“Cố
Nam, chúng ta ly hôn thôi!” Duyệt Tâm nhìn Cố Nam với ánh mắt trống rỗng.
Cố Nam
không biết phải phản ứng thế nào với quyết định bất ngờ của Duyệt Tâm.
Anh
trợn mắt, nghiến răng, nói dứt khoát: “Ly hôn thì ly hôn, ai sợ chứ?”
Nhưng
vừa nói dứt lời, anh đã cảm thấy hối hận.
Cố Nam
lao ra khỏi nhà, cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ kỹ lưỡng về điều Duyệt Tâm vừa
nói.
Cô nói
ly hôn? Bỗng nhiên cô muốn ly hôn với anh?
Còn
anh, anh đã đồng ý rồi sao? Có phải vừa rồi anh bị điên không? Vì sao anh lại
chấp nhận một việc mà mình không muốn?
Anh ôm
đầu trong gió lạnh, cố gắng suy nghĩ mà không hiểu được điều gì đang xảy ra.
Anh
không muốn ly hôn với Duyệt Tâm, anh vẫn yêu cô, không thể không có cô.
Cố Nam
không dám về nhà đối mặt với Duyệt Tâm.
Anh tự
an ủi mình: có lẽ vừa rồi Duyệt Tâm giận dữ nên nói thế, đợi đến khi cô ấy bình
tĩnh lại, biết đâu mọi chuyện sẽ trở lại tốt đẹp.
Tối hôm
đó, Cố Nam ngủ suốt đêm trong xe.
Sáng
hôm sau, lúc nhìn thấy Duyệt Tâm, anh coi như không hề có chuyện gì xảy ra, hỏi
cô: “Sáng nay ăn gì? Anh đói rồi.”
Thấy Cố
Nam như vậy, sống mũi Duyệt Tâm cay cay. Anh lớn như vậy rồi mà không biết nấu
cơm, không biết giặt quần áo, không biết làm việc nhà, sau này nếu chỉ có một
mình anh sẽ sống như thế nào?
Có lẽ
anh nên tìm một người vợ tốt hơn? Xuất thân cao quý, sống thanh bạch, có thể
giúp anh lo mọi chuyện…
Nghĩ
như vậy, Duyệt Tâm thấy yên tâm. Duyệt Tâm mang trứng và sủi cảo đặt lên bàn,
nhìn anh ăn chậm rãi.
Cố Nam
ăn xong, đi làm như bình thường, lúc sắp đi còn hỏi cô: “Duyệt Tâm, anh tiện
đường đưa em đi làm nhé!”
Duyệt
Tâm đáp: “Em đi công tác về được nghỉ phép, tạm thời không cần đi làm.”
Hai
người không ai nhắc đến chuyện ly hôn.
Lúc
nghỉ ở nhà, Duyệt Tâm bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày của mình đặt
chung vào một chỗ.
Cô
nghĩ, Cố Nam đã đồng ý ly hôn rồi, họ nên nhanh chóng ký giấy tờ để ly thân.
Sau đó, cô sẽ chuyển ra khỏi nhà, dù sao đồ đạc của cô cũng đã chuẩn bị xong,
đến khi lúc ra đi sẽ rất nhanh gọn.
Đối với
Duyệt Tâm, ly hôn là một lựa chọn bất đắc dĩ.
Cô
không muốn tiếp tục những ngày sống trong tình trạng hai người nghi ngờ nhau,
làm tổn thương nhau. Cô thà chịu tay trắng, cho dù khó khăn, cho dù cô đơn,
cũng không muốn tiếp tục buồn bã như bây giờ.
Trong
lòng Duyệt Tâm cảm thấy tủi thân, không biết nên nói với Cố Nam như thế nào. Có
thể nếu cô nói anh cũng không hiểu .
Trong
cuộc hôn nhân này, cô phải đối mặt với quá nhiều vấn đề không thể giải quyết.
Có lẽ
tính cách của cô quá yếu ớt, không biết cách đấu tranh, có lẽ cô quá vô tư,
không biết giành lấy những gì mình mong muốn. Nhưng cô không muốn tiếp tục như
thế này nữa, không muốn làm một người phụ nữ cầu toàn, không muốn tiếp tục làm
mình và người khác đau khổ.
Cô muốn
nhanh chóng kết thúc tình trạng này, ly hôn là cách nhanh nhất.
Đương
nhiên tận đáy lòng, Duyệt Tâm không muốn dùng cách này để rời xa Cố Nam.
Tuy
nhiên, sau nhiều ngày suy nghĩ, trải qua bao ngày đêm đau khổ, hoang mang, cuối
cùng cô cũng nói ra thành lời. Không đúng sao?
Bây
giờ, Cố Nam đã đồng ý ly hôn, cô tìm cách để lùi lại cũng không còn ý nghĩa gì
nữa.
Việc
bây giờ cô có thể làm là chuẩn bị ly hôn.
Duyệt
Tâm vẫn viết một đơn xin nghỉ việc.
Sau khi
chuyển ra khỏi nhà, cô muốn đổi một công việc mới. Cho dù đến siêu thị làm nhân
viên thu ngân, cô cũng không muốn ở lại công ty nữa.
Cô
không sợ Viên Nhược Hồng, chỉ đơn thuần là cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì
với anh ấy nữa mà thôi.
Người
mà cô lưu luyến nhất trong công ty là Hàn Hiên, đó là một cậu bé rất giống
Duyệt Thanh.
Duyệt
Tâm gọi điện thoại cho Hàn Hiên thông báo cô đã về Bắc Kinh và có một món quà
nhỏ cho cậu.
Trong
điện thoại, Hàn Hiên cười như hoa nở, nói với cô: “Duyệt Tâm, bao giờ chị đi
làm? Bọn em sẽ để dành bánh ú cho chị.”
“Bánh
ú? Bây giờ là mùa nào? Sao đã có bánh ú?”
Hàn
Hiên bật cười: “Mùa nào cũng ăn được, muốn ăn thì nhờ thư ký Vu mua giúp. Nói
thật, Duyệt Tâm, rất ngon, bọn em không nỡ ăn hết nên mới để dành cho chị.”
Trên
mặt Duyệt Tâm xuất hiện một nụ cười: “Được, lúc nào đến công ty nhất định sẽ
ăn.”
Buổi
tối, Cố Nam về nhà, nhìn thấy tờ đơn xin nghỉ việc của Duyệt Tâm, anh dỗ dành
cô: “Nếu em không muốn đi làm thì đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi dù sao bây giờ
anh cũng nuôi được em rồi.”
Duyệt
Tâm đáp: “Em chỉ muốn đổi một công việc khác.”
Cố Nam
thấy Duyệt Tâm đã thu dọn xong đồ đạc, biết mình không thể tự lừa dối bản thân
được nữa. Duyệt Tâm thật sự muốn ly hôn với anh, lời cô nói không phải do nhất
thời giận dỗi.
Nếu cô
ra đi, một mình anh sẽ sống tiếp như thế nào?
Cố Nam
lấy đồ đạc của Duyệt Tâm ra khỏi vali, muốn đặt về chỗ cũ. Bình thường Duyệt
Tâm vẫn làm việc nhà nên anh không biết nên đặt thứ nào vào đâu.
Anh
muốn nói chuyện với Duyệt Tâm, mong cô không ly hôn nữa, lúc đó anh đồng ý chỉ
vì giận dữ mà thôi.
Nhưng
anh không biết nên nói như thế nào?
Cố Nam,
tay cầm một đống đồ đạc, hoàn toàn không biết làm gì.
Cố Nam
không thể không tìm đến sự giúp đỡ của bố mẹ, hy vọng có thể giúp anh khuyên
nhủ Duyệt Tâm.
Không
ngờ, mẹ anh không thèm ngước mắt nhìn anh, vừa đọc báo vừa nói: “Được, ly hôn
đi! Con đẹp trai, có nhà có xe, tìm người như thế nào chẳng được.”
“Mẹ,
không phải chuyện đó!” Cố Nam lo lắng, “Con không muốn ly hôn.”
Bố anh
ngồi bên cạnh chăm chú nhìn con trai rồi hỏi: “Con bắt nạt Duyệt Tâm à?”
Cố Nam
không nói gì, bố anh nổi giận: “Duyệt Tâm là một đứa trẻ thật thà, con bắt nạt
nó, không chịu được nên mới phải ly hôn với con!”
Mẹ anh
nhìn ông, bĩu môi: “Ông hiểu cái gì?” rồi quay sang nói với Cố Nam: “Ly hôn? Mẹ
đoán nó chỉ dọa con thôi, nó nỡ lòng ly hôn con sao? Sau này nó biết đi đâu tìm
một người chồng giống con?”
Cố Nam
không biết có nên tin lời mẹ không, nhưng anh cũng mong Duyệt Tâm chỉ dọa anh
mà thôi.
Duyệt
Tâm gửi đơn xin nghỉ việc cho Viên Nhược Hồng nhưng không nhận được câu trả
lời.
Cô vẫn
bắt đầu tìm một công việc mới.
Duyệt
Tâm cầm sơ yếu lý lịch đến mười mấy công ty mà không có kết quả, hóa ra vài năm
sau khi tốt nghiệp công việc ngày càng khó tìm.
Buổi
chiều, cô muốn đến vài công ty gần lăng mộ công chúa kiếm vận may. Lúc lên tàu,
cô mới nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa, hầu hết các công ty đều tới một rưỡi chiều
mới bắt đầu làm việc, Duyệt Tâm ăn một chiếc bánh hăm-bơ-gơ cho đỡ đói rồi tìm
một nơi vừa nghỉ ngơi vừa chờ đợi, nghĩ đi nghĩ lại, cô đến công viên Ngọc Uyên
Đàm gần đó.
Không
phải ngày cuối tuần nên công viên không đông người. Cô bước đi men theo hồ đến
cầu treo.
Thời
gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng Duyệt Tâm vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết
thời họ yêu nhau.
Lúc đó,
cô và Cố Nam đứng trên cầu treo ở công viên Ngọc Uyên Đàm, cùng nhau nhìn nước
sông chảy dưới chân.
Cô nói:
“Nếu sau này một mình em đứng ở đây, chắc chắn em sẽ rất đau lòng.”
Cố Nam
hỏi: “Vì sao?”
Cô
khoác chặt cánh tay anh, trả lời: “Vì em cảm thấy cảnh lãng mạn ngắm nhìn nước
chảy cần có hai người, nếu không có anh, cảnh vật dù đẹp đến mấy cũng không thể
viên mãn.”
Cố Nam
đưa bàn tay to lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, bật cười: “Em yên
tâm, anh sẽ luôn ở bên em!”
Lời nói
dịu dàng ấm áp của anh dường như vẫn đang vang lên bên tai. Bây giờ hai người
đã chia tay, vì sao cô lại đau lòng đến thế?
Duyệt
Tâm cười đau khổ, cười rồi bật khóc.
Ly hôn,
cuối cùng cô và Cố Nam cũng phải bước chân vào con đường đó.