NNEYA – Chương 9
Tháng Tư 26, 2017 ~ Tũn Còi
Hoa Điêu dựa theo khẩu vị của Thái Dương chọn một nhà hàng Tứ Xuyên, lúc Thái Dương và Sở Giới đến nơi, mọi người đã ngồi vào bàn, bên cạnh Khổng Bồi và Thẩm Thư đều còn một chỗ trống, Sở Giới sải bước nhanh về phía trước: “Tôi muốn ở sát bên bà xã mình.”
Thái Dương nhìn Khổng Bồi, anh không biểu hiện gì chỉ rót trà cho mọi người. Thế là cô đi tới ngồi xuống cạnh anh. Hoa Điêu luôn cười nói tươi rói, cô nàng mặc một chiếc váy hàn quốc, sắc tím nền nã, cổ và vạt áo có điểm xuyến những hoa văn màu đen nằm rải rác, nơi vòng eo thon nhỏ là chiếc thắt lưng đen. Thái Dương không nhịn được nhoẻn miệng cười, giá chiếc váy này chắc chỉ hơn một trăm tệ, nếu là trước kia, sợ rằng cô nàng Hoa Điêu đã lấy ra lau giày. Hoa Điêu sao không nhìn ra được suy nghĩ của Thái Dương, nhưng không thèm để ý, nhẹ nhàng đứng dậy: “Cả nhà có mặt đông đủ, cháu đưa bạn trai đến giới thiệu với mọi người, đây là Lục Chính ạ.” Sau đó, giới thiệu chính thức với từng người, Lục Chính trịnh trọng đứng dậy, bắt tay từng người một. Mọi người đều cố nhịn cười, hỗ trợ hai người đang chìm đắm trong tình yêu hoàn thành nghi thức nề nếp đâu ra đấy này.
Lúc bắt tay Thái Dương, Lục Chính nắm thật chặt, dùng lực khá mạnh, vẻ mặt vô cùng cảm kích: “Hoa Điêu có em bên cạnh, là may mắn lớn nhất.” Nơi khóe mắt Thái Dương có giọt nước trong suốt chực rơi ra, mãn nguyện và hạnh phúc.
Sở Giới cảm thán: “Hoa Điêu quả là biến hóa ngày ngàn dặm, trước kia lúc nào cũng xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ sắc màu, nhờ có Lục Chính chăm sóc dạy dỗ, dễ nhìn hơn rồi.”
Hoa Điêu cười, chỉ Thái Dương đang mặc đồng phục đi làm áo sơ mi quần tây trung tính trêu: “Mặc gì dễ nhìn hơn Thái Dương là được.”
Lục Chính gấp thức ăn cho Hoa Điêu, trong mắt không giấu được vẻ cưng chiều, Thái Dương ngồi một bên vừa uống trà vừa ngắm nhìn bọn họ, chợt nghe thấy Sở Giới phát biểu tiếp: “Bởi vì Thái Dương không có một người đàn ông tốt như Lục Chính dạy dỗ.” Thái Dương suýt chút nữa phun hết nước trong miệng, cố miễn cưỡng nuốt xuống, ho sặc sụa, mặt cũng đỏ bừng. Thế là mọi người cười ầm lên. Khổng Bồi ở bên cạnh đưa khăn tay qua, Thái Dương cầm lấy lau nước mắt đang tứa ra vì sặc.
Khổng Bồi hỏi Lục Chính: “Quen biết Hoa Điêu ở nhà Thái Dương phải không?”
“Vâng.” Lục Chính thành thật trả lời: “Em gái cháu và Thái Dương ở cùng tầng mười ba, là hàng xóm của nhau. Đúng rồi, lúc Viêm Viêm phẫu thuật đã từng gặp qua chú một lần.”
Thái Dương âm thầm cảm kích Khổng Bồi đã dời đi lực chú ý của Sở Giới, quả nhiên, vẻ mặt Sở Giới đầy hiếu kỳ: “Hai người, ai phải lòng ai trước?”
“Cháu thích Hoa Điêu trước.” Lục Chính luôn điềm tĩnh chững chạc lúc này đỏ mặt như một đứa trẻ: “Gặp một lần không quên được, sau đó liền theo đuổi không ngừng.”
Hoa Điêu mở to mắt chăm chú nhìn Lục Chính, khóe môi cong lên mỉm cười, niềm hạnh phúc không ngăn được bừng lên rạng ngời trên khuôn mặt. Cô nàng bẽn lẽn cúi đầu duỗi tay gấp cho Thái Dương một miếng thịt lợn rang cay, nhân viên phục vụ ở phía sau đang đặt thức ăn lên bàn vội nghiêng người tránh né, chảo dầu chiên cá trên tay chao đảo. Lục Chính vội đưa tay kéo Hoa Điêu vào lòng, may mắn không bị đụng trúng. Khổng Bồi ở một bên khẽ hô nhẹ vội xoay người ra chắn, đưa tay ôm lấy Thái Dương, Thái Dương ngẩn ra, mặc dù không bị đổ vào người nhưng vì nhân viên phục vụ đứng khá gần nên cánh tay bị một ít dầu nóng bắn vào. Không đợi mọi người kịp phản ứng, Khổng Bồi lập tức xem xét vết thương, cầm cổ tay cô, dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch vết dầu mở rồi vội hỏi nhân viên phục vụ đang hoảng hốt đứng ngây người bên cạnh: “Nhà vệ sinh!”
Nói xong liền đỡ Thái Dương đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh rửa sạch vết thương. Thái Dương vẫn chưa cảm giác được đau đớn, chỉ thấy mu bàn tay bị nước xối vào mát lạnh, nhưng nơi cổ tay anh đang nắm, rất nóng. Mọi người đi tới phía sau ló đầu vào nhìn, Thái Dương hơi luống cuống, liền ngọ nguậy muốn rút tay ra, nhưng bị Khổng Bồi giữ thật chặt: “Không có việc gì, mọi người ra ăn đi, mình tự làm được.”
Thẩm Thư cất lời: “Chúng ta về chỗ ngồi đi, có Khổng Bồi kiểm tra là được rồi.”
Khổng Bồi quan sát thật kỹ, nhìn thấy một vệt đỏ khá lớn nhưng không rộp nước, liền thở phào: “Sẽ nhanh khỏi thôi, Hoa Điêu lấy giúp chú một cái khăn sạch .”
Mọi người tản ra, Thái Dương nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói: “Vụ án đã không còn vấn đề gì, cháu vẫn nên dọn về nhà.”
Lực nắm trên cổ tay chợt nhẹ đi, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại như trước, cô nghe thấy Khổng Bồi nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai hãy đi.”
Thái Dương khẽ gật đầu, Hoa Điêu chạy tới cầm khăn sạch đưa qua, Khổng Bồi thấm ướt nước rồi vắt khô, nhẹ nhàng đắp lên tay Thái Dương.
Sở Giới đang khiển trách nhân viên phục vụ: “Nếu cái chảo dầu này mà bắn trúng lên mặt là hủy hoại dung nhan rồi, tiểu thư này còn chưa có kết hôn đó!”
Mọi người cười ầm lên, Sở Giới làm luật sư quen với việc bảo vệ quyền lợi.
“Xong rồi ạ.” Thái Dương đi ra nhìn trên bàn: “Tuy dầu bị đổ một ít, nhưng cá vẫn còn, cháu không có việc gì, mọi người ngồi xuống ăn thật ngon đi.”
Mọi người ngồi vào chỗ, Khổng Bồi lấy một cái túi nylon sạch bao tay Thái Dương lại, Thái Dương mỉm cười dùng tay trái cầm đũa nói: “Món cay Tứ Xuyên nguội sẽ rất khó ăn, nhanh ra tay đi ạ.”
Sở Giới chằm chằm nhìn Thái Dương, Thái Dương lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh luôn cả người: “Gần đây cảm giác Thái Dương ngày càng cười nhiều hơn, trước giờ vẻ mặt lúc nào cũng phẳng lặng chẳng chút biểu cảm. Tôi vẫn thường nói với Thẩm Thư chắc Thái Dương bị bệnh nghề nghiệp rồi.”
“Bệnh gì ạ?” Hoa Điêu nghe không rõ.
“Chính là chứng bệnh có chuyện trong lòng nhưng miệng quyết không nói, mặt quyết không đổi đó.” Sở Giới quàng xiên nói xong cười ồ lên.
Nhân viên phục vụ vừa gặp rắc rối kia dè dặt bưng một đĩa thức ăn lên: “Đây là giò heo muối chiên giòn, ông chủ tặng thêm bày tỏ sự xin lỗi.”
Sở Giới ha hả cười: “Bỏng tay đưa tặng móng giò, vậy bỏng đầu há chẳng phải tặng cua trọc sốt cay sao?”
Hoa Điêu hợp thời ầm ĩ lên: “Thái Dương thích ăn cua, ăn lẩu cua cay toàn gọi thêm cua.”
Sở Giới thành tâm thành ý chỉ vô cái đầu húi cua của mình nói với nhân viên phục vụ: “Làm bỏng tôi lần nữa, miễn phí cua trọc sốt cay.”
Còn bất thường hơn chính là nhân viên phục vụ hết sức thành thật nói: “Tôi sẽ cố thử ạ…”
Tức khắc, mọi người cười ngoặt ngoẽo đến rối tinh rối mù.
Không lâu sau, quả thật bưng lên một chảo đầy cua trọc bóng lưỡng, nóng sốt tươi ngon. Người quản lý cũng đi theo vào, mỉm cười dùng chất giọng Tứ Xuyên: “Không cần uốn tóc đâu, món mua cay này miễn phí.”
Phương ngữ Tứ Xuyên cất lên êm ái uyển chuyển, lịch sự hài hước, tâm trạng của mọi người cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Sở Giới hăng hái giới thiệu: “Đây là loại cua thượng đẳng của Myanmar, thịt cua non mịn béo ngậy thơm nức, nếm thử đi!”
Ba người đàn ông bất giác gỡ những miếng thịt cua ngon nhất đặt vào bát của người phụ nữ bên cạnh mình, rồi cùng ngẩn ra nhìn nhau, phá lên cười, Lục Chính trịnh trọng đính một lời chú thích: “Anh hùng có cách nhìn giống nhau!”
Sở Giới quyết không buông tha Khổng Bồi: “Tôi và Lục Chính chăm sóc phụ nữ, một người là bà xã, một người là bà xã tương lai, còn cậu là gì?”
Lục Chính cũng lặng lẽ quan sát hai người họ, Hoa Điêu từng kể anh nghe chuyện này, hiện giờ trực giác mách bảo rằng Khổng Bồi và Thái Dương quả là người cùng một thế giới, đầy khiêm nhường lễ độ mà xa xôi, nhưng trong cách ứng xử lại giống nhau đến từng chi tiết nhỏ nhặt, vô cùng hài hòa, hết mức ăn ý.
Thẩm Thư biết, kể từ khi Sở Giới biết Khổng Bồi có tình cảm với Thái Dương, lúc nào cũng muốn tạo cơ hội cho Khổng Bồi thừa nhận. Nhưng Thẩm Thư cũng biết Khổng Bồi rất quyết tuyệt, thế nên liền nhẹ giọng giải vây: “Khổng Bồi chăm sóc Thái Dương, là bác sĩ chăm sóc bệnh nhân.”
Khổng Bồi và Thái Dương cảm kích ngước mắt nhìn Thẩm Thư, Khổng Bồi cẩn thận tháo chiếc khăn trên tay Thái Dương xuống, đem vô nhà vệ sinh giặt sạch.
Hoa Điêu vui vẻ cười toét cả miệng, nâng cao chiếc ly trên tay: “Chiếm của nhà hàng người ta món hời lớn như vậy, chúng ta cạn ly uống mừng nào.”
Mọi người cùng nâng ly uống cạn, Lục Chính nhìn dáng vẻ đáng yêu hệt trẻ con của Hoa Điêu, vừa cưng chiều vừa cảm khái: “Có một quan điểm cho rằng phụ nữ chỉ có hai thiên tính, làm con gái và làm mẹ, nói cách khác chỉ có hai loại tính cách là đáng yêu và bao dung. Mà làm vợ là do bị đàn ông ép buộc mà thành.”
Thẩm Thư tán thưởng nhìn Lục Chính, người đàn ông này thành thục và khoan dung hơn cả dáng vẻ bên ngoài của mình, anh ta yêu thương Hoa Điêu từ nội tâm sâu thẳm.
“Đúng vậy, phụ nữ thường dựa theo ánh nhìn của đàn ông mà hoạch định chính mình, vì vậy hiền lương, nghe lời, nhẫn nhịn. Thực tế, xã hội gia trưởng khi mà người đàn ông nắm giữ mọi quyết định trong quá khứ đã được thừa nhận là sai trái. Người ta cho rằng đàn ông và phụ nữ phải nhận được nền giáo dục tương tự, phải có cơ hội như nhau, đó là bình đẳng.” Thẩm Thư thở dài: “Nhưng nếu xét theo quan niệm trên, thì vẫn là đàn ông cường quyền.”
“Nếu theo chủ thể pháp luật mà nói, phụ nữ và trẻ con là những đối tượng yếu đuối cần được bảo vệ, nhà nước cũng biết xã hội chẳng dễ dàng gì đối với phụ nữ, thế nên mới nghĩ ra lập pháp để bù đắp, vì vậy mới có ‘Luật bảo vệ quyền phụ nữ’. Sở Giới mỉm cười gật gù nói tiếp: “Xét theo án tử mà nói, không áp dụng hình phạt tử hình đối với trẻ vị thành niên và phụ nữ mang thai. Có thể thấy, thuộc tính của phụ nữ trong xã hội là yếu đuối đáng thương, vì vậy điều đàn ông chúng ta cần làm là… chăm sóc tốt cho vợ từ cấp vi mô.”
Thái Dương là người đầu tiên bật cười, Sở Giới đúng là nói chuyện gì cũng liên hệ tới pháp lý, pháp quy, không phải bệnh nghề nghiệp là gì?
Khổng Bồi trở lại chỗ ngồi xuống, chậm rãi áp khăn lên tay Thái Dương.
“Khổng Bồi, cậu có cho rằng hiện giờ là xã hội gia trưởng không?” Sở Giới đột nhiên hỏi, trước mặt mọi người Khổng Bồi rất ít khi nói chuyện, chỉ bình thản nghe, nhàn nhạt mỉm cười.
Khổng Bồi nghĩ một lúc: “Phải.”
“Vậy cậu định đối xử thế nào với phụ nữ?” Sở Giới chẳng có chút ý tốt nào.
“Cậu dùng tình riêng vận dụng vô việc công, chủ thể không đúng.” Khổng Bồi trực tiếp từ chối trả lời.
Sở Giới nghe xong nghẹn nửa ngày mới kịp phản ứng: “Tới làm luật sư đi, làm bác sĩ đúng là lãng phí nhân tài không được trọng dụng mà.”
Chợt di động của Khổng Bồi reo lên, Sở Giới nhìn thoáng qua đã biết: “Bác sĩ phải mở phiên tòa rồi.”
Quả nhiên cúp điện thoại xong, Khổng Bồi nói lời xin lỗi: “Có bệnh nhân cấp cứu, mọi người từ từ ăn, ăn xong đưa Thái Dương về.”
Nói rồi cúi đầu nhìn vết thương trên tay Thái Dương: “Ngăn trên cùng tủ thuốc ở nhà có thuốc mỡ ‘Kinh Mặc Hồng’, nhớ sau khi bôi thuốc vào phủ một lớp gạc lên, không được chạm vào nước.”
Nói xong vội vàng rời đi.
Lúc ra về, Thái Dương ngồi xe của Hoa Điêu, mọi người lên xe hồi lâu nhưng Lục Chính không có ý định khởi động, Thái Dương biết bọn họ có lời muốn nói.
“Thái Dương, Khổng Bồi và cô ảnh hưởng đến nhau sâu như vậy.” Lục Chính hỏi: “Vì sao không thể ở bên nhau?”
Thái Dương lắc đầu không đáp lại, chung quy cô cơ hồ không dám thừa nhận tình cảm của mình, thật lâu sau mới hỏi lại một câu: “Yêu nhau vì sao lại không thể ở bên nhau ư? Biết đối phương đang ở nơi đó, biết anh ấy khỏe mạnh bình yên, biết tình cảm của mình không trút thêm gánh nặng lên vai anh ấy, biết một ngày nào đó có thể nhìn thấy anh ấy, là được rồi.”
Hoa Điêu và Lục Chính vì tâm ý nhỏ nhoi này của Thái Dương mà xót xa không dứt.
Hoa Điêu khẽ nói: “Thái Dương, yêu không phải như vậy. Yêu là chăm sóc ỷ lại, là phụ thuộc gắn kết, là khi nhớ có thể ôm chặt người ấy, cảm nhận những đường nét trên cơ thể và hơi ấm trong tim. Cùng chia sẻ đau đớn, nhân rộng niềm hạnh phúc. Tình yêu không phải là đạo lý, nó không lý do, không cách đè nén, cậu từng nói với tớ hãy yêu bằng bản năng mà!”
Thái Dương trầm mặc thật lâu, Lục Chính lặng lẽ duỗi tay nắm lấy tay Hoa Điêu, dùng sức nắm thật chặt, không muốn buông ra.
“Khúc Hạo Triết là do cậu đặt mưu bày kế sao?” Thái Dương hỏi Hoa Điêu.
“Đúng vậy, tớ muốn làm cho Khổng Bồi cảm thấy nguy cơ.” Hoa Điêu không khỏi cảm thấy tự hào về bản thân: “Có hiệu quả không?”
“Đừng lãng phí sức nữa, chuyện này, người trong cuộc không giải quyết được, cậu sao có thể giúp nổi đây?” Thái Dương bật cười.
“Chưa chắc, có biết cái thứ gọi là kali clorat không? Khi nhiệt phân nó để điều chế oxi cho thêm mangan dioxit vào làm chất xúc tác, nó sẽ đẩy nhanh tốc độ phản ứng, dễ bị phân hủy hơn.” Hoa Điêu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tớ chính là chất xúc tác đó.”
Lục Chính bất chợt nghĩ đến một nguyên lý, cũng dùng giọng điệu hệt như Hoa Điêu nói rằng: “Có biết nguyên lý đun nóng của lò viba không? Bản thân nó không truyền nhiệt lượng, mà những sóng vi ba xâm nhập vào thức ăn kích thích các phân tử trong đó sinh ra nhiệt lượng, tình cảm đôi khi cũng cần một chút ‘sóng’.”
Hoa Điêu chăm chú nhìn Thái Dương, cất lời: “Tớ đang cảm nhận được hạnh phúc, vì vậy, hy vọng cậu cũng có thể hạnh phúc.”
Thái Dương ngồi trong phòng khách nhà Khổng Bồi, bật đèn đọc sách. Đã hơn nửa đêm, ở đây khắp nơi đều phảng phất hơi thở mùi hương của anh, Thái Dương lừa mình dối người nghĩ rằng: ‘Nếu đã không đi, thì ở lại lâu hơn một chút.”
Khổng Bồi tra chìa khóa vào, nhẹ nhàng mở cửa ra, Thái Dương cũng không đứng dậy, chỉ ngồi đó nhìn anh.
Khổng Bồi mệt mỏi xoa xoa hai đầu chân mày, có chút kinh ngạc: “Đã hai giờ rồi, sao không ngủ?”
Anh bước tới sofa, cúi người cầm tay Thái Dương lên, cẩn thận kiểm tra vết thương rồi đắp băng gạc lại. Thái Dương nhìn mái đầu anh, nghĩ tới lời Hoa Điêu nói: ‘Yêu là chăm sóc ỷ lại, là phụ thuộc gắn kết, là khi nhớ có thể ôm chặt người ấy, cảm nhận những đường nét trên cơ thể và hơi ấm trong tim. Cùng chia sẻ đau đớn, nhân rộng niềm hạnh phúc…’ Cô muốn đưa tay chạm vào mái tóc đó, nhưng sự dạy dỗ nhiều năm khiến cô không dám tùy tiện làm theo lòng mình. Thấy Khổng Bồi đã băng lại vết thương xong, cô đứng dậy quyết định chui vào vỏ ốc nơi cô luôn ẩn nấp, giữ lại bí mật cho riêng mình. Dẫu chẳng quay đầu, vẫn biết phía sau là một nỗi đầy ắp cô đơn.
Chân bước tới cửa phòng, Thái Dương nghe thấy Khổng Bồi ở phía sau cất lời: “Người được đưa đến tối nay, không cứu được.”
Thái Dương lẳng lặng xoay người lại, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Khổng Bồi đặt mình ngang hàng với cô, cho cô thấy góc yếu đuối trong anh không chút che giấu.
Khổng Bồi đốt một điếu thuốc, mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Gương mặt anh mơ hồ sau làn khói mỏng mảnh, Thái Dương không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Lúc đầu, anh ta vẫn còn có thể nói chuyện, bảo rằng lồng ngực rất đau. Dần dần, chú nhìn anh ta túa ra từng tầng mồ hôi lạnh, lo lắng bất an, sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, huyết áp giảm xuống, tay chân lạnh run, sau đó chìm vào hôn mê.” Giọng nói của Khổng Bồi đầy mệt mỏi: “Chú không cứu được anh ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta giãy dụa cố hớp những ngụm khí vào, những ngụm thở đó là quá trình trao đổi chút oxy và cacbonic cuối cùng. Sinh mệnh thật mỏng manh, vừa tươi sáng như vậy, chớp mắt đã vụt tắt.”
Thái Dương biết Khổng Bồi đã giãy dụa với chính mình quá lâu, dường như đã rút cạn sức chịu đựng của anh.
Khổng Bồi dập tắt thuốc: “Anh ta bốn mươi ba tuổi, chú và anh ta bằng tuổi nhau.”
Thái Dương chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Khổng Bồi, cô chỉ cao tới vai anh, hạt cúc thứ hai trên áo anh rơi vào đáy mắt cô, nghe nói nơi đó là vị trí trái tim. Cô không dám ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt không chỗ ẩn nấp, từng giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống. Cô nhẹ nhàng đặt hết trọng tâm cơ thể mình tựa lên ngực người đàn ông cô tín nhiệm yêu thương, vòng tay ra sau ôm trọn bờ lưng anh, mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện với mùi hương thanh sạch cơ thể anh, cõi lòng ấm áp như trong những giấc mơ, cũng mong manh đến vậy tỉnh dậy đều biến mất. Cơ thể Khổng Bồi cứng đờ, anh không tránh né, cũng không nhúc nhích, chỉ đứng yên đó, Thái Dương vùi đầu sâu trong lồng ngực anh khóc nức nở.
Rất lâu sau, Thái Dương đứng thẳng dậy, khẽ thì thầm: “Cảm ơn.”
Cô không ngẩng đầu lên, cũng không biết ánh mắt Khổng Bồi dõi nơi nào, chỉ nhanh chóng xoay người đi về phòng. Hừng đông, khi những tia sáng đầu tiên hắt lên bầu trời, Thái Dương biết cô không cách nào đối diện với Khổng Bồi nơi ánh sáng rực rỡ, nó khiến trái tim cô tan nát nên dứt khoát thu dọn đồ rời đi. Ngọn đèn trong thư phòng anh vẫn bật sáng, cô nghe thấy có tiếng động nơi cánh cửa nhưng anh không đi ra.