Duyệt
Tâm ốm.
Nhiều
ngày trôi qua cô vẫn không lấy lại được tinh thần, cô trở nên trầm mặc, buồn bã
và lạnh lùng.
Viên
Nhược Hồng biết cô không khỏe, đề nghị cô nghỉ phép và cho cô thêm một tuần ở
nhà nghỉ ngơi.
Lúc
Duyệt Tâm ở nhà, Cố Nam bận việc nên không có thời gian chăm sóc cô, chỉ có thể
hàng ngày gọi điện hỏi cô ăn gì, có ngủ trưa không. Duyệt Tâm “ừ ừ à à” đáp rồi
không nói gì nữa.
Cô
không trách Cố Nam đã đối xử với mình như vậy.
Cô biết
chuyện của cô và Viên Nhược Hồng được đồn thổi ở trường năm đó rất ầm ĩ, Cố Nam
không thể không biết, anh nhẫn nhịn lâu như thế, bây giờ bùng phát cảm xúc ra
ngoài là chuyện bình thường.
Nhưng
cô vẫn cảm thấy hơi thất vọng, bắt đầu nghi ngờ Cố Nam không yêu cô nhiều như
cô vẫn tưởng tượng, Duyệt Tâm luôn băn khoăn về vấn đề này, cô đã nghĩ đến kết
cục xấu nhất.
Duyệt
Tâm và Cố Nam nói chuyện với nhau càng ngày càng ít, ít đến nỗi hai người không
còn ngồi ăn cơm với nhau, không còn nằm ngủ chung giường.
Cố Nam
cho rằng Duyệt Tâm đang giận dỗi nên cũng chiều theo ý cô ra phòng khách ngủ,
cô không muốn nói chuyện với anh, sau khi về nhà Cố Nam một mình lên mạng.
Có lúc
Cố Nam cảm thấy về nhà quá sớm sẽ khiến Duyệt Tâm phiền lòng nên sau khi tan
làm, anh một mình đến ngồi ở quán rượu Sanlitun.
Anh
thường đến quán rượu có Lưu Bảo ở đó, bạn học cũ Lưu Bảo vẫn ăn mặc phong cách
và quyến rũ, thu hút rất nhiều ánh mắt đàn ông. Cô gái này đã không còn là cô
bạn học bình thường như ngày xưa nữa.
Lưu Bảo
uống rượu cùng Cố Nam và kéo anh đi nhảy, kể cho anh nghe cuộc sống chìm nổi
vài năm gần đây của cô.
Phong cách sống của họ không giống nhau nên Cố Nam
tròn mắt ngạc nhiên lắng nghe. Hoá ra cô gái này lại giỏi và kiên cường như
thế. Lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ ngoài Duyệt Tâm.
Anh đưa Lưu Bảo về nhà, cô nói cô ở một mình, dùng ánh
mắt ra hiệu cho Cố Nam có thể ở lại qua đêm.
Cố Nam suy nghĩ, đấu tranh với bản thân một hồi rồi từ
chối sự cám dỗ đó.
Trong thế giới của Cố Nam, Duyệt Tâm mãi mãi giữ vị
trí quan trọng nhất.
Cuối tháng, Cố Nam được tăng lương, anh trả hết tiền
mua nhà, vẫn còn để dư được một phần.
Lần đầu tiên anh đưa thẻ tài khoản tiền lương cho
Duyệt tâm: “Em cầm lấy, sau này tích cóp đủ tiền rồi trả cho Vĩ Vĩ.”
Cố Nam muốn dùng cách này để rút ngắn khoảng cách với
Duyệt Tâm nhưng Duyệt Tâm không muốn.
“Anh cứ giữ lấy mà tiêu, tiền của Vĩ Vĩ em trả dần dần
cũng được.” Dường như Duyệt Tâm muốn tạo ra ranh giới với Cố Nam.
Cố Nam thấy cô từ chối, kiên trì không bỏ cuộc: “Em
cầm lấy, mua đồ gì đó cũng được.”
Duyệt
Tâm lắc đầu: “Em không cần.”
Cố Nam
quyết định nói chuỵên thẳng thắn: “Duyệt Tâm, em định giữ thái độ này đến bao
giờ?”
Duyệt
Tâm không trả lời như thể cô không nghe thấy, hoặc là vì cô không muốn trả lời.
Sau khi
nghỉ ngơi một thời gian, Duyệt Tâm quay lại công ty làm việc.
Nhìn
thấy cô, Hàn Hiên suýt nữa không nhận ra, “Duyệt Tâm, sao chị gầy thế?”
Duyệt
Tâm cười nói: “Không phải gần đây đang ưa chuộng người gầy sao?”
Ngoài
Hàn Hiên, hiếm khi cô cười với ai, mọi người cảm thấy dường như Duyệt Tâm đã
biến thành một con người khác.
Viên
Nhược Hồng lo Duyệt Tâm có thể bị anh quấy rầy nên chủ động tránh gặp mặt cô.
Nhưng anh vẫn ở những nơi Duyệt Tâm không nhìn thấy yên lặng quan tâm chú ý đến
cô, thấy cô ngày càng gầy, anh cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Viên
Nhược Hồng bảo thư ký Vu giảm lượng công việc cho nhóm của Duyệt Tâm, cố gắng
tạo điều kiện để cô có thời gian nghỉ ngơi.
Anh chỉ
có thể giúp cô làm điều đó.
Cuộc
chiến tranh lạnh giữa Duyệt Tâm và Cố Nam đã kéo dài gần một tháng và không hề
có dấu hiệu hòa hoãn.
Thông
thường khi họ có bất đồng, nếu không phải Duyệt Tâm không chịu được thì là Cố
Nam không chịu được, dù sao cũng có người sẽ chủ động lên tiếng giải quyết mâu
thuẫn, nhiều nhất là hai ngày họ không nói chuyện với nhau.
Lần
này, mặc dù giữa hai người vẫn có giao lưu trao đổi thông tin nhưng cả hai đều
giữ thái độ khách sáo và thận trọng.
Đặc
biệt là Duyệt Tâm, cô luôn dùng ánh mắt điềm nhiên và không có cảm xúc nhìn tất
cả mọi vật xung quanh. Dường như cô không còn bất kỳ mong đợi nào đối với cái
nhà này.
Cố Nam
cảm thấy sợ hãi nhưng không biết phải làm thế nào.
Buổi
tối đi làm về, Cố Nam lại tới quán rượu.
Hình
như Lưu Bảo đoán trước được anh sẽ xuất hiện nên hát tặng anh bài Người yêu tôi
và người tôi yêu.
Cố Nam
vừa uống vừa cười nói với Lưu Bảo: “Vì sao cô biết tôi đang muốn nghe bài hát
này?”
Lưu Bảo
nhìn anh, đôi mắt long lanh chờ đợi “Tôi là một người phụ nữ.” Cô cầm tay Cố
Nam đặt lên ngực mình để anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp.
Trong
giây lát, Cố Nam thất thần nhưng anh nhanh chóng bật cười, nhắc lại lời bài hát
Lưu Bảo vừa biểu diễn: “Người yêu tôi vì tôi say đắm không hối hận, tôi lại cam
tâm chịu tổn thương vì người tôi yêu suốt cuộc đời, người để tâm luôn luôn
không đúng, người với người không cần giả dối. Người yêu tôi làm tất cả vì tôi,
tôi lại rơi lệ, trái tim tan nát vì người tôi yêu, yêu và được yêu đều có lỗi…”
Mắt anh hơi ướt.
Lưu Bảo
ôm Cố Nam vào lòng: “Cố Nam, anh uống nhiều quá rồi. Chúng ta đi thôi.”
Họ lảo
đảo bước ra khỏi quán rượu, về chỗ ở của Lưu Bảo.
Lưu Bảo
rót cho Cố Nam một tách trà, bảo anh nghỉ ngơi một lát, cô đi thay nội y, để lộ
nước da trắng ngần, bộ ngực rực lửa hấp dẫn và đôi chân đẹp khiến miệng Cố Nam
khô khốc.
“Tôi
mượn nhà vệ sinh một lát, tôi muốn rửa mặt.” Cố Nam lao vào nhà vệ sinh không
dám ra ngoài, lấy nước lạnh vỗ lên mặt.
Không
biết từ lúc nào, Lưu Bảo đã đứng phía sau anh. Cô dùng đôi tay nhỏ bé trắng
trẻo ôm chặt Cố Nam, áp sát đầu cọ vào lưng anh.
Cơ thể
Cố Nam bị đánh thức, anh quay lai tìm môi cô, cổ cô, ngực cô. Anh bất chấp tất
cả hôn cô, dường như muốn nuốt chửng cô.
Đối với
Cố Nam, Lưu Bảo là một trải nghiệm hết sức mới mẻ. Cô nhiệt tình, cô chủ động,
cô không ngại ngùng e thẹn, điều cô muốn được trực tiếp bộc lộ.
Cô nắm
bắt được dục vọng của anh, hận rằng không thể gắn chặt cơ thể mình vào anh.
Cố Nam
gần như không chống đỡ lại được mong muốn của cô, anh hơi hưng phấn, cũng hơi
cảm thấy sợ hãi.
Khi nằm
ép lên người cô, bỗng nhiên anh nhớ tới Duyệt Tâm, nhớ đến sự dâng hiến không
do dự của cô dành cho anh.
“Duyệt
Tâm…” Anh thốt lên một câu khiến dục tình của hai người tắt ngấm.
Cơ thể
đang căng lên của Lưu Bảo thả lỏng ra, cô thở dài.
Cố Nam
đã tỉnh rượu, anh xoa tay bóp trán, nói lời xin lỗi rồi mặc quần áo và bỏ đi.
Anh
phải về nhà.
Phòng
Duyệt Tâm vẫn sáng đèn, Cố Nam nhẹ nhàng mở cửa nhìn vào trong.
Cô dựa
người vào đầu giường, tay cầm sách, hình như đã ngủ rồi.
Anh
ngắm nhìn cô ngủ, đôi môi đỏ hồng hơi hé mở, lông mi dài và dày rất đẹp che đôi
mắt. Duyệt Tâm không những rất xinh đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc cô ngủ cũng rất
đáng yêu.
Dục
vọng trong lòng Cố Nam càng lúc càng mãnh liệt, vừa rồi không làm chuỵên đó với
Lưu Bảo nên anh mong muốn được gần gũi với Duyệt Tâm.
Anh
thay quần áo, đến trước giường của Duyệt Tâm, gỡ cuốn sách trong tay cô.
Rõ ràng
đọc 500 mẩu chuyện cười, vì
sao cô lại khóc? Anh giúp cô lau khô vệt nước mắt trên khóe mắt.
Cố Nam
nằm lên người cô, muốn cởi áo ngủ của cô, Duyệt Tâm bỗng thức dậy.
Những
ngày này, cô thường xuyên ngủ không ngon, chỉ cần hơi có tiếng động là tỉnh
giấc.
Nhìn thấy
khuôn mặt của Cố Nam trước mặt mình, cô vẫn nghĩ rằng mình đang mơ. Nhưng ngay
lập tức cô cảm nhận được cơ thể của anh, cô biết những điều này là sự thật.
Duyệt
Tâm không có vẻ mong đợi chờ đón như Cố Nam tưởng tượng mà nhẹ nhàng đẩy anh ra
rồi nói: “Em mệt”
Cố Nam
nghĩ cô xấu hổ nên vẫn vuốt ve cơ thể cô: “Duyệt Tâm, đây là nghĩa vụ vợ
chồng.”
Duyệt
Tâm cựa người muốn Cố Nam xuống.
Nhưng
Cố Nam vẫn dùng lực giữ chặt lấy cô khiến cô không động đậy được đành ngoan
ngoãn chịu đựng anh.
Duyệt
Tâm không khỏe, không có cách nào thoát khỏi trọng lượng cơ thể anh, chỉ có thể
khóc và hét lên: “Cố Nam, anh xuống ngay.”
Lúc này
Cố Nam đâu dễ dàng dừng lại, anh không để tâm đến tiếng khóc và sự từ chối của
Duyệt Tâm, tiếp tục khám phá cơ thể cô.
Cô không
có cảm xúc, lúc anh đi vào cơ thể cô anh cảm thấy rõ ràng cô đau đớn đến mức
rên rỉ.
Anh
dừng lại nữa giây rồi tiếp tục, cảm thấy cơ thể như sắp vỡ tan ra, từng đợt
sóng cuộn dâng, anh không thể dừng lại, anh cần cảm nhận được khoái lạc.
Nhưng
Duyệt Tâm lại ghét Cố Nam như vậy. Anh không quan tâm đến cảm xúc của cô, cưỡng
ép cô.
Cô cảm
thấy khắp người đau đớn, tim cô đau đớn gấp vạn lần.
Có lẽ
vì đã lâu không làm chuỵên đó nên Cố Nam cảm thấy lên đỉnh rất nhanh, anh gọi
tên Duyệt Tâm rồi mệt nhọc nằm xuống thở dốc.
Cuối
cùng Duyệt Tâm cũng đẩy được anh ra.
Ánh mắt
lạnh lùng của cô khiến Cố Nam giật mình: “Duyệt Tâm, em sao thế?” Sau khi yêu,
anh muốn ôm hôn cô để xóa tan khoảng cách nhiều ngày nay giữa họ.
Nhưng
anh có thể nhận ra Duyệt Tâm không muốn.
Duyệt
Tâm lạnh lùng, nhìn anh với vẻ trách móc, dường như anh là một người xa lạ: “Cố
Nam, em nghĩ anh không thể bắt ép em làm những chuyện này, anh nên biết có một
cách nói là cưỡng bức tình dục trong hôn nhân.”
Bỗng
nhiên cô nói với anh về cưỡng bức tình dục trong hôn nhân? Rốt cuộc Duyệt Tâm
của anh làm sao? Duyệt Tâm luôn nhẹ nhàng hiền thục, Duyệt Tâm luôn ngoan ngoãn
nghe lời, Duyệt Tâm luôn yêu anh…
Cố Nam
cảm thấy có thứ gì đó vuột ra khỏi ngón tay anh, đó chính là tình yêu và sự
trân trọng mà anh không còn cách nào nắm giữ.