Cố Nam
không biết nên làm thế nào để đối diện với Duyệt Tâm.
Lúc anh
về đến nhà, cô đang nấu nướng trong bếp. Có lẽ máy hút mùi hoạt động không tốt
nên trong nhà bếp nồng nặc mùi khói, Duyệt Tâm vừa ho vừa đảo thức ăn.
Nếu
người ngoài nhìn vào, đây là một cảnh rất ấm cúng, chồng đi làm về nhà nghỉ
ngơi sau những mệt mỏi công việc ban ngày, vợ nấu cơm, hải người trông có vẻ
rất hạnh phúc.
Nhưng đối
với Cố Nam, cảnh này lại khiến lòng anh cảm thấy đau xót, vợ của anh sắp ly hôn
với anh, dường như đây là bữa tối cuối cùng, là nghi thức để hai người từ biệt
nhau.
Cố Nam
thay quần áo rồi nói với Duyệt Tâm: “Để anh nấu, em nghỉ một lát đi.”
Duyệt Tâm
thấy Cố Nam bước vào vội đẩy anh ra: “Anh không được vào đây, để em làm.”
Nói
xong, cô thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Sau khi ly hôn, anh cần phải học làm
những việc này.
Nghĩ
đến đó, Duyệt Tâm đặt muôi xuống nói với Cố Nam: “Anh học cách làm cũng được.”
Thật sự
trong nhà bếp rất ngột ngạt, Cố Nam mới vào đã cảm thấy rất khó thở, anh bịt
mũi và miệng, nước mắt chảy ra.
Anh
nghĩ, có lẽ cần phải thay đổi một chiếc máy hút mùi mới.
Nấu ăn
thật sự rất khó, Cố Nam không có kinh nghiệm, nếu không cho quá nhiều muối thì
anh cũng đảo nát thức ăn.
Hai
người yên lặng ngồi ăn cơm, cảm thấy mùi vị rất nhạt nhẽo.
Sau đó,
Duyệt Tâm phá tan yên lặng, hỏi anh: “Cố Nam, bao giờ chúng ta đến Ủy ban nhân
dân làm…”
Cố Nam
lấy đũa gõ bàn, chau mày hỏi lớn: “Duyệt Tâm, trong tủ lạnh có còn trứng vịt
muối không? Món này khó ăn quá.”
Duyệt
Tâm lắc đầu: “Cố Nam, chúng ta…”
“Vậy
anh ra ngoài mua món gì đó…” Cố Nam đặt đũa xuống rồi bỏ ra ngoài.
Duyệt
Tâm nhắc anh: “Trời lạnh lắm, sao anh đi dép lê ra ngoài thế?”
Nhưng
Cố Nam không để ý đến những điều này, anh nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Từ nhỏ
đến lớn, bố mẹ Cố Nam luôn giúp anh giải quyết mọi chuyện, bây giờ, chắc chắn
họ sẽ có cách giúp anh giải quyết vấn đề khó khăn trong hôn nhân, có cách khiến
Duyệt Tâm hồi tâm chuyển ý.
Anh
giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn, đến chỗ bố mẹ.
Mẹ anh
thấy con trai như vậy rất đau lòng: “Sao ra ngoài mà không biết mặc thêm áo
vào, cảm lạnh thì làm sao? Vợ con không ở nhà à? Tối muộn rồi, nó biết ấm mà
không biết nghĩ cho con sao?”
Cố Nam
thu mình trong chiếc áo Jacket lông vũ, cầm tách trà gừng vừa uống vừa hắt hơi.
Anh đang rất lo lắng, nghe thấy mẹ nói thế càng nóng ruột hơn: “Cô ấy còn quan
tâm tới con làm gì? Sắp ly hôn rồi.”
“Ly
hôn?” Lúc này bà mới nhận ra lần trước con trai nhắc tới chuyện ly hôn không
phải nói đùa, “Con nên sớm ly hôn với nó, con không cần một người vợ như thế!
Con trai, lần này mẹ ủng hộ quyết định của con.”
“Như
vậy không phải là làm sự việc rối loạn hơn sao?” Cuối cùng bố anh cũng nhận ra
tình hình, “Con và vợ con, ai nhắc đến việc ly hôn trước?”
“Cô ấy
nói trước.” Cố Nam thật thà trả lời.
Lúc
này, cả nhà đều im lặng.
Mẹ
chồng ngạc nhiên một hồi rồi gọi điện thoại đến máy bàn nhà Cố Nam, chuông chưa
kêu đến hai tiếng Duyệt Tâm đã nhấc máy.
“Hà
Duyệt Tâm, cô dựa vào đâu mà muốn ly hôn với con trai tôi? Nó đã làm điều gì có
lỗi với cô? Cô là con gái từ nông thôn đến, không có Cố Nam, cô có thể ở lại
Bắc Kinh không? Bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, không coi Cố Nam ra gì đúng không?
Tôi nói cho cô biết, cho dù ly hôn rồi, cô cũng là thứ hàng qua tay không ai
cần nữa…” Lời mẹ chồng càng lúc càng khó lọt tai, Duyệt Tâm đặt ống nghe xuống
không nghe nữa.
Nghe
thấy mẹ nói Duyệt Tâm như vậy, Cố Nam vội vàng chạy lại cướp lấy ống nghe, nói
với Duyệt Tâm: “Duyệt Tâm, em đừng để ý, mẹ không có ý đó, bà…bà chỉ muốn chúng
ta không ly hôn ….”
Duyệt
Tâm không nghe được câu nào của Cố Nam, cô ngồi xuống ghế sô pha, khóc không
thành tiếng.
Đúng là
nếu không có Cố Nam, Duyệt Tâm không thể ở Bắc Kinh, anh đã giữ hộ khẩu của cô
lại.
Năm cô
tốt nghiệp, ở lại Bắc Kinh rất khó khăn, nhiều bạn học không tìm được việc làm
mà bị trả hộ khẩu về quê. Duyệt Tâm cũng chuẩn bị trở về bởi cô không có họ
hàng ở Bắc Kinh, cũng không có người nào nâng đỡ, việc giữ hộ khẩu lại thành
phố là chuỵên nghìn lẻ một đêm.
Nhưng
Cố Nam kiên quyết không đồng ý, anh nói: “Về thì dễ nhưng quay lại rất khó.”
Sau đó
Cố Nam giấu mẹ tìm cậu của anh nhờ giúp đỡ. Cậu của Cố Nam là người quan hệ rất
rộng, ông tìm một doanh nghiệp nhà nước rồi nói với Duyệt Tâm: “Bây giờ chuyển
hộ khẩu của cháu vào tập đoàn trước, đợi bao giờ kết hôn với Cố Nam sẽ chuyển
hộ khẩu về nhà các cháu.”
Lúc đó
Duyệt Tâm và Cố Nam chỉ là bạn bè bình thường, câu nói của cậu khiến Cố Nam bối
rối, anh vội vàng ra hiệu bằng mắt cho cậu rồi nói: “Chúng cháu chỉ là bạn
học.”
Cậu anh
ngạc nhiên nhìn Duyệt Tâm hỏi: “Cháu không phải là bạn gái của Cố Nam sao?”
Duyệt
Tâm dứt khoát trả lời: “Không ạ.”
Câu trả
lời khiến cậu anh không hiểu: “Không phải, vậy vì sao Cố Nam sống chết cũng
phải giữ cháu ở lại Bắc Kinh?”
Phải, vì sao Cố Nam phải nhất quyết làm thế?
Đó là lần đâu tiên Duyệt Tâm cảm thấy Cố Nam tốt với
mình, lòng cô cảm thấy hơi rung động.
Mẹ chồng nói đúng, nếu không có Cố Nam, bây giờ cô vẫn
là một con bé nhà quê bình thường. Về điều này, Duyệt Tâm cảm thấy vẫn còn nợ
Cố Nam.
Nhưng có những món nợ không thể dùng hôn nhân để đền
đáp.
Cố Nam giải thích với Duyệt Tâm hồi lâu không thấy có
phản ứng gì, buồn bã cúp điện thoại rồi quay sang nói với mẹ: “Sau này mẹ không
nên nhắc đến những chuyện đó.”
Bà thấy thái độ của Cố Nam như vậy, cảm thấy hơi thất
vọng: “Con dám cãi lời mẹ sao?”
Bố anh không đồng tình với vợ, không thể tiếp tục giữ
yên lặng được nữa, lên tiếng nói đỡ Cố Nam: “Sau này bà nói chuyện nên chú ý
đến thái độ và cách dùng từ một chút.”
Bà vốn dĩ rất chiều chuộng Cố Nam, không thể nổi giận
với anh nên chuyển sang bực bội với chồng: “Ông nói xem rốt cuộc ông đứng về
bên nào? Vì sao ông lại nói giúp người ngoài như thế?”
Ông cảm thấy rất phản cảm với câu nói này của bà: “Cài
gì mà bên nào, con dâu con trai đều là con.”
Tiếng cãi cọ khiến người ta không thể bình tâm suy
nghĩ, Cố Nam cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Buổi tối, Cố Nam không ở lại theo lời mời của mẹ, anh
lái xe về nhà.
Trên đường đi, anh suy nghĩ rất nhiều, anh nhớ lại
khoảng thời gian anh gặp gỡ Duyệt Tâm, quen biết rồi yêu cô.
Lần đầu tiên Cố Nam gặp Duyệt Tâm là ở nhà hàng Mc
Donal gần trường học.
Hôm đó, khoa của họ tổ chức hoạt động học tập tấm
gương của Lôi Phong1. Mọi
người đứng ở bến xe dưới trời nắng gắt để làm người hướng dẫn cho khách du
lịch, lúc về đến trường ai cũng mệt mỏi rã rời.
[1]
Chú thích: Lôi Phong: một chiến sỹ giải phóng quân Trung Quốc hết lòng phục vụ
Đảng, phục vụ nhân dân, sông vô cùng giản dị.
Lôi
Phong (1940-1962): Chiến sĩ giải phóng quân Trung Quốc, tấm gương sáng của
thanh niên Trung Quốc.
Trong lớp có bạn nữ muốn uống nước ngọt lạnh của Mc
Donal, Cố Nam làm lớp trưởng, đương nhiên trở thành chân chạy.
Anh mua mười mấy cốc cô-ca, một mình cầm không chắc
nên lỡ làm đổ lên người cô gái đứng bên cạnh.
Hôm đó Duyệt Tâm mặc một chiếc váy liền màu xanh ngọc,
tay áo bị ướt để lộ đôi tay trắng mịn thon dài. Trang phục của cô vốn dĩ không
bắt mắt nhưng cô mặc lên người trông rất xinh đẹp.
Cố Nam vội vàng nói lời xin lỗi, xin một ít khăn giấy
của nhân viên phục vụ muốn lau giúp cô.
Duyệt Tâm khẽ cười, nói: “Được rồi, không sao, bẩn thì
giặt thôi.”
“Vậy, cô muốn gọi món gì? Tôi mời cô.” Cố Nam vẫn cảm
thấy áy náy.
Duyệt Tâm nhún vai nói với anh: “Tôi không đến đây để
ăn, tôi đến đây tìm việc làm thêm.”
“Cô tìm được chưa?” Cố Nam hỏi.
Duyệt Tâm cười: “Đương nhiên, họ bảo tôi ngày mai tới
đây làm việc.”
Tìm được việc nên tâm trạng của cô rất tốt, tự nhiên
có thái độ khá thân thịên với người lạ.
Cô gái với nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc để lại trong
lòng Cố Nam ấn tượng rất sâu sắc. Nhiều đêm sau đó anh thường trốn trong chăn
nhớ về kỷ niệm đó.
Để được gặp lại Duyệt Tâm, Cố Nam cố tình đến ăn ở nhà
hàng Mc Donal đó.
Duyệt Tâm lịch sự đứng trước mặt anh hỏi anh muốn ăn
gì.
Cố Nam chỉ vào trang phục của cô, có ý nhắc cô họ đã
từng gặp nhau, lần trước, cũng ở đây, anh đã không cẩn thận làm đổ cô ca lên
người cô.
Nhưng hình như Duyệt Tâm đã quên mất chuyện nhỏ đó, cô
vẫn dịu dàng cười với anh: “Anh muốn ăn gì?”
Cố Nam thất vọng, hóa ra trong mắt cô, anh chỉ là một
người xa lạ.
Cố Nam đến nhà hàng mua bánh hăm-bơ-gơ và khoai tây
thành thói quen, hơn nửa tháng liên tục anh đến đó ăn tối.
Bạn bè ở ký túc xá chế nhạo anh: “Chỉ vì một nhân viên
phục vụ mà cậu phải đến đó hàng ngày hành hạ dạ dày của mình sao?”
Cố Nam không thèm để ý đến họ, anh vẫn đến chỉ vì muốn
nhìn thấy Duyệt Tâm và nụ cười dịu dàng của cô.
Sau đó, Cố Nam phát hiện ra cô là sinh viên cùng
trường.
Anh nhìn thấy cô đến siêu thị của trường để mua đồ,
anh nhìn thấy cô đi ăn ở nhà ăn số ba, anh nhìn thấy cô đến phòng tự học học
bài, anh nhìn thấy…
Cố Nam bắt đầu đi tìm bóng dáng của Duyệt Tâm trong
trường học, để ý đến mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất về cô.
Nhưng hồi đó Duyệt Tâm không có thời gian để ý đến
anh. Tất cả thời gian của cô nếu không dùng cho học tập thì dùng cho công việc
làm thêm. Cô không giống các nữ sinh khác tham gia hoạt động xã hội, khiêu vũ
của trường hay các buổi hội họp của khoa nên Cố Nam không tìm được cơ hội để
giới thiệu mình với Duyệt Tâm.
Điều duy nhất Cố Nam có thể làm là đến nhà hàng Mc
Donal gần trường học. Bỗng nhiên anh có thể giả vờ ngồi đó học thuộc từ mới cả
buổi tối.
Thỉnh thoảng đến lượt Duyệt Tâm quét dọn vệ sinh, cô
đi đi lại lại bên cạnh anh. Anh không cần ngẩng đầu cũng biết rõ nhất cử nhất
động của cô. Mỗi lần Duyệt Tâm dọn bàn gần chỗ anh, tim anh bỗng nhiên đập
mạnh, anh cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả được bằng lời
trào dâng trong lòng mà người khác không thể hiều được.
Cô nhanh nhẹn và làm việc chăm chỉ nên không thể không
được mọi người quý mến.
Ngày hè hôm đó, Cố Nam thấy vui mừng khi gặp được
Duyệt Tâm. Đây là niềm vui chỉ có anh mới cảm nhận được, mãi mãi là bí mật
trong tận đáy lòng anh.
Nhưng bỗng nhiên Duyệt Tâm không đến nhà hàng Mc
Donald, Cố Nam nghĩ vì kỳ thi cuối kỳ, nhưng sau này anh cũng không bao giờ
nhìn thấy cô ở nhà hàng đó nữa.
Cố Nam tìm Duyệt Tâm khắp trường học nhưng cô không
xuất hiện lần nào trước mặt anh.
Trước kỳ thi tiếng Anh, không biết bạn của Cố Nam
khiến được ở đâu rất nhiều tài liệu ôn tập, mới có cũ có, bảo anh và vài người
bạn thân tổ chức bán ở trường học.
Quầy hàng không nhỏ nhưng có rất ít người đến mua.
Lúc đang chuẩn bị thu dọn, bỗng nhiên Cố Nam nhìn thấy
Duyệt Tâm vội vàng bước lại.
Cô vẫn không nhớ ra anh, chỉ cúi người chăm chú chọn
tài liệu rồi nhìn thấy một quyển đề mẫu, cô hỏi Cố Nam xem tem giá rồi nói với
cô.
Duyệt Tâm nhìn quyển sách rồi đặt xuống, tiếp tục lựa
chọn trong đống tài liệu cũ.
Nhìn cách ăn mặc, Cố Nam cũng có thể nhận ra hoàn cảnh
khó khăn của cô. Bất kể lúc nào ở trường học, Duyệt Tâm cũng mặc một bộ quần áo
thể thao đã sờn màu.
Anh cầm quyển từ điển nhỏ mình vẫn dùng, gợi ý: “Quyển
này không tồi, có tất cả từ mới của tiếng Anh cấp bốn, phía sau còn có một số
câu hỏi dạng tiêu biểu.”
Duyệt Tâm nhìn giá tiền, cô vẫn không mua.
Cố Nam bật cười: “Đây là tài liệu cũ của khoa chúng
tôi đã dùng qua, vừa bán vừa tặng.”
Duyệt Tâm bán tín bán nghi, tiện tay cầm lên xem, cảm
thấy quyển sách không tồi, hỏi anh bao nhiêu tiền.
Cố Nam nghĩ một lát rồi nói: “Hai, ba đồng thôi, coi
như là bán giấy vụn.”
Duyệt Tâm vui vẻ trả tiền rồi bỏ đi, vẫn không để ý
rốt cuộc Cố Nam có bộ dạng như thế nào.
Cố Nam rất buồn, về ký túc xá anh hỏi bạn học “Ngoại
hình của mình cũng không khó coi phải không? Vì sao không thể làm cô ấy nhớ đến
mình?”
Về sau, rốt cuộc Cố Nam cũng biết vì sao Duyệt Tâm
không nhớ được anh, chợt nhìn thấy Duyệt Tâm, anh thất vọng khi thấy bên cạnh
cô có một người đàn ông.
Dáng người anh ta rất đẹp, cao ráo cân đối, khuôn mặt
đẹp trai sáng sủa, nho nhã lịch sự, khí chất bất phàm.
Cố Nam bắt đầu phân vân không biết người đàn ông đó có
quan hệ như thế nào với Duyệt Tâm.
Anh trai cô ấy? Xét về khí chất, Duyệt Tâm không thể
có người anh trai như thế? Họ hàng nhà cô ấy? Nếu có người họ hàng như vậy, vì
sao cô ấy phải đi làm thêm khắp nơi, tình hình kinh tế khó khăn như thế?
Sau khi loại trừ các khả năng, Cố Nam nhận ra quan hệ
giữa Duyệt Tâm và người đàn ông đó không bình thường.
Anh ta cầm tay Duyệt Tâm, thái độ rất quan tâm và dịu
dàng, anh ta lấy áo của mình mặc cho cô, Duyệt Tâm có vẻ rất cảm động.
Hai người đứng bên nhau tạo nên một bức tranh rất đẹp
nhưng lại khiến cho lòng Cố Nam cảm thấy lạnh lẽo.
Sau đó Cố Nam có gặp người đàn ông đó ở trường vài
lần. Lần nào anh ta cũng xuất hiện như một người che chở cho Duyệt Tâm, không
khó để Cố Nam nhận ra anh ta là bạn trai của cô.
Có một người như vậy bên cạnh, chẳng trách Duyệt Tâm
không để ý đến anh. Cố Nam biết rằng, so với người đàn ông bên cạnh Duyệt Tâm,
anh không có chút hy vọng nào để giành chiến thắng, huống hồ anh chỉ đang thầm
yêu trộm nhớ cô.
Sau đó, trong trường học lan truyền tin một nữ sinh
của khoa nào đó được đại gia bao bọc, thậm chí đi trên đường, bạn học của anh
còn chỉ cho anh: “Này, đó chính là cô ấy, Hà Duyệt Tâm, rất nổi tiếng.”
Hà Duyệt Tâm, cái tên mà Cố Nam luôn giấu tận đáy
lòng, anh ngạc nhiên đến mức đờ đẫn, vì sao lại là cô? Cố Nam muốn giải thích hộ
Duyệt Tâm nhưng nghĩ hồi lâu mà không biết nên nói gì.
Rất lâu sau đó, một lần nữa Cố Nam gặp lại Duyệt Tâm
trong thư viện.
Duyệt Tâm vẫn chăm chỉ đi làm và học tập, cô làm thêm
giờ ở thư viện, cần mẫn vì tiền công tám đồng một giờ đồng hồ.
Cô vẫn không nhớ anh, chỉ lịch sự cười với anh.
Không biết Cố Nam lấy được dũng khí ở đâu, anh tiến
lên nói với cô: “Hi, tôi là Cố Nam học ở khoa tiếng Anh.”
Duyệt Tâm ngại ngùng cúi đầu, đáp khẽ: “Tôi là Hà
Duyệt Tâm.”
Cố Nam muốn nói anh biết điều đó, anh không chỉ biết
tên cô là Hà Duyệt Tâm mà còn biết rất nhiều chuỵên liên quan đến cô. Ví dụ
thành tích học tập của cô luôn luôn rất tốt, ví dụ cô thích đến siêu thị nhỏ
gần trường mua hai đồng một túi bỏng ngô, ví dụ cô thường đến phòng tự học học
bài…
Nhưng Cố Nam không nói gì, trong lòng anh vui mừng đến
mức nhất thời không biết biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào. Anh chỉ nói
một câu: “Lần trước cô mua cuốn từ điển nhỏ của khoa tôi dùng có được không?”
Lúc này Duyệt Tâm mới biết vì sao cái tên Cố Nam nghe
quen tai như vậy, hóa ra anh là chủ nhân trước đây của cuốn tự điển, bên trong
bìa sách có ghi cái tên này.
Cô rất cảm kích, bật cười: “Rất hay, tôi đã thi qua
một cách dễ dàng.”
“Ha ha, vậy cô phải cảm ơn gợi ý của tôi chứ?” Cố Nam
trêu cô. Vốn dĩ anh cảm thấy rất căng thẳng nhưng nhìn thấy nụ cười của cô nên
anh thoải mái hơn nhiều.
Duyệt Tâm do dự một lát: “Cám ơn?”
“Không phải cô nên mời tôi ăn kem sao?” Cố Nam đề
nghị.
“Kem?” Duyệt Tâm thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Nhưng
…tôi phải đợi một tiếng nữa mới được ra ngoài.” Hôm đó, chỉ có một người làm
thêm nên không thể muốn đi là đi.
Đừng nói là một tiếng, mười tiếng Cố Nam cũng tình
nguyện đợi. Anh cầm một cuốn sách, giả vờ chăm chú đọc, nhưng trong sách viết
gì anh không hiểu một chữ nào.
Cuối cùng hai người cũng bước ra khỏi thư viện, Duyệt
Tâm nói với Cố Nam: “Trí nhớ của anh thật tốt, nhớ được cả việc tôi đã mua cuốn
từ điển đó.”
Cố Nam đâu chỉ nhớ mỗi chuyện đó, thậm chí anh còn nhớ
cả lần đầu tiên gặp Duyệt Tâm trang phục của cô màu gì, những sợi tóc rủ trên
trán cô như thế nào.
Nhưng Cố Nam không nhắc đến những điều này, anh cảm
thấy mình để lại trong lòng Duyệt Tâm ấn tượng đầu tiên như vậy là tốt rồi.
Sau buổi nói chuyện đầu tiên hôm đó, Cố Nam rất nhanh
chóng kết bạn với Duyệt Tâm.
Vì cô mời anh ăn kem nên anh mời cô ăn cơm. Sau đó anh
tìm cơ hội yêu cầu cô mời anh, rồi anh lại mời cô, cứ như thế, hai người trở
nên thân thiết.
Cho dù thân thiết nhưng họ cũng chỉ đi ăn cùng nhau,
nói chuyện học hành, Duyệt Tâm chưa bao giờ đề cập đến những chuyện khác với
anh.
Có một lần, họ cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn, đài truyền
hình chiếu chương trình giới thiệu các doanh nghiệp trẻ. Mọi người đều chăm chú
xem, Cố Nam cũng không nén được tò mò ngước nhìn lên ti vi.
Đó là lần đầu tiên Cố Nam biết người đàn ông đi cùng
Duyệt Tâm là Viên Nhược Hồng, lần đầu tiên biết được lai lịch bất phàm của anh
ta.
Nhìn thấy đối thủ như vậy, Cố Nam cảm thấy hơi tự ti,
anh hỏi cô: “Cô quen anh ta phải không?”
Duyệt Tâm lắc đầu: “Không quen.”
Cô đã nói như thế nên anh cũng ngại không hỏi thêm gì
nữa.
Cố Nam tạm thời kiềm chế sự tò mò của mình, tiếp tục
ngồi ăn cơm cùng cô.
Bữa cơm đó, hai người đều yên lặng, anh không nói gì,
Duyệt Tâm cũng không thốt lên một lời nào.
Một thời gian dài sau đó Cố Nam không gặp Duyệt Tâm.
Lần nào anh tìm gặp cô cũng thấy Thẩm Vĩ Vĩ nhận điện
thoại: “Hà Duyệt Tâm không ở ký túc …không biết đi đâu …Tối anh không cần gọi
điện đến, tôi sẽ nói lại với cô ấy…”
Mỗi lần Cố Nam nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Duyệt
Tâm, cô đã nhanh chóng biến mất không tâm tích.
Anh biết cô cố ý tránh mặt anh.
Cố Nam bắt đầu ân hận vì sự đường đột của mình, lẽ ra
hôm ấy anh không nên hỏi cô câu đó.
Trước kỳ nghỉ đông, Cố Nam đã cảm thấy mình không còn
chút hy vọng nào đến với Duyệt Tâm nữa.
Anh gọi điện đến ký túc xá của Duyệt Tâm, trước khi
gọi anh đã suy nghĩ kỹ, nếu Thẩm Vĩ Vĩ nhận điện thoại, anh sẽ nói là mình gọi
nhầm.
Hôm đó thật trùng hợp, Duyệt Tâm nhận điện thoại, anh
lấy hết can đảm nói với cô: “Trước khi nghỉ, tôi mời cô đi xem phim nhé! Khoa
tôi phát vé xem phim, không đi xem cũng lãng phí.”
Duyệt Tâm do dự một lát rồi đồng ý.
Cố Nam lại có thêm một cơ hội.
Lần đó có rất nhiều bạn bè trong khoa của họ đi xem bộ
phim Nhật ký công chúa bằng
tiếng Anh.
Duyệt Tâm không hiểu lắm nên chỉ góp vui. Lúc ra khỏi
rạp, Cố Nam kể cho cô nghe đại ý Duyệt Tâm mới hiểu hoàn toàn nội dung bộ phim.
Cô hơi tiếc nuối nói với anh: “Thật là ngưỡng mộ những
nàng công chúa đó, cuộc sống của họ luôn cao quý và tuyệt vời nhất thế giới
này.”
“Thật ra các cô gái đều là công chúa, là công chúa của
bố mẹ, của chính mình và của người yêu thương mình…” Đây là lần đầu tiên Cố Nam
phân tích vấn đề một cách triết lý như thế.
Duyệt Tâm bật cười, trong mắt Cố Nam, nụ cười của cô
đẹp hơn nụ cười của bất kỳ nàng công chúa nào.
“Cảm ơn anh, Cố Nam.”
“Đừng khách sáo, công chúa điện hạ của tôi!” Anh lịch
sự cúi người.
Sau đó hai người nhìn nhau cười, tiếng cười vui vẻ
vang rất xa trong màn đêm.
Cố Nam nhận ra, anh và Duyệt Tâm rất vui vẻ bên nhau
khi không có Viên Nhược Hồng.
Vì thế anh quyết định sau này sẽ không nhắc đến người
này trước mặt Duyệt Tâm nữa.
Sau đó, hình như Viên Nhược Hồng cũng không còn xuất
hiện ở trường nữa, chí ít Cố Nam cũng không nhìn thấy.
Quan hệ giữa Cố Nam và Duyệt Tâm ngày càng tốt đẹp.
Anh nhận ra Duyệt Tâm không những có tính cách dịu
dàng, bao dung mà còn chăm chỉ thật thà, luôn luôn nghĩ cho người khác. Anh
càng ngày càng hy vọng Duyệt Tâm sẽ trở thành bạn gái của mình.
Sau đó, không có bất kỳ sóng gió nào, anh và Duyệt Tâm
đến với nhau.
Vốn dĩ đó là một cuộc hôn nhân rất bình dị, hai người
sống rất hạnh phúc, nếu không vì lòng đố kỵ của anh, nếu không vì anh quá tham
lam trong chuyện tình cảm, nếu Duyệt Tâm không trầm mặc đến thế, liệu rằng họ
sẽ không có ngày hôm nay?
Có lẽ anh nên hạ mình nói chuyện với Duyệt Tâm .
Ly hôn là chuyện chưa bao giờ anh nghĩ đến.