Ngày
hôm sau đi làm, Hàn Hiên cho Duyệt Tâm xem ảnh đã chụp hôm đi du lịch.
“Đẹp
chứ? Tấm ảnh chụp chung này, ha ha Duyệt Tâm, chị nhắm mắt rồi.”
Duyệt
Tâm đang vội tiến độ làm CASE nên không có thời gian đùa với Hàn Hiên. Thỉnh
thoảng cô quay sang nhìn, ảnh chụp khá đẹp, đáng tiếc là những tấm ảnh cô cười
trước ống kính quá ít.
Xem
xong ảnh, Hàn Hiên nói: “Duyệt Tâm, em để ảnh của chị trên bàn làm việc nhé?”
Buổi
chiều, vì lý do công việc, Duyệt Tâm không thể không gặp Viên Nhược Hồng xin ý
kiến, cô cũng không thể tránh né việc giáp mặt anh mãi được.
Mặc dù
anh luôn giữ thái độ nho nhã lịch sự, lễ độ đúng mực với cô nhưng Duyệt Tâm vẫn
cảm thấy bối rối.
Đặc
biệt là lúc anh đột ngột hỏi: “Duyệt Tâm, cô sống có hạnh phúc không?”
Duyệt
Tâm tự lừa dối mình: “Rất hạnh phúc.”
Trong
lòng Viên Nhược Hồng hiện lên một dấu chấm hỏi, anh hít thở một hơi thật sâu
rồi nói: “Nhưng…”
Trong
thế giới của Duyệt Tâm, chữ “nhưng” không còn tồn tại nữa, cô vội vàng báo cáo
tình hình tiến độ công việc, hỏi ý kiến của anh về công việc của cô, xin chữ ký
vào các giấy tờ cần thiết rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi
Duyệt Tâm ra khỏi phòng, tim cô đập bất thường. Cô đứng dựa vào tường, bất giác
nghĩ: “Có lẽ, mình nên đổi viêc.”
Buổi
tối, Cố Nam không phải đi tiếp khách nên về nhà sớm.
Duyệt
Tâm nấu cơm xong, bày các món ra bàn, Cố Nam mới từ từ rời khỏi máy tính, rửa
tay ăn cơm.
Duyệt
Tâm thấy tâm trạng Cố Nam rất tốt, muốn bàn với anh chuyện sau Tết Nguyên đán
sẽ đổi một công việc mới.
Cố Nam
hơi ngạc nhiên: “Bây giờ không dễ tìm việc, em đang làm rất tốt, vì sao còn
muốn đổi việc?”
Đương
nhiên Duyệt Tâm không muốn nói là vì Viên Nhược Hồng, cô bèn tìm một lý do
khác: “Em muốn đổi việc khác tốt hơn để kiếm nhiều tiền hơn.”
“Bây
giờ em đã có mục tiêu gì chưa?” Cố Nam hỏi.
“Chưa
có. Em muốn xin nghỉ việc trước rồi từ từ tìm.”
Rõ
ràng, Cố Nam không thể chấp nhận suy nghĩ này của Duyệt Tâm, anh kiên quyết
không đồng tình với ý định của cô.
Cố Nam
muốn mua xe trong dịp Tết Nguyên đán, nếu Duyệt Tâm nghỉ viêc, thu nhập của họ
sẽ giảm đi, không thể tiếp tục duy trì cuộc sống, càng không dám nghĩ tới
chuyện mua xe.
Cố Nam
luôn băn khoăn với chuyện mua xe, trong tay anh đang có vài chục nghìn nhưng
vẫn chưa đủ.
Bố mẹ
anh vừa nhận được tiền phí bồi thường di chuyển nhà, hai người cũng không cần
tiêu nhiều khoản lớn nên anh muốn vay.
Anh nói
với mẹ muốn vay năm mươi nghìn, bà nói: “Các con mua xe lại vay tiền mẹ sao? Vợ
con đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi? Không hỏi nó trước?”
Cố Nam
thấy thái độ đó của mẹ liền nói: “Được rồi, nếu mẹ không cho vay con cũng không
mua nữa. Số tiền đó của Duyệt Tâm, con làm sao có thể mở miệng nhắc đến được?
Tiền lương của cô ấy ngoài việc lo chỉ tiêu ăn mặc trong nhà, còn phải cho
Duyệt Thanh chữa bệnh, có lẽ cũng tích cóp không được bao nhiêu. Cho dù con
muốn mua xe cũng không thể làm như thế.”
Cố Nam
vừa về, bà đã gọi điện cho Duyệt Tâm: “Cố Nam muốn mua xe, tiền lương của con
vẫn thường tự giữ, lần này con cũng nên giúp đỡ nó một chút chứ?”
Duyệt
Tâm cảm thấy khó xử, cô hầu như không có tiền. Nhưng trước lời nói thẳng thừng
đó của mẹ chồng, cô đành thuận theo: “Vâng, con sẽ nghĩ cách.”
Đợi đến
khi Cố Nam về nhà, Duyệt Tâm hỏi dự định mua xe của anh, cần khỏang bao nhiêu
tiền, còn thiếu bao nhiêu.
Cố Nam
hiểu ý của Duyệt Tâm, vội vàng nói: “Không có gì, dù sao cũng không cần mua xe
gấp, em đừng bận tâm.”
Duyệt
Tâm nhẩm tính giá trị các vật dụng cá nhân của cô cũng không được mười nghìn,
hơn nữa tháng này cô phải gửi cho bố mẹ hai nghin.
Chân
của Duyệt Thanh vẫn chưa cử động được, bố mẹ cũng cao tuổi rồi, không có thu
nhập nào khác, ba người chỉ sống dựa vào số tiền ít ỏi này của cô.
Duyệt
Tâm nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra một cách là vay tiền của Thẩm Vĩ Vĩ.
Duyệt
Tâm gọi điện cho Thẩm Vĩ Vĩ, Vĩ Vĩ vui mừng hét lên: “Duyệt Tâm, cuối cùng cậu
cũng nhớ đến mình!”
Duyệt
Tâm ngại không thể mở miệng hỏi vay tiền Vĩ Vĩ ngay từ đầu nên đành nói vài
chuỵên khác.
Sau đó,
Vĩ Vĩ nhắc: “Duyệt Tâm, Viên Nhược Hồng cũng đang ở Bắc Kinh, cậu vẫn chưa gặp
anh ấy phải không?”
Họ ở
cùng một công ty, sao có thể chưa gặp nhau? Duyệt Tâm thờ ơ đáp: “Gặp rồi.”
Vĩ Vĩ
yên lặng một lát rồi nói: “Nhiều năm đã qua, dường như anh ấy vẫn không thay
đổi.”
Cô ấy
nói như thế khiến Duyệt Tâm hiểu rằng thật ra Viên Nhược Hồng đã tìm gặp Vĩ Vĩ
trước, cô hỏi: “Vĩ Vĩ, cậu vẫn…”
Vĩ Vĩ
ngắt lời cô: “Mình phải làm chương trình, Duyệt Tâm, còn chuyện gì khác không?”
Thật ra
Duyệt Tâm không thể nói được thành lời hai chữ “vay tiền”, cô đành tắt điện
thoại.
Hơi
muộn, Vĩ Vĩ gọi lại cho cô hỏi: “Duyệt Tâm câu gọi điện cho mình không thể
không có chuyện gì. Nói đi, sao thế?”
Lúc này
Duyệt Tâm mới nhắc đến chuyện Cố Nam không đủ tiền mua xe.
“Chỉ có
điều này mà cậu ngại không nói với mình sao?” Vĩ Vĩ phê bình Duyệt Tâm có khó
khăn không nói cho cô ấy biết.
Hôm
sau, Vĩ Vĩ gửi vào tài khoản của Duyệt Tâm bốn mươi nghìn.
Cuối
tháng, Duyệt Tâm lấy hết tiền lương của mình và bốn mươi nghìn vay của Vĩ Vĩ
đưa cho Cố Nam.
“Đây là
năm mươi nghìn, cộng thêm số tiền tích cóp được của anh, có lẽ là đủ tiền mua
một chiếc xe vừa tiền rồi?”
Cố Nam
hơi ngạc nhiên: “Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Duyệt
Tâm cười khẽ: “Em tích cóp và vay một ít của Vĩ Vĩ.”
Cố Nam
cảm động trước tấm lòng của Duyệt Tâm: “Không phải anh đã nói là em không cần
bận tâm rồi sao?”
“Em là
vợ của anh, đương nhiên phải ủng hộ quyết định của anh! Hơn nữa mua xe rồi,
công việc của anh sẽ dễ dàng hơn, biết đâu ngày nào đó anh trở thành quản lý
của khu vực lớn, có thể nuôi em, không phải vậy sao?” Duyệt Tâm cười đáp.
Cố Nam
hôn Duyệt Tâm rồi vui vẻ nói: “Duyệt Tâm, anh yêu em chết mất.”
Cố Nam
mua xe, lần đầu tiên đưa Duyệt Tâm đi làm, anh thề thốt với cô: “Duyệt Tâm, đợi
đến khi anh trở thành quản lý của khu vực lớn, em không cần đi làm nữa.”
Duyệt
Tâm gật đầu, lúc này cô bỗng nhiên mong đợi lời đề nghị đó.
Sau khi
Cố Nam có xe, anh tiếp khách nhiều hơn trước đây, mặc dù Duyệt Tâm để ý đến
điều này nhưng cô không nói.
Bố mẹ
chồng thấy con trai có xe nên cũng đưa ra nhiều yêu cầu hơn, tuần nào cũng gọi
Cố Nam về nhà.
Duyệt
Tâm chiều theo ý của Cố Nam, nếu anh muốn về nhà cô cũng không ngăn cản. Cô chỉ
mượn cớ thường xuyên phải làm thêm giờ để có thể ít về nhà bố mẹ chồng lần nào
hay lần đó.
Cố Nam
không vui bảo cô: “Em không về, bố mẹ anh nghĩ em có thành ý với họ!”
Vì thế,
thỉnh thoảng Duyệt Tâm cũng cố gắng về đó.
Thứ
bảy, Cố Nam lại đề nghị về nhà bố mẹ.
Duyệt
Tâm mua hoa quả đến, mẹ chồng chê táo đó quá cứng, bà không nhai được.
Cố Nam
sốt ruột nhắc mẹ: “Mẹ không ăn được thì để bố ăn!”
Lúc đó
bà mới không nói gì nữa.
Cả nhà
tập trung trong phòng khách xem phim, bỗng nhiên Duyệt Tâm nhớ ra buổi chiều Vĩ
Vĩ gọi điện thông báo thứ bảy chương trình được quay ngoài trời, cô ấy nhắc Duyệt
Tâm không được bỏ qua chương trình tường thuật trực tiếp.
Hết
chương trình thời sự, đài trung ương chiếu quảng cáo. Duyệt Tâm thấy cũng đến
giờ liền đổi kênh xem chương trình của Vĩ Vĩ.
Ai ngờ,
mẹ chồng không vui, lập tức cầm điều khiển từ xa chỉnh về kênh cũ: “Xem cũng
phải có ý, đổi kênh nào? Có còn coi ai ra gì không?”
Duyệt
Tâm biết cô đã làm mẹ chồng không vui, vội nói: “Con có người bạn thực hiện
chương trình chiếu kênh đó tối nay, cô ấy có ý gọi điện mời con xem.”
Bố
chồng nói xen ngang: “Thế sao? Vậy phải xem mới được.”
Nhưng
mẹ chồng không nghe, giữ điều khiển không đưa cho Duyệt Tâm.
Duyệt
Tâm không còn cách nào khác, bối rối cười: “Con không xem cũng được, có thể
tuần sau sẽ phát lại.”
Sau khi
ra khỏi nhà bố mẹ Cố Nam, tâm trạng của Duyệt Tâm rất buồn.
Cố Nam
thở dài rồi nói: “Không phải chỉ là một chương trình truyền hình thôi sao, hà
cớ gì em phải để ý như thế?”
Duyệt
Tâm muốn nói cô không chỉ để ý đến tiết mục mà quan trọng hơn là thái độ của Cố
Nam.
Mỗi lần
có những xung đột nhỏ với mẹ chồng, Cố Nam luôn trách móc cô trước, điều này
khiến cô cảm thấy mình là người ngoài trong gia đình anh.