Nếu Như Em Yêu Anh

Chương 3: Chương 3




Sau khi vết thương nơi mắt cá chân khỏi hẳn, Thái Dương tự thề với lòng sẽ không đi giày cao gót nữa. Thời gian cứ thế trôi qua trong những tất bật bộn bề của công việc, giữa những ngày tháng đó, có đôi lần Khổng Bồi đến thăm cô, nhìn thấy Khúc Hạo Triết, anh chỉ ngồi một lát rồi đi.

Việc đầu tiên Thái Dương làm là nói chuyện với Khúc Hạo Triết thật rõ ràng, trải qua việc lần này, thêm lần nữa cô hiểu tình cảm là thứ không bao giờ có thể miễn cưỡng. Khúc Hạo Triết cũng không nôn nóng, chỉ nhẹ nhàng chiều theo ý cô: “Anh không đòi hỏi gì, chỉ mong làm bạn bè, chỉ cần để anh nhìn thấy em, chỉ cần cho anh có cơ hội chăm sóc em là được.”

Thái Dương ủ ê, dường như từ khi có mặt trên đời này cô luôn loay hoay giữa những món nợ tình cảm, cho dù ai nợ ai, xoay trả rồi cũng không còn đường sống. May mắn là, mọi người đều phải trôi theo guồng quay của công việc, của cuộc sống, có đôi chút thời gian rỗi rảnh thì ngồi ăn bữa cơm, trò chuyện dăm ba câu đơn giản vậy thôi.

Giữa đêm Thái Dương bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, tiếng đập cửa rất kỳ lạ. Thái Dương không phải là cô gái rụt rè nhút nhát nên vội ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài một người mặc đồ ngủ màu đỏ, toàn thân cuộn tròn như quả bóng liên tục hét ‘đau đau’. Thái Dương ngồi xuống đỡ người đó lên, nhìn rõ mặt thì ra là cô hàng xóm tên Lục Viêm Viêm.

“Đau, đau bụng.” Sắc mặt Lục Viêm Viêm tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi.

Thái Dương không dám chậm trễ, vội khoác thêm chiếc áo bên ngoài rồi cõng Lục Viêm Viêm xuống thang máy. Thái Dương không có xe riêng, lúc ngồi trên taxi cô gọi điện cho Khổng Bồi, thật may là giọng nói ở đầu bên kia vô cùng tỉnh táo: “Chú đang trực ở bệnh viện, sẽ ra cửa đón cháu.”

Vừa tới nơi đã thấy các y tá bác sĩ đợi sẵn, mọi người vội đặt cô gái đó lên xe đẩy vào phòng cấp cứu, lúc này Thái Dương mới phát hiện toàn thân mình ướt đầm mồ hôi. Gió đêm xào xạc thổi qua khiến cô bỗng thấy lạnh. Thái Dương nhìn Khổng Bồi đang đứng bên cạnh: “Chú không đi cấp cứu sao?”

Khổng Bồi mỉm cười: “Cô gái Lục Viêm Viêm này có khả năng bị viêm ruột thừa thuộc về phẫu thuật ngoại khoa, chú là khoa ngoại tim mạch. Đến phòng làm việc của chú uống nước đi, khi nào có kết quả kiểm tra sẽ có người báo cho chúng ta biết.”

Tâm trạng Thái Dương vốn đang khẩn trương, nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh liền buông thõng mọi lo lắng, biết rằng cô gái thích mặc y phục đỏ kia sẽ được an toàn. Khổng Bồi khoác lên người chiếc áo blouse trắng nhìn anh rất đỗi hiền từ, tựa một người ở nơi xa thẳm được đưa xuống nơi này để cứu rỗi chúng sinh. Nghĩ vậy Thái Dương bất giác bật cười, nếu dựa theo nghề nghiệp mà nói, há chẳng phải bản thân cô giống con nhím cả người dựng đầy gai sao?

Phòng làm việc của Khổng Bồi rất tinh tươm sạch sẽ, ở buồng trong có đặt một chiếc giường đơn, trên giường không có vết nếp nhăn, dường như tối nay anh chưa nghỉ lưng chút nào. Khổng Bồi dùng ly thủy tinh của mình rót cho Thái Dương chút trà nóng, anh không dùng ly giấy, chỉ chi tiết nhỏ nhặt vậy thôi không hiểu sao khiến Thái Dương muốn rơi nước mắt.

“Chú không cần đi kiểm tra phòng sao ạ?” Thái Dương hỏi, cô sợ mình gây thêm phiền toái cho anh.

“Không cần, chú trực ban là để xử lý những sự cố cấp bách phát sinh ngoài ý muốn.” Khổng Bồi ngồi xuống ghế, vô cùng điềm tĩnh.

“Trưởng khoa cũng phải trực đêm ạ?” Thái Dương cẩn thận cài nút áo khoác bên ngoài vào.

“Không. Là tự mình muốn.” Khoảng khắc đó Khổng Bồi như mơ hồ rơi vào hư ảo: “Đêm, đôi khi quá dài.”

Thái Dương sững người, cô thấy anh đượm vẻ cô độc, Khổng Bồi cô độc? Không hiểu sao trái tim nơi lồng ngực bỗng thấy âm ỷ, rát buốt, đầy đau đớn.

Hai người im lặng chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên Thẩm Khanh chạy vào, trên tay là một bát mì thịt bò đang bốc khói nghi ngút, dáng vẻ đầy cao hứng: “Lúc nãy ở nhà ăn thấy anh chỉ ăn có một ít, khao anh nè.” Nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thái Dương, vẻ mặt cô ta đầy kinh ngạc. Thái Dương im lặng không nói gì, mặc dù quen biết đã lâu, nhưng dựa vào cảm giác nhạy bén của phụ nữ, cô biết cô ấy luôn có thái độ bài xích chán ghét mình, hoàn toàn khác với chị gái Thẩm Thư, Thẩm Khanh là một người mạnh mẽ nóng vội và sắc bén.

Thẩm Khanh đặt bát mì lên bàn rồi hỏi: “Sao cô lại ở đây? Ngày mai không cần đi làm sao?” Vừa nói vừa lặng lẽ đi tới đứng sát phía sau Khổng Bồi, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.

Thái Dương cảm thấy có chút mệt mỏi, tình cảm Thẩm Khanh dành cho Khổng Bồi không kìm nén và cũng không cố che giấu. Nhìn Khổng Bồi luôn biểu hiện đầy khách sáo lịch sự nhưng vẻ mặt anh vô cùng lãnh đạm, cô nhẹ nhàng cất lời: “Cháu xuống dưới xem có giúp được gì không, chú ăn đi.” Nhưng Khổng Bồi đã ngăn cô lại: “Chú đã dặn có chuyện gì thì tới phòng làm việc báo cho chú, cháu không giúp được gì đâu. Lúc này có lẽ người bệnh sắp được đưa vào phòng phẫu thuật rồi, hơn nữa nhất định người nhà cô ấy cũng đã có mặt.”

Bên ngoài có tiếng gọi ‘y tá’ vang lên, Thẩm Khanh xoay người đi ra, vừa sải chân đột nhiên khựng lại: “Thái Dương, bác sĩ Khổng đang trực, cô không về sao?” Tâm ý rất rõ ràng, chẳng chút che giấu, Thái Dương mỉm cười nhẹ nhàng cất lời: “Tôi là hàng xóm của người ở trong phòng cấp cứu, đợi lát nữa có kết quả xong tôi sẽ về.” Thẩm Khanh giậm mạnh chân rời đi, chỉ để lại bóng lưng đầy hậm hực.

Thái Dương đưa tay vỗ vỗ mặt thả lỏng tinh thần, lúc cô chuẩn bị đứng dậy chợt nhìn thấy Khổng Bồi đặt hai cái hộp đựng cơm lên bàn, anh mỉm cười đưa qua cho cô: “Cùng ăn.”

Thái Dương cũng nhoẻn miệng cười, từ khi bị thương ở chân đến giờ, cô được nhìn thấy anh cười nhiều hơn.

“Chân còn đau lắm không?” Xuyên qua làn hơi nóng phảng phất bốc lên từ bát mì thịt bò, Khổng Bồi ân cần hỏi.

Thái Dương lắc lắc đầu, không biết do đói bụng hay do mì thịt bò nơi này thật sự ngon, cô ăn sạch không còn thừa chút nước nào. Khổng Bồi ở một bên khẽ mỉm cười: “Thích thì ăn thêm ít nữa đi.”

Lục Viêm Viêm quả thật bị viêm ruột thừa, lúc đi tới phòng phẫu thuật Thái Dương nhìn thấy một người đàn ông điển trai cao lớn đang đứng đợi bên ngoài, vẻ mặt đầy bồn chồn lo lắng. Thấy Thái Dương đi tới, vô cùng lịch thiệp bước lại gần: “Cô là Khổng tiểu thư?”

“Vâng.”

“Cảm ơn cô, rất cảm ơn.” Bàn tay to rộng đó cầm lấy tay Thái Dương, ấm áp mạnh mẽ, thái độ hết sức chân thành: “Tôi là Lục Chính, anh trai của Lục Viêm Viêm.”

“Không có gì ạ, chỉ là tiện tay thôi, anh đã đến rồi, tôi về trước.” Thái Dương muốn đi về nhà ngủ.

Lục Chính vội vàng: “Hơn nửa đêm rồi, không an toàn. Chi bằng đợi lát nữa Viêm Viêm ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi đưa cô về.”

Bỗng phía sau vang lên một giọng nói: “Tôi đưa cô ấy về.”

Thái Dương bỗng thấy tim mình ấm lên, thật ấm, hiếm khi Khổng Bồi gác công việc sang một bên. Cô quay đầu khẽ từ chối: “Thật sự không cần đâu ạ, cháu luôn một mình đối mặt với đêm tối, đừng chiều hư cháu.”

Người phụ nữ thông minh phải biết khi nào nên dừng lại, đêm nay Khổng Bồi đã lộ ra quá nhiều tâm tư nơi đáy lòng anh rồi, đời người dài như vậy, Thái Dương không dám tham lam. Thế nên sau đó cô nhanh nhẹn rời đi.

Ra tới cổng bệnh viện, cô nhìn thấy một người đàn ông hối hả chạy vào, vừa chạy vừa nói trong điện thoại: “Dạ, bác sĩ Khổng, không cần trực thay ngài sao? Không việc gì đâu ạ, tôi về đây.” Nói xong người đàn ông thả lỏng cơ thể, lau mồ hôi trên trán rồi xoay người đi ra. Thái Dương không nghe thấy bất cứ lời bực bội oán trách nào, có thể thấy bình thường Khổng Bồi rất được lòng mọi người, có lẽ anh luôn sống chân thành, hết lòng giúp đỡ người khác mới có thể tạo ra mối giao hảo tốt như vậy.

***

Thái Dương tiếp nhận một vụ án gian lận thương mại, đang phân tích cấu thành tội phạm với Sở Giới, phân tích xem có mục đích chiếm giữ phi pháp không, làm cách nào để đưa người ra khỏi nhà giam. Thái Dương trầm ngâm cân nhắc hồi lâu: “Dường như chúng ra đang xử lý mọi việc theo kỹ năng chứ không phải theo sự thật khách quan.”

“Nhiệm vụ của luật sư là tìm ra những lỗ hỏng trong hệ thống pháp luật, dùng tất cả công cụ và kỹ xảo dẫn dắt đương sự tới những điểm trống này, để được hưởng sự tự do.” Vẻ mặt của Sở Giới đầy khoa trương nhưng lời nói vô cùng chính xác.

Thẩm Thư đi vào, ánh mặt trời vung rắc những tia vàng lên vầng trán mịn màng của cô ấy, cả người toát ra vẻ thư thái nhẹ nhàng đầy tự tại thong dong khiến người ta cảm thấy những phân tranh chốn nhân gian này thật vô bổ. Thái Dương gật đầu mỉm cười rồi bước ra ngoài, không nói lời nào, trong mắt chỉ ngập tràn sự thưởng thức.

“Có phải bác sĩ tâm lý nào bước đi cũng im lìm không một tiếng động?” Sở Giới mỉm cười: “Em không gõ cửa.”

Thẩm Thư không vội biện bạch, chỉ nhoẻn miệng cười.

Sở Giới nghĩ nghĩ một hồi, liền tự mình nhận lỗi: “Phu nhân Thẩm trước giờ luôn không gõ cửa, đương nhiên, trừ cửa chùa.”

“Thái Dương gặp phải phiền phức gì sao anh?”

“Không có, Thái Dương tuy còn trẻ nhưng suy nghĩ rất chính chắn cẩn trọng, lúc nào cũng bình tĩnh khách quan, là một luật sư không thể tốt hơn, sao có gì làm khó được con bé?”

“Mỗi người đều có huyết mạch trong sinh mệnh mình. Thái Dương cũng không ngoại lệ, đâu có ai mà toàn thân đều là pháo đài bất khả xâm phạm chứ.”

“Hở? Chuyện này đúng là mới lạ. Quen biết nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghe thấy con bé than trách oán hận lời nào, cũng không bị bất kỳ thứ gì cám dỗ, nội tâm phong phú, sinh hoạt điều độ có quy luật, hoàn toàn không nhìn ra nhược điểm nào.” Sở Giới gọi Tiểu Mỹ mang vào hai tách cà phê: “Khi còn bé luôn cư xử đúng mực, trưởng thành rồi đầy chuẩn mực, mạnh mẽ, vững vàng.”

“Anh lầm rồi, Thái Dương là phụ nữ, một phụ nữ đầy nữ tính.”

“Ý em nói huyết mạch của Thái Dương là đàn ông sao?” Sở Giới không cho là đúng: “Trong tất cả những đối tác mà anh từng làm việc, con bé là người có tài năng rực rỡ nhất, một Thái Dương dù có sóng dậy ba đào cũng không hề sợ hãi chùn bước. Em tưởng là Hoa Điêu chắc?”

Như có tia chớp chợt lóe lên đánh tan tảng đá, Sở Giới bất giác hiểu ra nhìn về phía Thẩm Thư: “A, là Khổng Bồi, huyết mạch của Thái Dương chính là Khổng Bồi.”

“Vẫn chưa hoàn chỉnh.” Thẩm Thư khẽ than nhẹ: “Huyết mạch của Khổng Bồi cũng chính là Thái Dương.”

“Sao có thể?” Sở Giới bất giác giật mình: “Lần trước lúc uống rượu với Khổng Bồi, hắn còn dặn anh tìm trong văn phòng một người phù hợp xứng đôi với Thái Dương mà.”

“Là Khổng Bồi không chịu đối mặt với phần tình cảm này.” Thẩm Thư thở dài: “Thời còn trẻ lúc đọc tiểu thuyết, em luôn lật đến những trang cuối cùng xem hai nhân vật chính có kết hôn với nhau, có sống bên nhau trọn đời không để kết luận là hài kịch hay bi kịch, mới có thể an tâm mà đọc. Giờ nghĩ lại mới thấy Thái Dương là một cô gái thông minh sáng suốt nhường nào, con bé không tham lam nơi điểm đến cuối cùng, mà chậm rãi hưởng thụ từng giọt dịu dàng trong quá trình đó.”

“Khổng Bồi sợ cái gì mà không chịu đối mặt?” Sở Giới giật mình kinh ngạc không thôi: “Vai vế? Tuổi tác?”

“Sợ là cả hai.” Thẩm Thư gật đầu.

“Người trong cuộc chưa hẳn đã biết, sao em lại rõ ràng như vậy?”

“Nhiều năm trước, ở nhà của Khổng Bồi em nhìn thấy trong quyển sổ ghi chép của cậu ấy bài thơ,

‘Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Hóa bướm đi tìm hoa, đêm về đậu trên cỏ.’

Giọng nói của Thẩm Thư bùi ngùi réo rắt da diết bên tai, vẻ mặt đầy cảm khái: “Bình thường chỉ cần anh để ý một chút, sẽ thấy ngay họ tâm tinh tương thông hiểu nhau đến lạ kỳ.”

“Anh vẫn luôn cho rằng Khổng Bồi xem Thái Dương như con gái.” Sở Giới chợt sáng tỏ: “Chẳng trách Lâm Hòa Khiêm nói Khổng Bồi sống không dễ dàng, lúc đó anh còn bảo, một người đàn ông độc thân thành đạt điển trai như vậy, giá thị trường chót vót, có gì mà không dễ dàng.”

Thẩm Thư khẽ thở dài, chuyện này chỉ sợ cho dù cố hết sức cũng khó mà tháo gỡ được khúc mắc.

“Sao hôm nay em lại cảm khái thế này?” Sở Giới đột nhiên hỏi: “Khổng Bồi xảy ra chuyện gì sao?”

“Thẩm Khanh nói cậu ấy bị sốc choáng trong bệnh viện, do mất ngủ gây nên.” Thẩm Thư nói tiếp: “Khổng Bồi còn đặc biệt căn dặn không được nói với Thái Dương, tránh cho con bé lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.