Chủ nhật, lại là ngày cả nhà họ Giang tụ họp, trước kia luôn vắng mặt Giang Dực, bây giờ không chỉ có chủ nhật thành thành thật thật ở nhà mà ngay cả bình thường cũng ở nhà, mẹ Giang đặt hiện tượng này ở trong ở mắt nhưng cũng không nói gì.
Cách đó không xa, Dương Tử Hân đang khom người lặng lrx nói bên tai con gái, "Tinh Tinh, đi đến cho bác ôm, bác cao hứng sẽ mua đồ chơi cho con."
Tiểu Tinh Tinh nhìn mẹ, đôi mắt to tròn trịa, một lúc sau chạy đến chỗ Giang Dực, "Bác ơi, bác…."
Giang Dực nghe được giọng nói non nớt, lập tức nhìn sang, thấy Tiểu Tinh Tinh có chút run rẩy lảo đảo chạy đến chỗ mình, Tiểu Tinh Tinh đã biết đi từ lâu, chẳng qua là bộ dạng chạy chậm, toàn làm cho người khác lo lắng một khác sau nó sẽ ngã lăn trên mặt đất. Lúc Tiểu Tinh Tinh vừa chạy đến bên cạnh anh, anh liền ôm lấy cô bé, "Không ngoan". Anh mới vừa đánh giá xong liền phát hiện bé bày sắc mặt cho mình nhìn, không khỏi bật cười.
Hừm, nhóc con tức giận, thế nhưng hậu quả rất là nghiêm trọng đấy.
Giang Dực tiến tới bên tai Tiểu Tinh Tinh nhẹ giọng nói, "Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta ăn trộm kẹo, có đúng không?"
Tiểu Tinh Tinh lập tức che miệng mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn bác mình, đây chính là chuyện ngay cả mẹ cũng không phát hiện ra, loại kẹo đó ăn rất ngon, nhưng mẹ nói ăn kẹo không tốt cho răng, chỉ cho phép bé mỗi lần chỉ được ăn 2 cái, hơn nữa ngay cả ba cũng đứng về phía mẹ.
Giang Dực còn cố ý lén liếc mắt về phía Dương Tử Hân, vì vậy Tiểu Tinh Tinh thông minh đã biết, đây là hành động bác muốn giúp mình gạt mẹ, không nói hai lời liền cho Giang Dực một cái hôn.
Hơi thở ấm áp ở trên trán, loại xúc cảm đó tựa như nắm trong tay một món đồ cực kỳ dễ bể, không dảm hành động thiếu suy nghĩ.
Bên này bác và cháu gái đang chơi rất vui, bên kia Dương Mộng Như liền kêu Dương Tử Hân ra ngoài, Dương Tử Hân cũng không mấy khi về nhà, cho là mẹ định tán gẫu việc nhà, mẹ con cô thường ở chung một chỗ nói chuyện phiếm cười đùa. Vì vậy khi Dương Mộng Như hỏi chuyện của Giang Dực, quả thật Dương Tử Hân không nghĩ tới, không khỏi sửng sốt một chút.
"Anh con gần đây có chút kỳ quái, con có biết là bởi vì chuyện gì không?" Dương Mộng Như hỏi con gái mình, trước đó, mặc dù số lần Giang Dực về nhà ít một chút nhưng mỗi lần trở về cũng mang theo vui vẻ, vui sướng trong mắt tựa hồ cũng không giấu được, mấy ngày nay mặc dù số lần trở về nhiều hơn chút, trong mắt cũng nhiều hơn mấy phần thâm thúy và u buồn.
Dương Tử Hân nghĩ – dĩ nhiên con biết nguyên nhân, khẳng định có liên quan với vị mỹ nhân kia. Chẳng qua là trước kia anh trai đã cảnh cáo mình, không được nói chuyện vị mỹ nhân kia ra, trước kia chưa từng nói, bây giờ nhìn bọ dạng anh hình như cùng vị mỹ nhân kia ồn ào không vui, loại thời điểm này tất nhiên càng không thể nói.
Cô không ngừng lăc đầu, ý bảo cái gì mình cũng không biết.
Dương Mộng Như thở dài, thôi, chỉ là khó tránh khỏi tiếc nuối, "Mấy ngày trước nhìn bộ dạng anh con, còn tưởng rằng rất nhanh nó sẽ mang chị dâu con về cho chúng ta xem một chút, ai biết nhanh như vậy đã tách ra…."
Dương Tử Hân kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng, "Mẹ, mẹ…. Làm sao mẹ biết, ý của con là, làm sao mẹ biết anh con kết giao bạn gái chứ?"
"Con trai tự ta sinh ra, ta có thể không phát hiện ra thay đổi của nó sao. Hi vọng anh con sớm ra khỏi bóng ma thất tình."
Dương Tử Hân cau mày, "Đừng lo lắng, nhất định anh ấy không sao, có chuyện cũng là nói những người phụ nữ kia."
Đối với cách nói này của con gái, Dương Mộng Như bày tỏ không ủng hộ, "Anh con cũng không có thông suốt như vậy, mấy năm trước sau khi mối tình đầu của nó gặp chuyện không may, nó tự giam mình trong phòng không ăn không uống, tình trạng kia làm cho ta và ba con lo lắng không thôi."
"Hiện tại nhất định anh ấy sẽ không như vậy. "
Dương Mộng Như lắc đầu một cái sau đó than thở, "Chẳng qua là hiện tại anh con không lộ tâm tình ra ngoài mà thôi…. " Nghĩ như vậy làm mẹ liền lo lắng hơn, "Trước kia nó chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho dù thật sự gặp phải vấn đề gì khó khăn cũng không có thể ở trước mặt chúng ta che giâu, nhưng bây giờ ngay cả che giấu nó cũng không che giấu được…. "
Dương Tử Hân nghe được giật mình một cái, nghe ý này của mẹ, lần này anh rất nghiêm túc, thậm chí còn bị thương? Mẹ nhìn ra được chuyện, còn cô – cô em gái này lại không nhìn ra, làm cho cô có chút đau lòng không nói ra được. Trước kia lúc anh trai kết giao bạn gái, cô luôn thể hiện rất ích kỷ, nhất định vẫn phải đặt em gái ở vị trí đầu tiên, không thể có bạn gái liền để em gái qua một bên, Cô cũng không chân chính hiểu rõ suy nghĩ của anh, tại sao phải yêu cầu như vậy?
Dương Tử Hân chỉ cảm thấy lòng chua sót không dứt, lúc trở lại trong nhà, liền thấy Giang Dực đang chơi cùng Tiểu Tinh Tinh rất vui, Tiểu Tinh Tinh đặc biệt thích chiếc xe hàng đồ chơi kia, vui sướng muốn dùng xe hàng giả bộ thế này giả bộ thế kia, Giang Dực liền ở một bên chơi cùng. Lần đầu tiên Dương Tử Hân phát hiện anh trai mình có kiên nhẫn như vậy, thấp giọng nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh, sắm vai nhân vật theo cảm xúc của Tiểu Tinh Tinh. Cô khó chịu một phen, đi tới, mình ở bên cạnh con gái, ý bảo anh muốn làm cái gì thì làm đi, ở đây có cô trông coi là được rồi.
Giang Dực xoa xoa khuôn mặt non nớt của Tiểu Tinh Tinh, lúc này mới rời đi.
Anh vừa mới đi vài bước, Lăng Diệc Cảnh cũng đi theo.
Giang Dực nhận ra, cũng không phải là chuyện đáng lo, hai người đàn ông đứng trên ban công nhỏ của biệt thự.
Anh rút một điếu thuốc ra, sau khi đốt cho mình, mới ý bảo Lăng Diệc Cảnh có muốn thì rút một điếu ra. Lăng Diệc Cảnh chỉ lắc đầu, anh đã lâu chưa từng hút thuốc, tất nhiên cũng không hút vào lúc này.
Lăng Diệc Cảnh nhìn Giang Dực hút thuốc một lát, "Bên nhà họ Tô…. "
Giang Dực nghĩ đến lời Tô Tử Duyệt đã nói, từ đó về sau, giữa bọn họ không có quan hệ, điếu thuốc trong tay anh bóp quá chặt, "Tùy tiện làm sao thì làm." Anh như cũ phun ra một câu, "Sau này những chuyện kia cũng không có quan hệ gì với tôi."
Biến hóa của anh lớn như thế, làm cho Lăng Diệc Cảnh cũng buồn bực nhìn anh một lát, lúc này mới nhỏ giọng cười, cũng không hỏi nguyên nhân.
Vẫn là lúc về, Dương Tử Hân ôm Tiểu Tinh Tinh, nghĩ đến chuyện của anh trai, cùng tán gẫu với Lăng Diệc Cảnh, "Anh nói xem, bọ dạng anh trai em nhìn qua giống bộ dạng người thất tình ?"
Cô vừa nói chính mình cũng lắc đầu.
Lăng Diệc Cảnh lái xe một lát, mới nhìn bà xã vẫn trẻ tuổi động lòng người như cũ, "Ừ."
"Mẹ em nói bộ dạng anh ấy bây giờ đúng là thất tình. "
"Ừ, mẹ em luôn có thể quan sát tường tận như thế. "
Lúc này Dương Tử Hân mới kinh ngạc nhìn chồng mình.
*****************************************************
Tô Tử Duyệt ở bên nhà Diệp Tiêu Tiêu, bây giờ Diệp Tiêu Tiêu là một bảo mẫu vô cùng tẫn chức, quản Tô Tử Duyệt rất gắt gao, cái này không cho phép đụng, cái kia không cho phép ăn. Theo cách nói của Diệp Tiêu Tiêu, bây giờ Tô Tử Duyệt sảy thai, đó chính là tương tự với sinh con, hơn nữa còn có tính cưỡng chế, có thể biết tổn thương bao nhiêu tới thân thể. Vì thế một tháng này nhất định phải điều dưỡng thật tốt, làm cho Tô Tử Duyệt cảm động phóng ra hào ngôn: Diệp Tiêu Tiêu cậu không phải là đàn ông, nếu cậu là đàn ông mình liền gả cho cậu.
Diệp Tiêu Tiêu không đổi thành đàn ông trợn trắng mắt, đó cũng là một loại ghét bỏ?
Tô tử Duyệt bị Diệp Tiêu Tiêu quản như vậy, liền nói nhiều hơn, luôn lôi kéo Diệp Tiêu Tiêu nói chuyện, "Cậu nói có phải mình đặc biệt bất hiếu không, bất kể tình trạng công ty liền làm ra quyết định như vậy, hiện tại nhất định ông nội đạng bị vây trong phiền toái."
"Tô Tử Duyệt, mình hỏi cậu, công ty so sánh với hạnh phúc của cậu, ở trong lòng ông nội cậu cái nào quan trọng hơn? "
Tô Tử Duyệt nằm ở trên giường trầm mặc một hồi, nhất định ông sẽ lựa chọn hạnh phúc của cô, chính là như vậy, cô mới đau lòng hơn.
Thấy bộ dạng phờ phạc rã rượi của Tô Tử Duyệt, Diệp Tiêu Tiêu cũng tức giận, mặc dù chính cô rất coi trọng Giang Dực này, nhưng mà, thời điểm chọn bên nào, mình tuyệt đối là khuê mật a. Diệp Tiêu Tiêu cũng không quên, khi mình khó chịu nhất ngồi ở trong tuyết nhìn tuyết, là Tô Tử Duyệt ngồi chung với cô nhiều giờ, sau đó cùng nhau ngã bệnh, Diệp Tiêu Tiêu còn cười nói cái này gọi là có nạn cùng chịu. Diệp Tiêu Tiêu thích Tô Tử Duyệt nhất ở chỗ, Tô Tử Duyệt đối xử với người khác rất tốt, cho tới bây giờ đều làm thì làm, về sau sẽ không ra vẻ nói, "Cậu xem khi đó tớ tốt với cậu bao nhiêu", ngược lại là lần lượt chê bai mình, đột nhiên xuất hiện Diệp Tiêu Tiêu tính tình đến cỡ nào cỡ nào tốt, không ngại cô cỡ nào dường nào vĩ đại.
Có người không tán thưởng loại này tốt, vì vậy thấy đây chính là khuyết điểm, có người tán thưởng như vậy tốt, vì vậy liền cực kỳ quý trọng.
"Tô Tử Duyệt, cậu đừng có bộ dạng thê thảm hề hề này, nếu đã ra quyết định, còn muốn có những thứ hay không để làm cái gì? Cậu như vậy cũng rất tốt, mình đặc biệt ghét cái loại bị chuyện trong nhà mình ràng buộc, vĩnh viễn không thể tự mình làm chủ, vĩnh viễn lấy chuyện trong nhà làm trọng, chỉ sợ người khác không biết là một người vô cùng hiếu thuận. Còn những loại dùng thân thể để an ổn chuyện trong nhà, bản thân cỡ nào cỡ nào vĩ đại…."
Tô Tử Duyệt nở nụ cười, "Cậu đừng, nhiều người dùng thân thể cứu nhà như vậy nhưng sống thế nào."
Diệp Tiêu Tiêu nhún vai, "Người ta sống như thế nào là chuyện của người ta, quan trọng là tự mình nghĩ sống thế nào. Cậu bắt bản thân vui vẻ, lúc này mới có thể chứng minh chính cậu quyết định chính xác, đồng thời cũng có thể để cho ông nội cậu yên tâm."
Tô Tử Duyệt gật đầu một cái, trong lòng cũng thoải mái hơn, dù sao hôm nay luôn qua đi, ngày mai sẽ tới, nghĩ quá nhiều một chút ý nghĩa cũng không có, không bằng suy nghĩ một chút để cho mình tốt hơn thế nào!
******************************************************
Dương Tử Hân tới chỗ ở của Giang Dực, cô đã tới chỗ này một lần, thật ra thì không xác định anh có ở chỗ này không, nhà này đã mua lâu rồi, cô biết thỉnh thoảng anh sẽ ở bên này, nhưng nghe nói anh có mấy chỗ ở, vì vậy rất sợ mình sẽ không thấy người. Vận khí của cô luôn luôn tốt, lần này cũng không ngoại lệ, anh thật sự ở chỗ này.
Giang Dực mở cửa, chỉ nhìn cô một cái, để cho cô đi vào.
Dương Tử Hân đi vào liền quan sát chung quanh, mẹ nói anh đang trong thời kỳ thất tình, chồng cô cũng thừa nhận, như vậy thì thật sự là anh chia tay Tô Tử Duyệt. Trong lòng Dương Tử Hân vẫn rất thất vọng, cô vẫn rất thích vị mỹ nữ kia, hơn nữa nhìn thái độ của anh đối với vị mỹ nữ kia, tưởng rằng bọn họ sẽ đi tới cuối cùng, không ngờ mới không bao lâu, liền tách ra.
"Đang tìm cái gì?" Giang Dực có chút buồn bực, rót cho cô em gái này một chén nước.
Anh thật sự rất ít ở nơi này, nhưng chỗ khác phòng cũng có chút lớn, mặc dù rõ ràng không tính là lớn, nhưng không gian như vậy sẽ làm anh thấy xa lạ và bài xích, vì vậy chỉ có chỗ nhỏ này mới làm cho anh hài lòng, không có cảm giác phần yên tĩnh kia đè nén.
Vẻ mặt Dương Tử Hân có chút xấu hổ, thật sự là cô đang tìm cái gì, cảm thấy nếu anh thất tình, có lẽ sẽ hút thuốc lá uống rượu mọi thứ, kết quả là cô thật sự không phát hiện chai rượu, ngay cả tàn thuốc trong gạt tàn cũng không nhiều, nhất thời có chút ngượng ngùng.
"Chính là tuần này anh không về nhà, Tiểu Tinh Tinh nhớ anh, bắt em tới xem người bác thân ái của nó một chút."
Nghe được tên Tiểu Tinh Tinh, lúc này trên mặt Giang Dực mới có nụ cười, hỏi Dương Tử Hân trong khoảng thời gian này Tiểu Tinh Tinh làm những gì, rước lấy ánh mắt bất mãn mãnh liệt của Dương Tử Hân, "Lần trước cho Tinh Tinh tắm, nó nhất định chơi bọt, làm em giận đến mức hung dữ với nó…. Thế mà nó lại rống lên với em: mẹ tuyệt đối không tốt, không tốt bằng bác…."
Giang Dực cười đến có chút đè nén, không có ý tứ cười đến quá kiêu ngạo ở trước mặt em gái.
Sau khi hai anh em nói đùa một lát, Dương Tử Hân mới lộ ra mục đích tới đây, "Anh, thật sự là anh và vị mỹ nữ kia chia tay?"
Giang Dực cũng đang cảm thán trong lòng, có tiến bộ, hiện tại cũng biết dùng chuyện khác mở đầu trước, sau đó nói ra mục đích của mình.
"Ừ."
Anh trả lời rất bình tĩnh, giống như bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa, vì vậy ngược lại lại làm cho Dương Tử Hân không biết mình nên nói cái gì mới tốt nữa.