Nếu Tình Yêu Nhiều Hơn Một Chút

Chương 8: Q.2 - Chương 8: Anh không quên cô là vợ của người khác




Duyệt Tâm vẫn đi tìm việc ở khắp nơi, cô thấy hơi lo lắng. Sắp đến lúc Duyệt Thanh đến Bắc Kinh chữa bệnh nhưng trong tay cô không có bao nhiêu tiền.

Đúng lúc cô đang bước vào ngõ cụt, có một công ty gọi điện mời cô đến phỏng vấn.

Vì thời gian quá gấp, Duyệt Tâm không kịp ăn trưa đã vội vàng đi, cũng may không tắc đường nên cô đến công ty đó kịp thời gian trước hai giờ.

Người quản lý phỏng vấn cô là một phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, rất nghiêm khắc, lúc nói chuyện luôn ngẩng cao đầu với vẻ kiêu ngạo.

“Cô Hà, công ty chúng tôi đang thiếu một nhân viên hành chính, cô có hứng thú không? Cô có suy nghĩ gì về công việc này?”

Duyệt Tâm vẫn nghĩ công ty này mời cô đến làm thiết kế, không ngờ lại là làm công việc hành chính văn phòng. Nhưng hiện tại, tìm được một công việc để làm cũng không tồi. Cô trình bày những hiểu biết của mình về tình hình công ty và phát biểu cảm tưởng về công việc.

Kết thúc buổi phỏng vấn, người quản lý nói: “Có ba người đến phỏng vấn vị trí này, chúng tôi sẽ chọn ra một người có thể tiếp nhận công việc, nếu có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”

Duyệt Tâm biết, thông thường người ta đã nói như vậy có nghĩa là khéo léo thể hiện thái độ không hài lòng lắm với cô.

Tinh thần bất ổn, buổi trưa không ăn gì nên cô vô cùng mệt mỏi, chưa bước ra khỏi cửa công ty, Duyệt Tâm đã ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, cô nhận ra người quản lý đang ở bên cạnh cô.

“Cô Hà, cô cảm thấy đỡ hơn không?” Bà ân cần hỏi.

Rõ ràng là một người, lúc phỏng vấn cô thì thái độ kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại cười rất hòa nhã.

Duyệt Tâm cười với vẻ ngại ngần: “Cảm ơn bà, tôi khỏe.” Cô nghĩ vừa rồi mình mệt quá không thở được, bây giờ đã được nghĩ ngơi nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì nữa.

Duyệt Tâm đứng dậy định đi thì một người đàn ông lao vào làm cô giật mình.

Người đó chính là Viên Nhược Hồng, anh chạy rất nhanh, trán toát mồ hôi: “Duyệt Tâm!”

Anh nhìn thấy cô, nét mặt đang lo lắng dãn ra rồi cười dịu dàng: “Phó tổng giám đốc Trần gọi điện thoại cho tôi báo cô bị ngất ở chỗ bà ấy.”

Phó tổng giám đốc Trần? Chính là người chủ quản vừa phỏng vấn cô?

Phó tổng giám đốc Trần cười với Viên Nhược Hồng, nhìn Duyệt Tâm rồi nói: “Cô Hà, xin lỗi cô, chúng tôi không tìm được số điện thoại người thân của cô trong sơ yếu lý lịch nên đành thử gọi điện tới công ty cô làm trước đây, không ngờ làm phiền đến tổng giám đốc Viên…”

Duyệt Tâm hiểu ra mọi chuyện, cô cảm kích nhìn phó tổng giám đốc Trần: “Dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn bà!”

Viên Nhược Hồng nhìn Duyệt Tâm, thấy cô thật sự không sao mới yên tâm, nói lời cảm ơn phó tổng giám đốc Trần rồi kéo Duyệt Tâm ra khỏi công ty.

Viên Nhược Hồng cầm tay Duyệt Tâm, cảm thấy chưa bao giờ vui mừng đến thế.

Trước đây anh đã từng cầm bàn tay mềm mại của cô, nhưng lúc đó, tuổi trẻ bồng bột, anh không biết trân trọng mọi thứ, vì thế những điều đánh mất là những gì tốt đẹp nhất của anh.

Bây giờ anh có thể nắm chặt tay cô ấy, trong lòng không thể không vui mừng trước cảm giác ấm áp quen thuộc.

Bên ngoài, Viên Nhược Hồng cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng anh đang hết sức vui mừng.

Anh không quên cô là vợ của người khác, anh cũng không muốn phá vỡ hạnh phúc và cuộc sống yên ổn của cô, anh chỉ muốn trân trọng những giây phút như thế này, có thể ở bên cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc mà anh mong muốn…

Duyệt Tâm thấy anh cầm tay mình, cảm thấy không thoải mái. Ra khỏi cổng công ty, cô nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.

Nhìn anh bước về phía bãi đỗ xe, Duyệt Tâm quay người muốn bỏ đi nhưng bị anh giữ lại.

Cô khách sáo nói lời cảm ơn Viên Nhược Hồng, muốn tạo ra một ranh giới giữa hai người.

Anh nói với cô bằng giọng trầm trầm: “Duyệt Tâm, công ty không đồng ý để cô nghỉ việc.” Anh nói là công ty, không phải anh.

“Nhưng tôi đã gửi đơn xin nghỉ việc, hiện tại cũng không có việc gì cần bàn giao.” Đột ngột bỏ công ty, cảm thấy hơi vô trách nhiệm nên giọng nói của Duyệt Tâm có vẻ rụt rè.

“Cô muốn đi cũng phải đợi tổng giám đốc Hàn khỏi bệnh, lúc đó cô có thể trực tiếp nói với ông ấy.” Viên Nhược Hồng đứng chắn trước mặt cô, chăm chú nhìn cô. Tinh thần của Duyệt Tâm không tốt, cô cảm thấy mệt mỏi, dường như một cơn gió có thể thổi ngã cô.

Viên Nhược Hồng đã kiên trì như vậy nên cô cũng không còn gì để nói. Không tìm được việc, tạm thời về công ty làm không phải là không thể, dù sao bây giờ cô cũng cần tiền, cô phài phụng dưỡng bố mẹ và chữa bệnh cho Duyệt Thanh.

Nghĩ như vậy, Duyệt Tâm hỏi: “Tuần sau tôi quay lại đi làm được không?”.

Cô không giải quyết được chuyện ly hôn với Cố Nam, hơn nữa Duyệt Thanh sắp đến Bắc Kinh, cô phải chăm sóc em trai nên cần có thời gian.

Duyệt Tâm đồng ý quay lại là việc, Viên Nhược Hồng cảm thấy yên tâm. Lúc nào đi làm chỉ là chuyện sớm muộn nên anh đồng ý.

Vốn dĩ Duyệt Tâm muốn đi xe buýt về nhà, nhưng Viên Nhược Hồng lo lắng cho sức khỏe của cô, kiên quyết đưa cô về.

Lòng tốt của anh khiến Duyệt Tâm bối rối, cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Viên Nhược Hồng, hy vọng anh hiểu họ đã sớm không thể chung đường.

Viên Nhược Hồng cũng hiểu anh làm như vậy là khó cho cả hai, chỉ tự lừa mình lừa người.

Nhưng anh rất nhanh tìm ra lý do biện hộ cho mình: “Nếu cô khỏe tôi sẽ không đưa cô về. Nhưng cô đang ở trong tình trạng như thế này, không thể khiến cho người khác cảm thấy yên tâm. Dù sao tôi cũng là giám đốc tạm thời của cô. Cho dù không phải, nếu cô là một người đi đường, nhìn thấy cô không khỏe, tôi cũng nên đưa cô đi một đoạn.”

Duyệt Tâm nghe thấy vậy không còn điều gì để nói. Cô biết anh luôn có lòng tốt như thế.

Cô không thể không ngồi vào trong xe của anh, nhìn anh lái xe về hướng cô không quen đường. Cô lo sợ, cầm chặt lấy nút khóa dây an toàn, căng thẳng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”

Viên Nhược Hồng từ từ lái xe, bình tỉnh nói: “Tôi biết một vị thầy thuốc đông y rất giỏi, để ông ấy khám cho cô xem sao.”

Duyệt Tâm phản đối: “Tôi rất khỏe, không muốn khám bệnh.”

Nhưng Viên Nhược Hồng không nghe cô, anh thấy sắc mặt cô rất kém nên mới nghĩ ra ý định đưa cô đi khám.

“Khám xong nếu không sao, cô thích đi đâu, làm gì, tôi không ngăn cản.” Anh hứa với cô.

Duyệt Tâm lo lắng không biết phải làm gì, cô cảm thấy mệt mỏi, không thể chống lại được anh, chỉ biết than thở: “Nhược Hồng, anh hà tất phải khổ như thế?”

Viên Nhược Hồng không nói gì.

Đúng, anh hà tất phải khổ như thế?

Có lẽ trong thế giới tình cảm riêng của anh, những điều này cũng chỉ là khiên cưỡng mà thôi.

Có lẽ, mọi điều trong cuộc sống đều khiên cưỡng như thế.

Giống như bây giờ, sắc mặt tái xanh, Duyệt Tâm đang ngồi đối diện với thầy thuốc đông y, cô hoàn toàn kinh ngạc, không thốt lên được lời nào.

Tay ông thầy thuốc già vẫn đặt lên cổ tay cô nhưng lời ông nói dường như vang lên từ một nơi rất xa: “Anh Viên, chúc mừng hai người! Vợ anh không sao, chỉ có tin vui thôi.”

Thái độ của Viên Nhược Hồng cũng không tốt hơn Duyệt Tâm, anh đờ đẫn đứng cạnh Duyệt Tâm với vẻ vô vọng: “Cô ấy chỉ không thoải mái trong người, liệu ông có xem nhầm không?”

Thầy thuốc tự tin lắc đầu: “Tôi đã xem mấy chục năm rồi, không thể nhầm được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.