Nhìn xem, tuy nói không có vấn đề gì, nhưng rõ ràng tôi đã bị
kích động. Nhưng trong lúc muốn quỵ xuống, một cánh tay lại đỡ lấy tôi.
“Đồng Đồng…” Tiếng nói quen thuộc gọi tên tôi. Cơ thể tôi bỗng
nhiên có chỗ nương tựa, ý thức chợt tỉnh táo trở lại, mở to mắt, nhìn vào khuôn
mặt gần sát bên mình.
Sở Mộng Hàn?
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, không biết vì sao vị chua xót
trong ruột gan lại đột nhiên trào dâng, thật khó chịu. Mắt anh ta, mũi anh ta,
miệng anh ta, sao mà thân thuộc đến vậy.
Khi còn trẻ, tôi thường thích nói: Em nghĩ đến chuyện lãng mạn
nhất, chính là cùng anh được bình yên sống đến đầu bạc răng long, chờ đến khi
chúng ta già rồi, không đi được đâu nữa, anh vẫn coi em là bảo bối và nâng niu
trong vòng tay.
Nhưng có ai ngờ được, một đời một kiếp, thiên trường địa cửu
so với cuộc sống bình thường của chúng tôi lại khó thỏa mãn được đến vậy.
Khi đó tôi và người đàn ông trước mặt tôi đây, vừa mới làm
thủ tục kết hôn, bước chân gia nhập vào xã hội mới. Những lời thề nguyện tốt đẹp
của quá khứ và những ước muốn trong tương lai, lại từng chút một phai mờ trước
những là áp lực của cuộc sống hiện tại.
Lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên không tin tưởng, lần đầu
tiên lời nói đã làm tổn thương nhau…, không hỏi han gì đến nhau suốt ba năm
qua…, mãi đến cuối cùng trở thành hai người xa lạ…
Tình yêu là gì chứ?
Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những
nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiền chạm vào nhau, sự xa lạ, dường
như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc
đời tôi.
Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ
tình yêu này, không có tình yêu, hôn nhân với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng.
Sở Mộng Hàn, sao anh lại đứng trước mặt tôi như vậy chứ? Nếu
muốn cười thì hãy cười to lên, nếu muốn châm chọc thì hãy nói thẳng ra. Nhưng
sao anh lại thể hiện sự buồn thương, đau lòng đến như vậy?
Tôi tỉ mỉ dò xét anh ta.
Sau vài năm hôm nay khuôn mặt anh ta vẫn vậy, chỉ là giữa
hai lông mày đã giảm bớt đi dấu ấn của sự nhút nhát thời thanh niên, có thêm
vài phần phong độ của một người đàn ông đã trưởng thành. Khí chất như vậy, tôi
tìn rằng anh ta nhất định đã trải qua rất nhiều những chuyện đời mới có thể trầm
tĩnh già dặn như thế.
Anh ta đã trải qua những gì tôi cũng không biết, nhưng có một
điểm, tôi lại không thể không cảm thấy kinh ngạc. Ban nãy tôi mới tát anh ta một
cái rất mạnh, tát lên mặt của Sở Mộng Hàn, vậy mà anh ta vẫn đuổi theo đến đây,
còn không hề có chút phẫn nộ nào, không hề quát tháo tôi. Nếu là trước đây, tuyệt
đối sẽ có phản ứng không thể nào tưởng tượng được.
Tôi chau mày nhìn anh ta, nơi đáy mắt anh càng trở nên dịu
dàng hơn.
Tôi bất chợt bừng tỉnh, lẽ nào anh ta đã nghe thấy những gì
tôi vừa nói trong điện thoại với Tưởng Nhược Phàm? Vừa muốn thoát khỏi anh ta,
thì cánh tay anh ta đã thu rất chặt lại, ôm gọn tôi trong tay.
“Sở Mộng Hàn, anh buông tôi ra!” Anh ta ôm càng chặt hơn,
trong bụng tôi bỗng kêu cheo cheo thật đúng lúc.
Tôi nghe thấy tiếng thở sâu của anh ta không chỉ là một lần,
dường như đang cố gắng áp chế tâm trạng kích động của mình vậy. “Đồng Đồng, em
vừa nói cái gì, em không yêu Tưởng Nhược Phàm? Em chưa bao giờ yêu anh ta sao?”
Anh ta nhìn sâu vào trong mắt tôi, thật chân thành, nhưng cũng lại rất thận trọng.
“Đồng Đồng, ba năm nay, sao em không gọi điện cho anh, anh cứ
nghĩ là…” Đôi vai rộng lớn của anh ta có phần run rẩy, cái khẩu khí đó có phải
là đang trách móc tôi?
Trong tim tôi, Sở Mộng Hàn đã từng là nam tử hán đầu đội trời
chân đạp đất, chưa bao giờ ngờ rằng anh ta nhỏ nhen trách móc một người phụ nữ.
“Sở Tống, tôi thích hay không thích Tưởng Nhược Phàm, tôi
yêu ai, những chuyện này liên quan đến anh sao? Bây giờ anh mới đến để nói với
tôi về những chuyện đã xảy ra trong suốt ba năm qua anh cảm thấy có ý nghĩa
sao?” Thái độ của anh ta quả nhiên biến đổi trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi thuận thế đẩy anh ta ra, nhấn mạnh nhắc nhở anh ta: “Sở
tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi! Xin anh hãy luôn tránh xa khỏi tầm mắt của
tôi, ra khỏi cuộc đời của tôi.”
Anh ta im lặng rất lâu, như thể bước đi của ánh sáng đã dừng
lại trong giây phút này vậy. Giống như có một bài toán khó giải đang bày ra trước
mắt anh ta, cả người anh ta cứ ngây ra ở đó, chìm ngập vào trong bóng đêm.
Rồi anh ta bắt đầu mở lời, dạ dày tôi chợt cuộn lên từng
cơn, cái cảm giác này thật khó chịu, khiến tôi không kìm chế được lấy tay bịt
miệng để nôn ọe.
“Đồng Đồng, em sao thế?” Sở Mộng Hàn đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ
lên lưng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ là do hai bữa nay đều chưa ăn cơm, cho nên dạ
dày tôi mới phản đối vậy. Anh thả lỏng tôi, chạy đến trước căn nhà gỗ bán đồ ăn
vặt ở dưới bãi cát, mua một bình nước, mở nắp đưa cho tôi.
Tôi ngẩng đầu uống vài ngụm, nhưng trong bụng dường như rất
khó chịu, có cảm giác muốn nôn mà không nôn ra được.
“Anh đưa em đi bệnh viện!” Không chờ tôi trả lời, anh ta túm
lấy tay tôi, đi về hướng đường cao tốc. Tôi đâu có yếu ớt đến vậy, dạ dày không
ổn thì mua cái gì ăn là được, đâu có nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện chứ?
“Tôi không đi…” Anh ta dừng bước chân, quay đầu chau mày
nhìn tôi không nhẫn nại, trong mắt như hiện rõ ba chữ: “Không thương lượng” vậy.
Xưa nay anh ta luôn luôn là người mạnh mẽ như vậy, còn tôi
có thói quen bất luận là bệnh nặng hay nhẹ đều sợ đến bệnh viện. Bệnh nhẹ thì cố
gắng chịu đựng, chịu không nổi thì đi mua thuốc về uống, việc tôi ghét nhất là
đi vào bệnh viện.
May là suốt hai mấy năm qua sức khỏe của tôi cũng không đến
nỗi nào, rất ít khi phải đi bệnh viện. Ngày trước khi còn ở cùng anh ta, hầu
như đều bị anh ta ép đi mới chịu.
Trong hoàn cảnh bây giờ, không phải là lúc đọ sức với anh
ta, tôi chỉ còn cách nói thực sự việc, “Sở Mộng Hàn, tôi đã không ăn cơm mấy bữa
rồi, bây giờ dạ dày lên tiếng thôi.”
“Thật sao?” Anh ta hỏi tôi có chút nghi ngờ, tôi lập tức gật
đầu liên tục như để nhấn mạnh với anh ta.
Khoảng không gian giao giữa một bên đường ven biển và đường
cao tốc có một khu đất trống. Anh ta lôi tôi đến đó, lúc này tôi mới nhìn rõ,
hóa ra ở đây tập trung rất nhiều người, trong dãy quầy hàng lớn, đủ loại thức
ăn rực rỡ sắc màu, cái gì cũng có.
Tuy trời đã khuya rồi, nhưng ở đây vẫn có tiếng người ồn ào,
thật huyên náo.
Cầm thực đơn trong tay, anh ta giúp chúng tôi chọn một bát
mì vằn thắn, vài món ăn nho nhỏ thanh đạm. Tôi từ từ ăn những thứ trong bát,
nhưng chỉ được nửa bát, đã cảm thấy bụng no căng rồi, không sao ăn thêm được nữa.
“Sao em không ăn nữa?” Anh ta đã ăn hết phần trong bát ăn của
mình, nhìn tôi, hỏi một cách lo lắng. “Đói lâu quá, dạ dày không thoải mái, ăn
nhiều quá càng khó chịu.” Anh ta gật gật đầu, biểu lộ tán đồng, sau đó cầm lấy
bát mì của tôi và ăn tiếp. Anh ta cởi chiếc áo vest đặt sang một bên, mặc chiếc
áo sơ mi được may khá cầu kỳ, chiếc cổ áo vẫn còn đeo chiếc cà vạt sát lên cổ,
cộng thêm vẻ ngoài xuất chúng, khí độ siêu phàm, khiến cho anh ta hoàn toàn
khác biệt so với những người ngồi ở đó.
Tôi nghiêng đầu nhìn ra dòng người và xe tấp nập như thoi
đưa, xung quanh tôi túm năm túm ba những người xa lạ ngồi quây quần ăn uống và
bàn tán, chỉ có một thứ cảm giác vừa không chân thực, vừa bất lực.
Trong giây phút đó, dường như cái con người ngồi trước mắt
tôi vẫn là người thanh niên ngang tàng mà cốt cách lại hướng nội của vài năm
trước.
Mùa đông ngày đó, chúng tôi chen vào trong nhà ăn nhỏ bé trước
cổng trường học, cùng nhau ăn bát mì vằn thắn khói nghi ngút. Hơi nóng từ trong
bát bốc lên, chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt của nhau qua làn sương mờ mờ. Vằn thắn
trong cái bát đó còn ngọt hơn cả mật.
“Chà, đây chẳng phải là anh Sở sao?” Tiếng nói ngọt ngào của
một cô gái vang lên phía sau người tôi, không dấu nổi sự kích động trong khẩu
khí.
Tôi nhìn thấy biểu hiện của Sở Mộng Hàn có chút gì chững lại,
thuận theo ánh mắt của anh ta, tôi xoay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn rõ cô
gái sau lưng mình. Dàng người cao ráo, dung mạo rất dễ nhìn, cắt tóc ngắn năng
động, đúng là người bạn học cùng lớp của tôi hồi đại học – Lục Vân.
Chẳng trách Sở Mộng Hàn phản ứng không tự nhiên, Lục Vân đã
từng theo đuổi Sở Mộng Hàn suốt bốn năm đại học, ngay cả khi vào năm thứ tư đại
học chúng tôi đã ở cùng nhau, cô ấy vẫn không buông tha, khi tốt nghiệp, còn vì
chuyện phân công mà tìm đến anh ta. Bố của Lục Vân là cán bộ phòng ngoại giao,
hỏi Sở Mộng Hàn có muốn đi làm ở tập đoàn xuất nhập khẩu không, rõ ràng là có
ám thị muốn kén rể còn gì.
Thái độ của Sở Mộng Hàn đối với cô ta lúc nào cũng kiên định,
sự nhiệt tình cuối cùng của Lục Vân tự nhiên cũng chạm đến sự cự tuyệt. Sau
này, khi chúng tôi chính thức kết hôn, cô ấy mới hoàn toàn từ bỏ. Không ngờ lại
gặp cô ấy ở đây trong hoàn cảnh như thế này.
Nhìn thấy tôi, không hề thể hiện thái độ ghét bỏ như những
năm trước, nở nụ cười khá là chân thành, “Đồng Đồng, cậu cũng ở đây à, lần trước
khi phỏng vấn anh Sở ở thành phố Y cũng hỏi thăm tình hình hiện giờ của cậu,
anh ấy nói cậu vẫn luôn ở thành phố A, công việc rất bận rộn, mỗi tuần cậu vẫn
đến thành phố Y thăm anh ấy. Hôm nay cả đôi vợ chồng đã bị tôi bắt gặp ở đây rồi
nhé!”
Tôi chau đầu mày, không hiểu cô ấy đang nói cái gì.
Cô ấy chiếu ánh mắt về phía tôi, “Tớ làm việc ở đài truyền
hình thành phố T, một năm trước có phỏng vấn anh Sở, hỏi thăm cậu, anh ấy nói với
tớ. Ha ha, bây giờ tớ lấy chồng rồi, những chuyện ngày xưa, Đồng Đồng và anh Sở
không nên để ý nữa nhé.”
Một năm trước sao?
Một năm trước, Sở Mộng Hàn vẫn còn nói với Lục Vân, mỗi tuần
tôi đều đi thăm anh ta sao? Tôi dường như không dám tin vào tai mình. Sở Mộng
Hàn có muốn rõ ràng quan hệ với Lục Vân, cũng không nhất thiết phải lấy tôi ra
làm lá chắn như thế chứ?
Khi đó chúng tôi cũng đã thống nhất ly hôn với nhau tới hai
năm rồi cơ mà?
Xem ra Lục Vân vẫn không hay biết chuyện chúng tôi đã ly
hôn, tôi vừa định mở miệng, Sở Mộng Hàn lại nhanh hơn một bước nói trước tôi,
“Hôm nay Đồng Đồng không được khỏe, chúng tôi đi trước, hôm khác nói chuyện tiếp
nhé!”
Lục Vân vừa nghe thấy thế đã dò xét tôi, “Cậu không sao chứ?
Không thoải mái ở đâu? Bây giờ là mùa du lịch, khách sạn ở thành phố T này rất
khó đặt, có cần tớ gọi điện giúp hai người đặt một phòng không?
Đêm nay, ba người không ngủ
Khi tôi và Sở Mộng Hàn đến khách sạn cũng đã là mười hai giờ
đêm. Có điện thoại gọi trước của Lục Vân, khi chúng tôi đi vào đại sảnh, làm thủ
tục nhận thẻ phòng rất nhanh chóng. Qủa thật khách sạn thực sự đã kín phòng,
tôi muốn đặt thêm một phòng nữa, nhưng quản lý sảnh nói với tôi một cách rất rõ
ràng, đã không còn dư một phòng nào nữa.
Nhìn khuôn mặt không có một nụ cười của tôi, Sở Mộng Hàn dần
dần trở nên ỉu xìu, hạ giọng nói với tôi: “Anh đưa em đi.”
Hả? Anh ta nói anh ta đưa tôi lên, vậy có nghĩa là anh ta…
Xem ra tôi là người lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.
Nghĩ lại tối hôm đó tôi bị người ta coi là quà tặng đưa lên giường của anh ta
trong khách sạn, nghĩ lại việc anh ta đưa tôi đến chỗ những người giàu có và những
gì họ đối xử với tôi, tôi nghĩ cả đêm nay tôi không thể ngủ cũng một phòng với
anh ta được nữa. Huống hồ bây giờ chúng tôi bất luận là trên phương diện pháp
luật hay trong đời sống, đều là hai người xa lạ không có quan hệ.
Thang máy đưa chúng tôi lên tầng 6, anh ta cùng theo tôi bước
ra, đưa chìa khóa phòng cho tôi, “Nghỉ ngơi đi, sáng mai anh đến đón em, chúng
ta về thành phố A”. Anh ta nói rất chậm, ánh mắt đưa qua cánh cửa gỗ của căn
phòng một lượt.
Tôi lập tức cự tuyệt, “Không cần đâu, mai tôi tự ngồi tàu hỏa
về được rồi.” Vốn đã không có giao du gì với nhau sao còn phải vì những việc vớ
vẩn này mà liên quan đến anh ta nữa?
Anh ta cũng chẳng để ý những gì tôi nói, quay người đi về
phía thang máy. Nhìn theo bóng anh ta, bất giác trong miệng tôi bật ra một câu
nói: “Này, anh lái xe tìm thử xem, chắc không đến nỗi không tìm thấy khách sạn
đâu.” Nói xong, thì tôi đã hối hận muốn chết được rồi.
Anh ta có tiền mà, còn lo không tìm được chỗ ngủ sao? Cứ coi
như Lục Vân nói vậy, mùa du lịch đông đúc không đặt trước phòng khách sạn,
nhưng tìm một quầy bar, một trung tâm tắm hơi, cũng là một đêm không đến nỗi
nào. Hơn nữa, có thể anh ta vốn đã sắp xếp sẵn chỗ ngủ cho mình rồi.
Anh ta quay người nhìn tôi một cái, trong mắt lóe lên một
ánh sáng rực rỡ, nhưng biểu cảm lạnh lùng của tôi lại khiến ánh mắt ấy dần dần
bị dập tắt.
“Tìm không thấy phòng, thì anh ngủ trong xe một đêm vậy!”
Nói rồi anh ta chăm chăm nhìn tôi. Hiểu rõ sự vô tri của mình, tôi lập tức gật
đầu nói với anh ta: “Tạm biệt!” Cầm thẻ phòng, tôi quẹt rồi mở cửa, đi vào trong
rồi đóng cửa thật cẩn thận.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn một mình tôi, lúc này tất
cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay như bày ra trước mắt tôi. Tôi đã gửi
gắm tình cảm mới mẻ của mình đầy hy vọng, chính là dùng cách thức quyết liệt đó
để kết thúc, xem ra cuộc sống hoàn toàn mới của tôi bây giờ chỉ còn lại công việc
mà thôi.
Tình hình này sáng mai tôi phải đi làm muộn rồi, cầm điện
thoại tôi định soạn tin nhắn xin nghỉ cho giám đốc bộ phận, nhưng lại thấy
trong điện thoại có tới hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Không nghi ngờ gì, đó đều là điện thoại của Tường Nhược
Phàm. Còn có bốn tin nhắn, cũng là anh ấy nhắn để hỏi tôi đang ở đâu, có ở cùng
Sở Mộng Hàn hay không.
Còn một tin nhắn mới gửi đến cách đây ba phút. Tôi nhắn trả
lời anh ta một tin: “Tưởng sư phụ, em ở thành phố T, rất an toàn, sáng mai sẽ về
thành phố A đi làm, đừng lo lắng!”
Một mình nằm trên giường, trong đầu vẫn nghĩ đến dáng vẻ Sở
Mộng Hàn lúc rời đi. Có chút mơ hồ như chếnh choáng, không biết có phải thực sự
ngủ say rồi không, mà đột nhiên nghe thấy tiếng sấm sét bên ngoài cửa sổ vọng
vào, rồi sau đó là ánh chớp lóe lên.