“Rất xấu.”
Anh nói cô xấu xí?
Anh lại có thể chê cô xấu xí!
Chu Vi Đồng cắn răng nghiến lợi, quỳ trên mặt đất, nắm chặt giẻ lau ra sức chà sát thật mạnh trên sàn gỗ.
Đúng, cô chắc là không biết cách ăn mặc, không biết được cái gì gọi là phong cách thời trang, nhưng anh ta nghĩ anh ta là ai? Tại sao lại bắt bẻ cô lựa chọn mỗi một bộ quần áo, còn lộ ra ánh mắt châm biếm đầy khinh thường kia?
Hại cô cảm thấy bản thân ở trước mặt anh ta giống như kẻ ngốc, lúng túng như muốn chui vào lòng đất!
Anh ta thật ghê tởm, quá ghê tởm!
“Tức chết tôi rồi! Một kẻ vô nhân đạo, cỗ máy đòi mạng, khó trách bị mọi người gọi là ‘Lãnh Huyết Diêm La’.”
Nhớ tới mấy ngày trước ở Công ty Bách Hóa chịu nhục nhã, Chu Vi Đồng không nhịn được càu nhàu kháng nghị.
“Em ở đây nói lảm nhảm cái gì thế?” Bạn trai của cô Hoàng Khải đi ngang qua, cau mày hỏi.
Cô ngẩng mặt. “Anh đã tỉnh rồi hả?”
“Đúng vậy.” Hoàng Khải lười biếng duỗi cái lưng to lớn, xem ra tinh thần rất sảng khoái.
“Ngủ một giấc, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.” Hạ tầm mắt xuống nhìn.
“Em ở đây lau chùi sao?”
“Ừm.” Cô gật đầu, mặc kệ hai tay đang nhức mỏi, tiện thể gỡ mắt kính xuống, lau chùi bụi dính ở tròng kính.
Hôm nay vừa đến nhà bạn trai, liền vội vàng làm cơm trưa cho anh ăn, anh liền ăn ngấu nghiến, thỏa mãn trở về phòng nghỉ ngơi, cô thừa dịp thay anh quét dọn phòng ốc bề bộn, đem sọt để đầy quần áo bẩn ném vào máy giặt giặt, thay rèm cửa sổ, lau chùi qua cửa sổ, lau quét dọn, vô cùng bận rộn.
Đối với cô vất vả, Hoàng Khải không thèm nói câu nào, không một chút để ý bước lên chỗ sàn nhà sáng loáng có thể soi thấy mặt mà cô vừa lau qua, ngồi vào trước bàn máy vi tính.
Cô giương mắt nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh linh hoạt mở máy vi tính, tim thắt lại. “Anh muốn chơi game sao?”
“Đúng vậy, anh gần đây thích chơi ‘Warcraft’, chơi rất khá nha!” Anh vui vẻ cười nói.
Có gì hay đâu? Cô không hiểu. Không hiểu sao mỗi ngày khi tan sở về nhà anh đều ngồi vào máy vi tính để chơi game, ngay cả ngày nghỉ cũng không ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành, cuộc sống như thế có gì vui đâu chứ?
“Anh gia nhập một tổ đội, có người bạn trên mạng cũng rất thú vị, có một người gọi là ‘Pharaoh’, em biết không? Hắn cùng anh đều là kỹ sư, cũng làm việc ở Trúc Khoa; còn có người gọi là ‘Yêu tinh cuối cùng’, nghe nói là cô gái rất xinh đẹp, ‘Pharaoh’ muốn theo đuổi cô ấy………” Hoàng Khải rất nhiệt tình giới thiệu nhóm bạn trên mạng cùng nhau chơi game với anh.
Chu Vi Đồng yên lặng lắng nghe, mặc kệ bạn trai mô tả chơi game có bao nhiêu điểm thú vị, đối với cô mà nói, bọn họ đều là xa không thể thành nhân, đến từ hư cấu Nhị Độ không gian, cô không có cách nào cùng bọn họ nói chuyện, bởi vì cô không hiểu được ngôn ngữ của bọn họ.
Lại là ‘ngôn ngữ’.
Cô tự giễu dắt môi, làm thế nào mà gần đây cô có cảm giác bản thân tới chỗ nào cũng không thích hợp?
“Hoàng Khải, buổi tối em muốn đi xem phim, có được không?” Cô dịu dàng hỏi.
“Em nghe nói có bộ phim điện ảnh rất hay.”
“Ừ……..Ừ.” Hoàng Khải vô ý đáp lại những lời vô nghĩa.
Cô biết, tim của anh bây giờ đã bay vào thế giới trò chơi, với bạn bè của anh chia sẻ hỉ nộ ái ố; mà cô, chỉ có thể vô dụng bị anh lãng quên ở thực tại.
Chu Vi Đồng sâu kín thở dài. Đôi khi cô cảm thấy bản thân rất ủy khuất, vì sao phải chấp nhất đoạn tình cảm nhẹ như nước thế này? Ở trong mắt bạn trai, tầm quan trọng của cô rất có thể còn không bằng bạn bè trong game, ít nhất, là tuyệt đối không bằng máy vi tính bảo bối của anh cùng không ngại cực khổ xếp hàng mua trò chơi có số lượng hạn chế cho máy chủ.
Mẹ nói thân phận của cô giống như người giúp việc miễn phí bán thời gian của Hoàng Khải, giờ nghiêm túc suy nghĩ một chút, so sánh này cũng xem như là chuẩn.
Đang buồn thì điện thoại di động phát ra đoạn nhạc tiết tấu mãnh liệt, là đoạn nhạc trong bộ phim ‘Chiến tranh giữa các vì sao’, ca khúc chủ đề Hắc Võ Sĩ danhvader. Nghe được tiếng chuông, một hình ảnh tối tăm u ám tức khắc nhảy vào tâm trí của Chu Vi Đồng.
Đây là bản nhạc chuông cô đặt riêng cho boss Diêm La, nhạc chuông khủng bố tâm hồn cô.
Cô cam chịu số phận nhận điện thoai. “Alo.”
“Chu Vi Đồng, đóng gói hành lý cho một tuần, buổi tối 8 giờ đến sân bay Đào Viên.” Nghiêm Sâm truyền chỉ thị.
Nhưng cô chậm chạp nghe không rõ. “Có ý gì? Sao lại ra sân bay?”
“Cô cùng với tôi đi Tokyo một chuyến!”
“Đi Tokyo? Tại sao?”
“Đi công tác.”
“Đi công tác sao?” Cô càng thêm mờ mịt. “Vì sao lại là tôi đi? Trợ lý Thái đâu?”
“Trợ lý Thái phải ở lại công ty thay tôi xử lý công việc.”
“Nhưng……….Tại sao lại là tôi?” Cô căn bản tình trạng bên ngoài a, ngay cả anh vì cái gì đi công tác cũng không hiểu được.
“Cô trước tiên cần tôi phải làm báo cáo vắn tắt qua điện thoại sao?” Anh mang lời nói đầy chế giễu.
Những lời này mà phiên dịch lại thành lời nói suông, giống như ‘Tôi là ông chủ của cô, gọi cô đi công tác, còn dài dòng làm gì?”
“Tôi biết rồi.” Cô bất đắt dĩ nhận lệnh, cúp điện thoại, khí thế tạm thời giảm đi, hướng về phía điện thoại di động oán trách.
“Có chuyện gì thế này? Boss máy móc?”
“Chuyện gì?” Hoàng Khải hơi tò mò quay đầu lại.
“Là ông chủ của em! Tạm thời kéo em đi công tác, muốn em buổi tối chạy tới sân bay hội hợp cùng anh ta. Anh nói xem, những loại người thế này không phải rất quá đáng sao? Anh ta thật xem em như robot rồi, phải đợi lệnh 24h!” Chu Vi Đồng kể khổ với bạn trai.
Anh nghe rồi, nhưng chỉ nhún nhún vai.
“Ông chủ mà, luôn tự cho bản thân họ là lớn nhất. Mà em đi công tác ở đâu vậy?”
Cứ như vậy? Chu Vi Đồng ngạc nhiên. Giọng điệu bạn trai lạnh nhạt làm cô thất vọng, dầu gì cũng phải an ủi cô mấy câu, với cô cùng chung một kẻ thù sao!
Cô buồn bực cắn cắn môi. “Tokyo, nói muốn đi một tuần lễ!”
“Em đi Tokyo?” Ánh mắt Hoàng Khải sáng lên, đột nhiên lóe lên sự hứng thú. “Muốn đi một tuần lễ? Làm sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?”
“Có ý tứ gì?”
“Em vừa khéo giúp anh đi xếp hàng………………..”
** ** **
“Xếp hàng? Cô muốn đi xếp hàng?”
Khoang thương gia trên máy bay, Nghiêm Sâm vừa mới uống một hớp cà phê do nữ tiếp viên hàng không đưa tới, quay đầu, cau mày nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh của trợ lý nhỏ.
Chu Vi Đồng bị ánh mắt sắt bén của anh nhìn không được tự nhiên.
“Hẳn là chỉ cần xin nghỉ hai giờ thôi. Đêm đó tôi sẽ chờ hoàn thành xong công việc rồi mới đi xếp hàng, sẽ không làm ảnh hưởng đến hành trình đi gặp khách hàng. Buổi sáng hôm sau, sau khi mua được đồ tôi lập tức trở về.”
“Cô ruốt cuộc muốn mua cái gì?”
“Trò chơi điện tử phiên bản mới, đúng lúc hôm chúng ta rời Tokyo thì phát hành.”
“Cô chơi điện tử sao?”
“Không phải của tôi, là của bạn trai tôi, anh ấy nhờ tôi mua.” Cô ngập ngừng giải thích.
“Không thể đợi lúc phát hành ở Đài Loan thì mua sao?”
“Bởi vì là bản có giới hạn số lượng, có tặng kèm tranh khắc bản, là vật phẩm quý giá khó có được.”
“Anh ta cho rằng cô tới Tokyo là cái gì?” Nghiêm Sâm giận dữ mắng. “Cô là tới để làm việc, không phải là để thay anh ta xếp hàng đi mua đồ.”
“Tôi hiểu rất rõ, tôi sẽ tận lực để không làm trễ nãi hành trình.” Cô thử đàm phán.
“Không được!” Một mực từ chối.
“Phó tổng….”
“Câm miệng.” Ông chủ đại nhân không cho cô thương lượng.
Cô bất đắc dĩ, đành phải yên lặng, nuốt ngụm khí tỏ vẻ hờn dỗi, sau đó Nghiêm Sâm ném qua một chồng tài liệu lớn, muốn cô trước khi xuống máy bay phải nghiên cứu xong phần tài liệu này, chuẩn bị sáng sớm ngày mai mở hội nghị với khách hàng.
Cô khó tin nhíu mày. “Nhưng chúng ta đến Tokyo cũng đã nửa đêm.”
“Tôi biết rất rõ.” Anh để tách cà phê xuống, mở máy vi tính lên, mở phần tài liệu, bắt đầu làm việc.
Cô không phản bác được.
Xem ra tối nay chỉ có thể thức suốt đêm rồi, chính anh làm việc như cái máy, liền ép cấp dưới làm việc theo không ngủ không nghỉ luôn sao?
Cô thầm than thở, không tình nguyện xem phần tài liệu thật dày này, nhìn chốc lát, cô mới nắm sơ lược đây là tài liệu liên quan đến một nhà xuất bản lớn ở Nhật Bản, mỗi kỳ xuất bản cũng chia thành nhiều phần, cũng có ngành tạp chí thời trang, ngành xuất bản tại Nhật Bản được xem như rất táo bạo.
“Nhà xuất bản này có quan hệ hợp tác với chúng ta sao?” Cô tò mò hỏi.
“Trước mắt chưa có.” Nghiêm Sâm cũng không ngẩng đầu lên.
“Lần này chúng ta thảo luận lên kế hoạch hợp tác trong tương lai.”
“Nói cách khác, lần này là muốn tiến vào thị trường xuất bản ở Nhật Bản?” Cô giật mình.
“Thật bất ngờ sao?” Anh liếc mắt sang cô.
“Chúng ta vốn lấy cả Châu Á làm mục tiêu.”
“Đúng vậy ha.” Cô nhỏ giọng đáp lại.
Thân là người đứng đầu của tập đoàn chịu trách nhiệm phát triển kinh doanh, cô đã sớm nghe nói Nghiêm Sâm có tham vọng mãnh liệt, thân là con của cổ đông lớn trong tập đoàn, anh đương nhiên sẽ trở thành một trong những người nối nghiệp trong tương lai. Nhưng anh cũng không lấy việc này để tự mãn, cũng không giống như những công tử khác ngày ngày không làm gì, chỉ lãng phí tài sản của cải. Ngược lại, anh ngày càng cố gắng làm việc, so với những người khác ở tập đoàn thì thành tựu nổi trội hơn hẳn.
Mà mấy năm qua, anh cũng vì tập đoàn đất đai, làm tăng thêm không ít doanh thu, liền trở thành ngôi sao mới được mọi người chú ý.
Anh quả thực rất tài giỏi, cô phải công nhận, nhưng anh sống có vui vẻ hay không?
Từ khi cô đi theo bên cạnh anh, chưa bao giờ nhìn thấy qua nụ cười hiển thị trên mặt anh, có đôi khi khẽ động khóe môi cũng hơi dư thừa.
Xem như anh có thể đưa tập đoàn lên đỉnh cao, đứng lên nơi cao nhất, thì thế nào? Cuộc đời của anh còn gì ý nghĩa sao?
Như đã nói qua, cô tại sao lại phê phán anh? Chính cuộc sống của cô cũng không có ý nghĩa.
Chu Vi Đồng tự giễu kiềm chế suy nghĩ, tập trung tinh thần nghiên cứu tài liệu, sau khi máy bay hạ cánh xuống Tokyo, hai người đón taxi về khách sạn nghỉ ngơi.
Do quyết định đi công tác đột ngột, thời gian đặt phòng quá muộn, các phòng đều đã được đặt trước, nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi có thể sắp xếp một gian phòng có hai phòng ngủ được không?
Nghiêm Sâm lập tức đồng ý, cũng không hỏi ý kiến của cô.
Chu Vi Đồng lặng lẽ làm mặt quỷ. Được rồi, cô tin tưởng ông chủ này sẽ không có mưu đồ khác đối với cô, dù sao cô trong mắt của anh, không hề có sức quyến rũ của phái nữ.
Sau khi vào phòng, cô vừa mới để hành lý xuống, còn chưa kịp thở, Nghiêm Sâm liền kêu cô đến phòng khách thảo luận vắn tắt nội dung trong tài liệu.
Hai người làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm, cho đến khi trời sáng mới nghỉ ngơi được một chút, ngủ không tới ba giờ, cô lại vội vàng rời giường rửa mặt, cùng ông chủ tham gia cuộc họp.
Liên tục mấy ngày, thần kinh của Chu Vi Đồng đều ở trong trạng thái căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô đến Tokyo, nhưng không có thời gian như khách du lịch, thưởng thức phong cảnh của thành phố này, hành trình mỗi ngày đều bận rộn, bôn ba khắp nơi.
Rất mệt mỏi, nhưng không nhàm chán.
Đây là điều cô rất kinh ngạc, cô vốn cho là bản thân sẽ không thích ứng được với tần suất làm việc như thế này, nhưng mỗi một ngày, cô đều có phát hiện mới, tựa như ngày đó anh ra lệnh cho cô thử đồ ở Công ty Bách Hóa, mặc dù cô phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhưng cũng cảm nhận được niềm vui không nói nên lời.
Tuổi thơ của mỗi cô gái, tất cả đều mơ ước có một con búp bê Barbie.
Mà ngày ấy, cô biến bản thân thành Barbie, tận hưởng cảm giác vui sướng.
Ở Tokyo mấy ngày nay, cô cùng với ông chủ đi gặp mặt khách hàng, khảo sát nghiệp vụ, môi trường và con người đều không quen thuộc, để kích thích cảm hứng của bản thân, cô thậm chí đã chủ động quan sát phong cách ăn mặc của những người phụ nữ đi ngoài phố, cố gắng tìm kiếm trang phục office lady phù hợp ở Đài Loan, vì Fashion show từ thiện của I-Fashion có thể tìm kiếm đối tượng hợp tác mới
Một ngày nọ, Nghiêm Sâm dẫn cô vào khu vực bán mỹ phẩm, muốn cô quan sát cẩn thận những sản phẩm trọng điểm.
“Trong những năm gần đây, phụ nữ Đài Loan ngày càng yêu thích cách trang điểm cùng với các sản phẩm chăm sóc da tại Nhật Bản, cô tốt nhất là nên xem qua, và mua một ít về để dùng thử.”
“Ý của anh là, chúng ta có thể giới thiệu các sản phẩm của Nhật Bản trong kỳ tạp chí tới của I-Fashion sao?”
“Cô cho là thế nào?” Nghiêm Sâm không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Thật ra thì gần đây tôi có tra thông tin, thấy ở Đài Loan có nhiều trang web trao đổi về sắc đẹp, rất nhiều người dùng đã cùng nhau chia sẻ và trao đổi, tôi đã nghĩ qua, có lẽ I-Fashion có thể cùng trang web này hợp tác….” Giọng nói từ từ rất nhỏ, đối với ý tưởng bất ngờ này, cô cũng không thực sự chắc chắn.
Không ngờ Nghiêm Sâm lại ngật đầu tán thưởng.
“Rất tốt, sự kiền lần này liền giao cho cô phụ trách.”
“Cái gì?” Cô cho là mình nghe nhầm. “Phó tổng có ý là…….”
“Ý tưởng rất tốt, sau khi trở về Đài Loan cô lập kế hoạch đưa lên cho tôi.”
Thật không? Anh muốn cô lập kế hoạch phương án? Chu Vi Đồng không thể tin được, công việc mười năm, không ai cho phép cô đưa ra bất kỳ ý tưởng nào. Trước kia khi còn làm biên tập viên mỹ thuật, công ty chỉ muốn cô tập trung thiết kế bìa sách, bóp chết mọi ý tưởng của cô từ trong trứng nước.
Dần dần, cô chán ghét, mệt mỏi, đối với phần công việc đã hình thành thì cảm thấy không thú vị.
Nhưng Nghiêm Sâm…………Cái ông chủ đáng ghét máu lạnh này, lại khích lệ cô thay đổi?
Cô không nghĩ ra vẻ mình không có khí thế, nhưng một trái tim không có cách nào khống chế được phấn khởi.
Vì sao các ông chủ đều có loại ma lực này? Một câu nói cũng có thể đem nhân viên tiến vào địa ngục, cũng có thể tự do đưa họ lên mây.
Vì thế, Chu Vi Đồng không khỏi không bán mạng, theo ông chủ chạy khắp cả Tokyo, tận tâm tận lực.
Tối hôm đó, hai người trở lại khách sạn, mệt mỏi tích lũy trong mấy ngày liên tiếp, đều mệt mỏi, Nghiêm Sâm nói muốn đến quầy bar của khách sạn uống ly rượu, cô nhân cơ hội ngâm mình trong bồn tắm thơm ngào ngạt.
Tắm xong, cô thay áo t-shirt thoải mái cùng quần dài, đang chuẩn bị lên giường ngủ, thì một âm thanh kéo dài đột ngột vang lên.
Là Thái Thường Hi, anh gọi điện tìm không được Nghiêm Sâm, nên nhờ cô nhắn lại với Nghiêm Sâm.
“Boss……..Có khỏe không?” Anh đột nhiên hỏi. “Hôm nay tâm tình của boss thế nào?”
Như thế nào? Cô ngẩng người, nhớ lại hôm nay ông chủ không có gì khác thường, nhưng cô lại cảm thấy anh khí thế hiên ngang, giải quyết công việc rất nhanh gọn dứt khoát.
“Được rồi, lúc thảo luận kinh doanh rất khôn khéo, nhìn ra được những người Nhật kia cũng rất tán thưởng ông chủ.”
“Tôi không phải nói điều này.” Thái Thường Hi than thở.
“Vậy là chuyện gì?” Cô hơi khó hiểu.
“Là………….Hôm nay là một ngày rất đặt biệt, tôi lo lắng cho ông chủ………..Ai.” Anh muốn nói lại thôi.
“Cô giúp tôi tìm ông chủ về là được, tôi có việc gấp muốn hỏi ông chủ.”
“Đã biết.” Chu Vi Đồng không giải thích được cúp điện thoại.
Sợ trễ nãi công việc, Chu Vi Đồng lập tức đi thang máy lên quầy bar ở tầng trên cùng của khách sạn, đêm đã khuya, bên trong không có nhiều người, Nghiêm Sâm ngồi một mình trên ghế sô-pha gần cửa sổ, trên bàn là một chai rượu Whisky đã uống gần một nửa.
Cô đi tới bên sô-pha, muốn cùng anh nói chuyện, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt của anh mà không nói nên lời.
Đó là một khuôn mặt cô đơn, giảm đi sự nghiêm nghị thường ngày, mất đi tự tin và tham vọng, đôi mắt trống rỗng chìm vào hư vô.
Trong nháy mắt, cô nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một màn sương mất đi phương hướng, một tiếng khóc thầm trong tận đáy lòng của cô.
Là cô…………..Suy nghĩ quá nhiều chăng? Người đàn ông cao lớn độc đoán chuyên quyền không thể nào giống như đứa trẻ được.
“Sao cô lại tới đây?” Anh liếc nhìn thấy cô, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, khôi phục lại khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Xem đi, quả nhiên là ảo giác của cô.
“Phó tổng quên mang theo điện thoại sao?”
“Điện thoại di động?” Máy móc kiểm tra lại túi quần.
“Có lẽ là để quên ở trên phòng rồi.”
Cô lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.
“Trợ lý Thái tìm anh, nói có chuyện quan trọng cần xin chỉ thị của anh.”
Anh gật đầu, nhận lấy điện thoại gọi cho Thái Thường Hi, chỉ cần một vài phút để đưa ra quyết định.
Cô nhận lại điện thoại di động.
“Không có chuyện gì nữa, tôi trở về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Cô xoay người, vừa đi được hai bước, cảm thấy không yên tâm, đành quay trở lại.
“Phó tổng, sáng sớm ngày mai còn phải họp, anh uống ít rượu thôi.”
“Cô sợ tôi uống say sao.” Anh cười mỉa mai.
“Cũng không phải là, phải……………..” Cô không biết làm thế nào để mô tả tâm trạng vào lúc này --- ------ ------ Thái Thường Hi nói hôm nay là một ngày đặt biệt, ruốt cuộc là đặt biệt gì? Vì sao anh lại ở chỗ này uống rượu một mình.
“Uống rượu hại thân, hơn nữa hai ngày nay Phó tổng đã đi xã giao với không ít khách hàng, đã uống không ít rồi.”
Anh mỉa mai cười lạnh nói.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cô là đang quan tâm đến tôi sao?”
Không được sao? Anh dù gì cũng là ông chủ của cô, cô cũng là có ý muốn tốt cho anh, không ngờ anh cũng không thèm để ý.
Chu Vi Đồng không vui mím môi, giận bản thân đã xen vào việc của người khác, đang muốn rời đi, anh đột nhiên mở miệng gọi cô ở lại.
“Ngồi xuống!”
“Sao?” Cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Ngồi xuống, cùng tôi uống một ly.” Anh ra lệnh.
Cô có thể từ chối, thân là trợ lý cũng không bao gồm việc bồi ông chủ uống rượu giải sầu, nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện với anh.
Anh rót cho cô một ly rượu whisky, bỏ thêm vài viên đá trong suốt.
“Uống đi.”
Cô cầm ly rượu lên, hớp một ngụm, chất lỏng cay nồng đi vào cổ, cô khẽ bị sặc.
“Cô chưa uống qua whisky sao?” Anh đưa mắt nhìn cô.
“Đây là lần đầu tiên tôi uống.”
Anh khẽ nhếch miệng, cười như không cười, ý bảo cô tiếp tục uống.
Cô cẩn thận từng li từng tí uống từng ngụm nhỏ, xong liền đặt y rượu xuống.
Mà anh, hơi hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt âm u mơ hồ như ngọn lửa.
Anh đang nhìn cái gì? Cô có cái gì tốt mà nhìn?
Chu Vi Đồng hơi ngượng ngùng, lông mi rẽ run, giống như con chim nhỏ sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, có đôi lúc, cô cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của anh tựa như nhìn thấu qua cô, giống như nhìn một người nào đó không tồn tại ở nơi này.
Vậy người đó là ai?
Cô suy nghĩ miên man, theo bản năng chuyển động ly rượu, ánh mắt cùng với chất lỏng trong ly rượu như tản băng chìm nổi.
Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó, hơi chán nản bản thân mà thu ánh mắt trở lại, đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Chu Vi Đồng nhìn theo tầm mắt của anh, lúc này mới phát hiện ra ngoài trời có mưa, giọt mưa nhẹ nhàng chảy lên cửa sổ thủy tinh, cả thành phố được được mây mù bao phủ mông lung.
Sự yên tĩnh trong đêm mưa, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy rất buồn.
Là vì thế này, làm cho người đàn ông thường ngày mạnh mẽ phải ngồi uống rượu giải sầu một mình ở đây sao?
Cô yên lặng nhìn anh tự rót thêm ly rượu, sự lo lắng lẩn quẩn ở bờ môi, không biết phải mở lời như thế nào.
Ngược lại, anh lại lên tiếng trước.
“Làm thế nào mà cô biết anh ta?”
“Ai?” Cô ngẩng người.
“Bạn trai cô.” Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa sổ ngắm trời mưa, cô không thể hình dung được bản thân anh nghĩ cái gì.
Anh làm sao tự nhiên đối với cô cảm thấy có hứng thú? Chắc là anh không tìm được những người khác để tâm sự chăng?
“Rất nhàm chán, chắc anh không muốn biết.” Xem như giữa hai người rất hạn chế chủ đề để nói chuyện, cũng sẽ không nói đến chuyện tình cảm của cô được? Họ có thể nói về công việc, chính trị, thậm chí là tin bát quái của các minh tinh……..
“Nói.” Anh khăng khăng muốn nghe.
“Chính là………..Gặp nhau ở hội sách.” Kỳ lạ, mặc dù cô không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, có lẽ vì tâm trí của cô không xóa được khuôn mặt cô đơn.
“Hội sách? Hội sách quốc tế Đài Bắc sao?”
“Đúng vậy. Lần đó nhà xuất bản tham gia triển lãm, tôi được phái đi trông coi gian hàng, anh ấy đi mua trò chơi bên khu hàng hóa. Kết quả anh ấy không cẩn thận đụng vào tôi…Tôi ngã bị trẹo chân, anh ấy liền cảm thấy áy náy. Hôm sau liền mua một phần quà, còn gửi đến nhà xuất bản cho tôi.”
“Hai người cứ như vậy mà bắt đầu kết giao hay sao?”
“Cũng không phải, lúc vừa bắt đầu chỉ liên hệ bằng email, sau đó anh ấy hẹn tôi cùng đồng nghiệp đi ăn thịt nướng để làm quen, sau đó đi xem phim, ăn cơm, sau đó……..”
“Liền kết giao rồi hả?” Anh không kiên nhẫn tiếp lời.
Đã nói rất là nhàm chán rồi, chính anh kiên trì muốn nghe.
Cô khó chịu thở dài, tức giận trừng mắt với anh, đúng lúc anh cũng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, một tia lửa nhỏ lóe lên.
Hơi thở của cô hơi bấn loạn, vội vàng di chuyển tầm mắt, lặng lẽ điều chỉnh lại hô hấp.
Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại khẩn trương như vậy, trái tim thậm chí đập rất nhanh.
“Cô thích anh ta ở điểm nào?” Anh lại hỏi.
“Sao?” Vấn đề này thật khó hiểu.
“Liền………Thích nha.” Thích là không có lý do.
“Phải có điều gì đặc biệt làm cô động lòng chứ?” Anh cố ý truy hỏi.
Nó ở đâu? Chu Vi Đồng nháy mắt vài cái, khẽ nâng ly rượu lên. Từ từ uống một ngụm, mùi rượu nồng đã làm cô hơi say.
“Có lẽ là vì………….Tính tình anh ấy hơi giống trẻ con.”
“Tính trẻ con?”
“Mỗi lần anh ấy nói về trò chơi điện tử, sẽ cười rất vui vẻ, rất tươi sáng, giống như đứa trẻ mới lớn------nhìn, không có tâm cơ.” Nói xong, cô không khỏi mỉm cười, thản nhiên, nụ cười mang theo chút mơ mộng.
Anh nhìn chằm chằm nụ cười của cô, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nâng ly rượu trong tay uống cạn.
“Cho nên cô thích cái loại đàn ông ngu xuẩn đó sao?”
“Một đáng mày râu tối ngày chỉ biết chìm đắm vào trò chơi điện tử, còn không phải ngu xuẩn sao?”
“Là con người cũng phải giải trí, đó là thú vui của anh ấy.” Mặc dù gần đây cô cảm thấy không thích anh ấy quá tập trung vào trò chơi điện tử, lạnh nhạt với cô, nhưng cô vẫn mở miệng bảo vệ bạn trai.
“Thú vui.” Anh cười lạnh.
“Dù sao cũng tốt hơn cả ngày chỉ biết làm việc điên cuồng………”
Lời vừa nói ra, cô liền hối hận, lời châm chích này quá mạnh mẽ, ai cũng có thể nghe được là cô đang mỉa mai anh.
Cô cho là anh sẽ tức giận, giống như ngày bình thường sẽ nổi đóa với cô, nhưng anh lại không nói tiếng nào, trậm lặng, ngồi yên lặng uống rượu.
Cô ngược lại cảm thấy hơi áy náy.
“Tôi thấy……Khụ, chuyện của tôi cũng không có gì đặc biệt…., không bằng nói về Phó tổng đi, anh hẳn là cũng có bạn gái?”
Anh đương nhiên hiểu cô đang muốn nói sang chuyện khác, hóa giải bầu không khí lúng túng, nhưng cũng không làm khó cô, lắc lắc ly rượu, tựa như chế giễu.
“Không phải nhân viên các người suốt ngày luôn bàn về tin bát quái của ông chủ sao? Cô lại không biết là tôi không có bạn gái?”
Đáng ghét, anh nói chuyện nhất định phải đáng đánh như vậy sao?
Cô khẽ cắn răng, cố gắng mở miệng, tươi cười nói: “Tôi nghe nói hiện tại Phó tổng không có bạn gái, nhưng mà tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, với điều kiện của Phó tổng, làm sao có thể không kết giao bạn gái được?”
“Ai nói tôi không kết giao được?” Anh bác bỏ.
“Cho nên là do chính anh không tìm được đối tượng sao?” Cô quan tâm hỏi anh, bọn họ là con cái nhà giàu có, cho dù ‘bất đàm luyến ái’, bên cạnh nhất định sẽ có những phụ nữ xuất sắc để kết giao, hiếm có như anh, chỉ có làm bạn với công việc.
“Phụ nữ rất phiền toái.” Đây là đáp án của anh.
“Chẳng lẽ Phó tổng chưa từng kết giao bạn gái sao?” Cô không biết bản thân thế nào? Có lẽ là do uống một chút rượu, cảm giác say thúc đẩy cô trở nên mạnh dạn hơn, dám theo đuổi đề tài này.
“Tôi có kết giao với bạn gái hay không, mắc mớ gì tới cô?” Anh không khách khí lên giọng.
“Vậy chuyện của tôi và bạn trai quen nhau thế nào, cũng không liên quan đến Phó tổng nha.” Cô cũng không khách khí bật lại.
Nghiêm Sâm trừng mắt với cô.
Cô cũng trừng mắt lại.
Hai người trừng mắt với nhau một hồi, anh cảm thấy kinh ngạc vì sự gan dạ của cô, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
“Tôi đương nhiên đã từng kết giao bạn gái, mười sáu tuổi, đã trải qua lần đầu tiên, là ở trên xe.” Anh thong thả lên tiếng.
Cô đang uống rượu, nghe vậy liền bị sặc, ho khan mấy tiếng.
“Tôi không có………..Hỏi anh loại chuyện đó.” Cô thẹn thùng cau mày, gò má hơi ửng hồng, giống như đóa hoa sen nở rộ.
Anh quan sát, dường như cảm thấy rất thú vị.
“Cô thì sao?”
Cô như thế nào? Hỏi cô lần đầu tiên trải qua như thế nào sao? Anh tự nhiên lại hỏi cô về vấn đề này.
Cô tức giận, đặt ly rượu xuống, kiên quyết đứng dậy.
“Tôi trở về phòng trước, Phó tổng cứ từ từ mà uống.”
Lúc này anh cũng không giữ cô ở lại, để cho cô rời đi, cô trở về phòng, leo lên giường, suy nghĩ lung tung, trằn trọc khó ngủ.
***
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy nghe âm truyền từ ngoài cửa.
Không biết là anh đã trở lại chưa?
Theo trực giác cô vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe, có tiếng bước chân vọng lại, anh dường như đã uống say, bước chân không vững, kế đến, một tiếng động lớn vang lên.
Cô giật mình, lật mình bước xuống giường, đi ra phòng ngủ, hoảng sợ khi thấy anh nằm sấp trên mặt đất.
Cô cuống quít tới đỡ anh: “Phó tổng, anh không sao chứ?”
Anh không có trả lời, được cô dìu đứng dậy, mặc dù vô tri vô thức, nhưng không mất đi phẩm chất, không gây ầm ĩ làm náo loạn khi say rượu, lặng lẽ quay trở lại giường ngủ.
“Anh có muốn uống chút nước không?” Cô hỏi.
Anh lắc đầu, đưa tay muốn kéo cà vạt, động tác chậm rãi, một hồi lâu vẫn không kéo xuống được.
Cô nhìn thấy, chủ động nghiêng người, giúp anh tháo cà vạt xuống, gỡ bỏ trói buộc ở cổ áo.
Anh cuối cùng cũng có thể hít thở, khẽ mở mắt ra, say mê nhìn cô.
“Tiết Xán Tâm……….” Anh nhỏ giọng kêu.
‘Xán Tinh’ hay là ‘Tiết Xán Tâm’? Đó là ai? Là người yêu cũ của anh sao?
Cô mờ mịt khó hiểu, anh đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô về phía anh, cô nhất thời không chú ý, té nhào vào trong ngực anh.
Cô hoảng sơ. “Phó tổng!”
“Tiết Xán Tâm…………” Anh nhận thấy cô hơi giãy giụa, giương cánh tay ôm chặt lấy cô.
“Tiết Xán Tâm……., không cho phép em cử động, em nói rõ ràng cho tôi…..”
“Tôi không phải là Tiết Xán Tâm……..” Cô hoảng hốt giải thích.
“Anh nhận nhầm người rồi Phó tổng.”
“Tôi nhận nhầm?” Anh nghi ngờ cau mày, vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má ửng hồng của cô, nhìn vào mắt cô, bối rối như người vô tội.
Tim cô đập rất nhanh, cả người nóng lên.
“Tôi không phải là người anh đang nghĩ đến, anh…………Nhìn nhầm rồi”
Anh giữ chặt sau gáy của cô, kéo gương mặt của cô hướng về phía mình, dường như muốn nhìn cho rõ hơn.
“Cô không phải là Tiết Xán Tâm………..?”
“Tôi không phải.” Cô nói nhỏ, cố gắng tạo khoảng cách với anh.
Khoảng cách hơi mập mờ.
Cô run rẩy thở hổn hển, mãnh liệt đến mức cô nghe thấy rất rõ ràng, cô rất sợ anh nghe thấy, hơi thở không ổn định đầy bất an của cô.
Không biết có phải anh đã nghe thấy, ngón tay cái sờ vào cánh môi mềm mại của cô.
“Đúng rồi.” Một hồi lâu anh mới cất tiếng nói.
“Cô là Chu Vi Đồng.”
“Phải, tôi là Vi Đồng.”
“Cô không có đeo mắt kính.”
“Bởi vì đi ngủ, nên tôi không đeo……...”
“Sau này ở trước mặt tôi đừng lấy xuống.”
“Vì sao?”
Anh không trả lời, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn cô, tâm tư của cô hơi hoảng loạn. Anh dường như đang chỉ trích cô, chỉ trích cô không phải là người anh đang nhớ tới.
Anh hơi dùng lực đẩy cô, do không chú ý nên cô bị đau ở cổ tay.
Cô là Chu Vi Đồng, không phải là người anh luôn nhung nhớ Tiết Xán Tâm…., đối với anh mà nói liền không có chút giá trị? Không đáng để quý trọng hoặc tỏ ra lịch sự.
“Cô đi ra ngoài đi.” Anh lạnh nhạt ra lệnh đuổi khách.
“Vâng, Phó tổng ngủ ngon.”
Cô xoay người rời đi, nhẹ nhàng đi ra cửa, lặng lẽ, tạo ra khoảng cách an toàn giữa hai người.