Bữa tối
thịnh soạn hơn ngày thường, Vĩ Vĩ cầm đũa hỏi: “Hôm nay là ngày gì thế? Nhiều
món quá.”
Duyệt
Thanh cười nói nhỏ với cô: “Hôm nay anh Viên cầu hôn chị em.”
Chiếc
đũa trong tay Vĩ Vĩ dừng lại giữa không trung, món ăn gắp lên rồi lại rơi xuống
đĩa. “Mình vào nhà vệ sinh.” Cô nói rồi rời khỏi bàn ăn.
Duyệt
Tâm chau mày trách em trai: “Nói lung tung gì thế? Lúc đó anh Viên chỉ đùa
thôi.”
Viên
Nhược Hồng cầm chén rượu dừng lại trên môi.
Không
khí trên bàn ăn trở nên rất kỳ lạ, Duyệt Thanh không biết mình đã nói gì sai
khiến cho tinh thần ba người đều không tốt, đành cúi đầu nhìn xuống cạnh bàn.
Vĩ Vĩ
bước ra khỏi nhà vệ sinh, tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt không
còn tái xanh nữa. Cô nâng chén chúc mừng: “Chẳng trách hôm nay là ngày vui,
mừng cho hai người. Nào, mọi người cạn chén.”
Duyệt
Thanh ngạc nhiên nâng chén, Viên Nhược Hồng cũng đành giơ chén rượu lên. Chỉ có
Duyệt Tâm, nhìn Vĩ Vĩ với thái độ lo lắng.
Vĩ Vĩ
đứng dậy, nói với cô: “Mình nói thật, sao cậu bất động thế?”
Duyệt
Tâm khẽ nói: “Vĩ Vĩ, xin lỗi.”
Giọng
cô rất nhỏ, người khác không nghe thấy nhưng Vĩ Vĩ hiểu. Cô bật cười: “Duyệt
Tâm, cậu đang làm gì thế? Mau lên, nhất định hôm nay chúng ta phải cạn chén!”
Thái độ
của Vĩ Vĩ lạc quan hơn Duyệt Tâm tưởng tượng, đến với Viên Nhược Hồng, Duyệt
Tâm cảm thấy có lỗi với bạn thân của mình. Trước đây, cũng vì điều này nên
trước mặt Viên Nhược Hồng cô luôn thu mình lại, nhưng anh vẫn kéo cô lên phía
trước trên vũ đài của cuộc sống. Cô biết, lần này anh quyết tâm phải đến được
với cô.
Nhưng
dù sao Vĩ Vĩ cũng là bạn thân của Duyệt Tâm, mặc dù cô có thể đau lòng nhưng
vẫn hiểu Duyệt Tâm, chúc phúc cho Duyệt Tâm, còn có điều gì quan trọng hơn thế?
Trong
lòng Duyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bốn
người chạm chén tạo nên một âm thanh kỳ diệu.
Lúc
này, chuông điện thoại bàn vang lên, Duyệt Tâm ở gần điện thoại nhất nên đứng
dậy nghe máy.
Giọng
nói của cô rất dịu dàng, đang trong không khí vui vẻ nên cô hỏi với giọng rất
ngọt ngào: “Xin hỏi ai đấy?”
Đầu bên
kia yên lặng hồi lâu: “Anh là Cố Nam.”
Duyệt
Tâm nhìn mọi người, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nghiêm giọng hỏi: “Có việc gì?”
Giọng
Cố Nam khàn khàn: “Rèm cửa sổ ở nhà bẩn rồi, anh muốn tháo xuống để giặt, em
hướng dẫn anh xem làm thế nào?”
Duyệt
Tâm nghĩ một lúc lâu mới hiểu, Cố Nam nói nhà ở đây là căn hộ mà hai người đã
từng ở. Nơi đó đã từng chứa đựng những mong ước đẹp đẽ cũng như quá khứ đau
buồn của cô, cô rời khỏi đó, muốn quên đi tất cả vui buồn và không bao giờ nhớ
lại nữa.
Vì thế,
cô nói với Cố Nam: “Xin lỗi, em không biết tháo rèm cửa!” Nói xong cô dập máy.
Cô đã
từng yêu anh, hận anh, thích anh, ghét anh…Đủ rồi, cô không muốn cuộc sống của
mình sau này tiếp tục liên quan đến anh nữa, không đầu không cuối, giống hệt
như với Viên Nhược Hồng thời trẻ.
Cô mệt
và cần nghỉ ngơi.
Cuộc
sống của cô cũng mệt mỏi, cô cần phải thoát khỏi những gì không liên quan.
Duyệt
Tâm nhìn Viên Nhược Hồng đang yên lặng nhìn cô.
Thấy
thế, anh vội vàng xoay người gắp cá cho Duyệt Thanh, sợ cậu bị hóc xương nên
cẩn thận gỡ hết xương cá.
Duyệt
Tâm tiếp tục ngồi xuống ăn cơm như không hề có chuyện gì xảy ra, Viên Nhược
Hồng và Vĩ Vĩ hỏi cô với giọng quan tâm: “Sao thế, không có chuyện gì chứ?”
Duyệt
Tâm cười, lắc đầu nói: “Không sao, mọi người tiếp tục ăn đi.”
Cô nếm
một miếng cá rồi nói: “Hôm nay dưa không đủ chua.”
Duyệt
Thanh phụ họa: “Không ngon bằng mẹ mình muối.”
Mọi
người chuyển sang chủ đề làm thế nào để muối dưa ngon, bốn người vui vẻ nói
chuyện rồi mới đi nghỉ.
Lúc
Duyệt Tâm xuống nhà tiễn Viên Nhược Hồng, mắt cô nháy liên tục, cô ngáp một cái
rồi dặn anh: “Muộn rồi, anh lái xe cẩn thận nhé!”
Viên
Nhược Hồng ôm lấy vai cô không muốn về, dục vọng của đàn ông khiến anh muốn hôn
lên môi cô, nhưng sợ hành động đường đột của mình sẽ khiến cô sợ hãi nên anh cố
gắng kiềm chế.
Duyệt
Tâm giục Viên Nhược Hồng một lần nữa: “Anh về sớm nghỉ ngơi, mai còn phải đi
làm!”
Viên
Nhược Hồng vẫn không đi.
Nhìn
thấy tai anh hơi đỏ lên, Duyệt Tâm bật cười, nhân lúc anh không đề phòng, cô
nhẹ nhàng hôn lên má anh.
Viên
Nhược Hồng ngạc nhiên chạm tay lên chỗ cô vừa hôn, bật cười một cách ngốc
nghếch. Hóa ra, kết thúc sự đau khổ khi yêu đơn phương là cảm giác tuyệt diệu
đến như thế.
Hơn ba
mươi năm, đây là lần đầu tiên anh hiểu được cảm giác vừa đau khổ vừa hạnh phúc
của mối tình đầu. Chỉ một hành động nho nhỏ cũng khiến anh cảm thấy nếu có
người phụ nữ này, cuộc đời anh sẽ có tất cả.
Tiếng
còi xe cấp cứu phá tan sự yên tĩnh của màn đêm và giấc mơ của Duyệt Tâm.
Cô ngồi
dậy, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài, màn đêm tối đen, chỉ có ánh sáng le lói hiện
lên ở đường vành đai phía xa.
Không
biết vì sao cô có linh cảm không hay. Cô vội vàng vào phòng gần phòng khách
thăm Duyệt Thanh, thấy cậu đang ngủ rất ngon, cô mới thấy yên tâm.
Vĩ Vĩ
dường như cũng bị đánh thức hoặc có lẽ cô vẫn chưa ngủ, thấy Duyệt Tâm bật đèn
trong phòng khách bèn mang một cốc sữa đến: “Sao thế? Không ngủ được?”
Duyệt
Tâm cười cầm cốc rồi nói: “Không phải cậu cũng thế sao?”
Hai
người ngồi trên ghế sô pha uống từng ngụm sữa.
Vĩ Vĩ nhớ
lại thời đại học, nói khẽ: “Mình luôn cảm thấy cậu và Viên Nhược Hồng sẽ đến
với nhau, không biết vì sao, chỉ cảm thấy cho dù như thế nào, hai người sẽ
không thể xa nhau.”
Một
chuyện xảy ra đã lâu như vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ ràng như thế. Duyệt Tâm không
nén được thở dài: “Trước đây, mình không biết cậu cũng thích anh ấy.”
Duyệt
Tâm cầm tay Vĩ Vĩ, ngẩng đầu nói nhỏ: “Nếu anh ấy không xuất hiện, mình đã thật
sự không nhớ đến anh ấy nữa…” Duyệt Tâm kể chuyện rồi nhìn Vĩ Vĩ, cô ấy đã ngủ
rồi. Duyệt Tâm vỗ lên vai cô, Vĩ Vĩ không động đậy, cô chỉ có thể tìm cho mình
một tư thế thoải mái để ngủ.
Duyệt
Tâm chạm tay lên chỗ ướt trên vai mình rồi mỉm cười.