Tôi đã nói sự thật.
Từ khi phát hiện ra mối tình bí mật của bố, đến hết lần này đến lần khác
đi tìm ông, tôi phải nói, tôi phải nói hết với anh trai, tôi không muốn
mẹ phải chịu ấm ức như vậy nữa.
Sắc mặt bố trắng bệch tới cực độ, còn cả người mẹ như đang run lên bần bật.
Bố, có thật không?
Anh trai tôi đứng trước mặt bố, hỏi rành rọt từng từ từng từ một.
Chuyện người lớn, trẻ con đừng tham gia vào.
Xin lỗi, anh nói, con đã không còn là trẻ con nữa, nếu chuyện đó có thật,
thì bố hãy nhanh chóng rời bỏ người phụ nữ kia, sau đó quay về với mẹ
con, còn nếu là giả thì tốt. Nhưng tối nay, bố không thể đi, bởi vì mẹ
con định hát kịch cho bố nghe.
Trong tình huống ngượng ngùng như
thế, bố đặt cặp xuống, khoát khoát tay: Hát đi hát đi, bố không đi nữa.
Di động của bố đổ chuông, anh trai tôi giật ngay lấy. Là người phụ nữ
kia gọi.
Anh bắt máy, nói: Đồ đê tiện, mau cút đi cho tôi. Mẹ kiếp, không biết là thứ đàn bà con gái gì chứ!
Bố vung tay lên, giáng cho anh một cái bạt tai như trời giáng!
Trong một buổi tối, anh em tôi mỗi người nhận một cái bạt tai!
Trời sụp đổ.
Bên ngoài bắt đầu mưa, sấm vang chớp giật, anh tôi hét lớn: Nếu trong nhà
có kẻ thay lòng đổi dạ, sấm sét hãy đánh chết kẻ đó đi! Mẹ sợ hãi chạy
lại bịt chặt miệng anh, đêm nay là một đêm mưa gió, tôi ngầm có cảm giác rằng, đại nạn sắp đến rồi.
Cô hát đi hát đi. Bố tôi gần như phát điên: Cô hát ngay cho tôi!
Mẹ tôi đã cất giọng hát trong cơn nghẹn ngào đến ngẹt thở như thế, đấy là một đoạn trong vở Bạch xà truyện đẫm nước mắt.
Duyên tại Hồng Lâu xuân vô hạn, làm sao biết được lương duyên lại thành
nghiệt duyên… Dẫu cho là khác loài ân tình ta đối với chàng không nông,
trông ngóng chàng quay về chàng không chuyển, có đêm nào ta không đợi
chàng tới tận canh năm. Đáng thương cho ta nước mắt ướt gối, đáng thương cho ta sau giấc mộng uyên ương bừng tỉnh chỉ còn lại sầu bi…
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, mẹ ca hết bài đó, tôi chạy vào phòng mình, nằm
sấp trên giường, nước mắt thấm ướt chăn, tháng bảy, quả nhiên là tháng
bảy đen tối! Nhà loạn rồi, Thẩm Gia Bạch lại không có tin tức gì!
Tôi đã gặp một cơn ác mộng, tôi mơ thấy Thẩm Gia Bạch bị kẻ xấu truy đuổi,
tôi hét gọi tên anh, nhưng không thể bật lên thành tiếng, tôi muốn chạy
tới để cứu anh, nhưng không thể nhúc nhích được.
Giữa đêm tôi
tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn mưa, tôi bật đèn bàn, sau đó mở cuốn sổ
nhật kí ra, tôi viết: Thẩm Gia Bạch, anh đang ở đâu, tại sao không trả
lời thư của em? Em đã đến trước cửa nhà anh, đến trước cổng trường Nhị
Trung, đều không thấy anh, anh đã đi đâu? Lẽ nào anh đã phát hiện ra em
là kẻ giả mạo? Lẽ nào anh hận em rồi sao?
Gấp cuốn sổ nhật kí lại, tôi buồn rầu thất vọng.
Phòng bên, vọng tới tiếng nấc nghẹn ngào, là mẹ, mẹ lại đang khóc.
Trong nhà bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Căn nhà rộng gần hai trăm
mét vuông này đột nhiên trở nên trống vắng lạ thường, tôi nhớ da diết
căn hộ ba mươi mấy mét vuông nhưng có đầy đủ cả bốn người trong gia đình quây quần bên nhau, hàng ngày bố mẹ vừa nấu cơm vừa hát kịch, đầu mày
cuối mắt chứa chan tình ý, còn bây giờ, trái tim của họ đã chia làm hai
nửa, nhà cũng sạt mất một góc.
Trời sáng, Chương Tiểu Bồ gọi điện đến, cô ấy nói, Âu Dương Tịch Hạ, cậu quyết định chưa? Đi Nam Kinh với mình không?
Tâm trạng của tôi buồn phiền muốn chết, đi để giải tỏa cũng là một cách
hay. Ở nhà cũng chỉ thêm u uất. Một là kì thi đại học cũng đã xong, hai
là không có tin tức gì của Thẩm Gia Bạch, ba là nhà tôi giờ đã loạn tới
mức này rồi, thà cứ đi một chuyến cho khuây khỏa còn hơn.
Trong
bữa sáng, tôi nhắc đến chuyện đi Nam Kinh, anh trai và mẹ đều không có ý kiến gì, bố nói: Con gái lớn tướng thế này rồi còn chạy lung tung đi
đâu?
Đến nhìn tôi cũng không thèm nhìn ông.
Xin mẹ tiền, sau đó xếp mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, tôi đi tìm Chương Tiểu Bồ.
Gặp Chương Tiểu Bồ tôi vô cùng kinh ngạc!
Cô ấy đã làm tóc xoăn, kiểu xoăn lọn to, khiến cô ấy trông rất người lớn,
tôi nói: Cậu điên thật rồi, sao lại làm kiểu đầu nhìn già dặn thế này?
Nhưng nhìn cô ấy rất Tây, hơn nữa, lại còn mặc một chiếc sườn xám bằng lụa
màu xanh da trời, ngực đầy đặn, tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái, mặt đã đỏ bừng cả lên.
Cô ấy còn trang điểm, vẽ lông mày, đánh mắt. Có
những người sinh ra đã có thể làm diễn viên, chỉ cần lên sân khấu là đã
vô cùng hấp dẫn và quyến rũ.
Chương Tiểu Bồ là kiểu con gái ấy.
Nói thật, cô ấy quá xinh đẹp, vừa xinh đẹp vừa có phong cách, làm gì có
người con trai nào không động lòng chứ? Nếu tôi là con trai, chắc là tôi cũng thích cô ấy.
Lên tàu, cô ấy muốn tôi sử dụng phương pháp
hoán đổi vị trí như đã từng làm với anh chàng ở Vũ Hán trước kia, nếu
như cô ấy thích, thì sẽ nói mình là Chương Tiểu Bồ, nếu cô ấy không
thích, thì sẽ nói tôi là Chương Tiểu Bồ. Tôi đã không còn hứng thú với
vở kịch ấy nữa, tôi nói: Cậu thôi đi, mình quyết không diễn lại vở ấy
nữa đâu.
Không diễn thì thôi, dù sao nếu mình không thích anh ấy thì cũng coi như đến Nam Kinh du lịch một chuyến.
Ngồi ghế đối diện là hai thanh niên, hình như là sinh viên, họ nói muốn tới
Nam Kinh chơi, Chương Tiểu Bồ vui vẻ trò chuyện với họ, cô ấy là người
có bản lĩnh đó, đi đến đâu cũng có thể trở thành trung tâm, tiêu điểm,
còn tôi luôn luôn là người nép mình trong góc khuất.
Huống hồ tâm trạng của tôi lúc này lại cô đơn như thế.
Suốt chặng đường, tôi dường như chỉ im lặng, cầm trên tay cuốn tiểu thuyết
của Murakami, đọc được một nửa thì bỏ xuống không đọc nữa vì không vào
đầu tí nào cả.
Thẩm Gia Bạch, rút cục thì vì sao anh lại không viết thư cho em?
Số nhà 14 đường Quang Minh, nơi đó là nhà của anh, mỗi lần tôi đi ngang qua đấy, đều không nhìn thấy anh.
Haizz, chán nản quá.
Vừa ra khỏi cửa ga Nam Kinh, Chương Tiểu Bồ bắt đầu gọi điện cho Lê Minh Lạc.
Lê Minh Lạc, em là Chương Tiểu Bồ.
Cô ấy tự nhiên lại dùng thứ giọng phổ thông ẽo ợt, nghe rất miễn cưỡng!
Bởi vì, chúng tôi luôn dùng giọng địa phương để nói chuyện, lần đầu tiên nghe Chương Tiểu Bồ nói tiếng phổ thông, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa, khi cô ấy nói tiếng phổ thông, giọng đặc biệt õng ẹo, sau này sau
khi nghe Lâm Chí Linh nói, nhớ lại Chương Tiểu Bồ năm đó, đem cô ấy ra
so sánh với Lâm Chí Linh, chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe xong khiến người khác phải sởn hết da gà!
Ra khỏi cửa ga Nam Kinh thì nhìn thấy một anh chàng cao ráo sáng sủa đứng
trong ánh bình minh của Nam Kinh, tôi quay lại nhìn Chương Tiểu Bồ, mắt
cô ấy lấp lánh đầy sao.
Lần này, xem ra cô ấy sẽ thừa nhận mình chính là Chương Tiểu Bồ rồi!
Bọn họ gần như hấp tấp bắt tay nhau, anh chàng Lê Minh Lạc kia còn ôm nhẹ
Chương Tiểu Bồ một cái, Chương Tiểu Bồ còn không kịp giới thiệu tôi. Tôi kéo vali đi theo họ.
Tôi đi cách họ chừng năm, sáu mét, xem ra
tôi là người thừa rồi, vốn đã không nên đến đây! Nhưng nếu tôi không đi, Chương Tiểu Bồ cũng sẽ không đi, bởi vì cô ấy đã nói dối, cô ấy nói
cùng tôi tới gặp bạn qua thư!
Lại thành ra tôi mới là người đến gặp bạn qua thư!
Lê Minh Lạc sắp xếp cho chúng tôi ở trong một khách sạn nhỏ có tên Kiến
Quốc, mỗi phòng ba mươi tệ một tối, anh ta đặt hai phòng. Tôi hỏi, thuê
hai phòng để làm gì?
Chương Tiểu Bồ nhè nhẹ kéo tôi: Hai đứa mình ở một phòng, anh ấy cũng muốn ở lại đây, sau đó ngày mai đưa bọn mình đi chơi.
Thật không hiểu, Đại học Nam Kinh cách nơi đây rất gần, thực ra anh ta vẫn có thể về kí túc xá để ngủ.
Chương Tiểu Bồ véo mũi tôi một cái: Đã đến thì cứ nghe theo sắp xếp đi, chúng ta khám phá thành phố Nam Kinh một chuyến.
Tôi có thể nhận thấy cô ấy rất hào hứng, còn tôi chẳng có cảm giác gì,
không khí của thành phố Nam Kinh tràn ngập mùi son phấn. Tôi chẳng thích thành phố này chút nào, âm khí quá nặng, kém xa Bắc Kinh, Bắc Kinh
thoáng đãng biết bao nhiêu.
Lê Minh Lạc mời chúng tôi đến khu
miếu Phu Tử để ăn cơm, đều là những món ăn vặt của Nam Kinh… Chương Tiểu Bồ còn nũng nịu nói, Lê Minh Lạc, em có thể gọi chút rượu không?
Thái độ này hoàn toàn khác với thái độ khi cô ấy gặp Trần Ngôn!
Ngày trước, cô ấy đối xử với Trần Ngôn bao giờ cũng tốt hơn Lê Minh Lạc,
viết cho Trần Ngôn hai lá thư thì chỉ viết cho Lê Minh Lạc một lá. Sau
này, không cần phải viết thư nữa, lên đại học, mua một chiếc di động
liên hệ sẽ thuận tiện hơn, cô ấy nói với Lê Minh Lạc: Có biết chức năng
đầu tiên em sẽ dùng khi có di động là gì không?
Là gì?
Gửi tin nhắn!
Nhìn ánh mắt lấp lánh của cô ấy, tôi biết người con gái này đang yêu say
đắm! Đúng thế, cô ấy vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với Lê Minh Lạc
rồi.
Lê Minh Lạc rõ ràng là một anh chàng khá hấp dẫn, mặc chiếc
áo sơ mi màu tro nhạt, quần kaki màu xám, khi đứng trước gió, gió thổi
tung những lọn tóc lòa xòa trước trán anh ta, nhìn rất thu hút.
Ba người chúng tôi chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, hai người bọn họ ngồi đối diện với nhau, một mình tôi ngồi bên cạnh.
Chương Tiểu Bồ đã giới thiệu tôi với anh ta như thế này: Đây là bạn học của em.
Cô ấy không nói bạn thân của em.
Tôi không để ý, trong mắt cô ấy giờ chỉ có anh chàng tên Lê Minh Lạc đó thôi.
Nếu trong mắt một người con gái chỉ toàn hình ảnh của một người con trai
thì nhất định là vì người con gái ấy đã thích người con trai rồi. Chỉ
khi thích một người con trai, người con gái mới có ánh mắt long lanh như thế, ít nhất thì ánh mắt cũng sẽ khác thường, ít nhất thì làn da cũng
sẽ căng bóng lên như nước men của sứ. Bởi vì đây là điều mà tôi phát
hiện ra khi tự mình soi gương, sau khi biết mình thích Thẩm Gia Bạch,
tôi thường xuyên soi gương, mà mỗi lần, tôi lại phát hiện thấy da mình
như sắp trở nên trong suốt, ánh mắt mình như một mặt gương, bên trong là tôi với đôi má đang ửng hồng.
Yêu một người cũng có thể là sự đau khổ triền miên, nhưng cảm giác yêu thích cũng sẽ sinh sôi nảy nở, từng chút từng chút một.
Trong thời gian đó, tôi đi vệ sinh ba lần, tôi hi vọng tạo thêm nhiều cơ hội
để hai người họ được ở với nhau, lần thứ ba sau khi quay lại, phát hiện
ra chân của họ đã gác lên nhau!
Đôi tất ren màu đen trong suốt đó, đang gác lên một đôi tất màu trắng!
Tôi vờ như không nhìn thấy gì, quay ra ngắm phong cảnh bên ngoài. Trời dần
tối, sông Tần Hoài gió nhè nhẹ thổi, có người đang hát Bình Đàn(1), có
người kéo đàn hồ già(2), Lê Minh Lạc nói, chút nữa sẽ cho mọi người đi
thuyền du ngoạn trên sông Tần Hoài, để Chương Tiểu Bồ có thể thưởng thức Sông Tần Hoài trong tiếng mái chèo khỏa nước và ánh đèn rực rỡ(3).
(1). Nghệ thuật hát nói của Trung Quốc, xuất phát từ Tô Châu.
(2). Tên một loại nhạc cụ của dân tộc Mông Cổ, lưu hành nhiều ở khu tự trị Nội Mông.
(3). Tên bài tản văn nổi tiếng của Chu Tự Thanh, viết về cảnh đẹp của sông Tần Hoài trong đêm.
Được đấy, được đấy, Chương Tiểu Bồ nói, chắc chắn sẽ vô cùng lãng mạn nên
thơ. Mình thích nhất tác phẩm này của Chu Tự Thanh, đúng vậy không, Tịch Hạ?
À, tôi nói, đúng vậy.
Tôi để lộ khẩu âm giọng địa
phương khó nghe, Chương Tiểu Bồ trừng mắt nhìn tôi, nhân lúc Lê Minh Lạc vào nhà vệ sinh cô ấy nói với tôi rằng: Cậu có thể cũng nói tiếng phổ
thông như mình không, lên đại học nhất định phải đổi đấy, cậu quê mùa
như thế thì làm gì có ai thích?
Tôi đột nhiên nhớ tới Thẩm Gia
Bạch, Thẩm Gia Bạch nói tiếng địa phương hay tiếng phổ thông, nếu anh ấy thích tôi nói tiếng phổ thông, tôi nhất định sẽ nói, nhưng nếu anh ấy
không thích thì tôi sẽ không nói.
Nghĩ đến đây trái tim tôi lại nhói lên từng hồi, tôi đã coi Thẩm Gia Bạch là trung tâm cho mọi việc mình làm.
Bọn họ uống một chút rượu vang, mặt Chương Tiểu Bồ ửng hồng, cô ấy nói đây
là lần đầu tiên mình uống rượu, bọn họ khuyên tôi cũng nên uống một
chút, tôi lắc lắc đầu nói: Không, mình không thích uống rượu.
Uống rượu cũng phải chọn người, rượu phải có tri kỉ mới uống được.
Nếu gặp Thẩm Gia Bạch, tôi sẽ uống.
Nếu anh muốn tôi say, phải uống say tới chết tôi cũng uống.
Vì anh, chuyện gì cũng có thể.
Tôi từng đứng trước gương nói với mình, Thẩm Gia Bạch, nếu anh muốn em vì
anh mà chết, em sẽ không bao giờ hối hận. Bởi vì em đã yêu anh một cách
vô vọng, đã trúng cực độc, đã rơi vào lưới tình mù quáng.