Gần đây
Duyệt Tâm không nói nhiều, tinh thần của cô sa sút, tới khi nhận được điện
thoại của bố mẹ cô mới vui hơn một chút.
Ông Hà
nói chân của Duyệt Thanh gần đây đã có một chút tri giác, có hôm bị hàng xóm
không cẩn thận đá vào đã cảm thấy hơi đau.
Duyệt
Tâm khuyên bố nên đưa em đến Bắc Kinh khám, dù sao cũng là thủ đô, bệnh viện
nhiều, các chuyên gia bác sĩ cũng nhiều.
Ông Hà
nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi, như vậy cần nhiều tiền lắm!” Họ không có tiền tiết
kiệm, cũng biết con gái không giàu có, vài năm gần đây, số tiền Duyệt Tâm kiếm
được đều gửi về nhà.
Duyệt
Tâm hiểu nỗi khổ của bố mẹ, mặc dù biết mình không đủ năng lực nhưng cô cũng
không muốn giương mắt nhìn Duyệt Thanh cả đời không đi lại được.
Chỉ cần
có một cơ hội, cô cũng tình nguyện thử xem sao.
Duyệt
Tâm bàn chuyện đưa Duyệt Thanh đi khám với Cố Nam, Cố Nam rất tán thành, định
vay bố mẹ ít tiền.
Anh
nghĩ, mình mua xe không vay tiền bố mẹ vì đó là mua để dùng riêng. Tình hình
hiện nay không giống như thế, đưa em trai Duyệt Tâm đi khám bệnh là một việc
lớn.
Trong
lòng Cố Nam nghĩ, có lẽ lần này bố mẹ sẽ không từ chối.
Nhưng
mẹ anh vẫn không đồng ý: “Em trai Duyệt Tâm có liên quan gì tới con? Con cưới
Hà Duyệt Tâm, không phải em trai nó! Nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng chị
con vẫn chưa có nhà, mẹ không thể không lo lắng. Bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh là
bao nhiêu con cũng biết. Bố mẹ tiết kiệm chi tiêu không phải vì con cái sao?
Cái người tên là Duyệt Thanh đó không có họ Cố.”
Không
nói chuyện được với mẹ, Cố Nam bắt đầu làm công tác tư tưởng với bố. Nhưng bố
anh không phải là người làm chủ gia đình, ông chỉ có thể dốc hết tiền tiết kiệm
được mười lăm nghìn đưa hết cho Cố Nam.
Cố Nam
thấy không đủ, tìm Vệ Đông vay thêm một ít, tổng cộng được ba mươi nghìn, anh
nói với Duyệt Tâm: “Em đón Duyệt Thanh đến khám bệnh xem thế nào.”
Bác sĩ
nói đúng là chân của Duyệt Thanh đã có một chút tri giác, vì đưa đi khám quá
chậm trễ nên không thể điều trị khỏi ngay được, chỉ có thể tiến hành từ từ.
Duyệt
Tâm muốn em trai ở nhà mình để tới bệnh viện cho thuận tiện.
Duyệt
Thanh ngại làm phiền đến anh rể: “Em về nhà, lúc nào cần điều trị thì đến lúc
đó.” Cậu nói dù thế nào cũng không muốn ở nhà Duyệt Tâm.
Duyệt
Tâm không thuyết phục được đành đưa em trai ra bến xe.
Lúc sắp
đi, Duyệt Tâm nhét vào tay cậu vài trăm, nói: “Đi đường em mua thứ gì đó ăn
nhé!”
Duyệt
Thanh sống chết không chịu nhận: “Chị, gần đây chị gầy quá, chị giữ lại tiền
mua đồ ngon mà tẩm bổ.”
Mắt
Duyệt Tâm long lanh nước, gật đầu với em trai: “Em cũng cần chú ý sức khỏe, chị
mong em sớm có thể đứng dậy được.”
Gần đây,
vì chuyện của Duyệt Thanh nên Duyệt Tâm rất lo lắng, cô cảm thấy mệt mỏi.
Trên
đường về nhà, ngồi trong xe của Cố Nam, Duyệt Tâm luôn cảm thấy choáng váng
buồn nôn.
Cố Nam
tìm nơi dừng xe, cô lao xuống, nôn khan một hồi lâu.
“Em sao
thế?” Cố Nam không hiểu.
“Say
xe.” Duyệt Tâm ôm bụng, sắc mặt tái đi. “Trong túi em có khăn giấy, anh mang
lại giúp em.”
Lúc Cố
Nam kéo khóa túi của cô lấy khăn giấy, anh nhìn thấy có một phong bì thư, tiện
thể rút ra xem, đó là ảnh công ty cô chụp ở Trương Gia Giới, bức ảnh đầu tiên
là hình Duyệt Tâm đang kéo một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
Anh cảm
thấy người này hơi quen. Nghĩ một lúc, anh nhớ ra đó là chàng thanh niên trẻ
đưa cô về nhà.
Duyệt
Tâm đợi hồi lâu không thấy Cố Nam đem giấy ăn lại, quay đầu nhìn thấy anh đang
xem ảnh trong túi của mình, trong lòng cô có linh cảm không hay.
Sắc mặt
Cố Nam cũng không tốt hơn Duyệt Tâm, bởi anh nhìn thấy trong ảnh có một người
mà anh lưu ý hơn – Viên Nhược Hồng.
Anh nằm
mơ cũng không ngờ anh ta và Duyệt Tâm đi Trương Gia Giới với nhau.
Cố Nam
không biết nhiều về Viên Nhược Hồng nhưng vì có liên quan đến Duyệt Tâm nên anh
khá để ý đến người này.
Lúc họ
học đại học, Viên Nhược Hồng đã là một người xuất sắc nổi tiếng trong lĩnh vực
IT ở Bắc Kinh, làm được vài vụ làm ăn lớn và kiếm được rất nhiều tiền.
Nghe
đồn Viên Nhược Hồng đã từng có quan hệ với Hà Duyệt Tâm, còn vì mối tình đó mà
hủy bỏ hôn ước với bạn gái cũ.
Lúc đó,
tin đồn này truyền khắp nơi.
Sau đó
vì sao hai người chi tay, Cố Nam không rõ.
Vì định
mệnh, đúng lúc đó Cố Nam gặp Duyệt Tâm.
Cô chưa
bao giờ nhắc tới Viên Nhược Hồng trước mặt anh, cô không nói nên anh cũng không
hỏi.
Anh lo
hỏi nhiều sẽ khiến cô sinh tâm bệnh, không ngờ, người này lại trở thành tâm
bệnh của anh.
Trước
đây Duyệt Tâm giống như một chiếc gai đâm vào lòng Cố Nam, chạm vào là đau,
nhưng anh cũng không thể nhổ ra.
Vì nếu
nhổ ra, có thể anh sẽ chết.
Bỗng
nhiên Duyệt Tâm và Viên Nhược Hồng gặp lại nhau, Cố Nam rất ngạc nhiên, ngạc
nhiên đến mức không có một chút chuẩn bị tâm lý nào.
Anh rất
sợ sự xuất hiện của con người đó, trong tình huống như thế này, Cố Nam bắt đầu
nói mà không suy nghĩ.
“Chẳng
trách em muốn đi Trương Gia Giới! Hóa ra em muốn đi cùng mối tình cũ và niềm
vui mới…Hai người bọn họ không để ý sao?” Cố Nam cười lạnh lùng nhìn những tấm
ảnh rồi tiếp tục nói: “Chỉ làm đồ chơi, có gì phải để ý, đúng không?”
“Cố
Nam…” Duyệt Tâm cảm thấy đau lòng.
“Hà
Duyệt Tâm, cô là đồ đàn bà dâm đãng, cô không xứng đáng được gọi tên tôi!”
Cố Nam
đã giận dữ đến mức mê muội đầu óc, anh vứt những tấm ảnh xuống đường rồi lái xe
bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến Duyệt Tâm lúc đó đang không khỏe.
Duyệt
Tâm bị bỏ rơi một mình giữa đường, cô nhìn xe cộ đi qua lại bỗng nhiên cảm thấy
hoang mang không biết phải làm gì, cũng không biết mình nên đi đâu.
Cô đã
sớm linh cảm được sự xuất hiện của Viên Nhược Hồng sớm muộn cũng mang đến phiền
phức cho cô, cô chỉ không ngờ lại nhanh đến thế.
Thời
tiết âm u lạ thường, cô cảm thấy lạnh đến mức run rẩy.
Túi của
cô để trên xe của Cố Nam, trên người không có tiền, cũng không có điện thoại,
muốn gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũng không được.
Duyệt
Tâm vô thức tiến về phía trước. Mỗi bước đi dường như khiến cô cảm thấy đau
đớn, lòng bàn chân phồng rộp, cô mệt đến mức muốn ngã nhưng vẫn không thể dừng
lại.
Giữa
biển người không nhìn thấy Cố Nam đâu, cô biết sẽ không ai có thể đến cứu cô.
Trong
lòng cô là cảm giác tuyệt vọng.
Đi bộ
nửa vòng Bắc Kinh, cuối cùng Duyệt Tâm cũng về đến nhà.
Cô
không có chìa khóa vào nhà, ấn chuông nhưng Cố Nam không mở, Duyệt Tâm dựa
người bên ngoài cửa chảy nước mắt.
Lúc
này, cô mong muốn biết bao tình cảm ấm áp của gia đình, hy vọng có người nào đó
an ủi và cổ vũ cô, cô mong đợi có một bờ vai để dựa dẫm, cần một người có thể
bảo vệ cô, bao dung cô…
Nhưng
không có người nào như thế, cô không có cách nào tìm được chỗ dựa mình muốn.
Sau đó,
chị quản lý nhà ở thấy vậy gọi điện cho Cố Nam: “Anh Cố, vợ anh không mang chìa
khóa, bây giờ cô ấy không khỏe…”
Chị ấy
chưa nói hết câu, Duyệt Tâm thấy mắt mình tối sầm lại rồi ngất xỉu. Cô vừa lạnh
vừa đói phải đi bộ xa như thế nên kiệt sức.
Chị
quản lý hét lên một tiếng rồi vội vàng gọi: “Cô Cố, cô Cố…” Đầu bên kia điện
thoại, Cố Nam giật mình, anh lạnh người nhận ra mình đã đối xử quá đáng với
Duyệt Tâm, có thể chuyện của cô với Viên Nhược Hồng không trầm trọng như anh
tưởng tượng.
Cố Nam
đến phòng quản lý nhà ở đưa Duyệt Tâm về, cho cô uống một ít nước muối loãng.
Duyệt
Tâm ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy cô hơi sốt, Cố Nam lấy khăn ướt đắp lên trán giúp
cô hạ nhiệt.
Thấy
Duyệt Tâm buồn, trong lòng Cố Nam cũng không thoải mái.
Anh tự
trách mình, hối hận vì đã bỏ rơi cô. Cả buổi tối, Cố Nam luôn nghĩ không biết
mình bị làm sao.
Lúc yêu
Duyệt Tâm, không phải anh đã hạ quyết tâm sao? Điều không nên hỏi sẽ không hỏi,
không nên tính toán sẽ bỏ qua, không phải vậy sao? Nhưng vì sao bây giờ anh
không làm được?
Anh
không muốn làm tổn thương Duyệt Tâm, cũng không muốn để bụng những gì đã xảy ra
trong quá khứ, anh chỉ muốn sống với hiện tại. Nhưng, bỗng nhiên ngay cả điều
này anh cũng không làm được…
Từ khi
kết hôn, việc gì Duyệt Tâm cũng nhường nhịn anh, việc gì cũng nghe anh, mọi
việc đều lấy anh làm trung tâm mà anh vẫn không hài lòng.
Duyệt
Tâm là một người phụ nữ tốt không thể xem thường, trong lòng anh luôn hiểu rõ
điều này nhưng bỗng nhiên anh lại không biết trân trọng.
Trong
lòng anh tự hỏi: Rốt cuộc mình bị làm sao?