây số đến trường Nhị Trung, sau đó đứng dưới gốc cây
hợp hoan trước cổng trường, nhìn Thẩm Gia Bạch đi ra, tôi biết, chỉ cần
được nhìn thấy anh một lát thì làm gì cũng đáng cả.
Khi đó, trên
xe của anh sẽ có một lá thư, đó là lá thư viết cho tôi, khi anh đạp xe
lướt qua người tôi, tôi sẽ nhìn theo anh từ phía sau, anh đạp xe tới bên cạnh bưu điện, sau đó tiện tay bỏ thư vào thùng, rồi lại đạp xe quay về trường học, hàng ngày đều như thế.
Chúng tôi ở cùng trong một
thành phố nhưng hàng ngày lại phải giao tiếp với nhau qua những lá thư,
bí mật đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Đi theo anh một đoạn đường ngắn như thế thật ngọt ngào biết bao.
Cả đoạn đường hoa hợp hoan nở rộ, anh mặc áo sơ mi trắng và quần bò, tôi
cũng quần bò áo sơ mi trắng, đôi khi anh buộc một chiếc áo chơi bóng màu xanh thẫm ở thắt lưng, dáng vẻ cao gầy hiện lên hoàn mỹ trong ánh tà
dương, khi anh hất tóc, trái tim tôi cũng như rung lên theo.
Đây chính là người con trai hàng ngày viết thư cho tôi sao?
Trong ánh tà dương, tôi dùng ánh mắt si mê của mình để tiễn anh.
Thỉnh thoảng, anh lướt qua người tôi nhưng dường như không để ý đến sự tồn
tại của tôi. Tôi thầm gọi tên anh, Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch, Thẩm
Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch!
Nhưng anh vẫn huýt sáo đi qua.
Hàng ngày đứng trước cổng trường Nhị Trung đã trở thành một việc làm cố định của tôi, tôi nguyện điên cuồng như thế, nguyện thầm yêu anh đến cùng!
Thầm yêu là một bông hoa nở rộ, nở trong lòng tôi, từng bông lại từng
bông, đan kết thành một vườn hoa tương tư.
Thư tôi viết cho anh càng ngày càng dài, anh hồi âm cho tôi cũng thế.
Trong lá thư thứ bốn mươi ba anh viết, Chương Tiểu Bồ, hôm nay anh đã đến
trường Nhất Trung và nhìn thấy em rồi, đúng vào lúc em bước ra khỏi cổng trường đó, tim anh như muốn ngừng đập!
Em mặc một chiếc váy dài màu trắng, vô cùng quyến rũ.
Chiếc váy trắng đó thật đẹp, anh đứng nhìn mà ngẩn ngơ!
Trời ơi. Thẩm Gia Bạch cũng giống như tôi, đến để nhìn Chương Tiểu Bồ.
Mà còn lặng thầm đứng nhìn.
Trái tim tôi đã đau nhói lên, đau từng chút từng chút một, có ai biết là
trái tim tôi đang đau đớn không? Thẩm Gia Bạch, em không mặc váy, em chỉ mặc quần.
Trong lá thư thứ bốn mươi lăm, Thẩm Gia Bạch nói, Hôm
nay anh có tham gia một trận bóng, anh đá ở vị trí tiền đạo, em có thể
đến không?
Đây là lần đầu tiên anh mời tôi, bàn tay cầm lá thư
của tôi như run lên bần bật, tôi đi hay là không đây? Đi hay là không
đi? Đúng là một vấn đề nghiêm trọng.
Cuối cùng, tôi quyết định
đi, nhưng trong thư viết cho anh tôi nói, bọn tôi có một bài kiểm tra
nhỏ, không thể đi được. Thực ra, tôi sợ bị bại lộ.
Nếu anh phát
hiện ra người đến gặp anh không phải là Chương Tiểu Bồ thì sao? Tất cả
mới chỉ vừa bắt đầu, tôi không thể để nó chết yểu được.
Hôm đó,
tôi đến từ rất sớm, đứng trên khán đài của trường Nhị Trung và nhận ra
anh ngay! Anh trẻ trung tràn đầy sức sống, cao lớn và đẹp trai! Mặc một
chiếc áo màu xanh thẫm, một đôi giày thể thao màu trắng, anh hất tóc, vẻ đẹp thật quyến rũ! Những thiếu niên trẻ tuổi đứng bên hồ soi mình xuống nước tự thương cảm chắc cũng chỉ đẹp đến thế là cùng! Tôi gần như nghẹt thở, đúng, nghẹt thở.
Rất nhiều nữ sinh đến cổ vũ, có thể họ cho rằng tôi là một trong những học sinh của trường Nhị Trung.
Không không, tôi là học sinh trường Nhất Trung, đi mười cây số tới đây để xem Thẩm Gia Bạch thi đấu.
Tâm trạng anh bất định, hướng về phía tôi nhìn mấy lần, tôi để ý thấy ánh
mắt anh có chút thất vọng, nếu như Chương Tiểu Bồ xuất hiện, thì ánh mắt của anh sẽ như thế nào?
Trận đấu bắt đầu, tất cả mọi nữ sinh đều hét gọi tên anh, cách anh đón bóng, chuyền bóng cũng rất đẹp, đúng vậy, đẹp trai như thế, đẹp hơn cả David Beckham, nếu sau này Thẩm Gia Bạch
trở thành cầu thủ bóng đá, nhất định còn được hâm mộ hơn cả David
Beckham.
Khi đám con gái hét gọi tên anh, tôi cảm thấy hơi ghen
tị, cũng phải, một nam sinh xuất sắc như thế, sao lại không có cô gái
nào thích chứ?
Tôi không hét gọi tên anh, chỉ đứng trong gió,
nhìn anh chạy tới chạy lui, Thẩm Gia Bạch, anh có biết là em đến không?
Anh có biết là em kích động như thế nào không?
Tôi toát mồ hôi vì quá căng thẳng.
Đột nhiên, anh bị một cầu thủ khác xô ngã, người bay xa khoảng một mét, đầu gối chảy máu.
Thẩm Gia Bạch! Tôi hét gọi tên anh! Đấy là lần đầu tiên tôi gọi tên anh rõ
ràng như thế, có chút bối rối, tôi mấp máy môi, muốn chạy tới đó, nhưng
chạy được vài bước rồi dừng lại, tôi là ai chứ? Tôi là gì của anh?
Có người đỡ anh ra ngoài sân bóng, tôi nhìn theo anh mãi, trái tim nhói đau liên hồi.
Quay về trường Nhất Trung, tôi viết thư cho anh khi đang ở trên lớp tự học
buổi tối, tôi viết, Thẩm Gia Bạch, anh có khỏe không? Tối qua em mơ thấy anh thi đấu, mơ thấy anh bị ngã chảy máu đầu gối, anh không sao chứ?
Ngày hôm sau tôi nhận được thư của anh, anh nói, Chúng ta đúng là có thần
giao cách cảm, đúng là anh ngã bị thương ở đầu gối, có điều không sao
rồi, chỉ hơi trầy da một tí thôi. Chương Tiểu Bồ, em khiến anh rất cảm
động!
Haizz, có ai biết là tôi đã đích thân tới xem trận đấu đó!
Hành vi quái dị của tôi cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Khi tôi len lén về
nhà mở hòm thư để lấy thư, tôi phát hiện ra, thư đã biến mất.
Từ phía sau vang lên giọng nói của mẹ.
Con tìm cái này phải không?
Lá thư màu xanh nhạt đang ở trên tay của mẹ.
Mặt tôi ửng đỏ.
Haizz, mẹ thở dài một tiếng, Tịch Hạ, con sắp thi đại học rồi, phân tâm quá
như thế không tốt, mẹ biết, Thẩm Gia Bạch là một chàng trai rất ưu tú,
đúng không? Nhất định là con rất thích cậu ấy.
Vâng, tôi nói, mẹ, con thích anh ấy, con rất thích anh ấy.
Vậy thì hãy cố gắng nữa đi, lên đại học rồi hãy nói tới chuyện yêu đương,
còn nữa, mẹ thấy dạo này con gầy quá rồi đấy, như thế này không được.
Tôi liếc nhìn mẹ, mẹ cũng gầy đi rất nhiều, mẹ vẫn còn phiền não vì chuyện
của bố, người đàn ông mà bà yêu mang đến không ít buồn phiền cho bà.
Mẹ không làm gì khác, cả ngày chỉ ở nhà mang những bộ đồ diễn kịch ra
phơi, rất nhiều bộ đã bị mốc, trên những bộ trang phục hoa lệ đó đã bị
mọt gặm thành lỗ, những bộ trang phục thêu phượng hoàng và hoa mẫu đơn
được mang ra phơi dưới nắng, phượng hoàng chết trên đó, còn hoa mẫu đơn
cũng khô héo trên đó.
Thời gian trôi thật nhanh, bà vẫn thường
xuyên lẩm bẩm một mình, đều là những lời thoại kịch, tôi nghe không
hiểu, chỉ nhớ được một câu: Đáng thương thay cho người mãi đợi trong
buồng khuê, hải đường nở ta vẫn đợi cho tới tận bây giờ. Nhìn bộ dạng
gần như sắp phát điên của mẹ, tôi biết, có những người phụ nữ sinh ra là vì tình yêu.
Mẹ của tôi vẫn luôn chờ đợi người bố đã thay lòng
đổi dạ của tôi, khi tôi đến tìm bố, Vân Cẩm đi ra. Cô ta mặc một bộ đồ
với những tua rua rủ xuống, phía trên in hình tranh của Picasso, tóc
được giữ gọn lại bằng một chiếc trâm, thần thái của cô ta vẫn lạnh lùng
như thế.
Dù là tình nhân của bố tôi, nhưng tôi không thực sự ghét cô ta.
Tôi tìm bố tôi. Tôi nói.
u Dương Chuẩn, có người tìm. Nói xong, cô ta rút ra một điếu thuốc, châm lửa, dựa vào cửa sổ đưa lên miệng hút.
Nói thật lòng, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào có dáng điệu hút thuốc
bắt mắt như Vân Cẩm, nhìn rất gợi cảm mê hoặc, nhưng ai bảo cô ta lại là tình địch của mẹ, với cô ta tôi chỉ có thể hận.
Bố đi ra, tôi chỉ nói với ông một câu: Mẹ con ngày nào cũng phơi chăn cho bố!
Nói xong tôi quay người bỏ đi, người đàn ông này có mới nới cũ, bạc tình
bạc nghĩa! Tôi hận ông ấy! Hận vô cùng! Ngày xưa ông đã yêu mẹ say đắm
như thế, cảnh họ cùng nhau hát kịch vẫn còn đọng lại mãi trong mắt tôi,
cho dù tôi và anh trai có đói, thì mẹ vẫn phải hát xong cho bố nghe rồi
mới đi nấu cơm!
Nhưng bây giờ, ông lại phụ bạc mẹ tôi!
Tất cả chẳng còn trật tự gì nữa, tất cả đều loạn hết lên rồi.
Tôi vẫn kiên trì chiều nào cũng đi tới trường Nhị Trung chỉ để nhìn Thẩm
Gia Bạch, việc này dường như đã trở thành một thứ tôn giáo, giống như
trước kia khi một mình tôi vẫn thích đi đến giáo đường, bây giờ, tôi lại say mê những buổi chiều hoàng hôn.
Có ai biết sự chờ đợi của tôi? Có ai biết sự si mê và điên cuồng của tôi?
Vì Thẩm Gia Bạch mà mùa hè này nhuốm một màu hồng mơ mộng, “Mùa hạ dần dần qua đi để lại một bí mật nhỏ”. Bài hát sướt mướt này giờ đây khi nghe
tôi không còn thấy phản cảm nữa, khi Thẩm Gia Bạch xuất hiện, anh chính
là trời là đất, là hình là bóng, là vũ trụ nhỏ của tôi.
Tình yêu cuối cùng đều biến thành tôn giáo, đây là điều mà sau này tôi cũng đã hiểu ra.
Đúng vậy, nó biến thành tôn giáo, khiến tôi có muốn thôi cũng không được.
Trong đời người, ai có thể không tao ngộ tình yêu? Chỉ là đôi khi, tình yêu
là chuyện riêng của một người, đôi khi, là chuyện của hai người, đối với việc yêu thầm, thì nó là chuyện của một người.
Trên quãng đường
mười cây số mà hàng ngày tôi đi về, tôi cảm thấy con đường này thật ngát hương thơm, cây thì xanh như thế, hoa thì thơm như thế, cho dù có gặp
mưa, tôi cũng vẫn cảm thấy nó đẹp.
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh, chỉ cần có thể đứng từ xa mà cảm nhận anh, vậy là đủ rồi.
Thì ra, yêu một người có thể trở nên hèn mọn như thế, giống như mẹ của tôi, bà biết rõ bố tôi đã phản bội bà, nhưng bà vẫn không khóc không hờn,
vẫn chờ đợi ông quay trở về, vẫn phơi chăn cho ông, để chiếc chăn thấm
đẫm mùi của nắng.
Tháng sáu, tôi cứ đi về giữa trường Nhất Trung
và Nhị Trung như thế, không ai biết bí mật của tôi, đây là bí mật khi
tôi mười tám tuổi, tôi cảm thấy rất hưng phấn và run rẩy vì chính bí mật này.
Những dòng nhật kí của tôi chỉ viết về anh, khi viết tên anh lên giấy, lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi.
Sau đó là đến tháng bảy đen tối.
Tất cả mọi người đều nói, tháng bảy của năm cuối cấp là tháng đen tối,
nhưng với tôi, nó vẫn xán lạn và kiều diễm như thế, trong mơ, tôi thường thấy mình đứng dưới gốc cây hợp hoan, sau đó Thẩm Gia Bạch nhẹ nhàng
bước tới, nhẹ nhàng hỏi tôi một câu: Hey, em cũng ở đây sao?