Tô Tử Duyệt không ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hạ Ngữ Đình, nhưng cô nghĩ, mục đích của Hạ Ngữ Đình đã đạt được, chân tướng này thực sự làm cho cô khổ sở cực kỳ, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Giang Dực sẽ có quan hệ gì với nhà họ Hạ. Trước kia cô một mực tìm cho mình một đoạn tình cảm thuần túy trung thành trong lòng, sau đó cô và Giang Dực ở cùng một chỗ, vì đoạn cảm tình này, cô bận tâm không dứt, đầu tiên là có muốn động lòng hay không, sau đó cô động lòng, sau đó nữa lại cho là anh còn chưa rơi vào, vì vậy hoảng loạn, cuối cùng là cô mang thai, anh lại muốn sinh ra, vì vậy lại ở cùng nhau. Cô giấu giếm thân phận của mình, Giang Dực tức giận, vốn là cô cho rầng anh tức giận sự lừa gạt của cô, bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự có nguyên nhân mà Hạ Ngữ Đình nói. Cô là cháu gái duy nhất của nhà họ Tô, tất nhiên Giang Dực biết ở bên cô sẽ gặp phải những thứ gì…. Còn có ông nội, nói chuyện riêng với Giang Dực, chắc hẳn cũng có quan hệ với cái này.
Khi cô cho là chuyện phát triển theo chiều hướng tốt nhất thì quỹ đạo nhanh chóng thay đổi, tốc độ nhanh đến nội cô hoàn toàn theo không kịp.
Cô không biết mình nên làm như thế nào, ông nội vì cô, thế mà lại thật sự nguyện ý thành toàn của bọn cô. Chắc trong lòng ông rất khổ sở, dù sao để cho vương quốc sự nghiệp một tay anh tạo ra đi về phía suy yếu có Giang Dực làm nguyên nhân. Nhiều năm trước, ông chưa từng thành toàn cho ba cô và Hạ Thiến Vân, nhiều năm sau, thế nhưng ông làm như tất cả đều không xảy ra để cho cô và Giang Dực ở bên nhau, thậm chí giúp đỡ Giang Dực nói vô số lời hữu ích.
Ông nội hi vọng cô hạnh phúc, mà Giang Dực cũng thật lòng đối xử với cô, nếu như không có những tiền tố ẩn tình kia, đây sẽ là hình ảnh hạnh phúc dường nào, trong sinh mạng cô, điều quan trọng nhất là hai người đàn ông này có thể chung sống hòa bình, hơn nữa đều là thật lòng vì cô.
Cố tình lại có những tiền tố kia.
Cô cúi đầu, hít thở sâu. Lúc này một cặp tình nhân dắt tay đi tới, thấy Tô Tử Duyệt ngồi đó một mình, hai người liếc nhau một cái, vẫn đến trong đình ngồi xuống, hơn nữa nửa mập mờ nói một vài chuyện nhỏ. Hồi lâu Tô Tử Duyệt mới biết, đôi tình nhân nhỏ này cố ý nói mấy lời này là ép mình chủ động rời đi, sau khi có cái ý nghĩ này, ngược lại cô thoải mái ngồi, hơn nữa còn không chút kiêng kỵ nhìn về phía đôi tình nhân.
Mọi việc, vẫn phải là thứ tự đến trước và sau!
Hai phe giằng co hồi lâu, vẫn là sau khi cô nữ sinh này phát hiện bạn trai nhìn mỹ nữ đối diện vài lần, có chút không thích lôi kéo bạn trai mình rời đi. Tô Tử Duyệt nhìn bọn họ rời đi, cảm giác mình lại làm người xấu một lần nữa, loại cảm giác này không tốt không xấu, chỉ là trong lòng cô càng thêm buồn cực kỳ.
Cô đang do dự nên rời đi hay là tiếp tục ngồi một lát thì Giang Dực gọi điện thoại tới, gần đây số lần anh gọi điện thoại càng ngày càng chuyên cần, chuyên cần đến nội cô cũng có chút ngại nhiều rồi.
"Bây giờ đang ở đâu?"
"Trường học…. Ừ, trường đại học em đã từng học."
Giang Dực nở nụ cười, "Cũng là trường đại anh đã từng học."
"Hả?" Thật đúng là Tô Tử Duyệt không biết cái này, "Anh cùng học một trường với em?"
"Không được sao?" Lần này Giang Dực thật sự biết cô không quan tâm mình đã trải qua những gì, không khỏi cảm thán một chút, "Em nên tìm hiểu về anh nhiều một chút."
"Mới không cần."
"Vậy anh tìm hiểu về em nhiều một chút, em đang ở cùng bạn học à? Đang chuẩn bị mở hội bạn học? Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm phải chú ý…."
Lúc này Tô Tử Duyệt cắt đứt, "Một mình em, một mình."
Giang Dực nhíu mày, "Một mình? Vậy bây giờ em đang ở chỗ nào của trường?"
"Ngồi trong đình giữa hồ, chính là‘đình tình nhân’ nổi danh."
"A, chỗ này bị em cướp được?"
"Mới vừa rồi em còn làm một đôi tình nhân tức giận bỏ đi đấy!"
….
Tô Tử Duyệt và Giang Dực tùy ý trò chuyện, Giang Dực bảo cô nói một chút xem hiện tại chung quanh đình có cái gì, để anh xem trường học có thay dổi nhiều không, Tô Tử Duyệt nói lúc cô đi học trường học tốn hết mấy vạn mua được thiên nga giờ đã sinh tiểu bảo bảo rồi, bên cạnh thư viện của trường lại có thêm một phòng triển lãm, cảnh vật ở sân trường càng ngày càng trở nên đẹp hơn, ừhm, hình như mỹ nữ cũng nhiều hơn…. Giang dực là nói với cô, chờ anh trở về, anh tự mình theo cô tới trường đi dạo, cùng nhau thể nghiệm.
Đến lúc sắp cúp điện thoại thì Giang Dực vẫn không quên mục đích gọi điện thoại, ngày mai anh sẽ trở lại.
Giang Dực chỉ muốn nói chuyện anh trở về, rồi lại vì vậy mà nói rất nhiều chuyện khác, hình như anh vĩnh viễn không chán không phiền dặn dò cô ăn cơm thật ngon, không thể không ăn điểm tâm các loại, làm cho người ta nghe vừa ngọt ngào lại muốn nói anh phiền.
Tô Tử Duyệt cúp điện thoại, thái độ thay đổi trong nháy mắt, vốn là nụ cười tựa như dùng cục gôm xóa sạch, lập tức liền biến mất không thấy đâu nữa, cô cầm điện thoại di động của mình, nghe được giọng nói của anh, cô hoàn toàn không nhớ đến những chuyện làm cho cô phiền muộn kia. Thậm chí chính cô tìm cớ cho mình, hiện tại ông nội hi vọng cô hạnh phúc, mà tình cảm giữa cô và Giang Dực cũng càng ngày càng thuận, sau khi cô cùng Giang Dực kết hôn, bọn họ có thể sẽ có bảo bảo của mình, sẽ có gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Những cái này, cũng sắp đến, ngày mai Giang Dực sẽ trở lại, sau khi anh trở lại, hắn sẽ mang cô đi gặp mặt chính thức người nhà anh rồi, tất cả đều đi theo chiều hướng tốt đẹp, như vậy, có thể cho phép cô làm bộ chính mình không biết những lời Hạ Ngữ Đình đã nói không?
Nếu như hiện tại cô thật sự vì những thứ đó mà cùng Giang Dực tách ra, sẽ chỉ làm người nhà họ Hạ vui vẻ thôi, đồng thời cũng sẽ làm cho ông nội đau lòng - những thứ này chỉ là cô lấy cớ vì không chịu buông bỏ hạnh phúc bây giờ, cô đều biết, nhưng không có biện pháp không nghĩ như vậy.
Cô không muốn đánh vỡ tình trạng bây giờ, thật sự không muốn.
Cô nhìn bụng mình hồi lâu, cảm thấy nơi đó hình như khẽ nhô ra, đứa bé đang lơn lên, nhất định nó đang khỏe mạnh lớn lên.
"Bé con, hạnh phúc của mẹ phải dựa vào con, con có muốn khiến mẹ hạnh phúc không?"
******************************************************
Thật sự Tô Tử Duyệt biến mình thành con rùa đen, giả vờ không biết chân tướng sự việc, đối mặt ông nội thì bộ dáng thật vui vẻ cười nói, mà ông Tô nhìn nét mặt cô luôn thỏa mãn đến nỗi không nói ra được, tựa như quyết định ông đưa ra, chứng minh từ mặt này là tuyệt đối chính xác.
Ngày Giang Dực trở về, Tô Tử Duyệt đến sân bay đón anh, Tô Tử Duyệt hoàn toàn không giống như những người thân khác hưng phấn như vậy mong đợi người thân của mình trở về, cô chỉ rất an tĩnh đứng ở đó, sau đó chờ anh đi về phía mình. Cô vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, cô nhìn anh đi từng bước một về phía mình.
Cô bình tĩnh khiến Giang Dực nhíu mày, sau khi đi tới trước mặt cô, cái tay không cầm hành lý véo mặt cô, "Sao lại có vẻ mặt này? Có phải không nhận ra hay không?"
Tô Tử Duyệt cau mày nhìn anh, "Anh là ai, tùy tùy tiện tiện liền đến nói chuyện với tôi."
Cô vừa mới nói ra lời này, những người bên cạnh lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Dực, chính Giang Dực cũng rất kinh ngạc, sửng sốt hai giây, "A, tôi nhận lầm người."
Anh một bộ chợt nhận ra, còn lui về phía sau một bước. Tô Tử Duyệt âm thầm đánh giá, giả bộ còn giống như vậy, vì vậy khi anh lui về phía sau một bước thì vội vàng tiến lên, kéo tay của anh, lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười. Giang Dực cũng cười, sờ sờ đầu cô, cùng nhau đi ra ngoài. Bộ dáng bọn họ như chuyện đương nhiên, lại làm cho người vây xem một bên nhìn nhau, hoàn toàn không biết vừa mới xảy ra chuyện gì. . . . . .
Vốn là hai người nửa tháng cũng chưa thấy mặt, nhưng bởi vì ngày nào cũng liên lạc qua điện thoại, không có một tia cảm xúc biệt ly đã lâu. Tay Tô Tử Duyệt khoác trên cánh tay anh, theo anh đi ra khỏi sân bay, mà tài xế của anh đã đậu xe xong rồi, chỉ chờ bọn họ đi tới.
Tô Tử Duyệt đứng ở chỗ cửa xe, nhìn anh thả hành lý vào trong cốp sau, chờ anh cất xong, cô mới mở cửa xe ngồi xuống.
Tài xế lái xe rời đi, mà cô lại chưa nói cho anh biết, buổi sáng, cô đi một chuyến tới bệnh viện.
"Hai ngày nay chuẩn bị một chút." Sau khi lên xe Giang Dực không giải thích được thốt ra câu như vậy.
Tô Tử Duyệt nghiêng người sang nhìn anh, mắt thẳng tắp nhìn anh chằm chằm.
"Gặp mặt cha mẹ anh!" Anh lại nhẹ giọng giải thích.
Cô nhìn anh một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu một cái. Anh nhìn ra cảm xúc của cô có chút xuống thấp, vì vậy lại mở miệng, "Thế nào?"
"Cảm giác không khỏi rất hồi hộp."
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, "Đừng sợ, cha mẹ anh là người không tệ, đối với người anh và em gái anh yêu thích cũng vô cùng tôn trọng, bọn họ nhất định sẽ thích em."
Chỉ cần là anh thích, cha mẹ anh cũng sẽ nguyện ý tiếp nhận.
Cô thở ra một hơi thật dài, "Ừhm, em sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu như cha mẹ anh không thích em thì làm thế nào?"
"Cần phải có lòng tin vào chính em, không phải em còn có anh sao?" Anh cho cô động viên.
Cô thuận thế áp vào trong ngực anh, lại nghĩ tới mấy lời kia của Hạ Ngữ Đình, còn có không khỏi khủng hoảng đối với tương lai, "Không cho phép anh gạt em, biết không?" Như vậy em sẽ rất khó chịu rất khó chịu.
"Làm sao anh lại lừa em?"
"Vạn nhất ngày nào đó anh gặp phải một mỹ nữ, liền ném em ra sau đầu…."
"Anh bảo đảm, Anh tuyệt đối không nhìn mỹ nữ khác."
Cô hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại, hình như chuẩn bị nghỉ ngơi. Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, tóc dài như thác nước, xúc cảm khi sờ ở lòng bàn tay rung động không nói ra được, mà nét mặt của cô vô cùng nhu hòa, làm cho anh không nhịn được cúi đầu, hôn lên trán cô, tựa hồ vẫn cảm thấy chưa đủ, lại thấp một chút, hôn lên môi cô.
Lúc môi anh dán lên môi của cô thì vừa lúc cô mở hai mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có cảm xúc khác, chỉ là anh hoàn toàn không có dừng động tác lại, ngược lại nụ hôn này sâu hơn.
Cứ như vậy đi! Cô nghĩ như vậy ở trong lòng, cô nguyện ý làm con rùa đen rút đầu một lần, cầu mong bọn họ có thể ở bên nhau, dù là chính cô cũng có chút xem thường mình.
Cô hi vọng, sau này bọn họ, vẫn có thể giống như bây giờ.
Ngày mai bổn thành sẽ có một tiệc rượu từ thiện long trọng, đến lúc đó các vị danh lưu nhân sĩ cũng sẽ tham gia, Giang Dực sẽ tham dự, Tô Tử Duyệt cũng sẽ tham dự cùng với ông Tô, dĩ nhiên, người của nhà họ Hạ cũng sẽ tham gia.
Mặc dù lần trước Hạ Ngữ Đình không nói rõ, nhưng Tô Tử Duyệt cũng có thể đoán được, trong tiệc rượu ngày mai kia, nhất định Hạ Ngữ Đình sẽ có chiêu trò gì đó đối với mình, có lẽ những lời đó thực sự sẽ làm cho cô dao động, vì vậy cô cầu nguyện, sau ngày mai, cô vẫn có thể cùng Giang Dực thật tốt, cô cứ rút lui như thế, hy vọng có thể đổi lấy kết quả tốt.
Cô thật thật thật rất muốn ở bên người này đi tới cuối cùng.