Ngày mùng bốn tháng bảy, còn ba ngày nữa là đến kì thi đại học.
Tôi vẫn đến để ngắm Thẩm Gia Bạch.
Nhưng tôi đã không còn gặp anh vào mỗi buổi chiều hoàng hôn nữa.
Cũng có thể anh đã đến các phòng thi để làm quen dần, cũng có thể anh đã về
nhà chăng? Đến lúc này loạn cả lên rồi, trong trường dường như rất tĩnh
lặng, nhưng trong không khí dập dềnh một sự căng thẳng không thể diễn tả bằng lời, đến ngay cả những bông hoa hợp hoan cũng lặng lẽ khép lại, có thể là do nóng quá? Tiếng ve râm ran không ngớt, tôi cũng không ngừng
nghĩ đông nghĩ tây.
Chương Tiểu Bồ nói với tôi về anh chàng tên
Minh Lạc ở Nam Kinh, Lê Minh Lạc, tôi không có ấn tượng gì về cái tên
này, cô ấy phải nói tới lần thứ mười tôi mới biết, là Lê Minh Lạc của
đại học Nam Kinh.
Đúng vậy, ngoài Thẩm Gia Bạch, thì tất cả những người con trai khác đều không còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Thậm chí, với tôi bọn họ còn trở thành những kẻ trung tính.
Chương Tiểu Bồ nói tôi rất bất thường, bởi vì tôi thường xuyên quên trước quên sau, bữa
cơm tối thì thường không gặp tôi, vì khi đó tôi còn đang trên đường tới
trường Nhị Trung. Chương Tiểu Bồ trách tôi đã quá lạnh nhạt với cô ấy,
tôi nói: Mình phải về nhà thăm mẹ, nhà mình có chút chuyện.
Tôi đã học cách nói dối. Thậm chí, tim không đập nhanh, mặt không ửng đỏ.
Tình yêu khiến người ta có thể nói dối một cách trơn tru như thế.
Cũng may, còn ba ngày nữa.
Nhưng chúng tôi vẫn cứ gửi thư qua lại cho nhau. Cố lên, anh ấy đã nói như
thế trong thư, Chương Tiểu Bồ, chúng ta cần phải cố gắng.
Tôi
càng ngày càng không thích anh gọi tên Chương Tiểu Bồ trong thư, đúng
vậy, đấy đâu phải là tôi, anh đang dịu dàng với một người con gái khác.
Nhưng tôi cũng chẳng có cách nào, tôi chỉ còn cách coi như đây là thư anh
viết cho tôi, thậm chí, còn tình nguyện cho rằng, Thẩm Gia Bạch thích
tôi.
Mùng bốn, tôi không nhận được thư của anh.
Mùng năm, cũng không có.
Mùng sáu, lại vẫn không có.
Suốt ba ngày liền, tôi không nhận được thư của anh.
Đột nhiên, tôi có cảm giác mọi thứ thật trống rỗng, nhưng tôi không kịp nghĩ đến chuyện khác, bởi vì ngày thi đại học đã đến.
Mùng bảy, tôi vào phòng thi, môn đầu tiên thi không tốt lắm, tôi nghĩ, nếu
tôi còn thi không tốt nữa, tất cả sẽ càng thất bại, ba ngày tiếp theo,
tôi tự tin lạnh lùng vào phòng thi, tự tôi cảm thấy thi cũng không tồi.
Sau khi thi xong việc đầu tiên tôi làm không phải là đi liên hoan với
các bạn, mà vội vàng đi so điểm với bảng đáp án chuẩn được phát xuống,
không phải là đi nghe Chương Tiểu Bồ luyên thuyên về anh chàng học đại
học Nam Kinh của cô ấy, mà vội chạy về nhà, mở hòm thư ra!
Điều khiến tôi thất vọng là, bên trong vẫn trống rỗng!
Rút cục là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Kì thi đại học đã kết thúc, Thẩm Gia Bạch lại không có tin tức gì!
Tôi cảm thấy không thoải mái, bởi vì tôi không biết Thẩm Gia Bạch có chuyện gì?
Cảm giác chán nản, thất vọng khiến mọi thứ trong mắt tôi biến thành một màu xám xịt. Chương Tiểu Bồ tới tìm tôi, nói các bạn rủ nhau đi bar chơi,
sau đó thì đi hát karaoke chúc mừng vì được giải phóng, tôi nói: Cậu đi
đi, mình không muốn đi.
Cậu sao thế? Chương Tiểu Bồ hỏi. Thi không tốt, mình còn thảm hơn cậu, bỏ cả một trang, lúc đó thật ngu muội.
Không có gì, tôi nói, mình chỉ cảm thấy chán.
Tịch Hạ, tính cách u ám của cậu thật không hay đâu, rất nhiều người có tính
cách hướng nội quá mà mắc bệnh trầm cảm đấy, lẽ nào cậu cũng muốn giống
như dì?
Ý cô ấy muốn nói tới mẹ tôi.
Mình và mẹ không
giống nhau! Tôi cảm thấy có chút tức giận, có trời mới biết vì sao tôi
lại tức giận với Chương Tiểu Bồ, tất cả đều là do cô ấy mà ra, cô ấy là
minh tinh, đi đến đâu cũng phát ra ánh sáng huy hoàng, cô ấy có thể tùy ý lựa chọn một người con trai để mà yêu mà thích, nhưng tôi thì chỉ có
thể bắt mình phải ấm ức thầm lặng yêu một người.
Thần kinh! Chương Tiểu Bồ mắng tôi.
Xin lỗi, tôi nói, tâm trạng của mình không tốt.
Thôi bỏ đi, không đôi co với cậu nữa, ai bảo mình quý cậu chứ. Bộ dạng nũng
nịu của cô ấy khiến tôi không nhẫn tâm nổi giận nữa, tôi đành phải đi
cùng cô ấy.
Trong quán bar vốn đã rất ồn ào, con trai con gái
cùng nhau ca hát rồi nhảy nhót, đã hẹn nhau là ngày hôm sau ra bờ biển
chơi, có người đã chuẩn bị dụng cụ để cắm trại, người thì mang dụng cụ
để nướng đồ ăn, một bạn nam nói, thi đỗ thì đi học, không đỗ thì đi làm, hoặc tự mình mở công ty, làm cái này cái kia. Bạn nữ khác nói, không
thi đỗ thì lấy chồng, lấy một người có tiền, dù sao cũng là sống cả mà.
Nghĩ thoáng thật đấy.
Có vài bạn nam đã châm thuốc hút, bọn họ lúc nào cũng muốn tỏ ra chín
chắn, nhưng cách họ hút thuốc kém xa cách Vân Cẩm hút, có điều cũng chỉ
là những cậu con trai mới mười tám, mười chín tuổi, vẫn còn trẻ con!
Có một cậu con trai đang nhả khói, tôi đi đến nói: Nào, cho mình một điếu.
Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, Âu Dương Tịch Hạ, cậu không sao đấy chứ?
Không sao.
Cậu ta đưa cho tôi một điếu, tôi nói: Châm giúp cho mình.
Đây là điếu thuốc đầu tiên trong đời tôi, tôi hít một hơi, vừa tê vừa cay,
tôi sặc, sau đó là ho, Chương Tiểu Bồ chạy lại nói: Cậu điên à? Hút
thuốc gì chứ? Tỏ vẻ gì chứ?
Tôi lao ra ngoài, ngồi xổm dưới ánh trăng, cảm giác có thứ gì đó chảy từ mắt ra.
Sao thế? Chương Tiểu Bồ đứng phía sau tôi hỏi: Cậu có chuyện gì giấu mình phải không?
Không có, tôi thở dài, nhưng mắt lại ướt nhòe.
Sặc khói thôi, không sao. Tôi nói: Cậu vào trong chơi tiếp đi.
Tối mùng tám tháng bảy, tâm sự chất chứa trong lòng, tôi cứ ngồi đó mà rơi
lệ, Thế nhân ai cũng vướng tình si. Hận này đâu phải tại vì gió
trăng(1), Thẩm Gia Bạch, rút cục là anh đã có chuyện gì?
(1). Hai câu thơ trong bài thơ Ngọc lâu xuân của nhà thơ thời Bắc Tống u Dương Tu (1007-1073).
Thẩm Gia Bạch, em với anh, là Hoan nhược kiến liên thời, quan mộc vị nùng khai(2) đã là một lời hẹn ước rồi.
(2). Hai câu hát trong bài đầu tiên trong cuốn Hoa sơn kì, tuyển tập những
bài hát dân ca tình yêu nổi tiếng thời Nam Triều (420-589). Bối cảnh của bài hát là chàng trai đã chết, cô gái đứng trước quan tài chàng trai,
hát rằng nếu chàng còn yêu thì hãy mở quan tài cho em.
Tôi là kẻ si tình sao.
Ai đó đã từng nói, kẻ si tình có một trái tim nóng bỏng, nồng nhiệt dâng
trào, bởi vì si mê nên gần như có ánh mắt phát điên, như muốn nuốt trọn
cả người con trai đó.
Tôi quyết định phải đi thăm dò xem sao, tôi nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nếu không, sao đột nhiên lại không có tin tức gì như thế? Nhìn bộ dạng của
Chương Tiểu Bồ thì có vẻ chuyện tôi và Thẩm Gia Bạch chưa bị bại lộ, cô
ấy vẫn nhắc tới việc muốn đi Nam Kinh một chuyến, mà còn muốn tôi đi
cùng, tôi chẳng còn tâm trạng nào, chỉ nói để sau đi.
Mùng chín tháng bảy, tôi đến trước cửa trường Nhị Trung.
Vẫn đứng dưới gốc cây hợp hoan, mọi thứ đã xong cả rồi, cổng trường Nhị Trung rất yên ắng, chỉ có bác bảo vệ là vẫn ở đấy.
Học sinh đã nghỉ hè, kì thi đại học vừa kết thúc, hoa viên trong trường bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, chỉ có tôi là ngốc nghếch đứng ở đó thôi.
Ngoài việc đến đứng ở đây ra, tôi chẳng nghĩ ra cách nào khác.
Đứng phải tới nửa ngày, tôi gần như bị say nắng, chẳng nhìn thấy bóng dáng
của bất kỳ ai, bác bảo vệ đang ngủ trưa, tôi lặng lẽ rời đi.
Lúc
đạp xe quay về, cảm giác toàn thân như nóng bỏng lên, phải nóng đến bốn
mươi độ mất? Về đến nhà, tôi như người bị cảm nắng, ngã vật ra giường và không dậy được nữa, sau đó tôi mong chờ tới hoàng hôn, mong chờ một lá
thư.
Hoàng hôn rồi cũng tới, nhưng lá thư tôi chờ đợi không tới. Anh trai tôi trở về.
Anh được nghỉ hè, vừa bước vào cửa đã hỏi, Âu Dương Tịch Hạ, thi thế nào
rồi? Có vào được đại học Bắc Kinh gì gì đó không? Năm ngoái em vẫn còn
khoác lác với anh là muốn trở thành sinh viên của trường Thanh Hoa, giờ
thì sao nào?
Tôi thở dài một tiếng: Không biết, không chắc chắn gì cả.
Rõ ràng tôi đã bị Thẩm Gia Bạch làm cho hồ đồ rồi!
Em nói năng linh tinh gì thế! Tôi bị anh nói cho phát ngại, tôi cũng hối
hận vì đã kể mọi chuyện với anh, chuyện còn chưa đâu vào đâu, tôi đã kể
hết cho anh nghe rồi!
Anh ôm mẹ: Mẹ xem con có đẹp trai không?
Mẹ mơ mơ màng màng nhìn anh, ánh mắt thất thần, tôi biết thần kinh mẹ đã có phần hỗn loạn, mẹ coi anh là bố.
u Dương Chuẩn, anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi…
Bà ôm lấy anh trai tôi, anh nói: Mẹ, mẹ làm sao thế, con là Gia Hòa đây mà.
Tôi lay mẹ: Mẹ, mẹ, đây là anh con!
Bố đã khiến mẹ thành ra thế này! Tôi càng hận con hồ li tinh kia hơn, Tô Vân Cẩm, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Anh bị mẹ làm cho sợ hãi: Mẹ, mẹ sao thế?
Mẹ nhìn anh: Mẹ hồ đồ thật rồi, con giống hệt bố con hồi còn trẻ, giống
nhau như lột! Mẹ nhìn thấy con, liền nhớ tới hồi bố con còn trẻ, cũng
cao cao đẹp trai thế này, còn hấp dẫn hơn cả con nữa, haizz, thời gian
trôi nhanh thật đấy.
Anh trai nhìn tôi: Mẹ sao thế?
Anh không biết là bố đã có nhân tình!
Chưa đến nửa năm, bố đã bị Vân Cẩm mê hoặc hoàn toàn, mười ngày nửa tháng
cũng không về nhà một lần. Tôi gọi điện cho bố, chỉ nói một câu: Anh về
rồi. Nếu ông không muốn gây chuyện, thì hãy mau trở về nhà đi!
Buổi tối, quả nhiên là bố về nhà, bốn mươi lăm tuổi ông vẫn đẹp trai cao lớn như thế, thậm chí còn thêm sự hấp dẫn của một người đàn ông thành đạt,
quần áo ông mặc cũng đã thay đổi phong cách, trước kia, ông thích mặc áo sơ mi tối màu, bây giờ, ông chỉ mặc áo sơ mi màu kem.
Từ mấy lần trước gặp ông tôi đã nhận ra, hầu như toàn bộ quần áo của ông đều là
màu kem, mà đều là vải gai! Có lẽ đây là phong cách mà Vân Cẩm thích.
Có điều, ông mặc đồ màu kem nhìn càng trẻ ra, lại còn toát ra thứ khí chất hướng nội nữa, dù sao người ta cũng học mỹ thuật, cũng là một họa sĩ.
Bố và anh nói chuyện không nhiều, người căng thẳng chỉ có mẹ, mẹ chạy tới
chạy lui, không biết phải làm gì, bố đề nghị cả nhà ra ngoài ăn cơm, mẹ
nói: Không không, ăn ở nhà đi, em sẽ nấu cho cả nhà ăn, nhất định phải
ăn cơm ở nhà.
Giọng nói của mẹ có chút khẩn cầu.
Cũng phải thôi, phần lớn thời gian mẹ đều ở nhà một mình, bố thì ở chỗ nhân tình, anh ở Bắc Kinh học, tôi vào kí túc xá trường, mà mỗi lần về nhà đều tự
giam mình trong phòng, chỉ có một mình mẹ ở giữa căn nhà rộng thênh
thang này, thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy mẹ nói chuyện với hoa, với
cây, cảnh tượng đó khiến tôi sợ hãi vô cùng.
Mẹ làm một bàn lớn toàn thức ăn, mẹ ân cần hỏi bố: Anh, anh thấy mặn hay nhạt?
Tình yêu thấp kém biết bao! Tôi không nói không rằng, bố hỏi, Tịch Hạ, con
chưa thi xong sao? Tôi cầm đũa gắp thức ăn liên tục, gắp tới gắp lui,
không nói gì cả, phải, tôi lờ ông đi, người đàn ông khiến tôi tuyệt vọng đau lòng, người đàn ông khiến mẹ tôi phải ngày ngày rơi lệ này, tôi lờ
ông ấy đi!
Tịch Hạ, mẹ gọi tôi.
Tôi cúi gằm mặt xuống, nước mắt chực trào ra.
Anh và mẹ nói chuyện về tình hình học hành năm vừa rồi, mẹ hỏi anh đã có
bạn gái chưa, anh nói: Có nhiều rồi, cảm giác vẫn chưa tìm đúng người,
đến Tịch Hạ cũng không thích, vì vậy, con cũng thôi rồi.
Bố cũng
hỏi: Nếu có người thích hợp thì cứ yêu đi, rồi cùng ở lại Bắc Kinh, sau
khi con tốt nghiệp, bố sẽ tìm gặp bạn bè cũ, sau đó bỏ ra chút tiền, tìm cho con một công việc tốt ở bộ ngành nào đó chắc không vấn đề gì.
Tôi nhìn vẻ mặt đắc ý của anh. Từ nhỏ anh đã có đức tính của một công tử
nhà giàu, tiêu tiền như nước, học cấp hai đã yêu, giáo viên tìm đến tận
nhà, nhưng thành tích học tập của anh vẫn tốt như thế, chỉ đáng tiếc là
tình yêu như nước chảy, hết đoạn này lại tới đoạn khác.
Ăn cơm xong, bố đột nhiên nói: Ở công ty còn có việc, phải qua đó xử lý.
Tôi biết ông muốn đi tìm Vân Cẩm, mẹ cũng biết. Tôi nói: Anh về rồi, bố vẫn còn muốn đi à?
Bố quay lại nhìn tôi: Bố thật sự có việc phải đi.
Mẹ từ nãy tới giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: u Dương Chuẩn, có thể không
đi không? Anh không muốn nghe hát kịch à? Em hát cho anh nghe một đoạn.
Đừng hát cho ông ấy nghe nữa! tôi gần như hét lên xé toạc bầu không khí đặc quánh.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bởi vì thái độ của tôi tỏ ra rất ghê tởm. Tôi thấy mẹ phải chịu ấm ức như
thế, hạ mình như thế, nhìn thấy bộ dạng như cầu xin của bà, trái tim tôi tan nát.
Đúng vậy, đừng hát cho ông ấy nghe nữa!
Con làm sao thế hả? Cả anh và mẹ đều đồng thanh quát lên.
Mẹ, tôi hét, tại sao mẹ lại phải nhục nhã như thế, tại sao mẹ vẫn dung túng cho ông ấy? Lẽ nào còn muốn dung túng cho ông ấy đi tìm con hồ li tinh
kia sao?
Bốp một tiếng, mẹ cho tôi một cái bạt tai. Mẹ lại đánh tôi! Tới tận lúc này, mẹ vẫn còn bảo vệ bố.
Anh sững người lại, kéo tay tôi, Tịch Hạ, nói cho anh biết, rút cục là có chuyện gì?