Nếu Như Em Yêu Anh

Chương 2: Chương 2




Đêm mùa xuân khí trời mát mẻ, những cơn gió dịu dàng khẽ lướt qua mang theo cái lãng mạn lùa vào hơi thở, dưới ánh đèn lấp lánh càng trở nên quyến rũ nồng nàn.

Thái Dương chẳng khác gì mọi ngày, cô ngồi nơi góc nhỏ nhìn mọi người vui cười nói chuyện, nướng thịt, lấy đồ uống, nhìn những ly vang đỏ sóng sánh, người đứng người ngồi như hòa lẫn vào nhau nhưng không hề hỗn loạn. Khúc Hạo Triết ngồi bên cạnh Thái Dương, trên tay cũng cầm ly đá lạnh giống cô, anh ta chỉ im lặng ngồi đó nhìn cô chẳng nói gì.

Thái Dương thấy Hoa Điêu luôn giữ khoảng cách rất xa với ba mẹ mình, bên cạnh cô ấy là Đồng Nhan đang nhìn về phía cô và Khúc Hạo Triết.

Thái Dương biết mối quan hệ giữa Hoa Điêu và ba mẹ mình rất căng thẳng, Thẩm Thư luôn cố tạo cơ hội để hai bên gặp mặt nhau. Nhiều năm trôi qua, cô ấy vẫn luôn kiên trì như vậy khiến Thái Dương không khỏi kính phục. Rồi cô nghĩ đến mình, bỗng cảm thấy muốn đi ra sân hít thở chút không khí trong lành. Lúc Thái Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hoa Điêu kéo Đồng Nhan đến chỗ cô, hai người họ là đồng nghiệp trong một công ty quảng cáo, Khúc Hạo Triết là ông chủ của bọn họ.

Thái Dương lách người đi qua, để ba người ở lại đó, Hoa Điêu giữ tay Thái Dương nhưng ngay sau đó liền thả ra, cô ấy hiểu tính của Thái Dương nên để cô được làm những gì mình muốn.

Khúc Hạo Triết tối sầm mặt lại, nhìn Hoa Điêu và Đồng Nhan: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Đừng bám sát quá, sẽ khiến Thái Dương thấy ngột ngạt.” Hoa Điêu khuyên nhủ: “Đi qua tìm ba tôi nói chuyện thử đi, khách hàng tiếp theo của chúng ta yêu cầu bối cảnh phải là tranh thủy mặc.”

Khúc Hạo Triết chỉnh trang lại quần áo: “Thế sao cô không đi?”

Hoa Điêu ngẫm nghĩ: “Tôi đi, sợ đến cả nét nguệch ngoạc hoạt hình cũng không có.” Tuy là lời chế giễu nhưng giọng nói ngập tràn chua xót.

Khúc Hạo Triết vỗ vỗ vai Hoa Điêu, sau đó đi về phía Nghê Cẩm Tường.

Đồng Nhan mặc một chiếc váy hồng phấn, đôi mắt sáng ngời dõi nhìn theo bóng lưng Khúc Hạo Triết. Đồng Nhan xinh đẹp đơn thuần, ngây thơ trong sáng, không biết cách che giấu tình cảm của mình.

Hoa Điêu thấy vậy thầm thở dài, kéo tay Đồng Nhan: “Tới nướng thịt đi, cái này dùng phương thức bí truyền bên ngoài không ai biết, ăn ngon kinh điển luôn đó!”

Nghê Cẩm Tường là giáo sư mỹ thuật hội họa và vợ là Hàn Thu dạy Trung văn trong cùng trường đại học, bọn họ là ba mẹ của Hoa Điêu.

Ngoài sân vườn không rực rỡ sắc màu như trong nhà, chỉ có những ngọn đèn mang dáng dấp hoài cổ le lói xa xa trên con đường lát đá. Thái Dương mặc váy, đi giày cao gót bước trên những phiến đá gồ ghề chỉ có thể thả từng bước thật chậm, ánh mắt mông lung chìm vào những suy nghĩ không đầu không cuối. Bỗng nhìn thấy có một dáng người ẩn hiện trong bóng tối, cô giật mình, chân trượt nghiêng ngã nhào về phía người đang đi tới. Người đó liền đưa tay ra đỡ cô rồi hỏi: “Khổng Thái Dương?”

Biết là Khổng Bồi, Thái Dương bất giác thở phào, cúi đầu ‘dạ’ một tiếng. Cảm thấy nơi khuỷu tay mình được anh giữ thật chặt, có cả hơi ấm khẽ khàng truyền qua, không hiểu sao cảm giác đó luôn khiến cô an tâm đến lạ.

Khổng Bồi đỡ Thái Dương lấy lại thăng bằng, nghe tiếng Thái Dương khẽ xuýt xoa, anh liền ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào mắt cá chân của cô, thở dài: “Bị bong gân, sưng lên rồi, phải về nhà xử lý một chút, chú đưa cháu về.”

Trong bóng đêm, Thái Dương chỉ có thể thấy dáng hình anh mơ hồ không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng hiếm khi hai người gần nhau đến vậy, cơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cơ thể anh.

“Chú… bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?” Khổng Bồi là bác sĩ, trước giờ anh chỉ uống trà không bao giờ chạm vào khói thuốc.

Khổng Bồi không trả lời cô, anh chỉ hỏi: “Người đi cùng cháu, có cần báo với anh ta một tiếng không? Hay là, nên để anh ta đưa cháu về?”

Thái Dương không nghĩ ngợi nhiều: “Không cần đâu, anh ấy đang bận công chuyện, chỉ cần nói với Hoa Điêu thôi, chú gọi cho Hoa Điêu luôn được không ạ?”

Khổng Bồi một tay ôm chặt Thái Dương, tay kia lấy điện thoại ra.

Thái Dương tựa vào người anh yên lặng chờ đợi, cảm giác âm thanh ăn uống linh đình bên trong ngôi nhà kia cách cô rất xa xôi. Chỉ muốn thời khắc này ngừng lại, để cô được mãi mãi ở bên anh, trong bóng tối tĩnh lặng rốt cuộc anh trốn ở nơi này suy nghĩ những gì? Hay anh chẳng nghĩ gì, chỉ là muốn hút một điếu thuốc?

Mắt cá chân sưng lên rất đau, Thái Dương không nhịn được khẽ xuýt xoa, âm thanh rất nhỏ nhưng cô cảm giác bàn tay Khổng Bồi theo bản năng lập tức siết chặt lại, cơ hồ làm vậy có thể giúp người ta san sẻ đau đớn cho nhau.

“Thái Dương, có phải cháu vừa đi vừa ngắm sao không?” Sở Giới chưa thấy người đã nghe giọng nói bay tới. Sở Giới hoàn toàn trái ngược với Khổng Bồi, lúc nào cũng trêu chọc người khác, rất có tài hùng biện, là một luật sư vô cùng sắc bén.

“Cháu về trước, không sao chứ ạ?” Thái Dương mỉm cười. Ngắm sao? dường như cô đã qua cái tuổi ngắm sao rồi, nhưng dù có tâm trạng nhìn lên những ước mơ xa xôi đó, cũng không thể lấy lại được ánh mắt thời niên thiếu thuở nào.

“Họp mặt giữa đường bỏ trốn luôn là tác phong trước giờ của cháu mà, trừ thằng nhóc công ty quảng cáo kia có lẽ Thẩm Thư, Hoa Điêu cũng sẽ không tìm cháu đâu.” Sở Giới dài dòng quăng lưới.

Thái Dương có chút quẫn bách, im lặng không nói gì.

“Khổng Bồi nói cháu cần nghỉ ngơi hai ngày.” Hắn ngồi xổm xuống: “Chân nào?”

“Không sao đâu, ngày mai cháu có thể đi làm.” Thái Dương chỉ vào chân phải.

Bàn tay to rộng của Sở Giới vừa chạm vào, Thái Dương liền hít một hơi lạnh, nước mắt theo đó muốn ứa ra.

Không Bồi không kìm được, khẽ hô lên: “Nhẹ tay thôi!”

“Sưng to lắm.” Sở Giới túm ngay chứng cứ rành rành trước mặt: “Có thể kiện chú tội xâm phạm quyền cá nhân rồi, sân vườn nhà chú phải có đèn, nếu không thì phải trải nhựa cho bằng phẳng trơn tru vào.”

“Thật chuyên nghiệp mà.” Thái Dương mỉm cười nói với Sở Giới, đột nhiên thấy Khổng Bồi cúi người bế cô lên. Thái Dương giật mình, xấu hổ ngọ nguậy: “Cháu có thể đi được mà.”

“Đừng cử động.” Giọng nói của Khổng Bồi không cho phép xen vào.

“Để chú bế cháu cho.” Sở Giới cười nham nhở: “Dáng người mảnh mai tinh tế, ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy hơi thở thanh xuân ấm áp, cơ hội khó có được.” Sở Giới hơn bốn mươi, còn chưa già nhưng cái tính nết thì hệt như người ta thường nói ‘già mà không kính’, suốt ngày lúc nào cũng thấy tung hứng đùa giỡn.

Thái Dương quýnh quáng lén nhìn trộm Khổng Bồi, trong bóng đêm sâu thẳm cô thấy nơi đáy mắt đó chợt lóe lên. Anh đưa chìa khóa đang cầm trên tay cho Sở Giới, nhàn nhạt cất lời không rõ đang nghĩ gì: “Mở cửa xe đi.”

Nói xong, anh dường như chẳng cần dùng chút sức lực nào nhẹ nhàng bế Thái Dương lên, đầu cô tựa vào ngực anh, Thái Dương đưa tay vòng qua cổ anh, giấu mặt vào bờ vai vững chãi. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh kề sát bên tai, hơi thở đó thoắt nhanh thoắt chậm không còn phả ra bình thản đều đều như thường ngày nữa, dưới gò má cô là chiếc áo khoác bông mềm mại ủ đầy mùi hương cơ thể anh vô cùng dễ chịu.

Lúc mở cửa xe, Sở Giới đột nhiên bật ra một câu: “Hai người các cậu giống hệt chú rể bế cô dâu lên xe hoa, hạnh phúc hoàn hảo.”

Thái Dương có thể cảm giác được cơ thể Khổng Bồi khựng lại, bản thân cô cũng thấy hoảng loạn muốn đứng xuống nhưng Khổng Bồi đã siết chặt cánh tay không cho phép động đậy. Thái Dương nghe thấy hơi thở anh phả ra nặng nề, biết được hiếm khi anh tức giận: “Cậu, lúc nào cũng đùa giỡn vô bổ.”

“Đã biết là giỡn, còn giận làm gì.” Sở Giới vẫn cười ha hả: “Quen biết hai mươi mấy năm, hiếm khi thấy cậu nổi giận thế này.”

Khổng Bồi đặt Thái Dương ngồi lên ghế phía sau, để chân cô gác ngang trên ghế, cẩn thận tháo giày cô ra, rồi quay đầu nói với Sở Giới: “Có thời gian thì tìm Thẩm Thư tư vấn tâm lý, tôi thấy cậu có khuynh hướng phân liệt.”

Trước khi Sở Giới kịp phản ứng, Khổng Bồi đã khởi động xe rời đi.

***

Bên trong nhà vẫn không khí ồn ào náo nhiệt người ra người vào, Sở Giới loay hoay một hồi mới tìm thấy Thẩm Thư đang nói chuyện với Thẩm Khanh, liền không khép được miệng: “Vừa rồi anh phát hiện Khổng Bồi nói chuyện cũng rất thú vị.”

“Dạ? Em chỉ nhìn thấy cậu ấy đúng một lần, người đâu rồi anh?” Thẩm Thư nói tiếp: “Suốt buổi tối chẳng thấy mặt mũi.”

“Thái Dương bị trật chân trong sân vườn, Khổng Bồi đưa con bé về rồi.”

“Có bị nặng lắm không?” Thẩm Thư ân cần quan tâm.

“Sưng rất to. Khổng Bồi bế Thái Dương, bộ dạng cẩn thận dè dặt, anh nói nhìn bọn họ chẳng khác gì vợ chồng, Khổng Bồi nghe xong bảo anh đi tìm em tư vấn tâm lý, hắn nói anh bị tâm thần phân liệt.” Sở Giới chậc chậc lưỡi lắc đầu: “Phản ứng kịch liệt như vậy, cho thấy tâm lý của hắn cũng không bình thường mà.”

“Khổng Bồi nuôi dưỡng Thái Dương, sao có thể nói là vợ chồng, nói vậy không phải loạn luân sao?” Thẩm Khanh ở bên cạnh kích động lên tiếng.

Lâm Hòa Khiêm ngồi gần đó phản bác lại: “Hai người đó chẳng có chút quan hệ huyết thống, có gì mà loạn luân?”

Thẩm Thư như có điều đắn đo suy nghĩ nhìn em gái mình, Sở Giới cũng cảm thấy có điều kỳ lạ, hai vợ chồng liền nhìn nhau.

Thẩm Khanh bất giác ý thức được phản ứng của mình có phần thái quá: “Em chỉ thấy bọn họ ở chung một chỗ rất khách sáo, không giống vợ chồng, hoàn toàn không có chút thân mật gần gũi nào. Chỉ duy nhất một điểm không bình thường, là tại sao cả hai bọn họ từng người một đều không chịu kết hôn, đúng rồi, đêm nay em thấy có một người đàn ông đi cùng Khổng Thái Dương.”

Thẩm Thư nghĩ ngợi một hồi: “Thật ra không phải họ hờ hững với nhau đâu, chỉ vì cả hai đều là những người nội tâm kín đáo nên không biểu hiện ra mà thôi, sống với nhau nhiều năm như vậy, dường như họ đã có thể thầm hiểu được cả những điều đối phương không nói.”

“Thầm hiểu?” Thẩm Khanh hiếu kỳ: “Rốt cuộc em chỉ thấy Khổng Bồi đối xử với Thái Dương giống cha đối với con gái mà thôi.”

“Cha và con gái mà cũng có vụ thầm hiểu sao?” Sở Giới không từ bỏ cơ hội tranh luận.

“Anh rể, anh quả thật có chút phân liệt rồi đó.” Thẩm Khanh gõ nhẹ vào đầu Sở Giới: “Em đi đây, mai là đến ca trực của em.”

“Cùng ca với Khổng Bồi sao?” Sở Giới đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, sao anh biết?” Thẩm Khanh là y tá.

“Luật sư có thể tính toán từ chuyện lớn như thiên văn vũ trụ đến chuyện nhỏ như lòng người.”

“Nói hươu nói vượn.” Thẩm Khanh cũng rất xinh đẹp nhưng so với người chị trầm tĩnh của mình thì hoạt bát hơn khá nhiều.

***

Lúc xe đến lối rẽ, Khổng Bồi dừng lại: “Chuyển đến chỗ chú ở mấy hôm đi, cháu cần có người chăm sóc.”

“Cháu còn phải đi làm, ngày mai có hẹn với đương sự, buổi chiều phải đi lấy bằng chứng, ngày kia còn lên tòa.” Thái Dương nói vội một hơi dài, ở nhà Khổng Bồi? Không thể được.

Khổng Bồi trầm mặc hồi lâu, sau đó anh dịu dàng hỏi: “Khổng Thái Dương, chú khiến cháu không thoải mái sao?”

Thái Dương thoáng sững người, nghe anh hỏi câu đó cô không biết phải nói gì.

Khổng Bồi xoay lại nhìn Thái Dương, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt anh tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, nụ cười anh hiền lành đến xót xa trái tim cô: “Chú chỉ mong cháu được hạnh phúc.”

“Cháu… rất hạnh phúc.” Thái Dương tìm lại được giọng nói của mình: “Đúng vậy, rất hạnh phúc.”

“Vậy là tốt rồi.” Khổng Bồi không nói gì nữa, anh khởi động lại xe: “Gọi điện cho Hoa Điêu đi, nếu đã không để chú chăm sóc thì phải khiến chú được yên lòng.”

Thái Dương lấy điện thoại ra, chưa kịp nhấn số đã thấy màn hình sáng lên, Thái Dương nghe thấy thanh âm hổn hển ở đầu bên kia: “Cậu đi đâu hả? Tớ tìm cậu khắp ngoài vườn, trời tối thui như vậy, cậu không có chuyện gì chứ? Khúc Hạo Triết sắp phát điên rồi kìa, sao cậu không nghe điện thoại?”

“Điện thoại đặt chế độ im lặng, đừng lo, tớ về nhà trước, cậu về sau nha.” Thái Dương khai báo xong đang tính cúp máy thì nghe thấy Khúc Hạo Triết ở đầu bên kia thở hồng hộc: “Thái Dương, em đang ở đâu, anh đi tìm em.”

“Tôi…” Thái Dương lắp bắp, có chút không muốn bị Khúc Hạo Triết làm phiền, tựa như người thứ ba vô duyên vô cớ len vào, người thứ ba ư? Thái Dương hoảng hốt nghĩ, có lẽ đã đến lúc cô phải nói chuyện rõ ràng với Khúc Hạo Triết. Cô lén đưa mắt nhìn Khổng Bồi, người đó vẫn bình thản lái xe, không có chút biểu cảm gì.

Cô âm thầm thở dài: “Tiệc ồn quá, tôi về trước.” Cứng nhắc từ chối lời đề nghị đến thăm của anh ta.

Đặt điện thoại xuống cô thấy Khổng Bồi đang lái xe vào bệnh viện.

“Chú đi lấy thuốc, một mình cháu ở trong xe được chứ?” Khổng Bồi không yên tâm xoay đầu lại hỏi.

Thái Dương nhoẻn miệng cười gật đầu.

Nhìn ánh đèn sáng ngời trong bệnh viện, nơi đó có những người đau ốm bệnh tật, có những người đang cố níu kéo từng giây phút của cuộc sống và có cả những người đau đớn mất đi người thân, so với bọn họ chúng ta thật hạnh phúc, Thái Dương thầm nghĩ như vậy, ít nhất còn được hít thở, được tự do.

Có thời gian, Thái Dương và người của tòa án được phép đến hiện trường xử bắn phạm nhân, lúc đó Hoa Điêu cự tuyệt không dám đi cùng. Nhìn cảnh tượng nơi đó, Thái Dương càng cảm thụ sâu sắc được sống quý giá ngần nào.

Thái Dương tựa người vào ghế, chăm chú nhìn Khổng Bồi từ xa đi lại gần, bước chân của anh luôn trầm ổn vững vàng như vậy, tựa như trên thế gian này không có đối thủ nào đánh bại được anh. Thái Dương ngồi yên lặng trong xe, nơi cô cảm thấy có thể an toàn giấu mình ngắm nhìn anh, nhìn người đàn ông đã nuôi cô khôn lớn, chỉ nhìn như vậy thôi nhưng cô cảm thấy sự dũng cảm và mạnh mẽ từ người đàn ông đó như lan truyền đến tận trái tim mình.

Lúc Khổng Bồi khởi động lại xe, anh hỏi: “Đau lắm sao.” Thái Dương khẽ ‘dạ’ một tiếng rất nhỏ, cô lúc nào cũng kiên cường như thế, có lẽ đó là kết quả giáo dục con người bằng hành động gương mẫu của Khổng Bồi. Trong tất cả mọi chuyện anh không bao giờ phụ thuộc vào người khác, đến cả tâm trạng cũng chẳng dễ gì để lộ ra ngoài, ngay cả bạn bè thân thiết gần gũi cũng khó biết được niềm vui nỗi buồn của anh.

Lúc xe lăn bánh vào khu chung cư rồi dừng lại dưới nhà, Thái Dương cũng thu lại những suy nghĩ lang thang của mình, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bất quá, chỉ bị trật chân một chút, vậy mà lại sinh ra lắm cảm khái thế này. Sau khi lấy lại tinh thần, cô cúi đầu loay hoay tìm giày. Khổng Bồi đi tới phía sau mở cửa xe ra.

“Cháu, ừm, cháu… có thể tự đi được.” Thái Dương nhìn Khổng Bồi nhặt giày của cô cầm trên tay, đầu óc không khống chế được bắt đầu nói năng hỗn loạn. Khổng Bồi không nói gì, anh đưa tay bế Thái Dương lên, Thái Dương khẽ than thầm một tiếng rồi vòng tay ôm cổ anh. Khổng Bồi không dùng nước hoa, hương dầu gội lẫn với mùi thanh sạch nền nã trên cơ thể anh phảng phất len lỏi vào tim cô.

Quản lý chung cư nhìn thấy liền đi tới mở cửa, nhẹ giọng hỏi: “Khổng tiểu thư?”

Thái Dương có chút lúng túng, không biết nên giới thiệu Khổng Bồi thế nào, hồi đó cô thường gọi anh là chú Khổng Bồi, sau này khi trưởng thành rồi cô không gọi nữa.

“Thái Dương bị thương ở chân, tôi là Khổng Bồi, chú của con bé, tôi đưa con bé về.” Khổng Bồi nói chuyện luôn ôn hòa nhã nhặn. Nhân viên quản lý không ngừng gật đầu tỏ vẻ rất thích dáng vẻ nho nhã của anh, liền đi theo vào giúp hai người bấm thang máy.

Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, bỗng có một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Thang máy, đợi đã!” Một cơn gió màu đỏ xoay tròn cuộn vào, hoàn toàn không nói thêm lên, chính xác là xoay tròn lao vào. Nhìn thấy Khổng Bồi bế Thái Dương, cô ta kinh ngạc chằm chằm đứng nhìn, Thái Dương ngọ nguậy muốn rời khỏi tay anh, Khổng Bồi cúi đầu xuống hơi thở của anh phả sát bên tai cô: “Đừng động đậy.”

Cô gái đó rất nhanh trở lại bình thường: “Tầng mấy?”

“Mười ba.” Thái Dương đáp.

“Chúng ta là hàng xóm rồi, tôi dọn đến đây cũng hơn một tháng mà chưa từng gặp qua hai người.” Đôi mắt của cô gái đó đen láy, rất to: “Hai người kết hôn bao lâu rồi?”

Thái Dương đỏ mặt ngây ngốc, im lặng không nói gì, chỉ biết tiếp tục giấu mặt vào vai anh. Khổng Bồi khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi đáp lại: “Tôi là… chú cô ấy.”

“Chú sao? Trẻ như vậy!” Cô gái đó vô tư khen ngợi chẳng chút che giấu, cũng không làm ra vẻ giả tạo, tác phong vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Tôi tên Lục Viêm Viêm, chính là nắng hè chói chang đó, phóng viên của tạp chí Đời Sống.”

“Khổng Bồi.” Đêm nay, Khổng Bồi hai lần tự giới thiệu danh tính, tên họ, thân phận của anh.

Lúc thang máy lên đến nơi, Thái Dương đang thở phào vì tránh được chuyện giới thiệu phiền toái, cô vốn là người sống khuôn khổ ít gần gũi với người khác. Nhưng Lục Viêm Viêm ở bên cạnh vẫn vô cùng sốt sắng: “Chìa khóa đâu, tôi mở cửa cho.”

Vào nhà, Khổng Bồi đặt Thái Dương ngồi xuống sofa, gác chân cô lên ghế rồi nhẹ nhàng cởi tất ra cho cô, Thái Dương có chút xấu hổ.

“Haizz, chưa thấy qua người nào thích đỏ mặt như cô, chú của mình, xấu hổ gì chứ.” Lục Viêm Viêm hết sức tự nhiên đi theo vào rồi đứng ở một bên quan sát. Thái Dương càng quẫn bách không còn mặt mũi nào, Khổng Bồi cười cười im lặng chẳng nói gì, bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng cầm lấy gót chân trắng ngần của Thái Dương. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc đang thoa từng chút Qili San* lên mắt cá chân cô, động tác đầy cẩn thận dịu dàng nhưng Thái Dương vẫn không nén được cơn đau khẽ xuýt nhẹ một tiếng. Khổng Bồi liền ngước nhìn, nhưng tay anh vẫn nắm lấy chân cô: “Đau lắm sao.”

(*Qili San là tên một loại thuốc bôi có tác dụng trị sưng tấy, đau do chấn thương, gãy xương…)

Thái Dương lắc lắc đầu, Khổng Bồi tìm một cái gối kê dưới chân cô, sau đó đi tới tủ lạnh lấy mấy viên đá cho vào khăn quấn lại, rồi đi tới sofa cởi áo khoác ngoài ra ngồi xuống ghế chườm đá lên nơi vết thương đang sưng tấy.

Lục Viêm Viêm vẫn đứng đó, hoàn toàn không che giấu vẻ say mê dành cho Khổng Bồi: “Khổng Bồi, anh làm công việc gì vậy?”

“Bác sĩ.”

“Em nói, hèn chi tay nghề lại điêu luyện như vậy.” Ánh mắt của cô ấy trừng to nhìn anh chằm chằm: “Anh kết hôn chưa?”

“Chưa.” Khổng Bồi không quen với cách nói chuyện thẳng thắn đề cập đến vấn đề cá nhân của người khác, bình thường anh vốn là người ít nói, gặp phải một cô gái có cách nói chuyện mạnh bạo thế này, anh cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Ừ, mọi người bận rộn, tôi về trước nha.” Lục Viêm Viêm cực kì thông minh, biết rõ khi nào nên tấn công, khi nào nên lui binh.

Cả Thái Dương và Khổng Bồi đều thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bầu không khí vì vậy cũng trở nên hòa hợp hơn, Thái Dương nhẹ nhàng tựa người vào gối: “Có trà Phổ Nhĩ.”

“Không khát, lúc nãy ở tiệc đã uống rất nhiều.” Khổng Bồi lắc đầu, ánh sáng trong phòng nhu hòa hư ảo, xuyên qua cửa kính sát đất có thể thấy xa xa dưới kia lấp lánh những ánh đèn neon đầy màu sắc như những ráng chiều rực rỡ hòa vào ánh đèn đường, thứ ánh sáng lộng lẫy hoa lệ và náo nhiệt đến vậy nhưng lại không khiến người ta cảm thấy những phiền nhiễu nơi thế tục, chỉ thấy sự yên ả nhẹ nhàng lan tỏa.

Thái Dương ngồi đó chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất, như mơ hồ chìm vào chốn xa xăm. Ánh mắt Khổng Bồi đọng lại trên gương mặt cô, đây là người con gái như thế nào? Cô bé con một tay anh bồi dưỡng hay người bạn đối tác cùng anh trưởng thành? Khắc chế, ẩn nhẫn, kiên cường, chăm chỉ và đẹp rạng ngời đến vậy; anh cảm nhận được cô ở trước mặt anh luôn cẩn trọng dè dặt đầy áp lực, là chính anh đã khiến cô cảm thấy bị sức ép đè nặng sao? Cô hạnh phúc sao? Cánh cửa hồn nhiên đã đóng chặt năm cô mười sáu mười bảy tuổi, rồi tự mình gánh lấy tất cả những niềm vui, muộn phiền, chưa một lần thổ lộ cùng anh. Cầm bàn chân nhỏ bé của cô, chạm vào nơi mắt cá sưng tấy đau đớn đó, nỗi xót xa ngập trái tim anh như cỏ dại lan tràn.

Khoảnh khắc Thái Dương quay đầu lại, cô thấy Khổng Bồi đang nhìn mình, ánh mắt anh trĩu nặng sâu lắng phảng phất sự hoảng loạn khi không kịp né tránh ánh nhìn của cô. Hoảng loạn ư? Khổng Bồi trước giờ luôn điềm tĩnh vững vàng. Thái Dương định đứng dậy, Khổng Bồi liền giữ lấy bàn chân cô: “Đừng cử động.”

“Cháu, ừm,… đi vệ sinh.” Thái Dương quẫn bách tay chân luống cuống cả lên.

Khổng Bồi khẽ mỉm cười, khom người bế Thái Dương lên, không có chiếc áo khoác bên ngoài, Thái Dương cảm giác được anh khá gầy, gầy hơn ngày xưa rất nhiều tuy vậy sức lực vẫn tràn đầy mạnh mẽ vẫn có thể bế cô một cách dễ dàng.

Khổng Bồi đi vào nhà vệ sinh đặt cô xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng dùng sức bên chân bị thương.”

Dặn dò xong anh lui ra ngoài đóng cửa lại, đứng đợi đó.

Thái Dương cong môi mỉm cười, thanh thản đến lạ.

Lúc Thái Dương ra khỏi nhà vệ sinh, Khổng Bồi cũng đang mở cửa chính bên ngoài, Khúc Hạo Triết và Hoa Điêu cùng tiến vào. Thấy Thái Dương nhảy lò cò về hướng phòng ngủ, Khúc Hạo Triết vội bước tới giơ tay muốn bế cô, cánh tay đó vừa chạm vào người, Thái Dương giật mình ra sức tránh né, nhưng vì chỉ đứng một chân không giữ được thăng bằng, cả người liền ngã nhào xuống phía đối diện. Khổng Bồi theo bản năng lập tức ôm Thái Dương vào lòng rồi bế cô đặt lên giường. Cả bốn người nhất thời không nói nên lời.

Khổng Bồi mỉm cười: “Từ nhỏ, Thái Dương đã không thích gần gũi với người lạ, cậu đừng để ý. Có phải Khúc Hạo Triết không? Tôi là Khổng Bồi, chú của Thái Dương.”

Đã là lần thứ ba anh cố ý giới thiệu thân phận của mình, ‘chú của Thái Dương’, Thái Dương khẽ nhắm hai mắt lại.

“Xin chào, chú.” Khúc Hạo Triết vô cùng lễ phép chào hỏi.

Hoa Điêu hứng thú đứng một bên xem náo nhiệt. Khúc Hạo Triết không giấu được vẻ ủ rũ, năn nỉ Hoa Điêu cả buổi mới có thể gặp được Thái Dương vậy mà lại bị người ta từ chối thẳng thừng thế này.

“Hoa Điêu, chân của Thái Dương cần phải chườm đá hoặc khăn lạnh, cháu nhớ đừng để con bé đi lại nhiều.” Khổng Bồi dặn xong liền cầm áo khoác rời đi, chân vừa sải bước bỗng anh khựng lại, cúi người xuống đặt tay lên vai cô, đôi mắt sâu đen kiên định đong đầy những dịu dàng ấm áp nhìn vào mắt cô: “Khổng Thái Dương, chăm sóc cho chân khỏi hẳn rồi hãy đi làm.”

Thái Dương khẽ gật đầu, ánh mắt trôi đi nơi khác, không muốn nhìn vào mắt anh.

Khúc Hạo Triết chỉ vừa gặp Thái Dương một lúc nên không muốn cứ như vậy rời đi, đứng yên bên cạnh không nhúc nhích.

“Khúc Hạo Triết anh cũng về đi, mai lại tới thăm Thái Dương. Cô ấy ở đây đến hẹn lại lên, anh lo gì chứ?” Hoa Điêu bật cười trêu chọc.

Nghe vậy Khúc Hạo Triết mới chịu ra về.

Hai người kia đi rồi, Hoa Điêu cong môi cười đến xấu xa nham hiểm: “Nào nào, tớ giúp cậu thay áo ngủ. Lúc tớ không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì? Một người ngập lối dịu dàng, một người đỏ bừng đôi má.”

Thái Dương hung dữ: “Hoa Điêu, sao mấy người mua rượu không có ai mua luôn cậu về cất giấu trong hầm đi, để cậu ở đây nói hươu nói vượn.”

***

Trong bữa tiệc, Nghê Cẩm Tường và Hàn Thu nhìn thấy Hoa Diêu ở phía đằng xa, cũng hiểu được nhã ý của Thẩm Thư, nhưng không cách nào vờ như không thấy thái độ thù địch luôn tỏa ra khắp người Hoa Điêu. Trên đường về, Hàn Thu nghĩ, có lẽ hai người bọn họ không phải là một đôi vợ chồng hạnh phúc, tính cách quá khác xa nhau, mỗi người chìm đắm vào công việc của riêng mình, đến khi xảy ra chuyện gì thì truy cứu trách nhiệm đổ lỗi cho nhau. Hoa Điêu rơi vào tình cảnh này, bọn họ không bao giờ có thể trốn tránh được trách nhiệm của mình.

Trước khi ngủ, Hàn Thu bỗng quay lại nhìn ông xã đang nằm bên cạnh, cảm thán: “Có một nhà văn đã nói, người phương Tây và người phương Đông rất khác nhau, khi tình yêu đi đến điểm cuối, người phương Tây sẽ lựa chọn ly hôn buông tha cho đối phương cho bản thân mình, bảo rằng như vậy mới có thể mang lại cho con cái những điều tốt đẹp nhất, cái này gọi là ngọc nát. Nhưng người phương Đông nhất định không ly hôn, nói rằng giữ cho con trẻ một gia đình nguyên vẹn, cái này gọi là ngói lành.”

Nghê Cẩm Tường giật mình hoảng hốt, có chút muộn phiền: “Em… muốn ly hôn sao? Chúng ta đã một thời yêu nhau chân thành như vậy.”

Hàn Thu cười cười: “Lúc kể cho trẻ con nghe chuyện cổ tích, kết thúc bao giờ cũng là, từ đó về sau hoàng tử và công chúa sống vui vẻ bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Thế nhưng trước giờ có ai chỉ ra người nào có trách nhiệm dạy dỗ con cái, hoàng tử và công chúa sẽ vì ai mà rửa chén bát, ai lau sàn nhà ai tranh cãi. Mấu chốt của cuộc sống không phải là tình yêu mà là chung đụng.”

“Khổng Bồi và Thái Dương, một người dần về già một người đã trưởng thành, từng người một lần lữa không chịu kết hôn, không biết phải thế nào.” Nghê Cẩm Tường nghĩ tới chuyện năm đó liền thở dài: “Còn cả Hoa Điêu, chuyện công ty thà bảo người ngoài ra mặt, chứ nhất định không chịu đến gặp anh, thế gian này đâu đâu cũng muộn phiền, chúng ta hãy sống thật hạnh phúc, đừng tự đi tìm phiền não nữa.”

Hàn Thu với tay tắt ngọn đèn bên giường: “Ngủ đi, đều mệt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.