(tiêu đề chương còn có nghĩa: Ve sầu mùa thu)
Đinh Húc chờ ở Bắc Kinh mãi đến vào thu.
Phương Xuyên và Lưu Tử Quânnđã rời khỏi vào tháng sáng, bệnh tình của Đồng Đồng chuyển biến tốt, bọn họ dẫn cô bé về tỉnh X. Mà Đinh Húc sau khi giải quyết việc mà ông Đinh giao cho vốn cũng đã có thể về thành phố L, nhưng y vẫn không đi, chỉ nhận thêm mấy việc ông Đinh đề cử, ở lại đây vừa làm việc vừa đợi người.
Thời gian mấy tháng qua dài đằng đẵng, cũng có lúc y liên lạc với Tiêu Lương Văn, nhưng rồi vẫn không có thu hoạch gì.
Đinh Húc là một người kiên nhẫn, nhưng lần mất liên lạc này của Tiêu Lương Văn luôn khiến y có một loại cảm giác lo sợ khủng khiếp, thời gian càng lâu, y càng không thể nhẫn nại được. Nguyên nhân y ở lại thủ đô cũng vô cùng đơn giản, chỗ này là sân nhà của đội trưởng Phan, y biết quan hệ của Phan Phong và Tiêu Lương Văn không nông, bây giờ khi không còn cách nào, liền muốn đi tìm Phan Phong chứng thực.
Nhưng mà Phan Phong cũng hệt như mất tích vậy, căn bản không tra ra được, người trước đây tùy thời tùy khắc đều có thể bắt gặp, vậy mà bây giờ một chút tin tức cũng không có.
Đinh Húc cảm thấy rất mờ mịt, nhưng y vẫn quyết không chịu từ bỏ. Y dường như cảm thấy mình đang đứng tại giao lộ, đối diện là làn xe đủ mọi hướng, đèn xanh bật, y biết là mình không nên đi con đường kia, thế nhưng lại cố chấp không chịu rời khỏi.
Trời vào thu mát mẻ một chút, nhưng với Đinh Húc lại chẳng có gì khác lúc hè, y gầy rộc, bởi vì làm việc lâu ngày với máy tính, kính đã đè thành vết trên sống mũi. Thời gian này y không tiếp tục đi tìm Phan Phong nữa, mà liên tục thức đêm hoàn thành công việc ông Đinh giao cho, phần lớn đều là hạng mục lập trình bậc hai[0], cũng giống như flatform lần trước, quan trọng là mạng cục bộ[1].
[0] tiếng Trung chuyên ngành, thôi hãy tha thứ cho sự bất lực này của tui T.T
[1] mạng máy tính cục bộ hay mạng LAN, mạng nội bộ, mạng kết nối những máy tính trong một phạm vi nhỏ(trường học, nhà, nơi làm việc…)
Đinh Húc mang thành phẩm đến viện điều dưỡng thăm bệnh, sau khi y nộp chương trình thành phẩm cho ông Đinh, thì theo thường lệ yên lặng ngồi bên cạnh chờ ông Đinh chỉ điểm.
Từ trước đến giờ ông Đinh luôn rất hài lòng với thái độ làm việc của Đinh Húc, y nghiêm túc chăm chỉ cẩn thận, hoàn thành việc một cách xuất sắc, ông Đinh vốn là dùng mạng LAN kiểu cũ, cho nên có đôi chỗ không thao tác tốt trên loại mới này, Đinh Húc đều chỉ rõ từng cái cho ông. Quả nhiên sau khi sửa xong càng dễ sử dụng, ông Đinh kìm không được mà gật đầu liên tục, lòng cũng thêm hài lòng: “Rất tốt, tốt lắm, con rất chăm chỉ đấy, khá lắm,”
Ông cụ khen ngợi liên tiếp hai lần, cũng hiếm có dịp như vậy, tâm trạng Đinh Húc cũng khá hơn một chút, nói: “Vậy làm phiền ông giao cho bọn họ, con về đây.”
Ông Đinh gọi y lại, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, không nhịn được nói: “Đinh Húc à, con có muốn gặp mặt bọn họ một chút không?”
Đinh Húc khẽ sửng sốt, y vẫn luôn dùng thân phận nhân viên ngoài biên chế để làm việc, người liên lạc chính là ông Đinh, mặc dù là một loại đường dây nhưng cũng có thể nói là một sự đảm bảo, dẫu sao thân phận cha mẹ y còn rành rành ở đó, cũng không phải là thí sinh tối ưu.
Những thứ Đinh Húc nghĩ đến này, ông Đinh hiển nhiên cũng đã sớm cân nhắc qua, thậm chí có thể nói, lần Đinh Húc đầu tiên đến thủ đô nhận công việc liên quan đến mạng cục bộ, chính là do ông bỏ khuôn mặt già nua này đi quan nội(ở đây chỉ công việc liên quan đế Hải quan)mới lấy được. Nhưng chương trình đầu tiên nộp lên, mạng lưới tổ công tác nội bộ liền chủ động đưa cành ô liu, bọn họ cần nhân tài như Đinh Húc, cũng tình nguyện cho người trẻ tuổi được ông Đinh ra sức bảo vệ này một cơ hội.
Bấy giờ mới có câu hỏi hôm này của ông Đinh.
“Đinh Húc à, con không nên quá lo lắng chuyện lúc trước, người lớn làm sai, mặc dù khiến người khác có chút thành kiến với con, nhưng tài năng của con không thể là giả được.” ông Đinh nhìn y, ánh mắt hiền hòa. “Nếu như được, ông có thể giới thiệu cho con quen vài người, hoặc là đưa con sang bên kia học bổ túc một chút, con có muốn đi không?”
Cơ hội này đến bất ngờ, sau khi Đinh Húc sửng sốt xong, ánh mắt dấy lên hi vọng, gật đầu nói: “Ông nội à, con đồng ý.”
Ông Đinh nói: “Vậy ông nói giúp con, con chuẩn bị một chút, chờ thông báo nhé.”
Nhiều ngày qua, so với tin tức của Tiêu Lương Văn, thì đây là tin tức tốt nhất đối với Đinh Húc, trong người có thêm một chút động lực, quay về cũng ngủ một giấc lâu hơn, còn phá lệ ăn thêm một chút, để bản thân hồi phục tinh thần. Làm công việc của hải quan, là chuyện y vẫn luôn muốn làm ngay từ khi bắt đầu, đối với y mà nói, tiền và hoàn cảnh hưởng thụ vật chất không phải là thứ quan trọng nhất, thứ y luôn muốn làm, ngược lại là một công việc thật ổn định, một cương vị thật quy củ.
Có lẽ ngay từ khi y bắt đầu chọn học chương trình máy tính, vẫn không nghĩ đến chuyện từ bỏ, lòng vẫn mong một ngày có thể mặc lại bộ đồng phục kia lần nữa.
Chỉ mất có dăm ba ngày, thông báo đã nhanh chóng được báo xuống, Đinh Húc lấy thân phận nhân kỹ thuật viên ngoài biên chế đến một trường cửa khẩu nhỏ ở đảo Tần[2]thể nghiệm, học tập, chỗ này trước đây là vị trí trường hải quan cũ, mặc dù cơ sở vật tư không bì được với những cửa khẩu khác, thế nhưng không khí lại rất tốt.
Đinh Húc đến viện điều dưỡng để từ biệt ông Đinh, nhanh chóng thu dọn hành lỹ đến đảo Tần.
[2] Nguyên văn là:秦岛, tui chịu không biết đây có phải một hòn đảo tác giả phịa ra hay là gọi tắt gọi lái của vùng nào hay không. T.T
Trong lúc tiễn Đinh Húc, ông Đinh vẫn mỉm cười từ đầu tới cuối, nhìn bóng dáng Đinh Húc biến mất sau cánh cửa, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, cười lắc đầu nói: “Thằng bé này vẫn luôn không quay đầu, thật quật cường!”
Tôn Mục nghỉ trực, cũng ở đây bồi ông lão, nghe thấy vậy thì lập tức đế theo: “Giống hệt ngài đó.”
Ông Đinh trừng anh một cái, chính mình lại không nhịn được cười trước.
Thời gian này Tôn Mục thường xuyên đến bồi ông cụ, dỗ cho ông vui vẻ, lúc này cũng chẳng sợ ông trừng mắt, cười ha ha nói: “Đúng mà, ngày đó mẹ con cũng nói như vậy, nói Đinh Húc nhà chúng ta rất giống ngài, cực liêm khiết đứng đắn.”
Ông Định bị Tôn Mục làm cho dở khóc dở cười, “Há, chúng tôi đứng đắn, vậy thì các anh bất chính rồi, phí công anh còn làm cảnh sát, ăn với chẳng nói.”
Tôn Mục lót thêm một chiếc gối mềm xuống sau lưng ông cụ, cười ha hả nói: “Con chỉ nghe lệnh của cấp trên thôi, tùy thời đợi lệnh chẳng đúng cũng chẳng sai, cấp trên để con đi nằm vùng cũng không cần phải hóa trang, vừa đứng ở đó, diễn xuất tuyệt đối rất có tính bản sắc!”
“Nói hươu nói vượn, nằm vùng mà dễ như vậy ấy hả, ăn bao nhiêu khổ mà chưa chắc toàn thây mà ra…” ông Đinh nhắc Tôn Mục mấy câu, đại khái có chút mệt, nằm nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên nói: “Gần đây không nghe thấy tiếng ve nghỉ.”
“Ồ, phải rồi, mùa hè đã qua.” Tôn Mục nghe mà lòng ê ẩm, sức khỏe như vậy mà ông lão còn duy trì đến bây giờ, đã không hề dễ dàng, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu.
Ông Đinh nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, dần dần ngủ mất.
Tôn Mục rón rén lui ra ngoài để ông cụ nghỉ ngơi, ra đến ngoài chỉ thấy tỏng lòng nặng trĩu, không hề có chút thèm thuốc nào như bình thường, khó chịu như bị nghẹn hơi. Bác sĩ đã dặn trước người nhà bọn họ những thứ này mấy lần, sức khỏe của ông lão, sợ là thời gian không còn nhiều nữa, bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà chính mắt nhìn người chí thân của mình dần già yếu rồi mất đi, thật sự không nói thành lời.
Tôn Mục dụi mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ mà thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Đinh Húc cậu giỏi quá đi mất, ông cụ có thể gắng gượng lâu như thế, cũng là vì cậu hết đấy.”