Sau khi biết rõ chân tướng sự việc mẹ mình bị ai hại chết, Lương Vũ Tranh lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Tuấn, nói rằng có chuyện quan trọng muốn gặp cô.
Nghe vậy, Lương Vũ Tranh cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đến sở cảnh sát một chuyến nữa.
- Lương tiểu thư, vừa rồi Lâm Kiệt và luật sư của anh ta có đến, mang theo một bản báo cáo của bệnh viện, cô đọc đi.
Lương Vũ Tranh mở bản báo cáo đó ra đọc, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Tuấn.
- Thế này là thế nào?
- Lâm Kiệt nói rằng, mẹ anh ta tâm lý không ổn định nên những lời đầu thú 2 ngày trước là không đúng. Anh ta mang đến bản báo cáo này với mục đích để chứng minh những lời khai của bà Lâm là sai sự thật.
Trong lòng của Lương Vũ Tranh lúc này cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù chỉ nhìn qua màn hình nhưng cô cũng biết rõ, mẹ của Lâm Kiệt vốn chẳng bị bệnh gì về hệ thần kinh.
- Cô có tin là bà Lâm có vấn đề về hệ thần kinh không? Hôm nọ bà ta nói rất cặn kẽ mọi chuyện.
- Lâm Kiệt làm như vậy cũng chỉ muốn cứu mẹ của anh ta ra mà thôi. Nhưng anh cũng biết đấy cảnh sát Thẩm, bà ấy đã giết chết mẹ tôi. Tôi không biết trong quá khứ thù hận của họ như thế nào nhưng bà ta đã khiến mẹ tôi phải chết.
- Lương tiểu thư, cô hãy bình tĩnh lại.
Lương Vũ Tranh gấp lại bản báo cáo, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Gia Tuấn mà nói:
- Anh cảm thấy tôi nên bình tĩnh sao?
- Lương tiểu thư, cô đừng vội. Chúng tôi sẽ tìm bác sĩ khác để tiến hành kiểm tra cho bà Lâm. Nếu như bà ta thật sự không có bệnh thì Lâm Kiệt chắc chắn sẽ phạm phải tội giả mạo chứng cứ.
- Được.
Dù Thẩm Gia Tuấn cố gắng an ủi Lương Vũ Tranh nhưng cô vẫn không thể nào yên tâm được.
………………………………..
Hôm sau, Lương Vũ Tranh lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Tuấn. Khi vừa vào sở cảnh sát, Lương Vũ Tranh đã chạm mặt Lâm Kiệt và luật sư của anh ta.
- Lương Vũ Tranh, lại gặp cô nữa rồi.
Nhìn vẻ mặt đầy ý châm chọc và mỉa mai kia, Lương Vũ Tranh có thể đoán ra, Thẩm Gia Tuấn muốn gặp cô nói về một chuyện hẳn cô cũng chẳng muốn nghe.
- Tôi nói cho cô biết Lương Vũ Tranh, sẽ rất nhanh thôi mẹ tôi sẽ được thả ra. Đừng có nghĩ là có thể khiến mẹ tôi vào tù. - Cho dù như thế nào thì mẹ của anh vẫn chỉ là một kẻ giết người mà thôi, không hơn không kém.
- Cứ chửi rủa đi, cô vẫn sẽ chẳng làm được gì nữa đâu. Bây giờ cô không còn là người đàn bà của Hạ Quân Dật nữa, chắc cũng không nhờ được hắn ta giúp đâu nhỉ?
Lâm Kiệt với vẻ mặt dương dương tự đắc cùng luật sư của anh ta nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát.
Thẩm Gia Tuấn vừa đi ra đã chạm ngay phải gương mặt đầy bực bội của Lương Vũ Tranh.
- Lương tiểu thư…
- Có phải anh muốn nói với tôi rằng bác sĩ bên các anh cũng đưa ra kết quả bà ta bị bệnh thần kinh phải không?
- Cô đã biết sao?
- Tôi vừa mới gặp Lâm Kiệt. Không cần nghe anh ta nói, tôi cũng đoán ra được phần nào rồi. Gương mặt của Thẩm Gia Tuấn bỗng trầm xuống.
- Tôi cứ nghĩ vụ án của mẹ cô đã bắt được hung thủ, có thể chính thức khép án. Nhưng nào ngờ vào lúc này lại xảy ra chuyện. Cấp trên đã ra lệnh cho tôi mau chóng thả phạm nhân ra. Lâm Kiệt đưa ra báo cáo bệnh án, bác sĩ bên chúng tôi cũng đưa ra kết quả y chang vậy. Lương tiểu thư, thật sự là tôi cũng…
- Cảnh sát Thẩm, tôi biết trong vụ án của mẹ tôi anh đã rất tận lực và mất nhiều công sức. Chuyện của ngày hôm nay không phải do anh nên anh cũng không cần phải áy náy. Thời gian qua đã khiến anh vất vả nhiều, thật sự rất xin lỗi. Và đồng thời tôi cũng cảm ơn anh.
- Lương tiểu thư, cô đừng vội nghĩ như thế, tôi sẽ cố gắng để tìm ra chứng cứ mới giúp cô. Tôi tin chắc mẹ của Lâm Kiệt là hung thủ và bên phía anh ta đang làm chứng cứ giả, tôi…
- Cảnh sát Thẩm…
- Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng.
Lương Vũ Tranh chưa kịp nói gì thêm, Thẩm Gia Tuấn đã vội vàng rời đi. Quả thật, sự nhiệt tình này của Thẩm Gia Tuấn khiến Lương Vũ Tranh cảm thấy rất cảm động. Nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này, liệu còn có cơ hội để khiến cho tên hung thủ phải chịu trừng phạt không?