Lại mưa to rồi, còn là một trận mưa rào rất lớn nữa.
Trong phòng tôi vẫn để điện sáng, tôi trèo từ trên giường xuống
đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống bãi đỗ xe trước cửa khách sạn, quả nhiên xe của
Sở Mộng Hàn vẫn đỗ ở đó, chẳng lẽ đêm nay anh ta qua đêm trong xe thật sao?
Ngoài trời tiếng sấm sét cứ liên miên, mưa càng ngày càng
to. Trong lòng tôi rõ ràng là càng lúc càng không sao yên tâm được, đột nhiên
có ý nghĩ muốn mở cửa cho thoáng khí một chút.
Hít một hơi dài, tôi mở cánh cửa. Nhưng không ngờ, đúng lúc
tôi mở cánh cửa, cả người tôi đều ngớ ra, giữ chặt lồng ngực, suýt chút nữa thì
hét toáng lên.
Khi tôi mở cánh cửa ra, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông
tay chống lên cánh cửa đứng ở đó. Trên người anh ta không có giọt nước nào,
dáng vẻ không có chút gì thay đổi so với khi rời khỏi đây lúc trước, khuôn mặt
nghiêm nghị nhìn tôi.
Tình cảnh này khiến tôi không bất ngờ, cả hai người im lặng
rất lâu, ai cũng không nói năng gì, cuối cùng vẫn là tôi chau mày hỏi: “Sao anh
lại ở đây?” Tôi thực sự nghi ngờ là anh ta không hề rời đi.
Anh ta ngượng ngùng giây lát, bất giác ho nhẹ một tiếng, từ
từ trả lời: “Anh muốn nói chuyện với em một chút!”
Lông mày tôi chau lại rất căng thẳng, có chuyện muốn nói sao
lại đứng ở đây chứ? Nếu hôm nay tôi không mở cửa, anh sẽ đứng đó cả đêm sao?
Cũng không hiểu nổi bảo vệ ở đây làm việc kiểu gì nữa.
Tôi lánh người qua một bên, để cho anh ta đi vào phòng.
Ngồi trên ghế sofa bên góc phải, tôi nhìn anh ta ngồi bên
trái, “Anh muốn nói chuyện gì?”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. “Ba năm nay em sống
có tốt không?” Anh ta dùng âm lượng khàn khàn từ từ nói ra một câu.
Nếu tôi nhớ không nhầm, thì đây là lần thứ hai anh ta hỏi
tôi như vậy, lần đầu tiên là trong buổi họp ở Hiểu Thiên. Khi đó, sợ mình phải
chịu thêm một sự tổn thương nào nữa, tôi đã luôn phẫn nộ, kỳ thị, toàn thân như
dựng hết gai nhọn lên.
Còn bây giờ tôi chỉ cảm thấy trái tim mình bất chợt run rẩy,
từng chút từng chút những chuyện củ của ba năm, như dệt thành một bức tranh, giống
như một bức tranh vốn cuộn chặt nay lại từng trang từng trang mở ra trước mắt
tôi.
Đột nhiên cảm thấy tất cả mọi ngôn ngữ đều trở nên bất lực,
cho tới hôm nay, còn có thể dùng ngôn ngữ gì để nói với người đàn ông đang ngồi
trước mặt tôi đây?
“Tốt hay không thì cũng đã trải qua rồi.” Tôi tập hợp tất cả
sự kiên cường giả tạo của mình chỉ có thể nói ra được vài chữ như vậy.
“Đồng Đồng…” Tiếng gọi của anh ta rất nhẹ, ánh mắt nhìn tôi,
trong mắt vẫn là sự dịu dàng đã khiến trái tim tôi tan nát ngày nào. Anh luôn
luôn là một người kiêu ngạo, lúc này đây đột nhiên sao thật yếu đuối, khiến tim
tôi đau nhói, tôi dường như đã muốn hỏi anh: Ba năm nay, anh sống tốt không?
Nhưng câu nói đó đúng lúc định bật ra thì đã bị tôi nuốt vào
trong lòng.
Anh ta sao có thể không sống tốt được chứ? Bây giờ anh ta là
một Chủ tịch Điều hành của một công ty rất lớn, một năm trước đã được đài truyền
hình phỏng vấn với thân phận một anh tài trong giới doanh nghiệp. Người đẹp bên
cạnh anh ta tôi nhìn thấy đâu phải chỉ có một người. Sự quan tâm của tôi chỉ
khiến tôi càng thêm khó chịu mà thôi.
“Đồng Đồng, ba năm nay, thực sự anh luôn luôn chờ điện thoại
của em…” Câu nói này của anh ta khiến máu trên toàn cơ thể tôi như đông cứng lại.
Câu nói này lẽ ra phải là tôi nói với anh ta mới phải chứ.
Có thể tin tưởng được không?
Nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của anh ta, lại có sức sát
thương đến như vậy, khiến cho lục phủ ngũ tạng của tôi đau đớn đến nỗi không có
cách nào khống chế được.
“Vì sao…Vì sao khi đó lại giấu anh bỏ đi đứa bé…Vì sao lại
ác tâm như vậy…, chỉ vì tiền thôi sao?” Giọng nói của anh cũng run rẩy, giống
như đang phải chịu đựng một sự đau đớn khủng khiếp.
Con? Nói đến từ đó, nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Ha ha, con tôi! Chuyện xảy ra đã lâu như vậy, bây giờ nhắc đến,
sao vẫn đau đớn như thế. Một sinh mệnh còn sống nguyên xâm nhập vào trong cơ thể
mình, vậy mà mình lại nhìn nó biến thành máu từng giọt chảy ra ngoài cơ thể, đó
là thứ cảm xúc chỉ có bản thân chịu đựng qua mới cảm nhận được, còn không có
cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được sự đau đớn ấy.
Vài năm trước, khi vừa rời khỏi ghế trường đại học, bản thân
vẫn chỉ là một đứa trẻ, hàng ngày chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, nhưng khi
tình yêu phải đối mặt với áp lực của cuộc sống trở nên càng ngày càng mong
manh, thì tôi lại phát hiện mình đã có thai.
Không có hiện tượng gì, cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì,
chỉ thấy tính khí ngày càng thay đổi không tốt, thấy một chuyện rất nhỏ cũng
không sao kiềm chế được bực bội. Cho đến khi hơn hai tháng liên tiếp không thấy
có kinh nguyệt, mới mơ mơ hồ hồ chạy đi mua que thử thai. Qủa nhiên là đã phát
hiện, bản thân đã mang thai rồi.
Tôi còn nhớ khi đó tôi đã ngồi trong phòng vệ sinh ngớ ngẩn
cả nửa tiếng đồng hồ, nghĩ về những gì sẽ xảy đến trong tương lai.
Khi đó tôi vẫn chưa tìm được công việc, Sở Mộng Hàn vừa đi
làm cho một doanh nghiệp tư nhân, thu nhập rất hạn hẹp.
Đã tốt nghiệp rồi, chúng tôi không thể vẫn lấy tiền của gia
đình nữa, nhưng ở thành phố xa lạ này, tất cả mọi chi phí đều cao hơn vài lần
so với chi phí ngày còn đi học đại học ở một thành phố nhỏ.
May mắn là khi còn đi học Sở Mộng Hàn giúp người ta thiết kế
đã có chút tích lũy. Nhưng chúng tôi phải đối mặt với một cục diện thu không đủ
chi. Càng đau đầu hơn là, khi tôi tốt nghiệp mẹ tôi bắt đầu muốn tôi phải mua đồ
dùng trong gia đình.
Hai tháng liền tôi vẫn không tìm được công việc, mẹ tôi cũng
hiểu cho tôi, rõ ràng vừa đến một thành phố xa lạ, tất cả đều phải bắt đầu lại
từ đầu. Nhưng đến tháng thứ ba, mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, hỏi tôi tại sao học bốn
năm đại học, lại không tìm được công việc, giống như thể tôi đang lừa dối bà vậy.
Trong điện thoại mẹ luôn miệng quở trách cả Sở Mộng Hàn, có
nhiều lúc còn rất to tiếng, người bên cạnh có thể nghe thấy rất rõ. Sắc mặt của
Sở Mộng Hàn lại càng khó coi hơn, bảo tôi nói với mẹ, cứ coi là tìm được việc rồi,
mỗi tháng sẽ gửi tiền về là được.
Nhưng mẹ tôi luôn luôn kỳ vọng rất cao về tôi, dù là thế nào
thì cũng không thể nào hiểu nổi, sau này còn cố tình gọi điện thoại trực tiếp
cho Sở Mộng Hàn. Tôi không biết họ nói gì với nhau, chỉ thấy mỗi lần gọi điện thoại
xong, Sở Mộng Hàn đều im lặng rất lâu mà không nói năng gì.
Con cái lại đến với chúng tôi trong thời điểm chúng tôi khó
khăn nhất, đồng thời cũng là khi chúng tôi chưa có được sự chuẩn bị tốt nhất.
Nhưng tôi ngồi trong phòng vệ sinh, cuối cùng cũng cảm thấy niềm hạnh phúc nồng
nàn bao quanh mình.
Bởi vì đó là con của tôi và Sở Mộng Hàn mà, là kết tinh tình
yêu của chứng tôi, là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi!
Khi tôi nói tin này cho anh ta, anh ta còn vui sướng hơn
tôi, như niềm hạnh phúc kích động một đứa trẻ vậy. Chỉ là khi đó, chưa có kinh
nghiệm, lại nhiều áp lực, đứa trẻ cuối cùng đã không còn nữa. Tôi còn nhớ, hôm
đó trên giường tôi đều là máu, tôi cứ khóc mãi khóc mãi, anh ta bế tôi đến bệnh
viện, sau khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện ra sắc mặt anh rất tệ, tôi cứ nghĩ rằng
anh ta buồn nên vậy, nhưng không ngờ, anh ta lại nghĩ rằng tôi cố ý bỏ đứa trẻ
đi.
Sao anh ta lại có thể hiểu lầm tôi như vậy chứ?
“Anh có ý gì?” Sự bình tĩnh hiếm có giữa hai người lại bị
phá vỡ, ký ức đau đớn sau khi bị lật lại, trước mắt khuôn mặt Sở Mộng Hàn rõ
ràng như phóng to ra hơn. Anh ta nói tôi ác tâm bỏ đi đứa con của mình, mà còn
bỏ nó đi là vì tiền nữa sao? Nhất thời bị kích động quá mức, trên trán tôi vã
ra mồ hôi, nhưng trong tim lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Nếu ánh mắt có thể giết
người, thì tôi thực sự muốn giết anh ta.
Nhưng nhìn sâu vào trong ánh mắt anh ta, giây phú ấy tinh thần
anh ta thực sự còn đau đớn hơn tôi, không còn là sự châm chọc, không còn là sự
khích bác, cũng không còn giống như muốn che dấu đi sự thực mà cố ý trói buộc
biểu cảm của tôi.
Lẽ nào bao nhiêu năm nay, anh ta thực sự vẫn còn nhớ như vậy
sao?
Trời ạ, đúng là một chuyện nực cười.
Bây giờ anh ta biến thành dáng vẻ như vậy, tôi thực không hiểu,
nhưng người đàn ông của ba năm trước tôi vẫn rất hiểu. Có một lý tưởng cao vời,
ý chí chiến đấu kiên trì, có sự trầm lắng không giống với những người bằng tuổi
bình thường. Tuy rất ga lăng với phụ nữ, rất dịu dàng thấu hiểu cho người yêu,
nhưng trong xương tủy lại là sự phức tạp của chủ nghĩa nam nhi rất nghiêm túc.
Khi đó vừa đến thành phố A, dưới sự khác xa của lý tưởng và
hiện thực, áp lực của anh ta không biết còn lớn hơn tôi bao nhiêu lần.
Nếu khi đó trong lòng anh ta luôn cho rằng, vì chúng tôi
không có tiền, lại còn nuôi dưỡng thêm một đứa bé nữa, mà tôi đã từ bỏ đi đứa
con của mình, tôi dường như đã cảm nhận được trái tim anh ta khi đó đã day dứt
và đau đớn như thế nào. Nhưng trong lòng anh ta, lẽ nào tôi chính là người phụ
nữ như vậy?
Khi còn đi học, tôi cũng không phải không có những người con
trai nhà giàu theo đuổi, nếu tôi thực sự coi trọng tiền như vậy, thì tôi sẽ
nghe theo lời mẹ tôi, mà không nghĩ đến việc cùng một người chẳng có gì như anh
ta kiên trì phấn đấu.
“Tôi không có!” Những giọt nước mắt uất ức, từ từ lăn xuống
trên má tôi, lại cũng chỉ có thể nói ra được ba từ đó một cách run rẩy.
“Em không có?” Ánh mắt của anh ta từ đau đớn chuyển dần sang
phẫn nộ, dường như cảm xúc bao nhiêu năm kìm nén, đều bộc phát hết trong lúc
này, “Em có biết không, khi anh biết là em có thai, anh đã vui sướng như thế
nào; khi nhìn thấy em đau đớn trên giường bệnh, anh đã tự trách mình nhiều thế
nào. Nhưng anh không thể ngờ được, sau đó anh lại vô tình nhìn thấy thuốc phá
thai ở nhà mình, em mua về để uống? Đó là con của chúng ta, sao em lại đang tâm
như vậy? Chỉ vì không có tiền, em đã nỡ lòng tước đoạt đi quyền được sinh tồn của
một sinh mệnh sao?”
Anh ta nói càng ngày càng kích động, thậm chí còn gục người
xuống, khiến tôi cuộn lại trong một góc không gian của căn phòng, nhìn tôi đầy
đau đớn.
Cái gì là thuốc phá thai? Tiêu Đồng Đồng tôi không có tài
năng gì, sống đã hai mươi sáu năm nay, chỉ có một việc sống chung trước khi hết
hôn với Sở Mộng Hàn là chuyện làm theo trào lưu ra, vẫn luôn luôn là một người
con gái con nhà lương thiện, cái thuốc phá thai gì gì đó, cho đến bây giờ tôi
cũng không biết hình dạng nó thế nào.
“Tôi nói rồi, tôi không có!” Đẩy anh ta ra, tôi như bị thiêu
đốt, “Sở Mộng Hàn, anh sống đời tiêu diêu cũng đã ba năm qua đi, vẫn chưa thấy
chán sao! Bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi, đã ly hôn rồi, sao anh vẫn còn giày
vò tôi thế! Đó cũng là con của tôi, là một phần máu thịt của tôi, bây giờ mỗi
tháng đến ngày kinh nguyệt, trong tim tôi vẫn còn đau đớn, sao anh lại có thể
nói như vậy với tôi? Anh đúng là kẻ đốn mạt!…”
Nếu sớm biết anh ta sẽ nói chuyện này, tôi sao có thể mở cửa
để cho anh ta vào phòng chứ! Tôi hằm hằm căm hận nhìn anh ta, “Tôi nói lần cuối
cùng, tôi không có. Cũng đã ly hôn với anh rồi, tôi còn nói dối anh làm gì chứ?”
Anh ta vẫn nhìn tôi chăm chú, chân thành như vậy, rất lâu
như vậy, “Anh tin em!” Một sức mạnh rất to lớn đã hút tôi vào trong lòng anh, rất
mạnh mẽ, dường như để chứng minh đều đó vậy.
“Anh… buông… ra… Anh không cảm thấy bây giờ anh mới tin tưởng,
đã là quá muộn rồi sao?” Tôi giằng co đẩy anh ta ra, nói gì thì nói chúng tôi
cũng đã từng yêu thương nhau, đã từng nương tựa vào nhau, nhưng anh ta lại
không hề hiểu được tôi, lại có thể nghi ngờ oan uổng cho tôi như vậy.
Trái tim, thực sự rất giá lạnh!
Nhưng anh ta thực sự rất đau đớn, lúc này hai cánh tay anh
ta ôm chặt khiến tôi cảm thấy đau, “Đồng Đồng, ba năm nay, mỗi khi nghĩ đến
chuyện này anh đều rất buồn.” Cái dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của anh ta khiến
tôi bị lây nhiễm, tay tôi dường như không còn sức lực nữa, cả cơ thể đổ sụp lên
bờ vai anh, những giọt nước mắt cứ âm thầm lăn xuống.
Về chuyện đứa con này, chúng tôi rất ít khi nói đến, tôi cứ
nghĩ anh ta im lặng che dấu, cũng là vì buồn khổ như tôi, thật không ngờ, còn
có một nguyên nhân khác nữa.
Giờ đây nghĩ lại, cũng từ khi đó, chúng tôi càng ngày càng
cãi vã nhiều hơn, cuối cùng sau khi cãi nhau một trận mà đã suốt mấy tháng liền
không xảy ra, anh ta đã nói ra hai từ “ly hôn” với tôi.
Còn tôi cũng chán cảnh cãi nhau, chán phải chiến tranh lạnh,
huống hồ một người bướng bỉnh như tôi, không bao giờ lại mở miệng níu kéo anh
ta trong hoàn cảnh như vậy. Anh ta không biết, khi anh ta nói ra những lời tuyệt
tình như vậy, đã làm tổn thương sâu sắc đến tôi như thế nào?
Tôi mạnh mẽ ngẩng cao đầu nhìn anh ta, lẽ nào đó là lý do mà
suốt ba năm qua anh ta không hỏi han gì đến tôi sao? Vì hiểu lầm tôi, vì hận
tôi? Nếu như, đây chính là lý do hài hước nhất trên đời này.
“Đây là lý do mà anh ra đi sao?”
Khuôn mặt Sở Mộng Hàn chỉ cách tôi vài phân, ánh mắt anh ta
rực sáng, như đang đánh vào mặt tôi, anh ta không còn là Sở Mộng Hàn mà tôi
quen biết nữa. Đột nhiên nghĩ lại những điều mà Chu Chính nói với người bạn gái
của của anh ta: Ba năm rồi, có rất nhiều điều đã thay đổi.
Tôi chọn cách không tin tưởng, “Sở Mộng Hàn, anh không phải
lừa gạt tôi làm gì! Đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Bẵng đi khoảng thời gian
trống trải suốt ba năm giữa chúng tôi, cứ nghĩ đến việc từ sau khi anh ta trở về
thành phố A lần này, tất cả những điều về anh ta mà tôi nhìn thấy, nghe thấy,
sao tôi có thể tin tưởng được nữa chứ?
“Đồng Đồng, anh vẫn luôn luôn chờ đợi em, anh cứ nghĩ rằng
em đã yêu người khác, cứ nghĩ rằng em yêu Tưởng Nhược Phàm, nghĩ rằng trong
lòng em sớm đã không còn anh nữa, cho nên suốt ba năm qua, em không một lần gọi
điện cho anh.” Anh ta kéo lấy tay phải của tôi, đặt lên trên lồng ngực, “Lần đầu
tiên trong khách sạn anh nghe thấy tiếng em gọi tên một người con trai khác,
anh đã ghen đến phát điên. Nghĩ đến việc em đã từng qua đêm với người đàn ông
khác trong khách sạn như vậy, anh thực sự muốn giết người. Khi biết em đã hạ
quyết tâm muốn ly hôn, giao cuộc đời mình cho một người đàn ông khác, em có biết
tâm trạng của anh như thế nào không? Không chỉ là ghen tuông, mỗi tối đi ngủ, đều
lo sợ không sao ngủ được, chỉ sợ em bị lừa gạt, sợ em lại bị tổn thương thêm một
lần nữa. Anh không muốn mình nghĩ đến nó, nhưng lại không sao khống chế được
con tim mình.”
Tôi muốn rụt tay lại, nhưng anh ta không chịu, tôi bật khóc
khiến anh bị ngắt quãng, tôi lắc đầu không muốn nghe thêm gì nữa. “Sở Mộng Hàn,
anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa… Trước đây, người làm tổn thương tôi chỉ có
mình anh, còn sau này sẽ chẳng có liên quan gì đến anh nữa.”
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Rất lâu rất lâu sau, trên đỉnh đầu tôi mới có tiếng anh vang
lên rất trầm, “Đồng Đồng, hãy cho chúng ta thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu
lại từ đầu được không? Quên tất cả những gì đã xảy ra, chúng ta bắt đầu lại…”
Đôi mắt anh ta có chút gì như sâu lắng, giống như một hồ nước dưới bóng râm của
cây đại thụ, dường như ánh mắt đó chiếu đến đâu sẽ khiến người ta chìm ngập vào
trong đó vậy.
Khi con người ta còn trẻ luôn coi tình yêu là khát vọng theo
đuổi quan trọng nhất trong cuộc đời, nhưng ai lại biết được mặt sau của tình
yêu đỉnh điểm lại là sự tổn thương cực độ? Chỉ xoay người một cái, đã khiến cho
người ta vạn kiếp không thể quay đầu lại được.
Tất cả những lời thề non hẹn biển xưa kia, cuối cùng lại
không thể thoát khỏi tuổi trẻ non nớt, nước chảy mây trôi không bao giờ dừng lại.
Khóe miệng tôi mở ra một nụ cười cay đắng, tay anh đặt trên
bờ vai tôi cứng như gỗ đá.
“Sở Mộng Hàn, anh biết đấy, chúng ta không thể nào quay lại
được nữa…” Tôi thở ra một hơi thật dài, nhìn vào mắt anh ta, nói một cách nghiêm
túc, “Sau ngày hôm nay, trong mỗi một ngày trong tương lai, có thể tôi vẫn còn
phải đi tìm một người thực sự yêu tôi và tôi thực sự yêu, cùng nhau sống hết cuộc
đời. Người đó có thể là bất kỳ ai, nhưng duy nhất không phải là anh.”
Tôi nhìn Sở Mộng Hàn, lông mày anh ta từ từ chau xít lại,
đáy mắt anh ta lấp đầy sự thâm tình, sự đau đớn, tuyệt vọng, thậm chí còn có cả
sự hoảng sợ.