Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 39: Chương 39






Tô Tử Duyệt biết mình không nên cho Hạ Ngữ Đình được như ý, nhưng cô lại không nhịn được, hay là đi đến chỗ mà Hạ Ngữ Đình nói, cô muốn biết lời của Hạ Ngữ Đình là có ý gì, cái gì mà vì một người đàn ông hy sinh mà ông nội của cô, ông nội là người thương yêu nhất của cô, cô không thể vì người khác liền làm chút chuyện để cho anh không thích, dù là cô rất rõ ràng, mục đích thực sự của Hạ Ngữ Đình.

Có lúc nghĩ, thật sự là bất khả tư nghị, cô và Hạ Ngữ Đình, vốn phải là người thân mật nhất trên thế giới này, chị em cùng cha khác mẹ, lại thành như bây giờ, ai cũng không hi vọng người nào tốt hơn, thậm chí còn lấy sự khó chịu của đối phương làm hạnh phúc của mình. Tô Tử Duyệt đến gặp Hạ Ngữ Đình, trừ Hạ Ngữ Đình nói có chuyện liên quan đến ông nội, còn một nguyên nhân khác nữa, chính cô hi vọng tất cả chuyện xấu đều nhanh xảy ra, chỉ cần xảy ra chuyện xấu xong, kế tiếp có thể dễ dàng đối mặt chuyện tốt. Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một số chuyện xấu căn bản chính cô cũng không nguyện ý tiếp nhận.

Tô Tử Duyệt đến trường đại học của cô, còn chưa vào cổng trường liền nhìn thấy Hạ Ngữ Đình đứng ở đó. Cô đi tới chỗ Hạ Ngữ Đình, không khỏi cảm thấy cảnh tượng này phá hủy tam quan*, căn bản là hai người nên giương cung bạt kiếm, nhưng lại hẹn ở cổng trường, cùng đến trường học nhớ thuở xưa, vốn là chuyện phải là bạn tốt mới có thể làm. Nếu như Diệp Tiêu Tiêu biết cô và hạ Ngữ Đình cùng nhau trở lại trường, có lẽ cười đến không ức chế được, hơn nữa còn cười nhạo cô: đây mới là tình yêu chân thành, nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên cậu, thời thời khắc khắc để ý cuộc sống của cậu.

*Tam quan bao gồm: Thế giới quan, Nhân sinh quan và Giá trị quan

"Tôi biết ngay là cô sẽ đến." Hạ Ngữ Đình khẽ cười , bất kể người nào thấy cô cười như vậy, cũng sẽ không nghĩ đến, cô lại đối mặt với kẻ cô ghét nhất.

Tô Tử Duyệt ghét loại giọng nói ung dung này, nhịn xuống, không lộ ra cỗ cảm xúc chán ghét này.

Tô Tử Duyệt theo hạ Ngữ Đình đi vào cổng trường, có sinh viên đi qua đi lại, họ ở trong đó cũng không tính là dễ coi, dù sao trường đại học có đủ loại người đủ loại hình dạng màu sắc, hai người bọn họ nói mình cũng là sinh viên, hoàn toàn không ai hoài nghi. Hình như Hạ Ngữ Đình còn cảm thán một cái, bày tỏ sự hâm mộ với đàn em khóa dưới bây giờ, thời đại học thật sự làm cho người ta khi nhớ lại cảm thấy là đoạn thời gian vô cùng tốt đẹp.

Đối với cảm thán của Hạ Ngữ Đình, Tô Tử Dyệt hoàn toàn không có bất kỳ đáp lại nào.

Hạ Ngữ Đình cười, vươn tay ra ngắt một đóa hoa Diệp Tử ven đường, "Tô Tử Duyệt, chẳng lẽ cô không cảm thấy thời đại học rất đáng giá để hoài niệm sao?"

Tô Tử Duyệt than nhẹ một tiếng, cô không hiểu nổi, sao Hạ Ngữ Đình lại không buông tha bất kỳ một cơ hội có thể đả kích nào, có thể nói lúc cô học đại học lúc thất tình là đau nhất, làm sao có thể nói đoạn thời gian kia thật là đẹp được, cũng đúng, Tô Tử Duyệt cô khó chịu không vui đồng thời chính là ngày Hạ Ngữ Đình vui vẻ khó quên nhất.

"Tôi luôn luôn cho rằng, chỉ có người cuộc sống trong hiện thực trôi qua không như ý, mới có thể hoài niệm ngày trước như thế, mà tôi, không cần hoài niệm." Tô Tử Duyệt lạnh lùng mở miệng.

Hạ Ngữ Đình dừng bước lại, xoay người nhìn cô một chút. Giống như phiến đá nhỏ bên đường, hết sức u tĩnh, họ đứng chung một chỗ, thật là một đôi chị em đánh úp con mắt người khác, chỉ là mặt ngoài nhu hòa lại có sự chênh lệch khổng lồ với sự thật.

Sau một lúc lâu, Hạ Ngữ Đình bừng tỉnh hiểu ra thở ra một hơi, "A…. Xin yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý như cô nói."

Tô Tử Duyệt bĩu môi.

Lại đi về phía trước, chính là "Đình Tình Nhân" nổi danh của trường, đình đứng lặng trên mặt nước, bên cạnh là cầu nhỏ nước chảy, cảnh có tình ý vô cùng, từ trước đến giờ đều là khu vực dành cho tình nhân, chẳng qua tất cả mọi người đều có tính tự giác, hễ là một đôi tình nhân đã chiếm cứ chỗ này thì sẽ không có người khác tới quấy rầy, nếu không thế thì không chỉ là chuyện lúng túng.

"Cô không tin?" Hạ Ngữ Đình vừa đi còn vừa giải thích nghi hoặc, "Như vậy đi, tôi cho cô biết một bí mật của chính tôi, lúc đầu tôi không cùng Phương Văn Thành ở chung một chỗ."

Lúc này Tô Tử Duyệt dừng bước lại, quay đầu lại nhìn hạ Ngữ Đình đi ở phía sau mình. Tự nhiên cô biết rõ chuyện này, nhưng chưa từng nghĩ đến Hạ Ngữ Đình sẽ nói ra trước mặt mình, dĩ nhiên, cô tuyệt đối sẽ không cười nhạo hoặc là tâm tình nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.

Hạ Ngữ Đình cười cười, "Tôi muốn cùng anh ấy ở cùng nhau, cũng là thật tâm thích anh ấy, chỉ là anh ấy không muốn cùng với tôi…. Chính xác mà nói, là anh ấy cũng không thoát khỏi đoạn tình cảm kia của bọn cô, tôi theo anh ấy ra nước ngoài, vốn cho là anh ấy sẽ vì vậy mà tiếp nhận tôi, kết quả vẫn không, sau đó tôi chỉ có thể buông tha…. Tô Tử Duyệt, trong chuyện này, tôi thật sự bội phục cô, có sức quyến rũ thật lớn."

Tô Tử Duyệt nhíu mày tiếp tục đi về phía trước, chỉ là trong lòng càng thêm nặng nề, Hạ Ngữ Đình tự mình ra khỏi thất bại, chỉ có một khả năng, đợi lát nữa Hạ Ngữ Đình nói ra, sẽ làm cô càng thêm thất bại càng thêm khổ sở, vì vậy so sánh khổ sở khó chịu của cô với điều Hạ Ngữ Đình nói ra dĩ nhiên là trở thành không đáng nhắc tới.

Hạ Ngữ Đình theo sát Tô Tử Duyệt bước đến, họ đi tới "Đình Tình Nhân", vận khí không tệ, lúc này không có người. Xác thực vào ban ngày "Đình Tình Nhân" không thể nào là best-seller, phải chờ tới buổi tối, cả đám nam nam nữ nữ mới nguyện ý ở góc tối ẩn hiện, tràn đầy mờ ám thần bí cùng cấm kỵ, vì vậy hợp thành một cỗ nồng đậm mập mờ và kích thích, có thể khiến người ta hưng phấn đồng thời cũng vui vẻ.

Họ vào ngồi trên ghế ở trong đình, bên ngoài nước gợn lưu động, trên mặt nước còn có mấy con thiên nga, mấy con thiên nga nhỏ đi theo sau một con thiên nga, bơi thành một hàng thẳng tắp, hết sức có tính thưởng thức. Đối diện đình chính là một dãy nhà phòng dạy học, hồ nước dưới bên nhà dạy học có rào chắn cao đến bắp chân, rào chắn như vậy bị sử dụng thành ghế ngồi, không ít người ngồi ở chỗ đó nói chuyện phiếm hoặc là đọc sách.

Trước đây rất lâu Tô Tử Duyệt từng cùng với Diệp Tiêu Tiêu ở chỗ đối diện học tiếng Anh, lúc ấy Tô Tử Duyệt ở đó cảm thán, cũng chỉ có lúc này, mới phát hiện được trong đại học học thật nhiều, không hoàn toàn là người ham ăn lười làm.

"Tô Tử Duyệt, tôi đây là khích lệ cô, làm sao lại không bày tỏ một chút."

"A…. Cám ơn."

Sau khi Tô Tử Duyệt qua loa lấy lệ nói ra những lời này, chỉ thấy Hạ Ngữ Đình nhịn không được bật cười, "Cô cũng đã nói cám ơn rồi, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật!"

Lúc này Tô Tử Duyệt mới thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Ngữ Đình.

Khóe miệng Hạ Ngữ Đình cười nồng đậm thêm một chút, giống như là đang mong đợi một bữa thịnh yến vĩ đại, "Tô Tử Duyệt, cô rất hồi hộp?"

"Hạ Ngữ Đình, cô đủ rồi, đừng giả thần giả quỷ như vậy." Rất kỳ quái, Tô Tử Duyệt có thể giả dạng làm thục nữ danh viện với người khác, nhưng đối mặt với Hạ Ngữ Đình liền mất đi mấy phần kiên nhẫn.

"Giả thần giả quỷ? Đây là cô ảo tưởng, nếu không chịu tin tưởng tôi sẽ nói ra chân tướng gì, vậy thì vì sao phải tới đây?"

"Cô nói thẳng đi, rốt cuộc muốn nói cho tôi cái gì."

Hạ Ngữ Đình tựa vào trên ghế dài, vẻ mặt lười biếng nhưng lại hưởng thụ, "Cho tôi khen một lần nữa cái sức quyến rũ của cô, hiện tại công ty Tô thị trăm ngàn vết thương, vào thời điểm này Giang Dực lựa chọn thu mua, hoàn toàn không chiếm được cái gì tốt…. Anh ta chịu làm như vậy, khẳng định nguyên nhân hơn phân nửa là do cô, nếu không ai nguyện ý đi tiếp nhận cục diện rối rắm đó, cũng không phải là làm từ thiện ."

Nói như thế, thật là quỷ dị, tất nhiên Tô Tử Duyệt không thể nào tin tưởng Hạ Ngữ Đình sẽ thật lòng khen bản thân, "Cho nên?"

"Có lẽ cô không biết giang dực là người như thế nào. Năm xưa mới tiếp nhận tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang không ai tin tưởng anh ta sẽ phát triển nhà họ Giang tốt hơn, khi đó anh ta làm việc quả quyết lại độc đoán, mạnh mẽ thu mua không ít công ty, phân chia, bán đi, có giá trị liền lợi dụng, anh ta dùng tác phong mạnh mẽ vang dội đáp trả thành công những chất vấn kia. Những kết quả của công ty bị thu mua kia đều rất thảm, có giám đốc của một công ty còn nhảy lầu tự sát."

"Đây là cô muốn nói cái gì?"

"Muốn nói sức quyến rũ của cô lớn, ở trước mặt người khác Giang Dực tự nhiên là có phong độ thân sĩ, chỉ là trên thương trường, đó chính là lục thân không nhận**…. Mấy người anh họ của anh ta, ai không muốn lấy chút lợi ích từ trên người anh ta, nhưng qua nhiều năm như vậy, không lấy được gì cả."

**Lục thân không nhận: có thể hiểu là mất hết tính người, không có tình người

"Hạ Ngữ Đình, có thể đừng đùa bí hiểm không?"

"Tôi nói không đủ rõ ràng sao? Tôi đang khích lệ sức quyến rũ cô lớn, có thể để cho Giang Dực luôn luôn công tư rõ ràng vì cô mà làm đến mức này."

"Cô lại có lòng tốt như vậy?"

Hạ Ngữ Đình nhếch miệng cười khẽ, "Thật hiểu tôi, dĩ nhiên không có…. Cô cảm thấy Giang Dực làm như vậy, có ẩn tình hay không đây?"

Tô Tử Duyệt nhắm mắt một cái, "Tôi thật sự không cảm thấy, nhà họ Tô chúng tôi có thể có thứ gì để Giang Dực để ý, cho nên. . . . . ."

Hạ Ngữ Đình đưa ra một ngón tay lại lắc đầu một cái, "Đừng tự coi nhẹ mình…. Khẳng định Giang Dực rất dụng tâm với cô, nếu không tuyệt đối sẽ không vì cô mà làm đến mức này, nhưng anh ta dùng khả năng lớn nhất bảo toàn công ty Tô thị, tiêu tốn số tiền lớn."

Tô Tử Duyệt kinh ngạc nhìn Hạ Ngữ Đình, chỉ có cảm giác mình càng ngày càng khẩn trương, nụ cười của Hạ Ngữ Đình càng đầy quỷ dị, tựa như cười mỉm quỷ mị, nói cho cô biết - tôi sẽ không ăn cô.

Lời như vậy, ai tin?

Cô mím chặt môi, không mở miệng, chỉ là lông mày cũng gắt gao cứng lại, cơ thể căng thẳng vô cùng.

Hạ Ngữ Đình nháy mắt một cái, "Giang Dực đối với cô như thế, cô nên cảm kích, cho dù anh ta là bởi vì áy náy."

Hai chữ áy náy, thành công khiến cặp mắt Tô Tử Duyệt mở to, đây mới là mục đích của Hạ Ngữ Đình sao, trước mặt cố ý thổi phồng mình thật cao một phen, cuối cùng làm cho mình rơi xuống nhanh chóng, học Vật lý phải học thật là tốt, càng từ chỗ cao rơi xuống, trọng lực làm tăng tốc độ, tốc độ càng ngày càng nhanh, vì vậy rơi thì càng ngày càng đau.

"Áy náy?"

Hạ Ngữ Đình ngồi thẳng người lại, "Tô Tử Duyệt, ông nội cô có thể sừng sững không ngã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, nhưng mấy năm qua, công ty Tô thị một mực xuống dốc, hơn nữa tốc độ trượt khiến người trong nghề giật mình, cô không hiếu kỳ nguyên nhân sao?"

Có một số thứ, lặng lẽ lan tràn ở trong lòng, nhưng vẫn không muốn tin tưởng. Cô cảm thấy mình tựa như đang đánh khúc nhạc vui vẻ tiêu khiển của trò chơi, những độc chất kia một mực lan tràn ở bên trong, cô không ngừng đổi vị trí hi vọng để cho những chất độc kia tản đi, lại cứ hết làn này đến lần khác không có phương thức tản đi, vì vậy chất độc càng ngày càng nhiều, bây giờ tụ lại là lại thua rồi.

Cô gắt gao cắn môi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngữ Đình cũng rất kiên định.

Nét mặt Hạ Ngữ Đình càng nhàn nhã, "Mặc dù mấy cậu của tôi rất xuất sắc, nhưng cũng không được tính là thiên tài của giới thương mại, có thể gắt gao ngăn chặn công ty Tô thị như vậy…. Rất đơn giản, chỉ cần câu nói đầu tiên của Giang Dực là được rồi."

Tô Tử Duyệt mở to hai mắt nhìn nụ cười đến tốt đẹp của Hạ Ngữ Đình, hoàn toàn không dám tin tưởng sự thật này, "Cô nói láo."

"Làm sao cô lại có cái nét mặt này đây, cần phải vui vẻ mới đúng, mặc dù Giang Dực và nhà họ Hạ chúng tôi liên thủ đối phó nhà họ Tô các người, nhưng không phải bây giờ Giang Dực yêu cô sao? Thậm chí bởi vì chuyện đã qua mà cảm thấy áy náy với cô, cô nên vui vẻ mới đúng…."

Sắc mặt của Tô Tử Duyệt càng ngày càng lạnh, thậm chí chân đang khẽ run .

Hạ Ngữ Đình khẽ nở nụ cười, cô ta nói đều là sự thật, toàn bộ đều là sự thật. Ông Tô và Tô Tử Duyệt, vẫn coi người của nhà họ Hạ là kẻ thù, như vậy Giang Dực liên thủ với nhà họ Hạ cũng giống như là kẻ thù, đối mặt với sự thực như vậy, Tô Tử Duyệt còn có thể lựa chọn ở bên Giang Dực?

"Tô Tử Duyệt, nếu như cô không tin, có thể đi hỏi ông nội cô, tuyệt đối ông ấy rõ những gì tôi nói đều là sự thật."

Tô Tử Duyệt lại nghĩ đến, khi ông nội cho là cô và Giang Dực ở chung một chỗ thì liền cho cô một cái bạt tai. Cô trăm mối vẫn không có cách giải, vì sao ông lại có phản ứng lớn như vậy, thế mà lại lựa chọn đánh cô. sau đó ông giải thích vì cô lấy cuộc sống của chính mình đi đổi lấy sự sinh tồn cho công ty, thế nên mới nổi giận, nhưng lý do kia, căn bản là không đứng vững. Hoá ra là như vậy, từ lâu ông nội đã biết liên thủ giữa nhà họ Giang và nhà họ Hạ, Giang Dực cũng là một trong những đầu sỏ làm hại nhà họ Tô bọn họ làm cho bọn họ cùng đường, cho nên khi biết cô thế mà lại cùng Giang Dực ở chung một chỗ thì không chút do dự cho cô một cái bạt tai….

Đối với ông nội mà nói, cô chính là yêu kẻ thù của mình, còn phải sinh con dưỡng cái cho kẻ thù của mình.

Khi đó cô ở trong mắt ông nội, có phải chính là ba cô năm đó hay không?

Thế nhưng ông lại đồng ý, thế nhưng lại thành toàn cô và Giang Dực.

Hạ Ngữ Đình nhìn mục đích của mình đạt được, vì vậy thỏa mãn đứng lên, "Tô Tử Duyệt, có muốn biết tại sao Giang Dực lại làm như vậy không? Đây chính là chuyện mà ông nội cô cũng không biết, tôi thích người này đến nơi đến chốn, xin hãy điều chỉnh tốt tâm tình của mình nhanh lên, lần sau tôi nhất định sẽ giải thích cho cô."

Hạ Ngữ Đình nói xong, ưu nhã đứng dậy rời đi, cũng không thèm nhìn Tô Tử Duyệt một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.