Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được

Chương 4: Chương 4: Chương 2.3




Nếu hỏi bạn trong quãng đời sinh viên, ngày bạn chờ mong nhất là ngày nào,chắc hẳn là bạn sẽ trả lời, đó là ngày được “mở mang tầm mắt“. Nhưng nhóm Phùng Tùng lại không nghĩ như vậy, bởi vì họ đều thuộc trường phái F.A.Họ không có bạn gái nên ngày mà họ chờ mong nhất lại là Đại hội Nguyên Đán của sinh viên. Ngày hôm ấy,họ có thể sử dụng quỹ lớp, tha hồ đập phá, ăn uống no say.

Đương nhiên Châu Tuệ cũng rất mong chờ ngày này, bởi vì trong những tháng này, cô sẽ biến thành Mai Siêu Phong(1). Cô không chỉ đọc hết những cuốn sách có liên quan đến chuyên ngành Chứng khoán, mà còn nghiền ngẫm,nghiên cứu cụ thể bách khoa toàn thư của Đế chế Anh.

Ôi, từ bỏ một mối tình, đó không phải một chuyện dễ dàng, thế nên, có một lời khuyên dành cho các em khóa dưới, khi các cậu ngồi trong phòng học, nhìn thấy một chị khóa trên có đeo một cặp kính dày cộp, đọc một chồng sách vô cùng chuyên chú, các cậu đừng bao giờ mơ tưởng chuyện theo đuổi chị ấy,bởi chị ấy đã yêu đương kiểu Platon(2) với sách vở rồi. Cho dù các cậu có nói mỏi cả miệng, vắt óc tinh tế,lao vào như thiêu thân đi chăng nữa,cũng không có hy vọng gì đâu.

_______________________

(1)Là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của nhà văn Kim Dung, nổi tiếng với công phu Cửu âm bạch cốt trảo luyện từ Cửu âm chân kinh.

(2)Dạng tình yêu trong sáng, thuần khiết

Châu Tuệ muốn nhân buổi dạ hội này để bản thân hoàn toàn thư giãn, nhưng tính toán của cô đã hoàn toàn sai lầm. Không biết tế bào thần kinh nghệ thuật nào của Vương Huy xảy ra sai sót, anh lại hát ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ một lần nữa với dáng vẻ thâm tình.

Đây là lần thứ hai Vương Huy biểu diễn ca khúc này. Lần này, Châu Tuệ cảm thấy bài Cô nàng nơi trấn nhỏ có thêm tình cảm, sắc thái hoài cổ, càng khiến người ta muốn trở về nhà hơn. Châu Tuệ lại một lần nữa bị ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ của Vương Huy khiến cô ngây ngất. Nội tâm vốn bình tĩnh của cô trong nháy mắt bỗng giống như đoạn mở đầu của bộ phim Tây Du Ký, khi Tôn Hầu Tử từ khe đá nhảy ra. Mối tình thầm lặng trong nội tâm của cô còn chưa trôi qua hoàn toàn, mối tình lộ rõ ngoài ánh sáng đã cổ vũ cô, thúc ép cô phải đưa ra lựa chọn.

Sau Dạ hội Nguyên Đán, Châu Tuệ có vài lần nuôi ý định gọi điện thoại cho Vương Huy,hẹn anh cùng đi xem phim, nhưng mấy nữ quý đang chìm đắm trong tình yêu của phòng luôn độc chiếm điện thoại.

Châu Tuệ không chờ nổi, bèn chạy đến bên trạm điện thoại công cộng bên ngoài trường học, lấy hết dũng khí bấm số điện thoại phòng ký túc xá của Vương Huy, nhưng người nhận điện thoại lại là Phùng Tùng. Phùng Tùng vừa uống chút rượu, vô cùng mờ ám cầm điện thoại lên,phun ra một câu vô cùng thô thiển:“ Chị vòng một khủng, muốn tìm tôi sao?“.

Lúc ấy, Châu Tuệ tức đến độ muốn nổ tung, cô cảnh báo, nếu Phùng Tùng còn gọi cô là chị vòng một khủng nữa, cô sẽ khiến cho anh ta không thể gánh vác nổi hậu quả. Nhưng Phùng Tùng lại nói trường học của họ là Đại học Công an, không phải là Đại học Hạ Môn, anh ta không sợ bị nữ sinh dọa dẫm.

Châu Tuệ giận đùng đùng, cúp điện thoại.Cô muốn đi dạo bên khe suối đào hoa ngoài trường học.

Lúc này, Vương Huy từ trong tiệm cắt tóc bước ra. Kiểu tóc lần này của Vương Huy càng thời trang hơn, hợp thời hơn. Thực ra, sau khi Vương Huy tỉnh ngộ đối với tình yêu, anh đã cắt đi mái tóc dài vốn có của mình,tạo thành kiểu tóc dựng đứng. Kiểu tóc lần này của anh vừa được vuốt gel tóc,khí thế càng thêm mãnh liệt. Trái tim Châu Tuệ bỗng đập dồn dập. Cô bước về phía Vương Huy.

Vương Huy đắc ý vuốt kiểu tóc mới của mình, dáng vẻ cứ như “thiên vương” đang tức giận. Châu Tuệ rụt rè bước đến trước mặt Vương Huy, vô cùng bình tĩnh nói một câu:“ Vương Huy, cậu có thời gian đi xem phim không?“.

Vương Huy đang vuốt kiểu tóc mới của mình, bỗng sững người, nhìn Châu Tuệ bằng ánh mắt ngỡ ngàng:“ Phim, phim gì cơ?:.

Châu Tuệ nói:“ Hội trường của trường chúng ta đang chiếu bộ phim Cha mẹ tôido Trương Nghệ Mưu làm đạo diễn. Nhóm Trương Đình đã xem hết rồi,nghe nói cảm động lắm!“.

Vương Huy:“ Cha mẹ tôi? Lại thể loại phim sầu não chứ gì!“.

Châu Tuệ:“ Không sầu não đâu, cảm động lắm!”.

Vương Huy:“ Vậy đi xem đi, dù sao tôi cũng rảnh”.

Vương Huy sải bước lớn về phía hội trường, Châu Tuệ vội vàng chạy theo.

Năm 1999, bộ phim Cha mẹ tôi của Trương Nghệ Mưu khởi chiếu.Năm 2000, Châu Tuệ và Vương Huy ngồi trong hội trường của trường đại học xem xong tác phẩm về nông thôn cảm động lòng người nhất của ông.

Sau khi xem xong, Châu Tuệ khóc, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của cô.Cô tựa hồ nhìn thấy Chương Tử Di trên màn ảnh rộng đang biến thân thành chính bản thân cô. Sự kiên định đối với tình yêu ấy, khiến cô cảm động, nắm lấy tay Vương Huy.

Lúc này,Vương Huy cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nói một cách chính xác, Vương Huy không am hiểu về cảm xúc của con người cũng như chuyên thương hoa tiếc ngọc cho lắm. Anh gạt tay Châu Tuệ ra, sau đó lạnh lùng nói: “Xem bộ phim như vậy cậu cũng khóc được. Cậu đúng thật chẳng có triển vọng gì cả!”.

Đó là buổi hẹn hò đầu tiên của Châu Tuệ và Vương Huy. Bộ phim kết thúc, Châu Tuệ nói: “ Chúng ta đi ăn lẩu xiên que đi!”.

Vốn dĩ Vương Huy muốn về ký túc soi gương để tự ngây ngất đắm say một chút đối với kiểu tóc mới của mình, nhưng cái bụng lại nói với anh rằng: “ Người anh em, ăn no rồi tôi say mê cậu sau nhé!”.

Từ vòng xuyến Dương Gia Bình của Cửu Long Phá, Trùng Khánh rồi về phía Nam năm trăm mét, cách trường Nghệ thuật Trùng Khánh tiếng tăm lẫy lừng ba trăm mét đường thẳng, có một tụ điểm bày lẩu xiên que trong nồi nhỏ đặt trong một chiếc bàn trải dài đường đi. Tại đây, bạn có thể mặc áo không tay, chịu đựng tiết trời bốn mươi độ của Trùng Khánh để chiến đấu no say lẩu xiên que bên đường.

Lẩu xiên que còn được gọi là món súp nấu cay nóng.Nghe nói đây là khởi nguồn của tất cả các món lẩu.Ở thành phố Trùng Khánh này, ngoại trừ lẩu cao cấp sang trọng ra vẫn còn vô số những quán lẩu xiên que mọc quanh co ngoằn ngoèo trên đường núi này, mang những nét đặc sắc nhất của Trùng Khánh.

Đương nhiên, loại lẩu này không chỉ đặc sắc, mà nó còn là mối tình chân thành nồng thắm nhất của giới sinh viên Trùng Khánh. Nguyên nhân thì bạn biết rồi đấy, nó vừa rẻ, lại thoải mái. Châu Tuệ cầm một chiếc khay lên, lấy rất nhiều rau trên giá đồ ăn,hỏi: “ Vương Huy, cậu thích ăn rau gì?”.

Lúc này, Vương Huy vẫn còn đang hí hoáy với kiểu tóc mới của mình, trong lúc lơ đễnh không kịp suy nghĩ đến biệt hiệu kinh điển của Châu Tuệ, anh buông luôn một câu: “ Cho tôi ít rau chân vịt(1) đi”.

_______________________

(1) Trong tiếng Trung , cách đọc của rau chân vịt là “Bõcài”, đồng âm với từ “Bõ” mang nghĩa là sóng, ngực (vòng một).

Bà chủ quán vội vàng đáp: “ Cháu à, chỗ chúng tôi không còn rau chân vịt”.

Vương Huy thờ ơ nói rau chân vịt là loại rau mà anh thích nhất khi ăn lẩu xiên que, sao cô chủ lại không chuẩn bị rau chân vịt. Anh đề nghị Châu Tuệ đổi quán khác. Bây giờ, anh mới chú ý đến khay rau mà Châu Tuệ đang bưng trên tay. Cô có chút tủi thân, cúi đầu suy xét đến rau chân vịt và cuộc đời của mình.

Vương Huy đột nhiên ý thức được, anh từng dùng những từ “vòng một khủng” làm tổn thương Châu Tuệ một lần, sao có thể xát muối lên trái tim Châu Tuệ một lần nữa! Anh vội vàng nói: “ Thôi ăn ở đây đi”.

Châu Tuệ ngồi xuống trong tâm trạng vô cùng tủi thân, vô cùng nhục nhã, hổ thẹn. Cô dùng khay rau che đi vòng một của mình, cúi gằm đầu xuống. Giờ phút này, người cô hận nhất không phải là Vương Huy, mà là tên thích đặt biệt hiệu Phùng Tùng kia.

Từ sau khi tên chết tiệt kia đặt biệt hiệu “chị vòng một khủng” cho cô,những tin đồn kiểu như thế này đã truyền đến tai cô từ lâu.

Đặc biệt là Trương Đình, cô ấy luôn đào sâu nghiên cứu vòng một của Châu Tuệ. Trương Đình nói, bạn trai cô ấy nói cô ấy là Công chúa Thái Bình(1), khiến cô vô cùng buồn bực và tổn thương. Trương Đình luôn cầu xin Châu Tuệ truyền thụ bí kíp để có vòng một đầy đặn, nở nang như vậy.

___________________________

(1)Công chúa quá “bằng phẳng”.

Vốn dĩ vòng một lí tưởng là một chuyện đáng mừng khiến các cô gái lấy làm vinh hạnh, nhưng cô nàng nơi trấn nhỏ Châu Tuệ lại không nghĩ như vậy. Cô luôn cảm thấy người ta gọi “cô em vòng một khủng” chính là để làm nhục mình. Nhiều lúc, cô còn viết đơn khiếu nại điều này lên cô Thái. Nhưng suy đi tính lại,cô vẫn đành nhẫn nhịn, chỉ có thể nguyền rủa tên Phùng Tùng chết tiệt kỳ nào kỳ nấy đều thi không qua.

Quả nhiên, hai con cá mè một lứa Phùng Tùng và Vương Huy này đều phải học lại môn học bắt buộc là Chủ nghĩa Mác Lê-Nin.

Châu Tuệ buồn bực, cô gọi một chai rượu Sơn Thành. Vương Huy thấy Châu Tuệ định uống rượu, vội vàng giật lấy chai rượu. Anh nói Châu Tuệ không được uống, anh uống, Châu Tuệ ngồi nhìn.

Là một thanh niên trai tráng vùng Sơn Đông, tửu lượng của Vương Huy có thể đuổi kịp Võ Nhị Lang trong hảo hán Lương Sơn. Thế nhưng hôm nay, tâm trạng của Vương Huy không được tốt.Sau khi uống hết sáu chai, Vương Huy đã say bí tỉ, nói: “Quả thực là tôi thích ăn rau chân vịt, thích từ nhỏ. Thật đấy, mẹ tôi thường nấu rau chân vịt cho tôi ăn”.

Có lẽ Vương Huy muốn dùng câu nói này để giải thích cho điều gì đó, nhưng Châu Tuệ lại cảm thấy vô cùng bối rối. Cô cứ che ngực của mình mãi, cầu mong ăn nhanh cho xong bữa.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Câu nói của Vương Huy đã truyền đến tai cô chủ quán. Cô chủ có chút áy náy, chạy cả một dặm đường núi, cuối cùng mang về cho Vương Huy một rổ rau lớn. Cô chủ nhìn Vương Huy bằng ánh mắt vô cùng áy náy: “Chàng trai à, hai cháu từ ngàn dặm xa xôi đến Trùng Khánh học, chắc chắn lại rất nhớ nhà,nhớ mẹ! Rau chân vịt tôi đã đi xin giúp cho cậu đây, cậu ăn đi nhé!”.

Cứ như vậy, một rổ rau chân vịt xanh non được đặt trước mặt Vương Huy. Giờ phút này, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám. Cô em vòng một khủng ngồi phía đối diện, rau chân vịt ở ngay trước mắt, Vương Huy có nên ăn hay không, đáp án là thể khẳng định.

Vương Huy đã ăn, hơn nữa còn ăn vô cùng sạch sẽ, uống cũng vô cùng nhiều. Vương Huy nhìn thấy hình bóng của mình thông qua cô chủ quán lẩu,thế nên, anh vô cùng nhớ nhà. Hơn nữa, cô chủ quán lẩu còn nói không lấy tiền rau chân vịt, đây là món quà tặng cho đôi tình nhân bọn họ.

Bạn xem, các cô chủ quán lẩu nhiệt tình,đương nhiên rồi, không những chỉ có cô chủ quán lẩu này nhiệt tình, mà các cô các bác người Trùng Khánh đều rất nhiệt tình, nhiệt tình đến độ khiến bạn tưởng rằng đây là nhà của mình.

Ăn hết rau chân vịt, Vương Huy đã uống say. Châu Tuệ được giải thoát, còn cô chủ quán lẩu xiên que lại cười đến biến dạng cả mũi, bởi vì Vương Huy trong cơn say mèm nói muốn nhận cô chủ làm mẹ nuôi. Kết quả , cô chủ quán cùng Châu Tuệ đã hợp sức dìu Vương Huy về phòng ký túc xá.

Đêm ấy, Vương Huy nằm giường trên đã nôn cả vào mặt Phùng Tùng nằm giường dưới.

Đêm ấy, Phùng Tùng và Vương Huy đánh nhau một trận.

Đêm ấy, Châu tuệ lại mất ngủ.

Đêm ấy, Trùng Khánh đổ mưa lớn.

Đêm ấy, Trương Đình dẫn bạn trai về ký túc xá.

Đêm ấy, Châu Tuệ phơi phới sắc xuân tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.