Một thành phố nhỏ Vân Nam.
Một gã đàn ông béo lùn đang nổi trận lôi đình, ngón tay to mập đeo năm sáu chiếc nhẫn vàng nạm đá quý, hiện đang chỉ vào mấy người đối diện quát tháo: “… Ông đây khổ cả tám đời mà lần đầu tiên mới gặp phải chuyện như vậy, cái gì gọi là thủ lĩnh của chúng mày phải suy nghĩ thêm một chút?! Suy nghĩ thêm một chút thì cả người cả tiền của ông đây đều bị cướp hết cả rồi!”
Sắc mặt mấy người đàn ông vạm vỡ đứng đối diện nghiêm túc, cất lời: “Ông chủ Lý, chuyện uy hiếp là ngoài ý muốn, người đến chỗ này chúng tôi đều đã kiểm tra, thật sự không có đụng phải loại này…”
Ông chủ Lý cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Bớt lằng nhằng những thứ vớ vẩn này với tôi đi, nếu không phải thuộc hạ của tôi còn mấy người có năng lực thì đã ngỏm sớm rồi, còn ở đây mà lắm con mẹ nó lời vô ích với các người à!” Nói xong những thứ này, gã lại đi qua mấy bước, đến chỗ nhóm nhỏ bảy tám người của mình, người cầm đầu nhóm ngồi dưới bóng cây là một người đàn ông có làn da màu mạch, vóc dáng rất cao và gầy, cắt kiểu đầu cụt lủn, tuy cánh tay bị thương phải băng bó, nhưng nhìn vậy cũng không dễ chọc vào, hắn đang trầm mặc lau báng súng.
Sắc mặt đối phương cũng không tốt, nhưng lại kiêng dè thân phận ông chủ Lý, không gây gổ lấy đá chọi đá với ông ta. Nói cho cùng vẫn do thuộc hạ của bọn họ làm việc không tốt, không kiểm tra ra những kẻ mang vũ khí vào, thiếu chút nữa khiến vị kim chủ đến từ đại lục này bị ngộ thương, nếu không phải nhờ mấy tên bảo tiêu ông chủ Lý mang theo liều mình, thì thật sự là cứu không nổi…
Ngõa Lũng nhìn tên hộ vệ cầm đầu, đôi mắt hắn rũ xuống toát vẻ sắc bén, kẻ tên “Tiêu Lực” này không đơn giản, ngày đó khi nguy hiểm phát sinh, gã liền thấy hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, cũng là tên lợi hại nhất. Hơn nữa có thể thấy được ông chủ Lý vô cùng tín nhiệm hắn, nói hắn là cánh tay phải hoặc cánh tay trái cũng không ngoa, nhất là lần này hắn còn vì cứu họ Lý mà bị thương, chẳng những bảo vệ được người mà còn cứu được khoản tiền lớn, gã chắc chắn ông chủ Lý này sau này sẽ càng thêm tín nhiệm hắn.
Sau khi gã họ Lý đến gần đội bảo tiêu của mình xong, sức cũng hồi, rít mạnh xì gà một hơi ra điều kiện, nói: “Các người nói với cấp trên, Lý mỗ tôi đây là đến làm ăn, thời gian đến đã lâu như vậy mà đến một cục kim loại cũng chẳng thấy… Kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi, một tay giao tiền một tay giao hàng, được thì hợp tác, không được thì dẹp đi! Xung quanh cái khu này cũng không phải chỉ có mỗi nhà các người dám làm vụ làm ăn này!”
Đám người Ngõa Lũng trầm mặc một chút, vẫn đành cứng mặt gật đầu nói: “Tôi sẽ nói lại với cấp trên.”
Ngõa Lung rất nhanh chóng mang tin tức trở lại, ông chủ Lý nhiều tiền giao thiệp rộng, hơn nữa lần này gặp tập kích ở trong trại là do bọn họ thiếu nợ, cho nên rất nhanh chóng giao cho một lô kim loại.
Nhiều loại kim loại dính vào nhau tạo thành một khối kim loại to như nắm đấm, từng khối màu xám trắng hình dáng như cục đá, nhìn không tầm thường chút nào.
Chuyên gia cố ý đưa đồ đến đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó với thuộc hạ của ông chủ Lý, đang nấn ná làm thân, mà nét mặt ông chủ Lý lại khó coi, nhìn Ngõa Lũng nói: “Nhỏ như vậy à? Anh bịp ai đấy!”
Ngõa Lũng vừa cầm của gã một khoản tiền lớn, đương nhiên thái độ cũng tốt theo, gật đầu cúc cung tận tụy nói: “Thứ này, sau này sẽ còn tiếp tục đưa đến, hiện ở phía trên đang để ý gắt, nên phải cẩn thận, từ từ khai thác.”
Ông chủ Lý không hài lòng với câu trả lời này của gã lắm, hơn nữa mới đây còn bị tập kích, gã đại kim chủ này vẫn còn sợ hãi,liền tự mình bỏ về trước, chỉ để người đàn ông tên “Tiêu Lực” lại thay gã nhận số hàng hóa còn dư.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của bọn Ngõa Lũng, bọn họ đương nhiên phải tra xét bối cảnh của ông chủ Lý rồi mới dám cũng gã làm ăn, người này trung niên mới phất, dựa cả vào mấy chỗ ở “phố đèn đỏ” mà tích lũy được vốn ban đầu, sau đó lại móc nối với mấy “quý nhân”, dần dần lần đến chuyện làm ăn vượt biên. Chẳng qua gã này trời sinh nhát như cáy, cái mạng là trên hết, gặp tý tẹo nguy hiểm có chuồn ngay cũng không phải lạ gì.
Ngõa Lũng rời tầm mắt lên người “Tiêu Lực” được để lại, gã toét miệng cười lộ hàm răng vàng khè, so với lão hồ ly họ Lý kia, nếu người trẻ tuổi ở lại này dễ lấy lòng hơn thì tự nhiên lợi ích của bọn gã kiếm được cũng càng nhiều.
Ông chủ Lý chân trước vừa đi, bọn họ chân sau liền bắt đầu lôi kéo “Tiêu Lực.”
“Tiêu Lực” ở căn phòng trước của ông chủ Lý, phòng rộng hơn người lui tới cũng nhiều.
Ngõa Lũng dẫn người đến thăm viếng mấy lần, thấy cánh tay hắn bị thương chưa lành, liền nháy mắt với mấy tên bên cạnh, mấy tên hầu cận kia lập tức ngầm hiểu, đẩy một cô gái qua, nhét một phát vào bên cạnh người “Tiêu Lực”, người xung quanh nhất thời phát ra tràng cười mà chỉ đám đàn ông mới hiểu, lại còn kèm theo mấy tiếng huýt sáo.
Ngõa Lũng nhìn “Tiêu Lực” khách khí nói: “Cậu bị thương thì bảo cô này chăm sóc cậu, tặng cho cậu, nhận đi nhé.”
Cô gái kia tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt mũi trông cũng thanh tú nhưng thân hình thì bốc lửa thôi rồi, nhất là ẩn bên dưới lớp váy xuông thắt eo lại càng mê người. Lúc cô ả bị đẩy ra có phần chật vật, nhưng nhìn Ngõa Lũng, rồi vẫn chầm chậm đến gần Tiêu Lực, cắn môi khiếp đảm.
Tiêu Lực là người trầm mặc, bình thường cũng chỉ toàn ngồi lau mấy thứ như súng siếc chơi chơi, thái độ với một tiểu mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy thì lại lạnh lùng, đưa tay đẩy cô ả ra, ánh mắt không che giấu ý chê bai tý nào.
“Tôi không cần.”
Câu nói đầu tiên đã thồn cho mấy kẻ xung quanh tái mặt, có vài kẻ còn bởi thái độ phách lối như vậy của hắn mà lăm le bước lên mấy bước, anh Ngõa Lũng tôn kính nhất trại của bọn họ, lý nào lại cho phép hắn không thèm cảm kích như vậy.Ngõa Lũng cản mấy gã phía sau mình lại, thấp giọng ra lệnh gì đó, những người bên cạnh thần sắc cổ quái nhưng rồi vẫn tuân lời đi xuống, không bao lâu sau lại mang theo một người vào, lần này là đổi một thanh niên tới. Thật sự quá trùng hợp, là một thanh niên đeo kính rất lịch sự, mặt không hiểu sao bị dính chút bùn, những vẫn có thể nhìn ra là một mỹ thiếu nhiên răng trắng môi đỏ, mang chút phong độ của dân trí thức.
Sau khi cậu thanh niên này được đưa đến, rất nhanh đã nhận ra tân chủ nhân là ai, dè dặt cười lấy lòng với Tiêu Lực đang ngồi đó một cái, nụ cười còn chưa nhạt đi, đã thấy ngay hai hàng lông mày rậm của người đàn ông sầm mặt đấy cau càng thêm chặt, khuôn mặt vốn đã chẳng hiền lành gì lộ ra vẻ hung ác, đập ly trà cạnh chân hắn, chửi một câu: “Cút!”
Người xung quanh trố mắt nhìn nhau, ngay cả Ngõa Lũng cũng nhìn xuống chiếc nhẫn đá quý trên ngón cái mình trầm mặc một hồi, gã nhìn Tiêu Lực một cái, nói: “Cậu dưỡng thương trước, mấy ngày nữa tôi lại tới thăm.”
Tiêu Lực đối xử với gã khách khí hơn so với những người khác một chút, tiễn gã ra đến cửa, nói: “Hàng của ông chủ tôi, đừng quên.”
Ngõa Lũng gật gật đầu, nói: “Được.”
Người của Ngõa Lũng còn chưa từ bỏ ý định, buổi tối hôm đó đưa cả đôi trai gái sang, cô ả thì bị Tiêu Lực đuổi ra khỏi nhà trúc tự té gãy chân, còn gã thanh niên thì bị đánh sưng má, quần áo của gã cũng bị cởi ra, nhưng mà cũng không phải bị cái tên đàn ông cường tráng đó hưởng dụng như cậu ta nghĩ, mà là bị trói hai tay, thắt nút chết treo lên cao.
Kính gã thanh nhiên lệch trên sống mũi, phẫn hận nhìn người đàn ông kia, lầm bầm trong cổ họng chửi gì đó, chắc hẳn chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Tiêu Lương Văn chỉ nhìn những vết kim chi chít trên tay gã, vừa liếc qua hốc mắt xanh đen ấy, lạnh lùng nói: “Buồn nôn.”
Gã thanh niên bị hắn liếc mắt một cái, lông tơ toàn thân dựng ngược cả lên, gã gần như cho rằng một tích tắc sau cái người này có thể xông qua bóp chết gã ngay tắp lự, thế nhưng người đối diện lại không làm vậy, mà chỉ dùng khăn lau sạch tay rồi quăng bên chân gã, sau đó quay về.
Hai người bên ngoài ngay sáng sớm hôm sau đã được nhặt về, người của Ngõa Lũng an phận được mấy ngày, lúc giao dịch, ngoại trừ đưa đến những khối kim loại đặc chế đó còn kèm theo một túi vải nhỏ, bên trong có mấy thỏi vàng to bằng ngón trỏ.
Những thứ này Tiêu Lực nhận.
Rất nhanh, Ngõa Lũng phát hiện con đường đưa vàng thỏi này thông rồi, gã liền bắt đầu đút tiền cho tên phụ trách này.
Đô la, nhân dân tệ, vàng thỏi, Tiêu Lực gì cũng không từ chối.
Nội thất bên trong nhà trúc, trừ chăn nệm đơn giản chỉ còn một con ngựa tùy tiện dựa sát tường dùng để đựng tiền và vàng thỏi, Tiêu Lương Văn đang lặng lẽ lau súng của mình. Hắn dùng tên giả Tiêu Lực tới nơi này đã được một thời gian, cũng phát hiện đám quân của Ngõa Lũng có nội gián, Ngõa Lũng là tên lõi đời, nhưng mà đám người mới kia hiển nhiên càng giả bộ tốt hơn, bọn họ liều mạng như vậy đều là vì nhắm đến lợi ích, nếu có thể dùng lợi ích tới mua chuộc hắn, vậy hắn đương nhiên cũng có thể tương kế tựu kế dùng lợi ích làm suy yếu bọn họ từ bên trong.
Hắn bố trí một chiếc điện thoại vệ tinh rồi dẹp sang một bên, trừ ông chủ Lý ra không hề buôn chuyện với ai. Ở trong trại mấy ngày, ấn tượng hắn để lại cho mọi người chính là tính đa nghi, thế nhưng khi ra tay lại rất tàn độc.
Hắn dùng thân phận con bạc trà trộn vào, làm chuyện này cũngnhư một lần đánh cược, thời thời khắc khắc đều phải tập trung toàn bộ tinh lực. Giống như đi trên mũi đao, lúc nào cũng phải cẩn thận để không bại lộ thân phận, cho dù đối phó với người mua nước ngoài hay những tên quốc nội liều mạng này, làm việc đều cực kỳ cẩn thận và đa nghi.
Vết thương trên tay phải Tiêu Lương Văn không được chữa trị kịp thời, tuy không để lại di chứng gì, nhưng vết thương dữ tợn, liếc qua là biết ngày hôm đó hung hiểm như thế nào. Hắn hạ mắt quét qua cánh tay lộ ra, vì tín nhiệm của đối phương mà để lại vết thương như vậy, ngược lại cũng đáng.
Trong trại ban đêm yên tĩnh, cách xa thành phố, ban ngày ồn ào náo động nhưng buổi tối trừu uống rượu ra cũng không có phương thức giải trí nào khác. Tiêu Lương Văn rất ít khi tham dự những thứ này, hắn ngồi đó theo thói quen ngước lên nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, đã tròn năm tháng rồi. Nhiệm vụ tiến hành đến bây giờ càng ngày càng khó khăn, người móc nối với hắn đã rất lâu không xuất hiện, hắn không đoán chính xác được chỗ nào phát sinh sai sót, chỉ có thể tiếp tục ở lại đây diễn tròn vai, khó khăn từng bước, như đi trên băng mỏng.
Ngày giao dịch lần này sắp tới, hắn dựa theo phương thức cũ đưa tin tức ra ngoài, thế nhưng hồi âm vẫn cứ im ắng như ngày thường.
Tiêu Lương Văn là một người biết nhẫn nhịn, sau khi đợi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng chờ được một người giao thức ăn lái chiếc xe Van[0] đồng nát đến. Người đán ông vóc dáng trung bình đầy vẻ thật thà không ngừng cúi người gật đầu, sau khi được boa một ít tiền thì càng thêm ân cần giúp bọn họ dỡ bia xuống, lúc trông thấy Tiêu Lương Văn cũng vẫn cười, “Tôi thay ông chủ giao hàng, tháng trước trên đường lái xe về gặp đá rơi, đè gẫy chân, lần này đổi thành tôi tới giao đồ. Ha ha, giới thiệu với các ngài một chút, tôi tên là Ngô Thất…”
Tiêu Lương Văn liếc Ngô Thất xong thì tỉnh mơ hồ cong khóe môi, quả tim không an phận trong lồng ngực càng đập càng nhanh, hắn biết, cơ hội của bọn họ sẽ đến.
Cá lớn đã đớp mồi, dây câu đã thả, tất sẽ mắc câu.