Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 46: Chương 46




Dương Tử Hân thấy Tô Tử Duyệt một lần nữa, đã là hai tuần sau, cả nhà ba người bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, cứ như vậy đụng phải Tô Tử Duyệt cũng ăn cơm ở đây, hơn nữa Tô Tử Duyệt còn ngồi đối diện một người đàn ông anh tuấn tiêu sái. Dương Tử Hân thỉnh thoảng nhìn sang hướng bên kia, trong lòng đang so sánh người đàn ông đó với anh trai mình vô số lần, cuối cùng cho ra kết luận, vẫn là anh trai mình tương đối ưu tú, chỉ là phong cách người đàn ông này khác với khí chất trên người anh trai, chẳng lẽ Tô Tử Duyệt thích loại đàn ông trong cường tráng có điểm vô lại như vậy?

Dương Tử Hân càng nhìn lại càng buồn bực, tình cảm của cô và Giang Dực luôn luôn không tệ, thỉnh thoảng Giang Dực cũng đưa cô đến hội bạn học gì đó, những bạn học nữ kia cơ hồ đều lấy lòng cô, tất nhiên cô biết nguyên nhân là bởi vì anh, cũng là nguyên nhân này, cô luôn có loại ý niệm, dưới tình huống bình thường người phụ nữ chia tay với anh, cũng sẽ đắm chìm trong con sông thất tình bi thương. Bây giờ nhìn thấy Tô Tử Duyệt sống đến tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, khi nói chuyện mặt mày tươi cười, phảng phất đều là nhu tình, thế này làm sao giống người đắm chìm trong bi thương.

Quả nhiên đều là nam nữ ăn uống, đều không phải là người không phải đối phương thì không thể, ai cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của mình quá lâu, anh trai sống cuộc sống của mình như thường, mà vị mỹ nữ nhanh chóng tìm kiếm mùa xuân tiếp theo* của mình.

*mùa xuân tiếp theo: ý chỉ mối tình mới

"Ăn cơm." Rốt cuộc Lăng Diệc Cảnh bày tỏ bất mãn đối với việc vợ mình không đếm xỉa tới.

Dương Tử Hân ngượng ngùng, lúc này mới cầm đũa lên ăn cơm.

Tô Tử Duyệt ăn cơm cùng Trần Mậu Thanh Nhất, cũng là có nguyên nhân, chuyện phải từ Tô Tử Duyệt bị Diệp Tiêu Tiêu mạnh mẽ bắt ăn nhẹ thức ăn và canh bổ một tháng nói đến. Một tháng sau Tô Tử Duyệt thật không thể nhịn được nữa, tự mình chạy đi, ăn một bữa tiệc lớn, khi đó cô ấy cũng không muốn giữ lại, liền cảm thấy mình nên ăn thật sự một bữa, chỉ nhìn những thứ hạt tiêu kia, cô cảm giác mình liền có kích động đến chảy nước miếng, vì vậy khi nhân viên phục vụ hỏi cô, là mấy người thì cô không chút suy nghĩ nói chỉ có một người, vì vậy nhân viên phục vụ mở to hai mắt nhìn cô. Cô hậu tri hậu giác phát hiện, hành động của mình thật rất kỳ quái, một người tới đây ăn những thứ này, nhưng nếu đã gọi thức ăn rồi, cô chỉ có thể làm cho da mặt mình dày một chút, hung hăng gật đầu, cô chính là một người, cô cũng không phải là sẽ không trả tiền.

Sau đó lúc cô chuẩn bị ăn nhiều đặc biệt ăn nhiều, Trần Mậu Thanh liền ngồi vào đối diện với cô.

Trần Mậu Thanh nói, cô gọi nhiều thức ăn như vậy, cũng không thể lãng phí, anh ta đến giúp cô tiêu diệt một chút, vì thế vì vậy, hai người bắt đầu đến gần. Tô Tử Duyệt phát hiện, giữa bọn họ có chút hứng thú sở thích vẫn đủ đến gần. Cô rất thích sự vật đẹp đẽ, nói đúng ra là thưởng thức, dùng tâm tình thưởng thức đối đãi, nếu như có thể nhận được vui vẻ, nếu như không nhận được cũng sẽ không không vui, có chút ý tứ thuận theo tự nhiên.

Trần Mậu Thanh nói mình cũng như vậy, hơn nữa tự mình cho rằng, có một số thứ không phải có mới được, có lẽ có được liền mất đi một phần cảm giác, Tô Tử Duyệt cũng cảm thấy là như thế.

Sau đó, Trần Mậu Thanh ngược lại thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Tô Tử Duyệt, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, hoặc là cùng đi nơi nào đó xem một số sự vật đẹp kia.

Tô Tử Duyệt cảm thấy ở chung một chỗ với Trần Mậu Thanh thì thấy rất dễ dàng, loại nhẹ nhõm này chính là muốn nói cái gì thì nói cái đấy, không cần phải lo lắng đối phương không hài lòng sẽ tức giận, ví dụ như bây giờ bọn họ ngồi mặt đối mặt.

"Lần sau nhất định tôi sẽ không tới nhà hàng này." Tô Tử Duyệt liếm liếm môi.

Trần Mậu Thanh cười, để đũa xuống, dùng tay trái chống cằm, "Để tôi đoán một chút xem."

Tô Tử Duyệt chau chau mày.

"Chén bát ở đây trong tinh xảo lộ ra điểm cao quý, nhưng cố tình chính là như thế, làm cho những thức ăn này trở nên sơ sài vô cùng, mất đi cảm giác vốn có…. Còn có chính là thiết bị lắp đặt ở đây, vốn là thiết kế ba mặt cửa sổ sát đất rộng rãi thoải mái, hơn nữa có sắc thái cực kỳ lãng mạn, cố tình đồ trang trí trên trần nhà lựa chọn thiết kế long trọng như vậy, liếc mắt một cái có cảm giác không thăng bằng. Thiết bị lắp đặt cộng thêm chén bát và màu sắc món ăn như vậy, tựa như trang phục trên người một người xuyên qua, cái mũ không hợp áo, áo không hợp quần, mà quần không hợp giầy." Trần Mậu Thanh nói xong, cười như không cười nhìn cô.

Cô gật đầu một cái, chính là loại cảm giác này, cô hi vọng lúc ăn cơm, là thứ khác tôn lên màu sắc món ăn càng tạo ra sắc hương vị* câu toàn, mà không phải thứ khác hơn hẳn món ăn, huống chi nhà hàng này thu phí cao như vậy, để cho cảm giác của khách hàng lại chỉ còn lại quái dị, cái này lấy được và bỏ ra kém xa chỗ khác, quả thật cô sẽ không tới lần thứ hai.

*sắc hương vị: màu sắc, mùi hương, mùi vị

"Tôi ưa những thứ mộc mạc…. Chính là mặt ngoài nhìn qua đơn giản, nhưng lại có niềm vui rất lớn." Cô nói xong liền nở nụ cười, hình như cô vẫn chỉ thích loại cảm giác đó, bất kể đối với người hay là vật, đều hy vọng mong đợi ban đầu ít đi một chút, vì vậy sẽ có niềm vui, cô quá hiểu mong đợi quá cao sau đó thất vọng khổ sở.

"Tôi ngược lại thật ra biết một nhà hàng đặc biệt có ý tứ, lần sau dẫn cô đi."

"Được, chỉ là ngàn vạn lần đừng làm người ta thất vọng."

Sau khi ăn cơm xong, Trần Mậu Thanh theo thường lệ đưa cô về. Đây là phương thức chung đụng của bọn họ trong khoảng thời gian này, nói mập mờ, thì hình như có chút, nhưng tuyệt đối không quá giới hạn, cô cảm thấy lúc chung đụng với anh rất vui vẻ, mà chắc hẳn anh cũng thế. Thật ra thì cô cũng lén tìm hiểu qua, biết hiện tại anh cũng không có vợ, ngay cả hồng nhan tri kỷ cũng không có một người, chớ nói chi là bạn gái. Xem ra ban đầu anh nói cô và bạn gái anh giống, quả thật chỉ là lời bắt chuyện.

Cô trở lại nhà họ Tô thì ông nội đã về, cô cười đến ngọt ngào nghênh đón. Ông Tô biết hiện tại cô cùng Trần Mậu Thanh qua lại, nhưng lại chưa bao giờ đã hỏi cô cái gì. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ông Tô phát hiện không thể dùng thái độ trước kia đối xử với cô cháu gái này nữa rồi, mỗi khi ông lo lắng cô sẽ bị thương thì cô lại kiên cường hơn so với ai khác, thời điểm người bình thường sẽ khó chịu khổ sở, cô lại đưa ra quyết định nhanh chóng.

Khi đó ông Tô cũng biết, cô cháu gái này của ông kiên cường hơn so với ba cô, cũng quả cảm hơn ba cô nhiều. Đã như vậy, cô muốn làm gì, thì để cho cô làm, ông luôn không có khả năng canh giữ bên người cô vĩnh viễn.

Ông Tô không hỏi, cô cũng chưa kể tới.

Cô kéo Trần Mậu thanh, lấy viên kim cương to lớn vô cùng kia của cô bán mất, dùng cái này hóa giải áp lực vốn của công ty. Trước kia cô và Giang Dực ở chung một chỗ thì người khác đều rất khách khí đối với công ty Tô thị, hiện nay cô và Trần Mậu Thanh thỉnh thoảng lui tới, người khác cũng rất khách khí như thế. Thật ra thì cô cũng không muốn lui tới thân thiết với Trần Mậu Thanh, chẳng qua là trong lúc vô tình cô biết được, viên kim cương lớn kia thật ra là bị Trần Mậu Thanh mua thì liền không cách nào cự tuyệt anh mời nhiều lần.

Viên kim cương kia của cô thực sự đáng tiền, chỉ là hiện tại cô có nhu cầu dùng tiền khẩn cấp, đột nhiên tìm được người mua cũng không phải là chuyện dễ dàng, nói tóm lại, cô bất tri bất giác, còn là thiếu anh cái tình.

*****************************************************

Giang Dực bị đám bạn gọi đến, chính anh cũng cảm thấy hơi kì lạ, trước kia anh không muốn đến, cũng không còn thấy bọn họ miễn cưỡng như thế, lần này ngược lại như thể không để cho anh ra ngoài thì không được.

Anh mới vừa đi vào, thì phát hiện sau khi mọi người nhìn thấy mình, nụ cười trên mặt liền cứng lại, vẫn là một người bình thường lời nói có trọng lượng với anh trực tiếp mở miệng hỏi anh, "Cậu và vị nhà họ Tô kia tan vỡ rồi hả ?"

Anh gật đầu một cái, cũng không cảm thấy chuyện này khó chịu lắm. Mọi người cũng vào lúc này, quan sát vẻ mặt của anh, hình như muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút gì khác, chỉ là không có, vì vậy mọi người lập tức thoải mái.

"Bọn mình đang thương lượng đối phó tiểu tử nhà họ Trần kia như thế nào, có muốn cùng nhau không?" Đột nhiên có người hô lên.

Giang Dực nhíu mi, nằm trên ghế sa lon, "Tự các cậu chơi tốt là được."

Sau lần đó anh không nói một lời, dù là nhận được nhiều ánh mắt rơi xuống trên người mình. Làm sao anh không biết bọn họ có ý gì, hiện tại tin tức Tô Tử Duyệt và Trần Mậu thanh qua lại, đã có khá nhiều người cố ý tiết lộ cho anh, chỉ muốn biết thái độ của anh là gì. Cho dù là em gái anh, cũng vô tình nhắc tới cái này.

Trong đám người này có mấy người hình như vẫn không ưa tác phong của Trần Mậu thanh, lần này liền mượn chuyện này, muốn dạy dỗ Trần Mậu Thanh một lần.

Vẫn là Trần Mặc Ngôn, sau khi mỉm cười một lúc nói, "Các cậu cũng đừng tính cả mình, cũng không phải không biết mình và Trần Mậu Thanh có chút quan hệ kia."

Quan hệ thế nào? Mọi người nhất trí nhìn về phía anh ta, mặc dù bọn họ cùng họ Trần, nhưng cũng không phải một nhà, coi như thật sự không có chút quan hệ, cho dù là quan hệ bà con xa cũng không có.

"Năm trăm năm trước bọn mình là người một nhà!"

Mọi người nở nụ cười, mới vừa nói những thứ kia, hình như lại đến đây thì thôi rồi.

Giang Dực liếc mắt nhìn Trần Mặc Ngôn vẫn còn cười, người bạn học cũ này của anh, hẳn là có bản lĩnh này. Trần Mặc Ngôn cầm một ly rượu lên, xa xa cùng Giang Dực ý bảo, vẫn là anh, người bạn học cũ này, hiểu rõ tâm ý bạn học cũ nhất. Lấy thái độ làm người của Giang Dực, làm sao có thể bởi vì một người phụ nữ phải cố ý đi tìm một người khác tra, cái này không chỉ làm Giang Dực không có phong độ, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng phải phỉ nhổ mình. Tuyệt đối Giang Dực sẽ không cảm kích người khác làm những chuyện này…. Chuyện tình cảm, từ trước đến giờ đều là anh tình tôi nguyện, làm sao đến phiên người đứng xem đi quan tâm.

Chỉ là Trần Mặc Ngôn vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Dực, "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Trần Mặc Ngôn lần đầu tiên thấy Giang Dực dẫn người đến chỗ của anh, cái này chứng minh tuyệt đối là Giang Dực nghiêm túc, mà Giang Dực lại là một người tuyệt đối không nói lời chia tay nhẹ nhàng, nhiều ngày như vậy, hai người liền tan vỡ, quả thật làm cho đám người bọn họ cũng nghi ngờ không hiểu, cố tình Giang Dực còn lâu lâu không xuất hiện, càng làm cho người ta phải suy đoán.

Giang Dực uống một hớp rượu, động khóe miệng, ngay cả mình cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Tính như vậy, ở chỗ Tô Tử Duyệt, anh đều mắc một lỗi, không ai có thể đủ phủ nhận những việc mình đã làm, vì vậy đây chính là chỗ mâu thuẫn lớn nhất.

Quan hệ của nhà họ Tô và nhà họ Hạ phức tạp như thế, mà anh cũng không cẩn thận sắm vai một nhân vật trong đó, vì vậy đó chính là cây gai trong tâm Tô Tử Duyệt, cô đang do dự có muốn nhổ hết cây gai kia đi không, mà Hạ Ngữ Đình hung hăng kích thích cô, để cho cô không do dự nữa.

Trước kia Giang Dực đã cảm thấy mình không hiểu rõ phụ nữ, hiện tại cũng cảm thấy như vậy.

Anh và Hạ Ngữ Tiếu ở chung một chỗ thì cũng biết mình rất thất bại, hiện tại, cũng rất thất bại như thế.

Anh lắc đầu với Trần Mặc Ngôn một cái, tựa như cũng không muốn nhiều lời.

Khi tất cả mọi người say đến thất điên bát đảo, thì cũng chuẩn bị tan cuộc.

Giang Dực đang muốn rời đi, liền bị Diêm Đình Đào bắt được cánh tay, Diêm Đình Đào ngồi xuống bên cạnh anh. Mới vừa rồi nhiều người, tự nhiên không hỏi được nhiều, Diêm Đình Đào tự coi mình trở thành người làm mai cho Giang Dực và Tô Tử Duyệt, hiện tại giữa hai người có vấn đề, anh là người làm mai tự nhiên phải hỏi rõ nguyên do.

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Diêm Đình Đào híp mắt nhìn Giang Dực, "Hóa ra là cậu quăng người ta đi?"

Khó trách mới vừa rồi cũng không ủng hộ mọi người nhằm vào chuyện của Trần Mậu Thanh, anh không gật đầu, tất nhiên mọi người cũng sẽ không làm chuyện thừa đi làm chuyện không chiếm được cái gì tốt.

Giang Dực nhìn anh một cái, căn bản là lười nói chuyện.

Diêm Đình Đào lại thở dài, "Đây là lại coi trọng con gái nhà nào?"

Lần này Giang Dực thật sự không nhịn được, "Cút đi cho tôi."

Lần này Diêm Đình Đào hứng thú dạt dào rồi, phải biết nghe được Giang Dực nói một câu thô tục, đó thật là chuyện khó cực điểm, thật vất vả mới có thể gặp được một lần, "Thế là chia tay hòa bình?"

Giang Dực vểnh miệng, khóe miệng có chút châm chọc.

Diêm Đình Đào cũng nhìn ra cái gì, "Cô ấy không phải loại người cố tình gây sự, đúng rồi không phải cô ấy mang thai cậu…. Cái gì kia sao?"

"Bỏ rồi." Anh lời ít mà ý nhiều.

Diêm Đình Đào trợn to hai mắt, "Cậu ác tâm như vậy?"

Lần này anh thật sự nổi giận, "Lời này cậu nên nói với người phụ nữ kia."

"Khẳng định cô ấy không thể nào làm chuyện như vậy, có phải là giữa các cậu có hiểu lầm gì không?"

Giang Dực hừ lạnh một tiếng, lúc này mới rời đi. Lời kia của Diêm Đình Đào, nói như kiểu hiểu người phụ nữ kia, anh và cô ở chung một chỗ lâu như vậy, cũng không hiểu cô bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.