Nếu Như Harry Xem Qua Sh Đồng Nghiệp Văn

Chương 5: Chương 5




Toàn bộ hành lang đều chìm vào bóng tối, không khí chung quanh yên lặng đến mức tiếng mưa rơi tạt vào cửa sổ toa xe cũng trở lên vô cùng chói tai, Hermione phản ứng nhanh nhất, cô rút ra đũa phép nhẹ giọng nói: “Lumos.” Đỉnh đầu đũa phép liền xuất hiện ánh sáng.

“Hermione, chúng ta không thể sử dụng pháp thuật.” Harry kinh ngạc nhìn cô, Hermione vốn rất tuân thủ nội quy a.

“Haizz, Harry, chỉ cần chúng ta lên xe lửa, là có thể sử dụng pháp thuật rồi, mình nghĩ là bồ phải biết… Đó là gì?!” Hermione nói một cách giảo hoạt, đột nhiên cô kinh ngạc nhìn về phía trước.

Harry nghi hoặc quay đầu, rồi phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ, không khí trên hành lang bỗng trở lên lạnh giá, dùng mắt thường cũng có thể thấy được những khí lạnh bốc lên trong không khí, một thân ảnh vận áo trùng đen lơ lửng giữa không trung đang chậm rãi di chuyển về hướng cậu và Hermione, giống như một linh hồn đen đúa, bóng đen đó càng tới gần, cảm giác lạnh giá từ tận sâu trong đáy lòng Harry cũng tràn lên.

Đôi mắt xanh biếc của Harry trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm hình bóng cao lớn, giấu gương mặt dưới tấm áo trùng đen thần bí đó, bên tai cậu không ngừng vang lên những tiếng la hét vụn vặt, tiếng nổ mạnh, trong đầu không ngừng hiện lên những đoạn văn miêu tả Dumbledore trong thiên mộng, cậu hấp hé miệng, sợ hãi phát hiện ra bản thân không thể cử động, miệng cũng không thể phát ra tiếng, cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn đôi bàn tay thối rữa vươn ra từ trong tấm áo trùng chậm rãi hướng về phía mình. Một trận lạnh giá mạnh mẽ vây quanh Harry, cậu bắt đầu cảm thấy khó thở, cơn lạnh giá thẩm thấu vào da thịt cậu, qua ***g ngực tiến vào trái tim… Tầm mắt Harry dần mơ hồ, cậu bất lực giãy dụa với cơn lạnh gái, bên tai không ngừng ồn ào, cậu giống như bị người kéo xuống vực sâu, càng xuống tiếng thét càng rõ ràng. Tiếng thét vang vọng, dai dẳng, rất đáng sợ, rất kinh khủng. Tiếng thét cầu cứu vô cùng chói tai, cậu nghĩ giúp đỡ, không, đó là giả, cậu thử động cánh tay, vẫn không thể động… Một đoàn sương trắng xuất hiện bên cạnh cậu, từ từ bao trùm cậu…

Khi Harry mở mắt liền nhìn thấy đèn trong khoang đã bật sáng trở lại, Ron, Hermione và một người đàn ông xa lạ, nhưng nhìn y phục trên người ông ta cậu có thể đoán ra đó là vị giáo sư vẫn luôn ngủ vùi trong khoang của mình, Remus Lupin, cả ba đều đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

“Harry, bồ có khỏe không? Thật sự xin lỗi, mình không nên gọi bồ ra ngoài hành lang…” Hermione không ngừng tự trách, thanh âm có chút nghẹn ngào, hiển nhiên cô gái nhỏ đã bị dọa sợ, “May mà giáo sư Lupin…”

“Mình bị sao vậy, Hermione?” Harry nhu trán, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Bồ ngất xỉu, Harry.” Ron nhanh mồm trả lời, liền bị Hermione trừng mắt đe dọa, cậu chàng ngượng ngùng nói thêm, “Vừa rồi thật kỳ quái, mình có cảm giác như bản thân sẽ không bao giờ… khoái hoạt được nữa…”

“Chỉ có mình ngất xỉu?!” Harry hỏi, vẻ nan kham.

“Được rồi, mấy đứa, ăn chút chocolate đi, nó sẽ giúp các trò cảm thấy tốt hơn.” Remus Lupin ngồi một bên cắt ngang cậu chuyện ba người, lấy ra một khối chocolate bẻ ra ba phần đưa cho mỗi người, “Đó là giám ngục Azkaban đang kiểm tra đào phạm Black, mấy trò bị như vậy là rất bình thường. Được rồi, để ta tự giới thiệu một chút, ta là Remus Lupin, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám mới của các trò.”

“Được rồi, ta còn phải ra ngoài xem.” Remus Lupin nhìn ba đứa trẻ bắt đầu ăn chocolate, cất số chocolate thừa vào trong túi áo, mỉm cười đứng lên.

Sau khi Remus Lupin đi ra ngoài, Harry ngồi sát bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài, hồi tưởng lại những hình ảnh chợt lóe qua trong đầu trước khi ngất xỉu. Hermione và Ron nhìn cậu trầm mặc, Ron định nói gì đó, nhưng nhìn Hemrione lặng lẽ lắc đầu lại thôi, hai người cùng trầm mặc với Harry suốt đoạn đường còn lại đến Hogwarts.

Đến khi trở lại Hogwarts, Harry vẫn cảm thấy không yên lòng, cho dù bị Malfoy khiêu khích, hay bữa tiệc khai giảng náo nhiệt cũng không gây được sự chú ý từ cậu. Mãi cho đến khi trở lại tháp Gryffindor, con cú mèo của Harry trở về, tâm trạng cậu mới có chút cải biến.

“Ron, có thể cho mình mượn con Scabbers một chút không?” Harry vẻ mặt phức tạp quay sang hỏi Ron.

“Ách… Harry, bồ muốn làm gì? Scabbers gần đây tinh thần không được tốt cho lắm, bồ phải nhẹ nhàng một chút!” Mặc dù không mấy nguyện ý, nhưng Ron vẫn đưa con chuột của mình cho Harry, nếu như là hai người anh sinh đôi của cậu chàng hỏi, thì Ron nhất định sẽ giấu con Scabbers đi.

“Có chút việc, trở lại nói sau.” Harry nói qua loa, thuận lợi mang con chuột nhét vào chuồng cú của mình, khiến cho Hegwid đậu một bên bất mãn kêu to, Harry cũng mặc kệ nó kháng nghị, cầm lấy áo khoác tàng hình đi ra khỏi phòng.

Đi xuống phòng sinh hoạt chung, Harry không chút ngạc nhìn khi thấy Hermione vẫn còn đang ngồi trên ghế bành cạnh lò sưởi đọc sách.

“Hermione, bồ đang đọc cái gì vậy?” Harry đã không còn chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy hình ảnh mọt sách của Hermione.

“Ân, mình đang đọc sách về giám ngục… Harry?! Bồ hẳn nên nghỉ ngơi nhiều một chút,” Hermione nhíu mày, nhìn những thứ trên tay Harry, “Lập tức sẽ đến giờ cấm, Harry bồ tính làm cái gì?”

“Có một số việc, mình nghĩ phải tìm ra đáp án trong đêm nay, Hermione, bồ sẽ giúp mình, phải không?” Harry nhìn chăm chú vào Hermione.

“…” Thấy ánh mắt đầy cầu xin của Harry, Hermione vốn đang muốn nói vài lời khiển trách vội nuốt trở vào, thở dài một hơi, “Nói đi, bồ muốn mình làm gì?”

“Hermione, bồ biết câu thần chú hôn mê không?” Cậu cẩn thận hỏi Hermione, câu thần chú hôn mê là cậu thấy được ở trong mộng, cũng không chắc nó có tồn tại hay không.

“Câu thần chú hôn mê?!” Hermione dùng ánh mắt cổ quái nhìn Harry, “Mình dĩ nhiên biết, nhưng mà mình rất kinh ngạc, bồ cũng biết tên câu thần chú này, xét thấy hai năm học hành chểnh mảng môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, bồ dĩ nhiên cũng nghiên cuus loại sách ngoài luồng! Nói thật, mình rất mừng, bồ và Ron thật sự rất chểnh mảng chuyện học tập…”

“Mình hiểu rồi, Hermione”, Harry phất tay cầu xin cô ngừng lời, sau đó giơ ra ***g sắt, “Có thể sử dụng câu thần chú hôn mê với nó không? Nếu như nó kêu ra tiếng, sẽ làm giám thị Filch phát hiện ra mất.”

“Con chuột của Ron?! Harry, sao bồ… Được rồi, mình không hỏi, nhưng mình mong bồ sau này sẽ cho mình một lời giải thích thấu đáo.” Hermione nhìn con chuột dường như nghe hiểu những lời Harry vừa nói, đang hoảng hốt chạy trốn trong ***g, trong lòng Hermione nổi lên một cảm giác cổ quái, trong đầu hiện lên gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là gì. Cô nhanh chóng rút đũa phép ra chỉ vào con chuột “Betwitched sleep”, con chuột nhanh chóng chìm vào hôn mê.

“Cám ơn, Hermione.” Harry nói một cách chân thành.

Hermione phất phất tay, không nói gì nữa tiếp tục đọc sách, Harry chui ra khỏi phòng sinh hoạt chung, lập tức phủ thêm áo khoác tàng hình, hướng nơi đã định sẵn đi đến…

~~Hết chương 5~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.