Sau khi
Viên Nhược Hồng nhận được đơn xin nghỉ việc của Duyệt Tâm, trong lòng anh cảm
thấy vô cùng đau khổ.
Anh
biết Duyệt Tâm đang chạy trốn anh, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô,
càng không muốn làm cho cô buồn, anh đã từng nghĩ đến việc chấp nhận mong muốn
của cô để cô chuyển sang công ty khác làm và tiếp tục sống cuộc sống bình dị
của mình.
Nhưng
đến lúc đó anh lại không hạ được quyết tâm.
Không
phải công ty không thể thiếu Duyệt Tâm, nhưng nếu anh không có Duyệt Tâm, lòng
anh sẽ cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Vốn dĩ
anh về đây là vì Duyệt Tâm, bây giờ anh về đây, cô lại muốn ra đi, sao mà cuộc
đời éo le đến thế.
Anh
biết cô đã kết hôn, anh biết bất kỳ ai cưới được Duyệt Tâm cũng là người may
mắn, anh hy vọng cô có thể sống hạnh phúc vui vẻ, nhưng anh không nhìn thấy tâm
trạng vui vẻ trên mặt cô.
Anh
muốn chúc phúc cô nhưng không thể nói lên được thành lời.
Nếu
cuộc hôn nhân của cô không hạnh phúc, vì sao anh phải đau khổ chúc phúc cho cô?
Viên
Nhược Hồng đắn đo suy nghĩ, yên lặng nhìn cây quế bên ngoài cửa sổ thất thần.
Sau khi
về Bắc Kinh, anh thuê ngôi nhà này vì ở đây khá yên tĩnh và gần công ty.
Thật ra
anh có nhà ở Bắc Kinh mua vài năm trước đây nhưng không tới đó ở.
Hồi đó
bất động sản không bùng nổ như bây giờ, giá nhà vẫn rẻ. Anh có một ít tiền,
muốn mua biệt thự riêng nhưng Duyệt Tâm lại thích nhà.
Cô nói:
“Ở quê em, nhà nào cũng có một cái vườn rộng, trồng rất nhiều hoa, cây ăn quả
và rau xanh, rất đẹp.”
Hồi đó
cô không biết anh muốn mua nhà, Viên Nhược Hồng cũng không lưu tâm đến câu nói
của Duyệt Tâm, anh đã trả tiền đặt cọc, đợi đến khi giao dịch sẽ trả nốt số
tiền còn lại.
Sau này
anh mới nhận ra, Duyệt Tâm vô hình chung ảnh hưởng đến anh rất nhiều, thay đổi
sở thích của anh, thậm chí còn làm lung lay quyết định của anh.
Một
hôm, anh lái xe qua khu Hương Sơn, bỗng nhớ đến lời Duyệt Tâm nói. Ở đó có một
mảnh đất đang bán, anh nhờ bạn bè mua, một nửa dùng để xây nhà, một nửa cho
người khác thuê.
Anh
trồng rất nhiều hoa trong vườn nhưng chỉ có hoa loa kèn có sức sống mãnh liệt
nhất, tới mùa thu hoa nở đỏ rực khắp vườn.
Anh dẫn
Duyệt Tâm đi xem, cô rất thích: “Nhận thấy hoa nở đầy vườn như thế này, giống
hệt như đang nắm mơ.”
Đó cũng
là giấc mơ của anh, nhưng lúc đó anh cảm thấy đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng khi
tỉnh dậy, anh lại hối hận, mong muốn giấc mơ đó trở thành sự thật trong tương
lai.
Ngôi
nhà đó luôn để trống, Viên Nhược Hồng chưa bao giờ đến đó ở.
Lúc anh
đi Singapore, anh muốn bán, dán quảng cáo khắp nơi, cũng có vài người đến xem
nhà, nhưng không biết vì sao, anh lại không nỡ bán, bèn xé hết quảng cáo và căn
nhà vẫn được để không như trước.
Mảnh
đất trống hàng năm cho thuê đem lại cho anh thu nhập khá đáng kể, hơn nữa vài
năm trở lại đây, ngành bất động sản phát triển, giá của mảnh đất không biết đã
tăng lên mấy lần, thật sự điều này phải cảm ơn câu nói đó của Duyệt Tâm.
“Anh
nghĩ gì mà tập trung thế?” Tô San bước lại từ phía sau lưng anh, định dọa anh
giật mình nhưng thấy anh chau mày nhìn ra phía xa nên dừng lại.
“Sao em
lại tìm đến được đây?” Viên Nhược Hồng thoát khỏi những suy tưởng về chuyện cũ,
không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đẹp đang kéo va li hành lý. Anh thấy
cửa nhà mở mới nhớ ra lúc nhân viên phục vụ mang nước đến, lúc về quên không
khóa.
“Đương
nhiên là em tự tìm, anh không nói một lời mà về nước, để người ta một mình ở
lại Singapore…” Tô San bắt đầu nũng nịu. Cô là con lai giữa người Trung Quốc và
người Pháp nên mang trong mình cả nét cổ điển của Trung Quốc cũng như lãng mạn
của Pháp.
Tô San
làm việc ở một công ty xuyên quốc gia, quen biết Viên Nhược Hồng hơn một năm.
Hai người đã qua lại được một thời gian, khá hợp nhau về nhu cầu xác thịt. Cô
thích vẻ nho nhã lịch sự nhưng mạnh mẽ của người đàn ông Trung Quốc trong con
người Viên Nhược Hồng, có ý định gắn bó lâu dài với anh bởi không những ngoại
hình của anh phù hợp với yêu cầu của cô mà quan trọng hơn là anh có tiền, có
thể chu cấp cho cô cuộc sống hàng ngày xa xỉ của cô.
Nhưng
thái độ của Viên Nhược Hồng luôn cầm chừng, không lạnh lùng, không nhiệt tình,
điều này khiến cô không thể không nỗ lực theo đuổi anh. Ví dụ như bây giờ, biết
anh về nước, cô vội vàng đi theo anh.
Nhiệt
độ trong phòng hơi cao, Tô San bắt đầu cởi áo, Viên Nhược Hồng thấy vậy ngăn cô
lại.
“Tô
San, anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài uống vài chén rượu.” Anh cười khẽ rồi nói.
Thật
ra, tâm trạng của Viên Nhược Hồng đang rất phức tạp nhưng anh không muốn để Tô
San nhận ra.
Viên
Nhược Hồng dẫn Tô San đến một nơi khá riêng tư.
So với
quán rượu huyên náo, ở đây tương đối yên tĩnh, hai người vừa uống rượu vừa nói
chuyện cũ.
Có một
người đàn ông đi qua nhìn trộm sắc đẹp của Tô San, Viên Nhược Hồng coi như
không nhìn thấy.
Vốn dĩ
tình cảm của anh với Tô San không sâu đậm, sau này tình cảm nhạt dần, chỉ còn
lại dục vọng, anh không bận tâm đến việc người khác cũng có suy nghĩ như anh.
Viên
Nhược Hồng càng bình tĩnh, Tô San càng cảm thấy căng thẳng. Vốn dĩ cô muốn ước
lượng vị trí của mình trong lòng Viên Nhược Hồng nhưng anh lại không bộc lộ bất
kỳ thái độ gì.
Thấy Tô
San uống đã khá nhiều, Viên Nhược Hồng hỏi cô: “Em đến Bắc Kinh ở chỗ nào, lát
nữa anh đưa em về.”
Tô San
bật cười: “Đương nhiên là em ở cùng anh, thế nào, anh không hoan nghênh sao?”
Viên
Nhược Hồng nhìn cô rồi lắc đầu: “Em ở khách sạn đi, anh sẽ trả tiền phí.”
Tô San
không nghe, “Anh có người phụ nữ khác rồi sao?”
Anh
muốn có, nhưng người phụ nữ ấy tìm trăm phương ngàn kế để rời xa anh.
Viên
Nhược Hồng hơi bực vì không thể làm gì, thở dài rồi nói với Tô San: “Đi thôi,
anh đưa em về khách sạn.”
Đến
khách sạn, Tô San tiếp tục nũng nịu: “Tối nay anh đừng đi, ở lại với em.”
Tô San
uống nhiều hoặc cô mượn men rượu để giữ anh lại. Cô ôm lấy cổ anh, gắn môi mình
lên môi anh rồi lấy chân giữ chặt người anh khiến anh không đi được. Cô có thể
cảm thấy cơ thể anh đang căng lên, cô biết anh cũng cần cô.
Trong
một đêm như thế này, Viên Nhược Hồng thật sự cần một người để giải thoát, anh
hiểu dục vọng của mình không liên quan đến tình yêu.
Tô San
là một người phụ nữ hấp dẫn, ngực cô tròn đầy, có thể kích thích dục vọng của
bất kỳ người đàn ông nào. Cô dùng môi ngậm cổ áo anh, lần lượt cởi quần áo của
anh. Cô cắn khẽ lên ngực anh, cô biết cách làm thế nào khiến đàn ông hứng thú.
Anh rất
nhanh từ bị động chuyển sang chủ động, anh nằm ép lên người cô trên giường của
khách sạn, khám phá cơ thể cô.
Lúc sắp
đạt được khoái lạc, Viên Nhược Hồng cảm thấy hơi mất mát. Anh không biết cảm
giác này rốt cuộc là trống rỗng hay được thỏa mãn.
Anh
không chỉ muốn cảm giác hoan lạc như thế này, anh còn có một khát vọng ẩn sâu
trong tận đáy lòng. Anh mệt mỏi, không phải chỉ là thể xác mà chủ yếu là ở
trong lòng, có cảm giác rằng không điều gì có thể đánh thức nhiệt huyết trong
anh.
Bước ra
khỏi khách sạn, Viên Nhược Hồng sờ vào trong túi áo, thứ đồ bằng kim loại vẫn
nằm ở đó. Anh cười, cảm thấy yên tâm.
Đó là
chiếc bật lửa Duyệt Tâm tặng anh từ rất lâu rồi.
Anh đã
cai thuốc lá nhiều năm nay nhưng luôn mang bên mình chiếc bật lửa này, anh cảm
thấy đó là vật duy nhất nối kết anh với Duyệt Tâm, lúc rỗi rãi anh thường lấy
nó ra xem.
Viên
Nhược Hồng cảm thấy mình đã già rồi, sự già nua không được bộc lộ ra ngoại hình
nhưng trong lòng anh trải qua rất nhiều thăng trầm.
Anh
khao khát có được một người phụ nữ dịu dàng hiền thục như Duyệt Tâm.
Người
ấy phải nhẹ nhàng như Duyệt Tâm, thông minh như Duyệt Tâm, dịu dàng nữ tính như
Duyệt Tâm…
Anh có
thể không yêu cầu người ấy về ngoại hình, dáng dấp, không yêu cầu người ấy giàu
sang phú quý, thậm chí không yêu cầu trình độ học vấn, nhưng anh yêu cầu người
ấy phải có một trái tim thuần khiết như nước.
Lúc Cố
Nam về đến nhà, Duyệt Tâm vẫn chưa ngủ.
Cô ngồi
trên ghế sô pha, ánh mắt buồn bã, nét mặt u ám.
Cố Nam
hơi lo lắng hỏi cô: “Duyệt Tâm, em có muốn uống nước không?”
Duyệt
Tâm không nói gì, anh bối rối đứng ở cửa nhà bếp, không biết có nên đi rót nước
cho cô không.
Hai người
cứ yên lặng như thế, không khí vô cùng lạnh lẽo.
Vừa
may, chuông điện thoại của Cố Nam vang lên phá tan không gian dường như đang
đông cứng lại.
Điện
thoại là của Lưu Bảo gọi đến, Cố Nam cảm thấy hơi căng thẳng, không biết có nên
nghe hay không.
Duyệt
Tâm nhìn thấy Cố Nam chau mày, cô chủ động về phòng để cho anh có không gian
riêng. Cô biết anh có điều gì đó không tiện nói trước mặt cô.
Giọng
của Cố Nam hơi lạnh lùng, anh hỏi Lưu Bảo: “Chuyện gì thế? Bây giờ tôi không
tiện nói chuyện.”
Rõ ràng
Lưu Bảo vừa khóc, giọng của cô nấc nghẹn: “Cố Nam, anh có thể đến chỗ tôi một
lát được không? Tôi…tôi rất muốn tìm người nói chuyện.”
Cố Nam
cảm thấy khó xử: “Bây giờ không được, tôi còn có việc khác. Ngày mai đi, ngày
mai tôi sẽ đến thăm cô.”
Lưu Bảo
lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Cố Nam!”
Nói
chuyện điện thoại xong, Cố Nam gõ cửa phòng Duyệt Tâm, anh bước vào ngồi xuống
bên cạnh Duyệt Tâm, thành khẩn: “Chúng ta nói chuyện nhé.”
Duyệt
Tâm gật đầu, thất vọng nhìn anh. Nhìn dáng vẻ Cố Nam lúc này, cô cảm thấy đau
lòng.
“Đó
là…chuyện ly hôn…” Cố Nam vẫn ngại mở miệng mong Duyệt Tâm đừng ly hôn.
Duyệt
Tâm nghĩ anh muốn nói đến các vấn đề sau khi ly hôn, cô nói: “Ngày mai có thể
đi làm thủ tục, em đã lên mạng xem qua rồi, thủ tục rất đơn giản.”
Cố Nam
vò đầu, không dám nhìn vào mắt của Duyệt Tâm: “Anh không nói điều đó…”
“Vậy
... có lẽ là không có vấn đề gì khác, em đến nhà này với hai bàn tay trắng nên
lúc đi cũng không mang theo thứ gì.” Duyệt Tâm muốn nở một nụ cười miễn cưỡng
với Cố Nam nhưng không sao cười nổi.
“Sao em
có thể nói như vậy?” Cố Nam đứng bật người dậy, thấy Duyệt Tâm nhất mực muốn ly
hôn, anh nổi giận: “Vì sao chúng ta đang sống rất tốt lại phải ly hôn? Vì sao
em tự cho rằng có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này? Nếu anh nói không thì sao?”
“Anh…Không
phải trước đây anh đã đồng ý rồi sao?!” Duyệt Tâm thận trọng hỏi.
“Anh
đồng ý điều gì?!” Cố Nam cởi áo khoác ngoài vứt ra giường, “Lúc đó anh không
hiểu em đang nói gì!”
Nhìn
thấy Cố Nam nổi giận một cách trẻ con như thế, Duyệt Tâm chỉ có thể thở dài:
“Cố Nam, hà tất phải như thế?”
“Hà
Duyệt Tâm, anh nói cho em biết, anh hối hận rồi, bây giờ anh không muốn ly hôn
nữa.” Cố Nam hét lớn.
“Cố
Nam, anh hãy lý trí hơn một chút.”
Duyệt
Tâm hơi lùi lại muốn tránh xa anh nhưng Cố Nam không ngừng tiến lại gần cô. Cô
lùi một bước anh lại tiến một bước. Anh nhìn cô, hy vọng cô có thể thay đổi
quyết định giống anh.
“Cố
Nam.” Duyệt Tâm đã lùi lại sát góc tường, không thể lùi thêm được nữa, cô dựa
người vào đó, nhắm mắt lại.
Cố Nam
chống hai tay lên tường, cúi đầu ghé sát mặt cô nói nhỏ: “Duyệt Tâm, đừng rời
xa anh!”
Duyệt
Tâm lắc đầu, kiên quyết nói: “Không.”
Cố Nam
ôm lấy Duyệt Tâm, vùi mặt vào tóc cô, run rẩy nói: “Duyệt Tâm, hãy để chúng ta
suy nghĩ kỹ hơn, được không?”
Tay
Duyệt Tâm động đậy sau lưng anh rồi buông thõng xuống.
Có lẽ,
cô cần đợi một thời gian nữa để Cố Nam hiểu.