Khi Lâm Kiệt gặp được mẹ cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trở về từ sở cảnh sát, Lâm Kiệt vội vàng đến gặp Hàn Bính Sinh để nhờ ông ta giúp việc này bởi hiện tại cũng chỉ có một mình Hàn Bính Sinh mới có thể giúp được anh ta.
- Được rồi Lâm Kiệt, tôi sẽ để luật sư đi cùng với cậu đến sở cảnh sát, thuyết phục bọn họ để cậu có thể gặp được mẹ. - Cảm ơn ông.
- Cậu muốn cứu bà ấy ra khỏi tù chứ?
Lâm Kiệt nhíu mày nhìn Hàn Bính Sinh, nói:
- Đương nhiên là tôi rất muốn cứu mẹ tôi ra cái nơi quỷ quái ấy rồi. Nhưng mẹ tôi đã đến sở cảnh sát chịu tôi, tôi chẳng còn hy vọng gì cứu được bà ấy ra ngoài nữa. - Đúng là hiện giờ muốn cứu mẹ cậu ra khỏi tù là rất khó, nhưng cũng không phải là không có cách.
- Ông có cách sao?
- Phải.
Nghe Hàn Bính Sinh nói vậy, Lâm Kiệt càng sốt ruột hơn, anh ta vội vàng hỏi:
- Ông nói đi, có cách gi?
- Nếu như cậu có thể khiến cho tất cả mọi người tin mẹ của cậu có vấn đề về thần kinh thì việc cứu mẹ cậu ra là điều rất dễ dàng.
- Cái gì?
- Không phải sao? Lời nói của một người có vấn đề về hệ thần kinh liệu có ai tin được đây? Cậu lúc ấy cũng có thể yêu cầu phía cảnh sát thả mẹ cậu ra mà không cần tốn quá nhiều sức.
Lời đề nghị ấy của Hàn Bính Sinh khiến Lâm Kiệt rất bất ngờ. Nhưng trước hết, anh ta vẫn muốn được gặp mẹ mình.
…………………………………
Bà Lâm được một quản ngục đưa ra. Bà ngồi đối diện với Lâm Kiệt, giữa hai người chỉ cách nhau một tấm kính. Thấy bà Lâm nhấc ống nghe lên, Lâm Kiệt bèn nói:
- Mẹ, tại sao mẹ lại làm như vậy chứ? Sao mẹ không nói trước tất cả mọi chuyện cho con biết?
- Kiệt, trước khi đưa ra quyết định này, mẹ cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi con ạ. Khi mẹ biết Tần Tú Liên từng mai thai con của bố con, mẹ đã rất tức giận, tức giận đến nỗi không thể kiềm chế được nữa mà ra tay giết hại cô ta. Mẹ không hối hận vì đã giết Tần Tú Liên, mẹ chỉ hối hận là vì chuyện này mà con mất hết tất cả, những ngày qua phải sống chui sống lủi. Cứ nhìn thấy con như vậy là mẹ lại không chịu đựng được.
- Không sao, không sao đâu mẹ, con không sao. Mẹ cứ yên tâm, những thứ con đã mất sẽ lấy lại hết tất cả.
- Con nói cái gì?
Những lời mà Lâm Kiệt nói khiến cho bà Lâm rất ngạc nhiên, còn có phần không hiểu.
- Mẹ, những chuyện này đợi mẹ ra tù con sẽ nói sau. Con đã nhờ được người có thể giúp mẹ rồi, mẹ sẽ nhanh chóng được ra khỏi tù thôi, mẹ cứ yên tâm chờ con.
- Kiệt, con định làm gì? Con nói con có thể đưa mẹ ra khỏi tù sao? Con làm cách gì được?
- Làm cách gì cũng không quan trọng, quan trọng là con có thể cứu được mẹ ra ngoài.
Bà Lâm khi nghe những lời mà Lâm Kiệt nói thì bỗng dưng lắc đầu khiến anh ta cũng ngạc nhiên:
- Con à, không phải mẹ không muốn được ở bên cạnh con, nhưng mẹ xin con đừng làm vậy. Mẹ có thể chịu đựng được tất cả, nhưng mẹ không thể trơ mắt nhìn con khổ sở được. Vì mẹ đã giết Tần Tú Liên nên con mới phải chịu những chuyện này.
- Con không trách mẹ đã làm ra những việc ấy, bản thân Tần Tú Liên rất đáng chết. Nếu con biết sớm hơn, chính tay con cũng sẽ giết bà ta. Vì bà ta mà mẹ phải sống bao nhiêu năm khổ sở như thế, không nhận được một chút tình thương của bố.
- Kiệt…
Lâm Kiệt thở dài nhìn bà Lâm, nói:
- Mẹ, từ nhỏ đến giờ mẹ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc con, yêu thương con hết mực. Con không thể để cho mẹ phải ngồi tù như thế này được. Nhất định con sẽ cứu mẹ ra.
- Đừng làm những việc tốn công vô ích con ạ, mẹ không muốn vì mẹ mà con bị liên lụy.
- Mẹ đừng nói như thế, cái gì mà liên lụy chứ? Thế con không phải là con trai của mẹ hay sao? Được rồi mẹ, bây giờ con sẽ trở về, cố gắng nghĩ cách để đưa mẹ ra ngoài.
- Kiệt…
Bà Lâm chưa kịp nói thêm câu nào thì Lâm Kiệt đã vội vàng rời đi. Bà Lâm cứ nhìn theo bóng lưng của con trai cho đến khi anh ta ra khỏi cửa. Đứng nhìn một hồi, quản ngục ra đưa bà ta đi.
Còn Lâm Kiệt, anh ta đã nghĩ đến, dù có phải trả bất cứ giá nào cũng phải cứu mẹ ra ngoài.