Tôi. Xuân Thiên. Bắc Kinh. Hôn lễ.
Trong nhà thờ, mục sư hỏi tôi và Xuân Thiên, những câu hỏi lâu đời cũ kĩ đó.
Con có đồng ý lấy Xuân Thiên, dù sinh lão bệnh tử, dù… không? Mục sư hỏi.
Vâng, con đồng ý, con đồng ý.
Dù sinh lão bệnh tử, dù thời gian có về thời viễn cổ hay vĩnh viễn. Tôi
đồng ý cùng người con trai này tay trong tay tới khi về già, là một đôi
vợ chồng hòa thuận gắn bó, cùng chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
Tôi đồng ý, là cây bông, đứng bên anh.
Còn Xuân Thiên nói: Nguyện là hai trong một, đầu bạc răng long!
Khi Xuân Thiên đeo chiếc nhẫn sáng lấp lánh đó vào tay tôi, tim tôi run
rẩy. Đôi mắt ấy thuần khiết biết bao, đẹp biết bao, trong sáng biết bao, giống như một hồ nước vậy.
Xuyên qua đám người, tôi nhìn thấy
Thẩm Gia Bạch đứng cuối cùng, anh đứng từ xa nhìn tôi, ánh mắt đau buồn. Mắt tôi ngấn nước, Xuân Thiên đã lẳng lặng lau nó đi.
Phải, người em từng yêu, hãy chúc phúc cho em nhé.
Anh vẫn lịch lãm như thế, mặc chiếc áo trắng khiến anh đẹp trai như thế.
Khi Xuân Thiên đeo nhẫn vào tay tôi, tôi quay đầu lại lần nữa, Thẩm Gia
Bạch đã đi rồi.
Anh đi rồi, lần này, là đi mãi mãi.
Tuần
trăng mật chúng tôi sang Pháp, Xuân Thiên nói, Pháp là một đất nước lãng mạn vô cùng, vậy thì, hãy để chúng tôi được chìm đắm trong tình yêu.
Khi hôn lễ kết thúc, tôi nhận được một tin nhắn của Thẩm Gia Bạch: Thế gian trùng trùng/ Cuối cùng cũng thành không/ Anh không cố ý để lỡ mất em/
Nhưng anh lại luôn làm như thế/ Bỏ lỡ ngày hôm qua hoa nở đầy cành/ Lại
bỏ lỡ cả ngày hôm nay/ Hôm nay vẫn lặp lại sự biệt li/ Phần đời còn lại
thành lạc lõng/ Hễ cất bước đi là ngàn dặm/ Trong buổi tối sương mù/ Cúi đầu trước em/ Xin hãy vì anh mà trân trọng(1).
(1). Một đoạn trong bài thơ Tống biệt của nhà thơ Tịch Mộ Dung.
Trong hôn lễ của tôi, tôi đã khóc.
Nếu tôi đã từng là một con sâu, thì chính tình yêu của Xuân Thiên đã giúp
tôi hóa bướm, trước khi hóa thành bướm, tôi đã từng, đã từng cố gắng để
yêu, nhưng đấy là vai diễn của một mình tôi, là tình yêu của một mình
tôi.
Cảm ơn Xuân Thiên, đã cho tôi biết thì ra tình yêu là như vậy, có sự ấm áp thân thiết ngọt ngào.
Cảm ơn Thẩm Gia Bạch, là anh đã biến tôi từ một đứa trẻ đa cảm thành một
người thiếu nữ ngượng ngùng, tình yêu mới chớm nở, khiến tôi không ngừng vội vã vì tình yêu suốt thời thanh xuân.
Cảm ơn tình yêu, là tình yêu đã cho tôi hiểu, sinh mạng đẹp như thế, có thể đau đớn, nhưng cũng rất vui vẻ.
…
Tôi uống say, có người gọi: Cô dâu đâu, cô dâu đâu, chúng tôi muốn uống rượu với cô dâu.
Xuân Thiên khẽ đỡ tôi dậy, tôi quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt anh như một
đóa hoa phù dung, thật khiến người ta rung động, anh áp sát vào tai tôi
nói: Cô dâu, đang ở trong lòng anh.
HẾT