Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 4: Chương 4




Hai ngày ở lại quán trọ của bà Crump, Harry cảm thấy vô cùng thoải mái, bà Crump chưa từng hỏi qua lai lịch của cậu, không những giành cho cậu một không gian riêng tư mà bà còn đối đãi với cậu rất chân thành, khi thấy cậu mặc những bộ quần áo rộng thùng thình không vừa với người bà cũng không tỏ thái độ quá quan tâm, chỉ dùng lời uyển chuyển giới thiệu cho Harry một tiệm bán quần áo bình dân nổi tiếng ở gần đây. Cậu rất cảm kích trước cách đối đãi công bằng này, chỉ tiếc là cậu không thể ở lại quá lâu, bằng không người của giới Pháp thuật sớm hay muộn cũng sẽ kiếm được nơi này, cậu vừa muốn ở lại, vừa không muốn người khác phát hiện ra.

Hai ngày trôi qua nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm như mong đợi, Harry có chút thất vọng nhưng không hề ngạc nhiên. Nếu như người kia thật sự hồi âm, thì lúc ấy mới khiến cậu hoài nghi.

Trong lòng nghĩ chắc sẽ không nhận được thư hồi âm, Harry bắt đầu thu dọn hành lý, định ngày hôm nay sẽ đến Hẻm Xéo. Khi đã thu dọn xong mọi thứ, Harry đi ra sau vườn, cậu không thể mang theo Sirius quay về giới Pháp thuật được đặc biệt là khi chú ấy vẫn còn bị truy nã gắt gao, nhưng cậu cũng rất lo mình vừa rời khỏi, thì cha đỡ đầu sẽ lại quay về kiếp sống bới rác tìm đồ ăn như trước, vì vậy cậu mới quyết định ra ngoài vườn kiếm đại hắc cẩu đang thư thái phơi nắng kia nói chuyện một chút.

“Black (Mắt lạnh: Nói cho cùng Sirius cũng là một con chó đen, rất hợp với tên dòng họ của y)”, vừa nghe gọi con chó đen liền xông đến, tính dùng nước miếng rửa mặt dùm Harry khiến cậu vội vàng dùng cả hai tay chống đỡ đầu nó, “Không được quậy… Ta có việc muốn nói với ngươi… Đừng quậy…”

Mãi cho tới khi con chó thành công với nhiệm vụ dùng nước miếng ‘rửa mặt’ dùm Harry, nó mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Black, ta phải quay về.” Harry không đành lòng nói, “Đó là thế giới đầy pháp thuật chỉ dành cho phù thủy, ta không thể đem ngươi theo, rất xin lỗi! Ngươi có đồng ý ở lại nhà của bà Crump không? Chờ đến khi ta có thời gian sẽ đến thăm ngươi.”

Đại hắc cẩu liền buồn bã cúi đầu, khiến Harry có chút mềm lòng, nhưng với tình cảnh bị truy nã hiện giờ của Sirius, cậu cảm thấy không để chú ấy trở lại giới Pháp thuật mới là biện pháp an toàn nhất, chí ít thì không Muggle nào sẽ nghĩ rằng con chó đen to tướng này là do con người biến thành.

“Yên tâm, ta sẽ để lại đủ tiền nhờ bà Crump chăm sóc ngươi, đến ngày nghỉ, ta sẽ tới tìm ngươi, có được hay không?” Harry cúi người nhìn nó, thành khẩn nói.

Hai mắt đại hắc cẩu không ngừng chuyển động, nhưng đầu lại không ngừng gật gù, Harry nghĩ thầm chắc chắn nó có âm mưu gì đó, thở dài một hơi, quay đi tìm bà Crump, trả tiền trọ hai ngày, lại đưa thêm một khoản tiền nhờ bà chiếu cố cho đại hắc cẩu, sau đó kéo rương hành lý chui vào xe taxi bà Crump đã gọi dùm cậu, đi đến Hẻm Xéo, London. Harry đi chưa được bao lâu, thì một con chó đen thừa lúc bà Crump ra ngoài đi chợ, liền mang theo một túi đồ ăn treo quanh cổ, lén lút chuồn ra khỏi quán trọ…

Vì đi xe taxi nên chỉ một loáng Harry đã tới được Hẻm Xéo, tuy rằng tốn kém hơn một chút, vì đây vốn là loại phương tiện giao thông được ưa chuộng, nhưng vừa nhanh lại tiện, Harry phát hiện ra bản thân sau khi rời khỏi nhà đã trải qua không ít những điều chỉ mới nhìn thấy qua tivi, như ở nhà trọ, mua quần áo, ngồi xe taxi, nghĩ thầm kinh nghiệm bản thân đã phong phú hơn không ít, hay là cứ mỗi khi nghỉ hè cậu lại đều ở lại chỗ bà Crump, sau đó tiếp tục trải nghiệm những điều xung quanh. Lúc này Harry, người đã từ nếm trải qua hương vị của tự do, càng ngày càng không muốn ở lại gia đình dì duợng vốn đối xử với cậu chẳng mấy tốt đẹp gì.

Vừa bước vào trong quán Cái Vạc Lủng, chủ quán Tom liền giật mình khi thấy cậu nhưng vẫn bình thản làm thủ tục nhận phòng cho cậu, còn vài ngày nữa mới đến khai giảng, cậu còn muốn đi mua một vài đồ dùng cần thiết cho học kỳ tiếp theo.

Ngay sau khi cậu dàn xếp xong hình-tượng cho bản thân, ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật liền tới cửa, Harry ngoan ngoãn ngồi nghe ông ta phát biểu một bài thuyết trình dài tràn ngập quan tâm của bậc trưởng bối dành cho lớp hậu bối, sau đó khách khí tiến bước ngài Bộ trưởng đã vô cùng thỏa mãn rời đi. Liền ngay sau đó gia đình Weasley cũng đến, Harry biết rõ việc này do ai đứng đằng sau giật dây, gia đình Weasley nói mấy lời quan tâm với Harry rồi liền rời đi để lại Ron làm bạn với cậu. Nhìn hành động này của họ, Harry cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì. Còn Ron thì không ngừng tán dương thậm chí tỏ vẻ rất kính nể việc Harry dùng pháp thuật thổi phồng bà dì lên, mặc dù cậu đã nhắc đi nhắc lại rằng mình không cố ý làm như vậy, nhưng Ron căn bản không để lời giải thích của Harry lọt vào tai, vẫn kiên quyết bàn luận chuyện này suốt bữa ăn, có thể nói đã dần quen sống với một người trầm tính như bà Crump khiến Harry lúc này càng thêm khó chịu, vì thế những câu đối đáp với Ron dần trở lên nhạt nhẽo, thờ ơ, nhưng Ron vốn thần kinh đơn bào không hề chú ý tới thái độ khác thường của cậu.

Rốt cục đêm trước khai giảng một ngày, cả gia đình Weasley đều ở lại quán Cái Vạc Lủng, cũng mang theo tất cả đồ đạc nhập học của Ron, bao gồm cả sủng vật của cậu chàng —— một con chuột. Ron dùng ánh mắt yêu thương nhìn sủng vật của mình nghịch ngợm, trong khi ngồi một bên, Harry đang cố gắng kiềm chế ánh mắt căm hận của mình không bộc phát quá lộ liễu ra ngoài, hai tay cậu nắm thành đấm, móng tay cắm sâu vào trong da thịt để cơn đau nhắc nhở bản thân không được xúc động, bây giờ vẫn chưa tới lúc.

Harry nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén cảm xúc trong lòng. Hermione vì lo lắng cho Harry nên cũng quyết định ở lại quán Cái Vạc Lủng một đêm, liền nhạy cảm phát hiện ra Harry có chút khác thường, cô nhíu mày, nhìn Ron ở một bên vẫn không ngừng cằn nhằn lo lắng cho sủng vật của mình, cô hé miệng toan nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng bảo trì trầm mặc.

Sáng hôm sau, đoàn người được xe của Bộ Pháp thuật tới đón, thuận lợi đến nhà ga đúng giờ tàu khởi hành, ông Weasley gọi Harry lại một bên nói cho cậu biết việc Sirius Black vượt ngục chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cậu, ông cũng muốn Harry phải thề là sẽ không đi tìm hắn. Đối với những điều ông Weasley nói, trong thâm tâm Harry vẫn không cho đó là đúng, nhưng ở ngoài miệng cậu vẫn đáp ứng để ông yên lòng.

Sau đó cậu cùng Ron và Hermione leo lên xe lửa chọn gian cuối cùng bước vào, bên trong chỉ có một người, nhìn vị pháp sư trưởng thành đang ghé đầu vào bên cửa sổ ngủ, Harry dùng ánh mắt cổ quái thoáng quan sát ông ta: Đây chính là Remus Lupin một trong những người bạn tốt của cha cậu, một người sói, xem ra ông ta không hề có ý cho cậu biết mình là trưởng bối của cậu. Sau cùng, Harry coi như không hề có sự tồn tại của ông ta quay sang hai người bạn kể lại những điều ông Weasley vừa nói cho mình nghe, nhưng về chuyện bỏ nhà dì dượng đi thì cậu chỉ kể qua loa đại khái, khiến cho Hermione không khỏi cau mày.

Cô bé dùng ánh mắt suy tư quan sát Harry một lúc rồi liền mượn cớ lôi kéo cậu ra ngoài, đứng trên hành lang nhỏ hẹp của xe lửa, cô nhìn Harry thành khẩn nói: “Harry, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao thái độ của bồ với Ron có chút kỳ quái? Chúng ta là bạn tốt a, chẳng lẽ bồ cũng không thể nói với mình sao?”

Harry mím môi, suy nghĩ một chút, rồi cẩn thận nói: “Hermione, hiện tại mình không thể nói cho bồ bất kể điều gì, nhưng… nhưng mình thật sự rất cần sự giúp đỡ của bồ, sau này mình sẽ nói hết mọi việc cho bồ biết, nhưng không phải lúc này… Mình tin là… bồ có thể giữ bí mật chuyện giúp đỡ mình chứ?”

Cô nở nụ cười, nắm lấy tay Harry trấn an cậu: “Dĩ nhiên, bồ phải nhớ kỹ, mình và Ron sẽ mãi mãi là bạn…”

Bóng tối bất chợt ập xuống nuốt chửng những lời Hermione định nói, cả hai kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, tất cả chỉ một màu đen kịt xen lẫn những tiếng huyên náo rối loạn từ mọi nơi truyền tới, cảm giác bất an dần trào lên trong lòng hai người…

~~Hết chương 4~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.