Thái Dương thường ăn trưa ngay trong văn phòng công ty. Sở Giới nhìn Thái Dương đang loay hoay với xấp tài liệu trên tay: “Ăn trước rồi làm sau, cho dù có là địa chủ thì cũng phải để đầy tớ ăn no bụng mới có sức mà làm, ít nhất cũng phải lửng dạ.”
Thái Dương bật cười không thôi, thả tập tài liệu xuống.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài, Sở Giới chăm chú nhìn Thái Dương, nói những lời từ tận đáy lòng: “Hy vọng vụ án trong tay cháu sẽ trả về điều tra bổ sung, hoặc có sự cố gì đó có thể hoãn lại, kéo dài thời hạn thẩm tra xử lý, càng lâu càng tốt.”
Thái Dương mở to mắt không hiểu nhìn hắn.
“Như vậy thì cháu và Khổng Bồi có thể ở với nhau lâu thêm chút nữa.” Sở Giới nói chuyện rất nghiêm túc hoàn toàn không có vẻ đùa cợt thường ngày: “Gần đây, chú cảm thấy cả cháu và Khổng Bồi đều khỏe mạnh rạng rỡ ra.”
Thái Dương có chút bối tối, có chút ngượng ngùng, có chút thống khổ, cũng có chút không biết phải nói gì liền đứng dậy định rời đi.
“Hôm qua đi ăn món Pháp sao? Thế nên khẩu vị trở nên tao nhã ăn không vô mấy thứ này nữa hả?” Sở Giới khôi phục bản tính thường ngày: “Đụng phải hành động khiêu khích là im lặng không nói gì, thật không biết làm thế nào mà cháu lại trở thành luật sư, còn làm tốt đến như vậy.”
Thái Dương dừng chân, xoay người lại, bê khay thức ăn định mang vào phòng làm việc của mình.
Vừa đi vừa nghe thấy Sở Giới nói với theo: “Quay lại đây, kể cho cháu nghe chuyện này.”
Đúng lúc đó Hứa Vi Vi và Phương Phương đi vào: “Lão nhân gia người thì có thể có chuyện gì tốt chứ?” Rồi quay sang nhìn Thái Dương: “Thái Dương, vừa rồi tòa án gọi điện thoại đến, nói ba ngày sau công khai thẩm tra xử lý.”
Trước mặt mọi người không thể bỏ đi được, Thái Dương lại ngồi xuống, nét mặt không biểu hiện chút cảm xúc gì, chậm rãi ăn cơm.
Hứa Vi Vi nhận được điện thoại, thả lại một câu có người hẹn rồi chuồn mất. Phương Phương đi mở VCD, Sở Giới thần bí thấp giọng nói: “Hôm qua Khổng Bồi và Lâm Hòa Khiêm mổ chung trong ca phẫu thuật, vừa làm xong liền dặn dò giao hết mọi thứ cho Lâm Hòa Khiêm, vội vàng rời đi. Khổng Bồi trước giờ luôn là người gặp biến không kinh, có chuyện gì khiến cậu ấy mất bình tĩnh được chứ, chú và Lâm Hòa Khiêm cho rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi, cuối cùng sau một loạt điện thoại, thì ra đi ăn cơm Tây với cháu.”
Sở Giới ‘chậc chậc’ chắt lưỡi hít hà: “Dạo này, bọn chú tìm hắn uống rượu hắn cũng không đi, trước đây cố định mỗi cuối tuần một lần, chưa bỏ sót buổi nào.”
Mặt Thái Dương đỏ bừng lên sắp lan xuống tận cổ, chiếc đĩa hát phát ra giai điệu nhẹ nhàng nhưng ca từ mang nét buồn bã thê lương, chăm chú lắng nghe, là ‘Cô đơn trọn một đời’ của Lưu Nhược Anh, từng câu từng chữ đong đầy sự bất lực và tan nát cõi lòng.
http://m.mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Don-Mot-Doi-Nguoi-Luu-Nhuoc-Anh/ZWZAFUIZ.html
Sở Giới im lặng hồi lâu không nói gì, Thái Dương đứng dậy muốn rời đi, Phương Phương nhún nhảy phóng tới mỉm cười: “Có hay không?”
Thái Dương thầm nghĩ, có lẽ chỉ những cô gái trẻ đầy hạnh phúc mới có thể nghe bản nhạc buồn thế này với niềm vui nụ cười tươi rói.
Thái Dương một mình trở lại phòng làm việc, cầm tập hồ sơ chứng cứ trên tay ngây người ngồi đó, Sở Giới tiến vào ngồi đối diện cô thật lâu, rốt cuộc chỉ thở dài nói: “Đời người ngắn ngủi như vậy, hai người hãy hiểu cho nhau.” Nói xong lập tức rời đi.
Bài hát đó cứ rỉ rả quẩn quanh nơi đáy lòng Thái Dương:
“Em nghĩ em sẽ mãi cô đơn
Cả cuộc đời cô đơn như thế
Em nghĩ em sẽ mãi cô đơn
Rồi như thế cô đơn một đời
Bầu trời càng xanh trong
Càng sợ ngẩng đầu nhìn
Kết phim càng hạnh phúc
Càng đượm nỗi bi thương
Thời gian càng đong đầy
Càng bất an lo lắng
Vì em luôn một mình
Bước theo đời cô độc…”
Thái Dương nhận được điện thoại, vẫn là âm thanh lờ đờ uể oải như trước, nói muốn gặp mặt, hẹn ở một quán bar.
Tính cách của Thái Dương khá gan dạ bướng bỉnh, liền thẳng thắn đồng ý. Trước giờ tan làm, không khóa cửa phòng làm việc, cũng không nói với Sở Giới, lập tức rời đi.
Quán bar có cái tên rất kỳ lạ, ‘Chính là bạn’. Cảm giác đầu tiên của Thái Dương chính là choáng váng, cửa đại sảnh rất lớn, trang hoàng xinh đẹp lộng lẫy, đẩy cửa ra bước vào, tuy đang là ban ngày, nhưng bên trong mang đến cho người ta cảm giác lạc vào một không gian khác. Những ánh đèn lấp lánh như những ánh mắt của trời đêm bố trí rải rác như quân cờ, phảng phất trong không khí là mùi hương dạ lý, có một bức tường phủ đầy thảm xanh với những bông hoa ẩn mình khoe sắc bên khe nước lững lờ tuôn xuống mang lại cảm giác trong lành và một chiếc bàn tròn ghế đá. Từng món đồ trang trí, từng chi tiết đều được chăm chút rất cẩn thận tỉ mỉ, cả những người khó tính nhìn vào cũng khó bắt bẻ được, nó toát lên sự xa hoa sang trọng, sành điệu và đầy gu thẩm mỹ. Từ trần nhà đến vách tường, từ quầy bar đến sân khấu biểu diễn, dưới hệ thống ánh sáng được điều khiển bằng kỹ thuật vi tính, màu sắc và hoa văn của những ngọn đèn led liên tục biến đổi hóa thân theo những nhịp điệu của âm nhạc tạo thành một giai điệu ánh sáng huyền bí khiến người ta trầm luân. Nơi chiếc bàn đá, có một người đàn ông mặc áo thun đen ngồi im lặng, nếu không chú ý sẽ rất khó nhìn thấy.
Thái Dương đã từng thấy qua ảnh chụp của anh ta trong hồ sơ tài liệu, thế nên cô bước tới trực tiếp ngồi xuống đối diện với hắn. Không ngờ người đàn ông này còn rất trẻ, nơi khóe miệng cong lên thành cánh cung, như đang khinh khỉnh mỉm cười. Dáng vẻ cũng chẳng khác gì giọng nói trong điện thoại, cả người lờ đờ uể oải ngồi đó, nhìn thấy Thái Dương cũng không đứng dậy, chỉ thoáng đảo mắt nhìn qua.
Thái Dương cũng không nói gì, kiên định nhìn lại hắn, ánh mắt điềm nhiên phẳng phặng như mặt hồ, không sợ hãi cũng không kiêu ngạo.
Rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng nói chuyện: “Xin chào, luật sư Khổng.”
Thái Dương khẽ gật đầu: “Xin chào, Bàng Đức.”
“Cái tên này thật hay? James Bond 007, vừa lịch sự tao nhã vừa dũng mãnh khí khái.” Thấy vẻ mặt Bàng Đức khá tự đắc, Thái Dương nói tiếp: “Trong Tam quốc, là Bàng Đức chém chết chủ tướng quân phản loạn lên Trung Lang tướng, nhận tước Đô Đình hầu, một đời uy phong lẫm liệt. Trong “Lưỡi đao – 1937” là Bàng Đức giết người không chớp mắt, sự gan góc khó che khuất.”
(* Tên Bàng Đức phát âm giống Bond.
Phim Lưỡi Đao – 1937: Bến Thượng Hải năm 1930… số phận của người lính cai ngục Trịnh Thu Sâm bỗng chốc thay đổi khi gặp tên tù mang số 13, Bàng Đức. Sau hai năm mang cơm cho Bàng Đức, Trịnh Sâm Thu thực sự coi Bàng Đức là thần tượng của mình. Bàng Đức đọc sách cho anh nghe, dạy cho anh những điều anh chưa bao giờ biết đến, dạy anh biết phản kháng… và yêu cầu anh bắn phát súng tử hình ông ta với lời khuyên ‘nếu không giết người được thì anh sẽ mãi mãi không trưởng thành.’)
Hắn giương mắt lên, dưới ánh đèn mờ ảo lại sáng ngời tia lấp lánh: “Tôi, là Bàng Đức xông pha khắp đầu đường ngõ hẻm phía nam.”
Thái Dương thầm buồn cười, cái người này nhất định là xem tiểu thuyết Cổ Long mà lớn lên đây, tự nhận mình là anh hùng lăn lộn chốn giang hồ, dùng trạng thái cảm xúc lạ lùng đó chiều hư bản thân, nên mới ngang ngạnh tự cao tự đại thế này. Nhưng kỳ lạ một điều, cô không thấy ghét hắn, cô cho rằng cái người tên Bàng Đức này sâu trong nội tâm có lẽ là một người coi trọng nghĩa khí đầy thú vị.
Thái Dương khẽ ho nhẹ một tiếng, bình thản cất lời: “Bàng Đức ở Paris, thiếu tá Pond người đầu tiên công khai ủng hộ chủ nghĩa phát xít Đức trong Chiến tranh thế giới lần thứ hai, sau khi chiến tranh kết thúc bị quân đội Mỹ dẫn độ, về sau rối loạn tâm thần, bị giam cầm trong bệnh viện mười hai năm. Còn có một Bàng Đức ở Mỹ, tên gọi Roscoe Pound là một nhà giáo dục và là một nhà nghiên cứu pháp lý Hoa Kỳ xuất sắc, sau khi rời khỏi vị trí trưởng khoa Luật của đại học Harvard biến thành một người vị lợi chủ nghĩa, không ai sánh bằng.”
Bàng Đức câm nín không nói gì, vẻ mặt đầy cổ quái nhìn cô, chậm rãi thu lại sự ngạo mạn toát ra toàn thân, vỗ vỗ tay lanh lảnh, có người vội bê lên hai ly cocktail.
Ly rượu đưa đến trước mặt Thái Dương rất bình thường, hương vị mạnh mẽ khỏe khoắn, màu hổ phách nồng nàn, bên trên đặt một lát chanh trên mặt có một viền đường cát.
Bàng Đức chăm chú quan sát Thái Dương sẽ uống thế nào, Thái Dương đưa tay cuộn lát chanh bao lớp đường lại, đưa lên miệng khẽ cắn một cái, đợi khi vị ngọt và vị chua ngập khoang miệng, cô nâng ly lên uống một ngụm rượu.
Bàng Đức không chút che dấu nét vui vẻ trên khuôn mặt, nhoẻn miệng cười thật tươi: “Đây là cocktail tequila, là rượu điều chế trong miệng, rất nhiều người bỏ đường vào ly khuấy lên, làm thế nào cô biết cách uống nó?”
Thái Dương lắc lắc cái ly, đặt xuống: “Tôi có người bạn thích rượu, đi cùng cô ấy nhiều lần, tự nhiên biết được một ít.”
“Vậy ly này của tôi là gì?” Bàng Đức đẩy ly rượu của mình qua trước mặt Thái Dương, hơi thở của Thái Dương như tắt nghẹn, cái ly này nhìn rất ngốc nghếch, chân cao bụng to tròn, nơi đáy ly là một màu lam đậm rồi nhạt dần lên trên, như gần như xa như trong cơn mộng ảo.
Thật lâu sau Thái Dương mới tìm thấy lại giọng nói của mình: “Loại rượu này là giấc mộng hồ Léman, lấy những mộng ảo nơi thiên đường Bắc hồ Léman mà chế thành.”
“Cô thích nó?” Bàng Đức chăm chú nhìn Thái Dương: “Cô thích màu lam? Hay người cô yêu thích màu lam?”
Thái Dương chợt sững người nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại sự điềm tĩnh thường ngày, cả khuôn mặt cũng phẳng lặng như nước.
“Vì sao ngăn cản tôi tiếp nhận vụ án này?” Thái Dương hỏi.
“Có người nói cô là người lợi hại nhất, khó dàn xếp nhất.” Bàng Đức cũng khôi phục bộ dạng biếng lười: “Đoán chừng sẽ bất lợi cho chúng tôi.”
“Anh có ý định dàn xếp?” Thái Dương bắt lấy sự sơ hở trong lời nói: “Bởi vì đương sự của tôi căn bản không hề động tay chân với anh, nên anh chột dạ có ý định dàn xếp.”
“Đúng, hắn không ra tay, nhưng trong lòng tôi có một vết thương đang rỉ máu không ngừng.” Bàng Đức chỉ thẳng vào ngực mình: “Hắn ngang nhiên chiếm đoạt người phụ nữ của tôi! Nói tôi có tài cán gì, chỉ là một kẻ sống trong bóng tối ‘hắc đạo’, làm những việc bất chính, thế nên tôi liền dùng cái gọi là ‘bạch đạo’ – phán quyết của pháp luật để xử lý hắn!”
“Ấu trĩ!” Thái Dương đứng dậy: “Hẹn gặp lại trên tòa, để tôi nói cho anh biết một ít thường thức pháp luật, loại tổn thương về mặt tình cảm, bị phụ tình này vô pháp yêu cầu bồi thường thiệt hại, bao gồm cả bồi thường về mặt tinh thần! Đã thừa nhận mình là đàn ông, thì đừng tiếp tục gây chuyện phiền toái nữa, cần khoan dung phải khoan dung, cần chấp nhận phải chấp nhận!”
Nói xong Thái Dương xoay người định rời đi, phía sau lại truyền tới âm thanh lờ đờ uể oải: “Cô cho rằng cô có cơ hội thắng sao? Chứng cứ ban đầu trên bàn làm việc của cô, đoán chừng đã biến mất.”
Thái Dương sững người, hồi lâu sau lại sải chân bước thẳng ra cửa.
“Cô không sợ thua rồi sẽ để lại dấu ấn không tốt trong giới luật sao?” Giọng nói mang theo chút cười nhạo.
“Văn phòng không lớn, tôi hoàn toàn có thể dễ dàng tìm ra ai là người động tay vào.” Thái Dương cười cười: “Khắp người toàn là những mánh khóe gian xảo, chẳng có gì to tát.”
Ngay sau đó lại nói tiếp: “Bàng Đức, mất phụ nữ, mất tình yêu và mặt mũi, những thứ đó đều không quan trọng. Quan trọng đừng ném mất bản thân mình, vậy thì rất khó làm người.”
Nói xong Thái Dương xoay người đi thẳng ra cửa, vừa sải chân đã cảm giác được Bàng Đức như cơn gió vụt tới tóm lấy cánh tay cô. Thái Dương không né tránh, không vùng vẫy cứ đứng yên như vậy nhìn Bàng Đức một tay đang giữ tay mình, tay còn lại lấy điện thoại ra nhấn số nói: “Đem vật đó trả lại đi.”
Bàng Đức cúp điện thoại, nhưng vẫn không buông tay: “Tôi giao người bạn này cho cô.”
Thái Dương biết, đây là một sự trọng đãi hết sức tuyệt vời. Cúi đầu nhìn cánh tay ngăm đen chắc khỏe của Bàng Đức đang giữ chặt tay mình, thế nhưng cô lại cảm nhận được thiện ý và sự an toàn. Bàng Đức vụng về dùng ngoại hình biếng nhác để che giấu nhiệt huyết trong lòng.
Nghĩ vậy, Thái Dương không khỏi nhoẻn miệng cười, gật đầu, rồi xót xa nghĩ có lẽ đã đến lúc cô phải chuyển khỏi nhà của Khổng Bồi rồi.
Bàng Đức huýt sáo một cái: “Nhị Mao, tới đây nhận lỗi với luật sư Khổng đi!” Vừa dứt lời, Thái Dương nhìn thấy một người đàn ông tóc dài, ria mép lúng phúng, gầy trơ xương, đôi mắt hẹp dài, gượng gạo chạy tới, nhìn Thái Dương nói: “Điện thoại là tôi gọi, xin lỗi.”
Thấy Thái Dương không kịp phản ứng, liền bổ sung: “Chính là bảo cô đi đăng ký 120 đó.”
Thái Dương mỉm cười: “Không có gì, không dọa được tôi.”
“Nếu là bạn bè, thì ngồi xuống thêm lúc nữa đi.” Bàng Đức thoáng đỏ mặt nói.
“Đây là quán bar của anh sao?” Thái Dương thấy Bàng Đức gật đầu, lại hỏi: “Vì sao lại gọi là ‘Chính là bạn’?”
“ ‘Chính là bạn’… vốn chính là bạn.” Bàng Đức giải thích.
(Ý của Bàng Đức, cái tên chính là bạn đặt, sao còn hỏi.)
Thái Dương bật cười, quả là một cái tên thú vị, sau đó thu lại nụ cười nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Bàng Đức, đến tòa tự thú đi, anh chỉ bị nghi ngờ tội vu khống hãm hại, yên tâm đi, không phải tội gì lớn.”
Bàng Đức đầy chí khí gật đầu: “Hận không biết cô sớm một chút, xem như hận gặp nhau muộn vậy.”
Thái Dương yên tâm rời đi, biết vụ án sẽ không cần mở phiên tòa nữa.
Bàng Đức tiễn Thái Dương ra tận cửa, ánh mặt trời không còn vung rắc hào sảng tùy ý như giữa trưa, nhưng không khí vẫn còn cái hơi nóng hanh vàng của nắng. Lần đầu tiên Thái Dương quan sát đánh giá một người đàn ông, cô nhìn Bàng Đức, cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn không giống người lăn lộn chốn giang hồ, dưới ánh mặt trời sáng rỡ, cả người toát ra vẻ thân thiện, kiên định, nhìn kỹ còn có chút tao nhã, hắn trịnh trọng mời: “Luật sư Khổng, nhất định phải tới đây uống rượu.”
Trong lòng Bàng Đức, sự hiểu biết và bản tính lương thiện của Thái Dương rực rỡ như ánh mặt trời khiến hắn bất giác nảy sinh sự tôn trọng.
Thái Dương vô cùng vui vẻ hài lòng đi về, vừa tới cửa văn phòng nhìn thấy Tiểu Mỹ đang hấp tấp chạy ra, thấy Thái Dương liền đứng sững lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn trời đất, chị đã về, chủ nhiệm Sở lật tung mọi thứ lên tìm chị.” Sở Giới là một trong những đối tác cũng là chủ nhiệm của Văn phòng luật sư, Tiểu Mỹ vẫn thường xưng hô như thế.
Thái Dương nhớ tới điện thoại di động của mình vẫn còn để trên bàn làm việc lại ra ngoài đã lâu. Liền lập tức đi đến phòng làm việc của Sở Giới, nghe thấy Tiểu Mỹ ở phía sau nói vọng theo thật nhỏ: “Bác sĩ Khổng Bồi cũng đang ở đây.”
Thái Dương mang theo chút thấp thỏm mở cửa phòng làm việc ra, nghe thấy tiếng động hai người đàn ông đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Thái Dương cả hai liền thở phào nhẹ nhõm.
Khổng Bồi chậm rãi thu lại ánh mắt đầy lo lắng, nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán không cách nào che giấu, anh đi đến ghế ngồi xuống. Sở Giới quyết không bỏ qua: “Lần đầu tiên thấy cháu vô tổ chức vô kỷ luật thế này, làm viên chức, đi ra ngoài không biết chào hỏi sao?! Cửa phòng cũng không khóa, người lại đột nhiên biến mất, cháu trước giờ không phải là người khiến người ta phải lo lắng như vậy?”
“Cháu xin lỗi, cháu…” Thái Dương giải thích: “… đi gặp Bàng Đức.”
Hai người lập tức khẩn trương, Thái Dương vội nói: “Vấn đề được giải quyết rồi ạ, ngày mai Bàng Đức sẽ đi tự thú.”
Vẻ mặt Sở Giới đầy ngạc nhiên: “Làm cách gì vậy? Không phải dùng mỹ nhân kế chứ?”
Thái Dương luống cuống nhìn Khổng Bồi, Khổng Bồi khẽ ho nhẹ một tiếng.
“Cháu phổ cập cho anh ta chút kiến thức pháp luật.” Thái Dương hiếm khi nói đùa một câu.
“Tối nay Hoa Điêu và bạn trai mời chúng ta ăn cơm, gọi điện thoại cho cháu không có người bắt máy, sau đó gọi tìm chú.” Sở Giới cũng đã trút xong cơn giận: “Chú mới biết cháu biến đâu mất, khiến chúng tôi nháo nhào như người ngã ngựa đổ be bét trong chiến trường.”
Khổng Bồi đứng dậy: “Tớ về bệnh viện trước, lát nữa tớ sẽ đưa Thẩm Thư tới, cậu và Thái Dương trực tiếp đến nhà hàng luôn đi.”
Từ đầu tới cuối không nói với Thái Dương lời nào, Thái Dương ngơ ngác đứng đó, Sở Giới vỗ vỗ vai cô: “Vừa rồi, Khổng Bồi lo lắng hỗn loạn, mặt mũi nhợt nhạt trắng bệch ra, có điều, trước giờ cũng không đen.”
Thái Dương không khỏi phì cười một tiếng.
Lúc đi ra nhìn thấy Hứa Vi Vi đang rót nước trong phòng giải khát, Thái Dương bước lại gần.
“Luật sư Hứa, tất cả mọi việc trên thế gian này, chỉ cần làm, sẽ không cách nào che giấu được người khác.” Vẻ mặt Thái Dương điềm tĩnh, chỉ có ánh mắt nhìn về phía xa xa: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
Bàn tay bưng ly nước của Hứa Vi Vi thoáng run rẩy, im lặng không nói gì. Thái Dương biết đôi khi những lời khuyên nhủ lại mang đến sự ghen ghét đố kỵ giữa phụ nữ với nhau, thế nên không nói thêm gì, vội rời đi.