Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Chương 35: Chương 35: Kiếp sau




Xuân Thiên bắt đầu đưa tôi đi ăn khắp nơi. Anh nói, Tịch Hạ, em gầy quá, anh phải vỗ cho em béo hơn tí nữa mới kết hôn.

Nghe anh nói đồ ăn ở Cung Đình nào ngon, có nhà hàng tên là Mỹ Vị Trân Thiện hương vị món ăn rất chính thống, ăn lẩu dê không cần phải đến Đông Lai Thuận, ăn ở Dương Phường Đại Đô càng ngon hơn, đương nhiên Pizza thì ăn ở Pizza Hut là nhất… Nghe nhiều tới mức đầu tôi cũng muốn ù ù theo, muốn ăn sủi cảo phải đến quán chuyên về sủi cảo ở đường Nam Lễ Sĩ, bánh mỳ ở Hilton làm ăn rất ngon, đồ Thượng Hải thì phải đến Lộ Lộ, đồ Hàng Châu thì phải đến quán Tri Vị Quan, tôi ngẩng đầu nhìn Xuân Thiên, sắc mặt anh để lộ ra vẻ kinh ngạc, xen lẫn cả sự thích thú. Anh nói tiếp, món Thái đương nhiên phải tới Nghệ Uyển Hoàng Quan, anh nói muốn ăn chân giò kiểu Đức thì đừng ngay lần đầu đã nghĩ đến Kempinski, ăn ở nhà hàng dân tộc vừa ngon vừa rẻ, muốn ăn súp cải đỏ kiểu Nga thì phải tới quán ăn Moscow, bốn trăm tệ là đã được bữa ngon rồi, em muốn ăn gì? Đồ Tứ Xuyên, Quảng Đông, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hồ Nam, Chuẩn Dương, Tô Châu, Hàng Châu, hải sản, đồ nướng, món Ý, món Pháp, đồ ăn Đông Nam Á, món Đức, món Nga… chỉ cần em nghĩ ra được, anh có thể đưa em đi ăn.

Tôi nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, bởi vì anh không chỉ là chuyên gia tình yêu, mà còn là chuyên gia ẩm thực!

Tôi quá đỗi kinh ngạc. Phần khiến tôi kinh ngạc hơn cả là ở phần sau!

Khi chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày kết hôn của chúng tôi, anh không đi mua váy cưới cho tôi, mà tự tay may tặng tôi một cái!

Trời ơi! Người đàn ông mà tôi sắp lấy rõ ràng là một ngời đàn ông vạn năng.

Còn chuyện gì mà em chưa biết nữa không? Tôi hào hứng hỏi anh. Anh lặng lẽ áp sát người vào tai tôi nói một câu, khiến mặt tôi đỏ bừng lên: Chỉ một nhát là xuyên qua. Đồ xấu xa, tôi mắng anh!

Những ngày đó chúng tôi sống rất vui vẻ và đầy màu sắc, tôi gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài cho Chương Tiểu Bồ, đúng thế, cô ấy là bạn thân nhất của tôi, dù cô ấy hay gây sự, dù cô ấy ngoan cố, dù cô ấy có ở xa đến đâu, tôi cũng phải nói với cô ấy, tôi sắp kết hôn!

Vào nửa đêm, tôi cầm điện thoại lên và gọi cho Chương Tiểu Bồ.

Bạn yêu quý, tôi nói, bạn yêu quý, mình sắp kết hôn rồi.

Với Thẩm Gia Bạch?

Cô ấy hỏi tôi: Là với Thẩm Gia Bạch phải không? Mình sớm đã biết hai người các cậu sẽ có cái kết của một đôi tình nhân!

Với Thẩm Gia Bạch?! Tôi nghi ngờ hỏi lại cô ấy, cậu điên rồi à? Sao mình lại kết hôn với Thẩm Gia Bạch? Chẳng phải anh ấy vẫn đang ở Nhật Bản hay sao? Anh ấy muốn ở bên cậu cơ mà?

Hả? Không phải với Thẩm Gia Bạch thì là với ai?

Với Xuân Thiên, mình và Xuân Thiên sắp kết hôn rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi!

Chỉ còn ba ngày? Trời ạ!

Chuyện gì thế?

Hai ngày trước, Thẩm Gia Bạch đến từ biệt mình, anh ấy phải quay về, mình nghĩ, có thể đây là lần cuối cùng mình gặp anh ấy, huống hồ, mình đã có thai, mình và anh ấy căn bản không thể nữa, thế là mình đã nói hết! Mình nghĩ, mình không thể bỏ lỡ một lần nữa, mình đã bỏ lỡ Thẩm Gia Bạch, không thể để cậu cũng lại bỏ lỡ anh ấy, một người con trai tốt như thế, nên thuộc về một trong hai bọn mình!

Tịch Hạ, bao nhiêu năm rồi, mình vẫn chưa nói một câu xin lỗi với cậu. Đúng thế, mình có lỗi với cậu.

Tiểu Bồ, đừng nói thế…

Không, cậu nghe mình đã, ngay từ đầu, Thẩm Gia Bạch nên là của cậu! Nhưng cậu lại làm một nàng tiên cá, khi mặt trời lên cậu tự biến thành bọt biển tan mất! Tịch Hạ, sau khi mình đã trải qua những thất bại và những việc khó khăn ấy, mình mới biết, cậu là một người con gái hoàn mỹ biết bao, chằng trách Thẩm Gia Bạch dù đang rất mặn nồng với mình cũng phải lên tiếng khen cậu, bây giờ, đã đến lúc mình trả anh ấy lại cho cậu rồi! Còn mình phải trịnh trọng nói một câu, Tịch Hạ, hãy tha thứ cho mình…

Tiếng Chương Tiểu Bồ nghẹn ngào, còn tôi nước mắt giàn giụa, chúng tôi, chúng tôi, đã cách tuổi mười bảy bao xa rồi?

Cậu đã nói gì? Tôi khe khẽ hỏi, mắt ầng ậc nước.

Mình đã nói ra bí mật của hai đứa mình! Nói về tình yêu thầm lặng bao nhiêu năm của cậu! Mình nói hết với anh ấy rồi!

Hả? Cậu…

Đúng thế, mình đã nói với anh ấy, mình phải để anh ấy tự suy nghĩ xem nên đi về hướng nào?

Tôi bị sốc, tại sao, không sớm một bước, không muộn một bước, lại đúng vào lúc này!

Bàn tay nắm điện thoại của tôi run rẩy, còn Chương Tiểu Bồ vẫn đang kể lại cho tôi nghe chi tiết mọi việc…. Thẩm Gia Bạch về nước rồi, anh đã biết tất cả, liệu anh có đến tìm tôi không? Hay là vẫn trầm mặc tới cùng?

Tối hôm đó, tôi mở to mắt, cho tới khi trời sáng. Trời sáng, Xuân Thiên nói: Đi, chúng ta đi lấy giấy đăng kí kết hôn. Vâng, tôi đáp, đi nhận giấy đăng kí kết hôn. Giọng tôi như run rẩy.

Có chuyện gì không? Xuân Thiên hỏi.

Không... không có.

Thẩm Gia Bạch, chúng ta chắc chắn đã lỡ mất nhau sao? Lẽ nào lỡ một ngày, thì phải lỡ cả đời sao?

Tâm thần tôi hốt hoảng. Xuân Thiên nhìn vào mắt tôi: Nói cho anh biết, có chuyện gì?

Không, không có.

Em chắc chắn?

Em chắc chắn, tôi ngần ngại nói.

Không hối hận?

Không – hối – hận! Tôi gần như nói từng chữ, từng chữ một.

Nếu em hối hận, thì sẽ hại chết anh, không có em, anh không thể sống được, Xuân Thiên vừa đùa vừa rất nghiêm túc nói với tôi.

Tôi biết ý nghĩa của mình đối với người con trai này.

Xuân Thiên nói: Anh ghét hai từ tạm biệt, vậy thì chúng ta đừng bao giờ nói tạm biệt có được không? Tạm biệt, cũng là vì lần gặp lại sau, có được không?

Vậy thì, Thẩm Gia Bạch, chúng ta tạm biệt nhé.

Mấy tiếng sau, chúng tôi đã nhận được giấy đăng kí kết hôn. Tôi, về mặt pháp luật, đã trở thành vợ của Xuân Thiên rồi. Mặt trời rất đẹp, chúng tôi nắm tay nhau đi trên đường, Xuân Thiên rất hào hứng: Vợ bé nhỏ của anh, anh khẽ cười.

Ngày kia, ngày kia chúng tôi sẽ phải tổ chức hôn lễ. Trong giáo đường chính thống đó, mục sư sẽ hỏi chúng tôi nhưng câu hỏi mang ý nghĩa mãi mãi. Còn Thẩm Gia Bạch, đã biết về bí mật bao nhiêu năm của tôi rồi.

Cuối cùng anh cũng biết, người con gái viết thư kia chính là tôi! Cuối cùng anh cũng đã hiểu, tại sao khi anh bị mù tôi lại xuất hiện, tôi lại ở bên anh, vô duyên vô cớ!

Xuân Thiên đi khắp nơi để đưa thiếp mời, tôi một mình ở trong căn hộ mới, nhìn cái này, sờ cái kia, tâm trạng bất ổn, cứ như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Điện thoại đột nhiên reo vang vào lúc bốn giờ!

Là anh. Giọng nói tôi mong chờ, tôi hướng về bao nhiêu năm kia đột nhiên lại vang lên bên tai tôi.

Là anh. Thẩm Gia Bạch nói.

Là Thẩm Gia Bạch! Là Thẩm Gia Bạch! Là Thẩm Gia Bạch!

Em biết… tôi nghẹn ngào nói.

Anh đang ở Bắc Kinh.

Vâng.

Anh đã nghĩ mấy ngày rồi, vẫn muốn gặp em một lần, Tịch Hạ, có thể cho anh một cơ hội không?

Thẩm Gia Bạch, em sắp kết hôn rồi, chính là vào ngày mai!

Anh muốn gặp em!

Nhưng em sắp kết hôn rồi!

Anh muốn gặp em! Ngay lúc này, ngay bây giờ!

Tôi do dự, anh vẫn gọi khẽ tên tôi trong điện thoại, Tịch Hạ, gặp anh đi, được không?

Không được. Tôi đáp.

Anh muốn gặp em, muốn gặp!

Cho anh một cơ hội, được không?

Không được, không được, không được… tôi nghẹn ngào, không nói lên lời, không nói được gì.

Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ… Anh liên tiếp gọi khiến trái tim tôi vỡ vụn.

Tôi cảm thấy trong mắt mình có thứ gì đó chảy ra.

Tịch Hạ, em còn muốn anh khổ đến bao giờ?

Tịch Hạ, em còn muốn chúng ta bỏ lỡ nhau đến bao giờ?

Tịch Hạ, cho anh nhìn em một cái, cho dù chỉ là một cái thôi được không? Anh muốn em nhìn vào mắt anh và nói: Em và anh từ nay, mỗi người mỗi ngả!

Gặp anh đi, Tịch Hạ! Tịch Hạ! Tịch Hạ!

Không không không không! Tôi gần như phát điên mà hét lên, đúng thế, tôi không thể, không thể gặp anh nữa.

Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ… Anh thấp giọng nghẹn ngào gọi tôi, tôi thậm chí còn nghe thấy hơi thở của anh, trong đó, có sự yếu đuối, bịn rịn, đau đớn, nuối tiếc!

Đừng từ chối nữa, Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ!

Cuối cùng tôi cũng sụp đổ, người con trai tôi yêu bao nhiêu năm này, anh là thuốc độc của tôi, là hình xăm của tôi, là cái thừng của tôi, là hương bạc hà của tôi, còn bạc hà, là tình yêu vĩnh viễn sao? Nhưng, bạc hà lại mát như thế, mát tới tận xương tủy tôi.

Tịch Hạ, Tịch Hạ, Tịch Hạ… anh vẫn đang gọi tên tôi.

Vâng. Tôi đáp khẽ, tôi không muốn tiếp tục kiên trì nữa, tôi sắp chết rồi.

Tim đập thình thịch: Gặp ở đâu?

Trước Thiên An Môn! Bên cầu Kim Thủy ở Thiên An Môn, nơi nổi tiếng nhất trên thế giới! Nửa tiếng sau, anh đợi em ở đấy.

Điện thoại đã gác máy!

Gặp hay là không gặp? Đi, hay là không đi?

Chỉ do dự khoảng năm phút, tôi bắt đầu trang điểm, đây là lần đầu tiên, tôi trang điểm cho anh nhìn, cũng sẽ là lần cuối cùng!

Tay tôi run run, mắt tôi ướt nước, bảy năm, suốt bảy năm, tôi và người đàn ông tôi yêu tới tận xương cốt kia sẽ gặp nhau, nhưng, lại là lần li biệt cuối cùng! Từ nay, mãi mãi biệt li!

Nửa tiếng sau, tôi nhìn thấy anh, anh đứng trước Thiên An Môn, bên cầu Kim Thủy, người con trai đứng uy nghiêm lừng lững trước gió, người con trai đứng cách xa tôi suốt bảy năm!

Chúng tôi cùng nhìn nhau, cách một khoảng cách năm mét, rất lâu rất lâu, tôi nghe thấy anh khe khẽ thở dài. Còn tôi cũng thở dài một tiếng, không có duyên, nên anh không phải là đến quá sớm, mà là đến quá muộn!

Tịch Hạ. Anh khẽ gọi tên tôi.

Thẩm Gia Bạch, tôi muốn cười, nhưng lại nghẹn ngào tới rớt nước mắt: Anh biết không? Em đã kể với Chương Tiểu Bồ gần như tất cả mọi bí mật, nhưng chỉ có một bí mật mà cô ấy không bao giờ biết!

Anh biết đó là bí mật nào!

Là bí mật nào?

Là bí mật đêm giao thừa! Chúng ta cùng nhìn lên trời và gọi tên đối phương!

Đúng thế đúng thế đúng thế! Tôi quả quyết gật đầu, đấy là bí mật khiến tôi hạnh phúc nhất, chua xót nhất.

Những sợi tóc mai lòa xòa bay trước trán anh, Tịch Hạ, anh vẫn luôn yêu người con gái trong thư, cô ấy thật kiên định, dịu dàng và tự tin, có thứ ánh sáng mộc mạc bao quanh cô ấy. Sau khi anh và Chương Tiểu Bồ yêu nhau, rất nhiều lần anh đã nghi ngờ cô ấy không phải là người con gái trong thư, bởi vì hành động lời nói của cô ấy rất khác với những gì đã viết, khi anh nhắc đến đêm giao thừa, cô ấy hoàn toàn không có bất kì phản ứng gì!

Vì vậy, khi Chương Tiểu Bồ nói tất cả với anh vào giây phút cuối cùng, anh không quá kinh ngạc, Tịch Hạ, anh nghĩ, kiếp trước anh đã quen em, nhưng kiếp này, em lại rời xa anh!

Chúng tôi nhìn nhau, hai đôi mắt đẫm lệ!

Anh có yêu em không? Tôi hỏi.

Anh yêu em. Anh đáp.

Anh yêu em. Ba từ này dịu dàng quá đỗi, mát lạnh quá đỗi, đoạn tuyệt quá đỗi!

Tịch Hạ, Tịch Hạ. Thẩm Gia Bạch khẽ gọi tên tôi: Anh xin thề với chủ tịch Mao anh đã yêu người con gái viết thư cho anh.

Nước mắt tôi đã chảy ướt đẫm mặt, bức ảnh của chủ tịch Mao được treo trước Thiên An Môn, anh ngẩng đầu lên vừa đúng tầm nhìn thấy bức ảnh đó.

Em cũng thế. Phải, tôi cũng thế.

Em nói lại một lần nữa đi. Anh đưa tay khẽ nâng cằm tôi lên.

Em cũng thế. Em thề trước chủ tịch Mao, em đã từng, đã từng… đã từng yêu anh như thế. Nhưng, anh là sương mù trong trái tim em, mặt trời vừa xuất hiện, anh liền tan đi. Trong tim em, có một tấm bản đồ thông về phía anh, tất cả mọi nẻo đường đều hướng về anh, nhưng, anh không biết.

Bên cầu Kim Thủy, tôi và Thẩm Gia Bạch đứng trong gió, rất nhiều khách du lịch qua lại, đây sẽ là lần chia tay thật sự của tôi và anh, những nỗi nhớ nhung triền miên từ nay hóa thành mây, ngay từ đầu chúng tôi đã để lỡ nhau, vì vậy, luôn đi qua nhau ngày hôm qua, cho tới tận ngày hôm nay.

Lặng lẽ, anh nhìn tôi, Tịch Hạ, nói cho anh biết, anh còn có cơ hội, đúng không? Tình yêu yếu đuối như thế, giống như một giọt lệ, chỉ thổi đã tan. Tình yêu triền miên như thế, anh nghĩ cả đời này anh cũng không thể quên được em.

Dùng cả đời để yêu em có đủ không? Nếu không đủ, vậy thì, thêm cả kiếp sau nữa…

Tôi khóc, nghẹn ngào, tôi nói với Thẩm Gia Bạch, khi anh đi rồi, không có anh, thành phố này đối với tôi là một thành phố trống rỗng, có anh, thành phố này chính là Đồng hoa vạn lí lộ của tôi, là ăn mươi dây đàn gấm(1) của tôi.

(1). Ý thơ trong bài Đàn gấm của Lý Thương Ẩn (813-858).

Đàn gấm năm mươi sợ ảo huyền; Từng dây, từng trục gọi hoa niên

Thế thì, hãy đi với anh, anh nói, chúng ta đi ngay bây giờ.

Tôi khe khẽ lắc đầu, gió đã thổi qua ngàn ngọn núi, tôi không để lại dấu tích gì!

Ngày mai, ngày mai đến dự lễ cưới của em nhé? Tôi khẽ nói, khi câu nói này được thốt ra, tôi đã nghẹn ngào rồi.

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến(2). Anh khẽ đọc, ánh mặt trời mát mẻ, như nhiều năm về trước.

(2). Câu thơ trong bài Mộc lan hoa linh của Nạp Tính Đức (1655-1685), người Mãn, tự Dung Nhược, hiệu Lăng Giả Sơn Nhân, nhà thơ nổi tiếng đời Thanh.

Tạm dịch: Nhân sinh nếu mãi chỉ như mới gặp, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn?

Tịch Hạ, anh có thể ôm em một lát không?

Tôi gật gật đầu.

Anh đi tới, khẽ ôm tôi vào lòng.

Tôi òa lên khóc.

Ngay từ khi bắt đầu, tôi biết, mọi kết cục đều đã được viết xong, còn anh chắc chắn là giọt nước mắt, sự tinh khiết, trong sáng, u buồn đó trong lòng tôi!

Nếu tình yêu chắc chắn là sự chờ đợi, nếu tình yêu chắc chắn là vuột mất nhau, liệu tôi có chọn được tương ngộ với anh nữa không? Tôi nghĩ, tôi vẫn chọn, bởi vì, tôi yêu.

Anh bắt đầu dùng sức ôm tôi, ôm tôi chặt hơn, siết mạnh khiến tôi có cảm giác đau, nhưng tôi thích cảm giác đau đớn thế này! Đúng thế, sự đau đớn này lại khiến người ta thích!

Đấy là sự đau đớn của tình yêu!

Nó thật thơm tho, sự thơm tho của bạc hà!

Người con trai mà tôi yêu, tỏa ra một thứ hương bạc hà mát lạnh, lúc nào cũng tươi mới như thế, lúc nào cũng thanh mát như thế! Như bao nhiêu năm về trước!

Yêu anh khó khăn biết bao, quên anh lại càng khó hơn. Yêu anh đau khổ biết bao, hận anh càng khổ hơn… Tình yêu, khiến người ta phải nhớ, sau đó phải dùng cả đời để quên sao?

Anh gục đầu vào vai tôi (chúng tôi đều đang khóc), Tịch Hạ, hãy hứa với anh, nếu như thật sự có kiếp sau, không được phép bỏ lỡ anh nữa, được không? Tịch Hạ, nếu thật sự có kiếp sau, cho dù em có là Âu Dương Tịch Hạ cao cao gầy gầy đi nữa, cũng đừng mượn danh nghĩa người khác, có được không? Cho dù em không được như hoa như ngọc, cho dù em không nghiêng nước nghiêng thành, anh vẫn yêu người con gái đã vương vấn bịn rịn với anh như trên thư kia, cô ấy hiểu anh như thế, cô ấy chính là kiếp trước của anh!

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, những năm tháng tuổi trẻ đó, quãng thời gian yêu thầm đó, thậm chí cả những vết xăm khiến người ta đau đớn đó, lại là những thời khắc đẹp nhất của cuộc đời.

Tôi giơ tay ra, khe khẽ chạm vào lông mày anh, vào mắt anh. Người trong mộng của tôi, tạm biệt nhé!

Tạm biệt nhé, người tình tuổi thanh xuân của tôi!

Tạm biệt nhé, người tình trong giấc mộng thiếu nữ của tôi!

Im lặng, chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi… chỉ có nước mắt tuôn rơi, mối tình này xứng đáng để hồi tưởng lại, chỉ là lúc này đã thẫn thờ rồi.

Tôi và Thẩm Gia Bạch, nói lời tạm biệt trước Thiên An Môn. Sự biệt li của tình yêu, thì ra chỉ là một cái vẫy tay, cô độc, tang thương, thê lương, phảng phất hương vị của chùm pháo hoa đã nở, lành lạnh, tràn ngập nhớ nhung, cô đơn và lạnh lẽo.

Anh nói: Chúng ta hãy cùng đi lùi, nhìn đối phương từ từ xa dần, được không?

Vâng, tôi nghẹn ngào đáp.

Chúng tôi chầm chậm bước lùi về phía sau, một người đi về phía đông, một người đi về phía tây, chúng tôi dường như lê từng bước một, khó khăn biết bao, nặng nề biết bao, thật không nỡ rời xa!

Trời bắt đầu tối, gió đã nổi lên, vạt áo khoác màu trắng của anh bay lên trong gió, hình bóng anh hết sức cô đơn, trước mắt tôi bỗng dưng mờ đi…

Tất cả mọi kết cục đã được viết sẵn.

Tất cả nước mắt đã khởi hành.

Nhưng đột nhiên lại quên mất phải bắt đầu như thế nào.

Vào ngày hè cũ không bao giờ quay lại đó.

Dù em có đuổi theo anh như thế nào.

Anh với tuổi trẻ của mình chỉ như bóng mây lướt qua.

Còn khuôn mặt với nụ cười mỉm của anh rất nhạt rất nhạt.

Dần dần ẩn vào trong làn sương mờ buổi hoàng hôn.

Hai trang đầu và trang cuối ngả vàng được lật ra.

Số mệnh đã đóng chúng ta rất chặt.

Ngậm nước mắt tôi đọc rồi lại đọc.

Nhưng không thể không thừa nhận.

Tuổi thanh xuân là một cuốn sách vội vàng.(3)

(3). Bài Thanh Xuân của nhà thơ Tịch Mộ Dung.

Trong đầu tôi lần lượt đọc lại bài thơ này, năm tháng đã qua, ai còn nhớ tới tôi của một thời thanh xuân trúc trắc ấy? Ai còn có thể đồng hành cùng tôi? Tôi gửi cho Thẩm Gia Bạch một tin nhắn: Không phải tất cả mọi giấc mơ đều có thể kịp thực hiện, không phải tất cả mọi điều đều kịp nói với anh, nỗi buồn của tuổi trẻ, sẽ được chôn sâu vào trong tim sau khi li biệt.

Cuối cùng, anh quay người, rồi bước đi!

Anh không quay đầu lại, anh không một lần quay đầu lại.

Tôi vịn vào lan can cầu Kim Thủy, nghẹn ngào không nói được gì.

Tôi còn nhớ câu cuối cùng mà anh nói, Tịch Hạ, cho dù anh có sống thêm bao nhiêu năm nữa, cho dù anh có yêu bao nhiêu lần nữa, anh biết, trên thế giới này, em là duy nhất, anh không thể tìm thấy người nào như em nữa!

Chúng tôi yêu nhau như thế, lại làm tổn thương nhau như thế, gần nhau như thế, rồi lại xa nhau như thế. Tình yêu đã chạm vào tay, bây giờ chúng tôi mỗi người mỗi nơi.

Đời này chúng tôi đã cùng bỏ lỡ nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.