Nếu Như Không Có Anh

Chương 2: Chương 2




“Cô xong rồi!”

“Chúc cô nhiều may mắn nha!”

“Kìm chế một chút, cùng lắm thì từ chức!”

Đây là lời nói mà Tổng biên cùng các đồng nghiệp khác nói với Chu Vi Đồng khi cô nhận được lệnh thuyên chuyển, tất cả mọi người đều dành cho cô ánh mắt cảm thông, thương hại khi cô sắp được đưa vào mười tám tầng địa ngục, chịu sự tra tấn tàn khốc của Diêm La Vương, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Tự giải quyết cho ổn thỏa! Trong buổi liên hoan đưa tiễn, Tổng biên dùng lời nói sâu xa nhắc nhở cô, khi cô đến làm việc tại văn phòng tổng công ty, chào đón cô là nhiều ánh mắt hiếu kỳ và xa cách.

Chức vụ mới của cô là ‘trợ lý Phó tổng giám đốc điều hành’.

Cô có tài đức gì, sao lại có thể từ một biên tập viên bé nhỏ ở Nhà xuất bản lại thể có thể lên làm cấp dưới thân cận của lãnh đạo cấp cao?

Đừng nói là những người khác không hiểu, ngay cả cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Phó tổng Nghiêm, tôi đến trình diện!”

Cô đi vào phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, nội thất được thiết kế rất khí phách khiến cho cô choáng váng líu lưỡi không nói nên lời, hóa ra đây là văn phòng làm việc của lãnh đạo cao cấp, rất rộng rãi lại có phong cách, không giống như tưởng tượng của nhân viên bình thường.

Cô đứng trước bàn làm việc của Nghiêm Sâm, có chút băn khoăn lo lắng, mà anh ta cũng không thèm nhìn cô một cái, nhìn chằm chằm vào máy vi tính để viết email.

Sau khi email đã được gửi đi, anh mới nâng con mắt không cảm xúc lên.

“Bên phòng nhân sự đã nói qua với cô rồi?”

“Vâng!”

“Bắt đầu từ hôm nay, công ty trả tiền lương gấp đôi cho cô, mỗi tháng còn chi phí để giao tiếp, cuối năm xem biểu hiện của cô, đối chiếu với nhân viên chủ quản chia hoa hồng…….Những thứ này không có vấn đề gì chứ?”

Thế nào lại có vấn đề? Cô cảm kích còn không kịp!

Chu Vi Đồng chớp mắt, đầy một bụng nghi ngờ.

“Nhưng…………..”

Nghiêm Sâm dùng tay ra hiệu ngăn cản lời nói của cô.

“Điều kiện duy nhất của tôi là cô phải đợi lệnh 24h bất kể thời tiết như thế nào, theo lệnh mà đến!”

Nói cách khác, anh dùng mức lương hậu hĩnh trả cho cô chẳng khác nào cô vì anh mà bán mạng.

Chu Vi Đồng đã hiểu, chẳng trách anh ta cho cô đãi ngộ tốt như thế.

“Nhưng Phó tổng, anh cũng biết tôi chỉ là biên tập viên mỹ thuật, chỉ hiểu được mỹ thuật tạo hình của bộ phận thiết kế, anh điều tôi tới làm trợ lý, tôi sợ rằng…….!”

“Cô có khả năng làm việc như thế nào, tôi biết rất rõ.” Nghiêm Sâm liếc cô một cái, dường như ngại sự do dự của cô quá dư thừa.

“Chu Vi Đồng, 28 tuổi, năm 15 tuổi ba mẹ ly hôn, hiện tại đang sống cùng với mẹ. 18 tuổi vừa học vừa làm, đầu tiên đi rửa chén dĩa cho một nhà hàng, ở đại học học chuyên ngành thiết kế, sau khi tốt nghiệp thì làm việc cho công ty quảng cáo. Lúc đó vì mẹ cô sinh bệnh, không thể nào làm việc ở công ty có thời gian ngày đêm đảo ngược, buộc lòng phải từ chức vào Nhà xuất bản làm biên tập viên mỹ thuật. Nhảy việc qua mấy công ty, tiền lương cũng không tăng lên bao nhiêu, đã từng kết giao với hai người bạn trai, cũng rất nhanh chia tay. Hiện tại có một người bạn trai gượng ép duy trì được hơn một năm, cũng là yêu xa, một người ở Tân Trúc, một người ở Đài Bắc, một tháng gặp mặt không được vài lần…………….”

“Anh điều tra tôi sao?” Cô không chịu được cắt ngang lời của anh, một chút lo lắng nghẹn trong cổ họng.

Anh mặt mày tỉnh bơ.

“Những thứ này là tư liệu bên phòng nhân sự cung cấp!”

“Làm sao người bên phòng nhân sự lại biết đời sống cá nhân của tôi?” Cô cũng không nhớ là lúc nhậm chức có điền qua những thứ này.

“Thế nào? Chẳng lẽ những thứ mới vừa nói có bí mật gì tôi không thể biết sao?”

Là không có, nhưng cô cảm thấy bị xâm phạm quyền riêng tư nghiêm trọng. Chu Vi Đồng ảo não cắn môi.

“Tôi là muốn cô tới làm trợ lý riêng, tôi cũng muốn biết rõ bối cảnh gia đình của cô, nói không chừng có ghi chép lại tiền án!”

“Tôi không có tiền án!” Cô cất cao giọng nói.

“Thật may mắn!” Anh hời hợt trả lời.

Người đàn ông này……..Sao rất đáng bị đánh như vậy? Chu Vi Đồng âm thầm bấm lòng bàn tay, cô tự nhận bản thân tính tình ôn hòa, nhưng ông chủ mới này đặc biệt có biệt tài làm cho cô phát điên.

Cô hít thở thật sâu, đè nén sự bất ổn trong lòng.

“Vậy Phó tổng hy vọng tôi làm những việc gì?”

“Tôi giao phó cô làm cái gì, thì cô làm cái đó, tôi không giao phó, cô tốt nhất cũng học làm cho xong, tôi đây đòi hỏi rất cao, cô hẳn là đã nghe nói qua!”

Tất nhiên, anh tiếng xấu vang xa, sớm đã lan tỏa khắp tập đoàn từ trên xuống dưới.

Chu Vi Đồng mỉa mai tự hỏi, Nghiêm Sâm liếc nhìn cô một cái, cũng không biết là đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, khóe miệng cười như không cười nhếch lên.

“Đợi lát nữa đi tìm Thường Hi, anh ta sẽ nói cho cô biết thói quen làm việc của tôi cùng nghiệp vụ quản lý hiện tại!”

“Thường Hi………Là ai?”

“Thái Thường Hi………Là trợ lý đặc biệt của tôi!”

Nói cách khác cô là trợ lý của trợ lý đặc biệt?

“Cho nên về sau tôi phải báo cáo với trợ lý Thái đúng không?”

“Cô trực tiếp báo cáo với tôi!” Anh trách cứ trừng mắt với cô, giống như trách cô không nên làm rõ các mối quan hệ phụ thuộc.

“Nghe cho rõ, tôi mới là ông chủ của cô, cả tập đoàn này cô chỉ cần nghe mệnh lệnh của tôi!”

Anh nói ‘chỉ có thể’, không phải là ‘chỉ cần’.

“Tôi biết rồi!” Cô biết điều tỏ vẻ đã hiểu. Có vẻ như anh có tiềm năng trở thành một nhà độc tài.

“Trước hết cô tạm thời phụ trách việc liên lạc với nhãn hiệu I-Fashion thay tôi, tôi không có nhiều thời gian để đến đó kiểm tra, từ nay giao cho cô giám sát họ!”

“Tôi………Giám sát bọn họ sao?” Chớ có nói đùa! Cô chẳng qua là nhân viên nhỏ, nào có tư cách để giám sát những lão cáo già trong giới thương nghiệp?

“Cô là trợ lý của tôi, ở bên ngoài truyền đạt lời nói của tôi, đương nhiên là có tư cách để giám sát bọn họ.”

Nghiêm Sâm cười lạnh, ném cho cô một sấp tài liệu.

“Trước tiên lấy những thứ này đi xem cho rõ, nội dung và tiến độ hoạt động của tất cả số xuất bản sau của I-Fashion, tôi muốn hiểu rõ bất cứ lúc nào.”

Chu Vi Đồng ôm tài liệu, thấp thỏm đẩy mắt kính.

“Nhưng Phó tổng……………!”

Một ánh mắt sắc bén đã cản lời nói chưa kịp nói ra khỏi miệng của cô, cô im lặng trong chốc lát, vài giây sau, gật đầu đồng ý.

“Vâng, tôi biết rồi, tôi xin lui ra trước!”

“Đợi đã……!” Một âm thanh vang lên giữ chân cô lại.

Cô quay đầu lại.

“Phó tổng còn có chỉ thị khác?”

Anh không trả lời ngay, đánh giá cô toàn diện, sau đó cất tiếng nói.

“Bộ y phục trên người cô, đổi đi!”

“Tại sao?” Cô bị anh nhìn vậy rất ngượng ngùng. Anh tám phần là ghét bỏ cô ăn mặc không có đẳng cấp.

“Tôi không biết mình ăn mặc như vậy có chỗ nào chưa đúng……!”

“Thật sao, tùy cô…..!”

Anh rất dễ dàng nhượng bộ, cô cảm thấy không thoải mái, ngược lại càng muốn giải thích.

“Tôi cảm thấy đánh giá năng lực làm việc của một người không phải nhìn bề ngoài!”

“Đây chẳng qua là cô đối với dáng người của mình không có sự tin tưởng!” Anh không cho là đúng lạnh nhạt lên tiếng.

Cô sửng sốt, gò má nóng lên như thiêu đốt.

“Cô không chịu để tâm trang phục của chính bản thân, không phải vì cô có tự tin, là vì cô quá tự ti.” Anh tiếp tục không khách khí nói ra trọng điểm.

Anh không biết, ngôn ngữ cũng có thể đánh tan sức lực của một người sao? Chu Vi Đồng tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trời cao tha thứ cho cô, cô thực sự kích động nghĩ muốn ra sức đè bẹp anh ta.

“Đi ra ngoài đi.” Anh không hề để sự tức giận của cô vào trong mắt một chút nào.

Cô cắn răng, bực tức bước đi, lúc tay cầm nắm cửa thì cô gần như muốn liều lĩnh ra sức đóng sầm cửa lại, nhưng nghĩ lại, cô thu hồi sức lực, cẩn thận từng li tứng tí giữ vững phong thái.

Nghiêm Sâm chú ý tới từng giãy giụa nhỏ của cô, môi mỏng hơi nhếch lên.

Xem ra không phải cô hoàn toàn không có nóng nảy. Anh cũng rất tò mò, cô có thể kìm nén bao lâu?

Anh vô ý quay bút, sau hai giây, tâm tư hơi hoảng sợ, khóe môi mỉm cười bỗng chốc thu lại, ánh mắt đồng thời trầm xuống.

Rốt cuộc anh đang làm gì? Tại sao lại đem một người phụ nữ có dáng dấp giống như ‘cô ấy’ đặt ở bên cạnh mình?

Ngay cả anh………….Cũng không hiểu.

** ** **

“ Dung mạo của cô giống như ‘cô ấy’.”

Thời gian cơm trưa, Thái Thường Hi cùng cấp trên trực tiếp ngồi đối diện ở nhà ăn nhân viên, bất ngờ thốt lên những lời này.

Nghiêm Sâm không cảm thấy quá ngạc nhiên, anh sớm đã đoán được cấp dưới thân tín sẽ đưa ra thắc mắc như thế này, ngược lại cảm thấy hơi kỳ quái, Thường Hi thế nhưng lại nhịn nhiều ngày như vậy.

“Tôi vốn không hiểu, anh không có việc gì lại điều một biên tập mỹ thuật điều qua đảm đương trợ lý đặc biệt làm cái gì? Cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy, mới bỗng nhiên hiểu được. Là bởi vì dung mạo của cô ấy quá giống với Tiết Xán Tâm, mới khiến cho anh chú ý tới đấy chứ?”

Nghiêm Sâm không trả lời, yên lặng uống ly trà.

Thái Thường Hi trầm ngâm nhìn anh một lúc, thở dài nói: “Tôi không muốn nhắc nhở anh, boss à, nhưng cô ấy cùng với Tiết Xán Tâm chênh lệch nhau quá nhiều.”

Nghiêm Sâm nghe vậy, bỗng chốc nắm chặt ly trà.

“Cậu cho rằng tôi không biết sao?”

“Nếu vậy, anh giữ cô ấy ở lại bên cạnh anh làm chi?”

“…………”

“Cô ấy không thể thay thế được ………” Thái Thường Hi nói lời thấm thía.

“Tôi không muốn xem cô ấy thành vật thay thế!” Nghiêm Sâm phản bác.

“Vậy anh hy vọng cô ấy làm cái gì?” Thái Thường Hi hỏi trúng tim đen.

Anh không biết. Anh đã từng tự hỏi trong lòng qua vô số lần, cuối cùng vẫn không giải thích được.

Có lẽ anh chỉ là……….. Nghĩ đơn thuần muốn hành hạ cô mà thôi, bởi vì anh không hành hạ được Tiết Xán Tâm.

Nghiêm Sâm hờ hững suy nghĩ, khóe miệng chứa vẻ tự giễu ngay cả bản thân anh cũng không hay biết cảm thấy tự giễu.

“Cậu cảm thấy cô ấy biểu hiện như thế nào?”

“Làm sao biểu hiện như thế nào? Anh đang nói tới công việc sao?” Thái Thường Hi biết rõ còn hỏi.

Anh lừ mắt.

Thái Thường Hi nhận thua, nhún nhún vai nói: “Cô ấy, rất là chịu khó, muốn tăng ca liền tăng ca, ngược lại một câu oán hận cũng không có. Nhưng nếu như muốn tôi nói thật, tôi cảm thấy cô ấy làm không được!”

“Chỗ nào không được?”

“Bỏ qua một bên việc cô ấy chỉ có kinh nghiệm về phương diện thiết kế mỹ thuật, tôi cảm thấy cô ấy đối với phần công việc này ……………..Không có sự nhiệt tình, chỉ làm theo nghĩa vụ!”

“Cô ấy chẳng qua chỉ để ý đến lương thưởng nên mới cố gắng làm việc, cô ấy cũng không thích phần công việc này!”

“Cho nên chính anh cũng nhìn ra được mà.” Thái Thường Hi uống hớp trà.

“Công việc của bản thân đã cực kỳ không hứng thú rồi, cô ấy lại còn ôm phiền muộn trong lòng, hừ, tôi xem là cô ấy nên học ở nơi đó rất nhiều!”

“Vậy cậu liền chỉ giáo nhiều hơn cho cô ấy!” Nghiêm Sâm rất tự nhiên nói tiếp.

“Muốn tôi chỉ giáo cô ấy?” Thái Thường Hi xem thường.

“Không phải anh cũng vừa mới nói qua sao? Cô ấy đối với phần công việc này không có nhiệt tình, cô ấy vốn là không thích.”

Nghiêm Sâm nghe vậy, khóe miệng cười như không cười nâng lên.

“Cô ấy sẽ có nhiệt tình!”

Ánh mắt Thái Thường Hi sáng lên, nghiêng người về phía trước.

“Cho nên anh tính toán tự mình ‘kích thích’ sự nhiệt tình của cô ấy?”

Nghiêm Sâm lạnh nhạt không nói.

Mặt anh càng không chút thay đổi, Thái Thường Hi càng tò mò, càng nôn nóng muốn khai thác lời nói có ý tứ của ông chủ dấu ở sau bộ mặt kia.

“Tôi nói boss, rốt cuộc mục đích của anh là vì cái gì? Tôi nhớ anh cố ý điều cô ấy ở bên cạnh, không có khả năng chỉ là nghĩ đơn thuần muốn đào tạo cô ấy trở thành trợ thủ đắc lực chứ?”

“Tại sao lại không thể?”. Nghiêm Sâm hừ lạnh, ưu nhã cầm khăn ăn lau miệng.

“Có lẽ sẽ có một ngày cô ấy sẽ thay thế cậu, trở thành trợ lý đắc lực của tôi!”

Anh nói nửa thật nửa giả, tiếp theo thoải mái đứng dậy đi vào, sống lưng thẳng tắp, anh khí khí bừng bừng nháy mắt khiêu khích mọi ánh mắt ái mộ trong nhà ăn.

Thái Thường Hi dở khóc dở cười đưa mắt nhìn anh.

“Đây ý là uy hiếp tôi câm miệng sao? Tôi hiểu rồi, ông chủ đại nhân!”

Anh tự lẩm bẩm, ngón tay bất giác đưa lên gãi gãi tóc mai.

Cô thực sự không thể sao?

Mặt Trời buổi chiều dần dần lặn xuống phía tây, bầu trời giữa ánh sáng và bóng tối mở ra một ranh giới mơ hồ, hào quang che chắn, chiếu lên gương mặt thanh tú Chu Vi Đồng đang lộ vẻ băng khoăng.

Cô đứng trước cửa kính của Công ty Bách Hóa, nhìn chằm chằm bộ thời trang mới nhất trên người model, đó là một cái váy liền thân màu xanh nước biển, làn váy nhẹ nhàng dường như bất cứ lúc nào cũng có những luồng gió xoáy.

Cô có thể tưởng tượng, những phụ nữ khác mặc chiếc váy này đi dạo trên phố, thế nào cũng quyến rũ mê người.

Thế nhưng người phụ nữ đó không phải là cô.

Cô không cách nào tưởng tượng được khi bản thân mặc những trang phục như vậy.

Cửa kính thủy tinh thật dài, phản chiếu mờ nhạt một bóng dáng xinh đẹp, là cô: một thân áo sơ mi cùng quần cotton đơn giản, rất giản dị, thoải mái, nhưng cũng rất bình thường, không cuốn hút.

Đây mới chính là cô.

Thế nhưng người của I-Fashion nói cô không xứng cùng với bọn họ tiếp xúc với nhau.

“Cô dựa vào cái gì mà quơ tay múa chân với chúng tôi, tại sao lại can thiệp vào quyết định của chúng tôi? Cô cùng với chúng tôi căn bản là không cùng một tiếng nói, cô hiểu được cái gì gọi là thời trang? Cái gì gọi là thịnh hành?”

“Tôi là trợ lý của Nghiêm Phó tổng, là anh ta phái tôi tới đây………….”

“Được rồi, vậy cô trở về báo cáo việc này cho ‘Lãnh Huyết Diêm La’ biết đi! Nói chúng tôi khi dễ cô, xem thường cô……….Cô để cho anh ta đuổi việc chúng tôi đi! Ngựa chứng như anh ta thứ nhất liền thay đổi gần một nửa nhân viên, Lão Tử đã sớm rất không hài lòng!”

Tổng biên I-Fashion ở trước mặt Nghiêm Sâm ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ, ngược lại khi nói chuyện với cô rất hùng hồn không hề khách khí.

Nhưng cô có thể tố cáo sao?

Coi như Nghiêm Sâm ra mặt nổi đóa, ở trước mặt nhiều người công khai thân phận ‘người đại diện’ là cô, vậy thì thế nào? Ngoài mặt có lẽ có thể áp chế được những lão già này, nhưng vĩnh viễn trong lòng bọn họ đối với cô sẽ không phục, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết những rắc rối này.

Dù sao cô cũng đã làm việc mấy năm rồi, hiểu rất rõ các mối quan hệ giữa các cá nhân là môn học khó khăn nhất.

Cô không thể mang Nghiêm Sâm ra, chỉ có thể dựa vào bản thân để giải quyết vấn đề khó khăn này.

Nhưng cô……….Nên làm như thế nào?

“Cô ngẩn ngơ đứng ở đây làm chi?”

Giọng nói lạnh lẽo như tiếng sét, xông thẳng vào tai Chu Vi Đồng, cô giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Chính là ông chủ mới của cô, như thế nào lại trùng hợp gặp gỡ anh ta?

“Phó Tổng!” Cô nhẹ giọng chào hỏi, theo bản năng ôm chặt xấp tạp chí trên tay, tất cả những thứ này là cô mới mua ở tiệm sách, các tập san mới lưu hành.

Nghiêm Sâm liếc nhìn xấp tạp chí kia.

“Cô vừa mới đi qua I-Fashion?”

“Vâng!”

“Tình huống như thế nào?”

“Tất cả mọi thứ……Đều đang đi đúng quỹ đạo, bọn họ đang chuẩn bị nội dung cho kỳ tạp chí sau, còn có muốn làm một cái Fashion show từ thiện vào mùa thu……” Cô bỗng dưng dừng lại.

“Như thế nào? Fashion show kia có vấn đề sao?” Nghiêm Sâm nhận thấy được sự do dự của cô.

“Không phải như thế!” Cô vội vã lắc đầu.

“Là bọn họ có dự định mời người mẫu nổi tiếng đến, cho thấy nhiều thương hiệu danh tiếng mới, nhưng tôi cảm thấy……….”

“Cô cảm thấy như thế nào?”

Cô có thể nói sao. Chu Vi Đồng cảm thấy chán nản. Ý kiến của cô không quan trọng chứ?

“Nói!” Nghiêm Sâm lên giọng thúc giục.

“Không có gì, cũng không phải là ý tưởng gì nổi bật, Tổng biên đã nói là không khả thi.”

“Ý tưởng gì? Cô nói rõ ràng.”

Cô đã cố gắng che giấu sự thật, Nghiêm Sâm cũng không cho phép, kiên trì muốn cô thẳng thắng.

Cô không thể làm gì khác hơn là bất chấp khó khăn nói ra.

“Tôi chỉ cảm thấy, biểu diễn những thứ kia bình thường cộng đồng không thể mua nổi những tinh phẩm hàng hiệu, suy cho cùng có cái gì………..Tác dụng gì? Tôi là nói, bình thường offcie lady một tháng bỏ ra bao nhiêu tiền để mua quần áo và phụ kiện? Tại sao không mở rộng ra một số nhãn hiệu rẻ tiền hơn? Không phải vừa tiện nghi vừa có thể thưởng thức hay sao?”

“Chẳng hạn như?” Nghiêm Sâm đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Cô nhất thời á khẩu không trả lời được.

Cô làm sao sẽ biết? Cô chẳng bao giờ quan tâm đến thời trang, làm sao biết những thương hiệu nào giá rẻ và hợp thời trang?

Nghiêm Sâm cười lạnh.

“Không trách được cô sẽ bị Vương Tổng biên soi mói. Cô chỉ biết bắt bẻ, nhưng không đưa ra được phương án cụ thể và khả thi, tất nhiên người ta sẽ nghĩ cô có ý làm trái.”

Chu Vi Đồng nghe vậy, không thể tin nhìn chằm chằm vào anh. Người đàn ông máy móc nhất thế giới, dám chế giễu bắt bẻ cô.

Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, lông mày lưỡi mác như không có việc gì nhíu lại.

“Tôi là ông chủ, bắt bẻ là quyền lời của tôi.”

Đúng nha, cũng là anh ta định đoạt, anh là ông chủ mà! Chu Vi Đồng cắn môi, miễn cưỡng nuốt lời phản bác trở lại.

Nghiêm Sâm quan sát nét mặt của cô, mặc dù cô cố gắng kìm nén, nhưng anh vẫn nhạy bén nhìn ra cô sinh lòng bất mãn, cô gái này có chút bướng bỉnh, chỉ là cô có thói quen hay che giấu.

Cô có thể trốn bao lâu? Nếu như là Tiết Xán Tâm………., chắc chắn sẽ không để bản thân uất ức như vậy.

Nhưng cô……….Không phải là Tiết Xán Tâm.

Vừa nghĩ tới đây, Nghiêm Sâm dùng sức cắn răng, anh căm hận bản thân không nên luôn nhớ tới người tên Tiết Xán Tâm……..Đối với anh mà nói, là chuyện cũ trước kia, sớm nên theo gió mà bay đi.

Cô gái này không phải là Tiết Xán Tâm…….Anh sắc bén quan sát Chu Vi Đồng ------nhưng anh có lẽ có thể cải tạo cô.

“Cô đi theo tôi!” Anh ra lệnh mà không bất kỳ lời giải thích, dẫn Chu Vi Đồng đi vào khu vực trang phục nữ giới tại lầu hai của Công ty Bách Hóa, đứng trước quầy quần áo đang bày la liệt.

“Đi thay quần áo!”

Cô sửng sốt.

“Đi thay quần áo mà cô cảm thấy xinh đẹp, tốt nhất là không mặc theo kiểu phong cách giản dị của cô.” Anh chỉ thị.

“Tại sao?” Cô cau mày.

“Phó Tổng vốn cho rằng quần áo của tôi sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm việc của tôi sao?”

“Không sai.” Anh không chút khách khí.

Cô bỗng chốc run sợ tức lên, giống như con nhím, bày ra phòng vệ.

“Tôi đang làm việc nghiêm túc, tôi không thích ăn mặc xinh đẹp nhưng cũng không bày tỏ thái độ làm việc không chuyên nghiệp…..”

“Cô là không chuyên nghiệp.” Anh lạnh nhạt cắt đứt lời nói của cô.

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên.

“Cô chăm chỉ làm việc, không phải vì cô tôn trọng phần công việc này, chỉ là vì sống tạm, cô có lẽ không hề có lỗi với mình, nhưng cô thật có lỗi với công ty, thật có lỗi với những người làm việc cùng với cô.” Anh nhấn mạnh, từng câu từng chữ như kim châm châm vào lòng cô.

Cô vừa thẹn vừa cáu ngắt, toàn thân khẽ run.

“Tôi đã tận lực, nếu như Phó Tổng đã không hài lòng, có thể đuổi việc tôi………”

“Xem đi, cô gặp phải khó khăn chỉ muốn trốn tránh.” Giọng nói anh mang sự giễu cợt.

Cô căm giận trừng mắt nhìn anh.

“Nếu như cô thật sự tự nhận công việc nghiêm túc, vậy thì đi tìm ra trang phục thích hợp cho bản thân, đi tìm ra những thứ mà cô gọi là bình thường offcie lady thích mua nhưng lại chỉ mua được hàng nhái, cô trước tiên phải thuyết phục bản thân, sau đó mới có thể thuyết phục người khác, nếu không vĩnh viễn cô cùng người ta luôn bất đồng ngôn ngữ!”

Ngôn ngữ?

Chu Vi Đồng buồn bã, anh ta như thế nào lại cùng với Tổng biên Vương nói những lời tương tự? Tổng biên Vương cũng nói với cô là không hiểu ngôn ngữ thời trang của họ, cho nên không thèm cùng cô nói chuyện.

“Đi đi!” Anh lần nữa ra lệnh.

Lúc này, cô không còn cự tuyệt, chần chừ ngật đầu, tiến hành hành trình phiêu lưu quan trọng nhất của đời người.

Anh chăm chú nhìn cô đang tò mò và đi qua đi lại trước quầy kinh doanh trang phục nữ, giống như con thỏ nhỏ lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Điện thoại di động vang lên, anh nghe điện thoại.

“Boss, sẽ không quên chứ?” Là Thái Thường Hi gọi tới. “Tối hôm nay còn tham gia party, chính tôi còn ở công ty chờ anh.”

“Không cần chờ nữa, tôi không đi.”

“Cái gì?” Thái Thường Hi kêu lên.

“Tại sao không đi? Chủ nhân bữa tiệc rất mong chờ anh đến tham dự nha.”

“Tôi hiện tại có chuyện quan trọng hơn.”

“Chuyện quan trọng gì? Anh hiện tại đang ở đâu? Alo, alo ……….”

Anh cúp điện thoại, anh hoảng hốt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động đang nhấp nháy.

“Phó……Phó Tổng.” Giọng nói không được tự nhiên lấy lại tâm trí của mình.

Anh quay đầu, nghênh đón nhìn kỹ Chu Vi Đồng trong suốt đứng phía trước so với rất nhiều bóng dáng, cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài là một áo khoác ngắn.

“Tôi mặc thế này………Có được không?” Cô làm như rất sợ ánh mắt sắc bén của anh, rũ lông mi, gò má ửng hồng, không dấu được sự ngượng ngùng.

Anh quan sát cô, rất sắc bén, rất không lưu tình, ánh mắt như radar, lướt qua toàn thân trên dưới của cô, sao đó tập trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô---- -----mặt trái xoan, sóng mũi thẳng đứng, đôi môi đầy đặn------- thật ra dáng dấp của cô không tệ, nhưng lại cố tình dùng cái mắt kính khó coi đó, che đi đôi mắt dịu dàng.

Người phụ nữ ngu ngốc!

Anh giễu cợt cười nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.