Duyệt
Tâm bị say xe, đặc biệt là trong những xe đóng kín và bật điều hòa như thế này.
Xe chưa
đi được bao lâu, cô đã bắt đầu thấy khó chịu, không dễ dàng gì mới chịu đựng
đến được sân bay. Vừa xuống xe Duyệt Tâm đã lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn
tháo, nôn đến khi dạ dày trống rỗng mà vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Lúc ra
khỏi nhà vệ sinh, rõ ràng sức khỏe của cô đã vô cùng suy sụp.
Một cốc
nước ngọt nóng được đưa lại, nhìn thấy bàn tay trắng trẻo với những ngón thon
dài, Duyệt Tâm hơi do dự.
“Uống
một chút đi, say xe mà bị nôn rất khó chịu.” Giọng của Viên Nhược Hồng vẫn trầm
trầm và quyến rũ như thế.
Duyệt Tâm
yên lặng cầm lấy cốc nước ngọt, khẽ nhấp một ngụm, là loại nước ca cao nóng mà
cô vẫn thích.
Cô uống
thêm vài ngụm rồi định đưa cốc cho Viên Nhược Hồng.
Chợt
nhớ ra mình đã uống rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không cần nữa nên cô thu tay lại.
Hàn
Hiên và mấy thanh niên trẻ khác trong nhóm kéo hành lý của cô bước lại.
Hàn
Hiên lo lắng hỏi: “Chị Duyệt Tâm, chị thế nào rồi? Bọn em mải chơi bài, quên
mất chị bị say xe.”
“Không
sao.” Duyệt Tâm lắc đầu nhìn Hàn Hiên cười tỏ vẻ cảm ơn.
Cậu ấy
luôn rất tốt với cô, giống Duyệt Thanh hồi nhỏ luôn tin tưởng và chăm sóc cô,
điều này, khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào.
Trước
khi lên máy bay, Viên Nhược Hồng đưa cho Duyệt Tâm vài viên thuốc chống say, cô
uống xong bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Mặc dù
Hàn Hiên ngồi bên cạnh nói chuyện liên tục với cô nhưng cô vẫn cảm thấy mơ màng
rồi ngủ thiếp đi.
Viên
Nhược Hồng ngồi sau ghế của Duyệt Tâm đọc báo, nghĩ đến người phụ nữ đang ngồi
trước mặt mình, anh rất hài lòng.
Cho dù
anh không nhìn thấy mặt cô nhưng nghĩ đến việc cô đang ở trong phạm vi kiểm
soát của mình, anh cảm thấy yên tâm.
Nữ tiếp
viên hàng không đi đi lại lại trong khoang máy bay, lần nào cũng liếc nhìn Viên
Nhược Hồng.
Anh có
dáng vẻ của một người đàn ông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, thân hình cân đối,
sắc mặt hồng hào, động tác nho nhã, có phong thái của một quý ông, thoạt nhìn
ai cũng biết anh là một người thành công. Mặc dù Hàn Hiên cũng rất đẹp trai
tuấn tú, nhưng phong thái còn kém xa anh.
Nữ tiếp
viên hàng không mượn cớ rót thêm nước ngọt, liếc mắt đưa tình với anh, Viên
Nhược Hồng không động sắc mặt, chuyện thế này anh đã gặp nhiều rồi.
Bên
cạnh Viên Nhược Hồng có không ít người đẹp muốn ngã vào lòng anh, nhưng anh
không có một chút cảm hứng nào với họ.
Năm
ngoái ở Singapore, một cô gái có nhan sắc và tính cách tốt khiến anh động lòng,
anh ngỡ mình đã tìm được một người phụ nữ tâm đầu ý hợp và chuẩn bị thành thân.
Nhưng cô gái đó không thể kiên trì đến cùng, chỉ vì một sợi dây đá quý mà to
tiếng với anh.
Viên
Nhược Hồng không thiếu tiền, anh chỉ cảm thấy một người phụ nữ thích vàng bạc
đá quý không được thanh cao nên quyết định chia tay cô ấy.
Anh
không thể quên được người con gái tặng anh chiếc bật lửa vào ngày sinh nhật của
anh giữa mùa đông chỉ vì anh đã giúp cô một việc rất nhỏ.
Anh
không thể quên nụ cười của cô trong gió mùa lạnh lẽo, cô không cần anh cho
tiền, cô kiên quyết không cầm tiền của người khác vì đó là nguyên tắc của cô.
Anh
cũng không thể quên, cô gái này đã chân thành nói với anh, tình yêu không phân
biệt giàu nghèo, không phân biệt đắt rẻ…
Viên
Nhược Hồng đã từng nghĩ rằng, cả đời này anh không thể tìm lại được người con
gái khiến anh cảm động ấy nữa.
Nhưng
trong một lần vô tình hợp tác cùng công ty của bác mình, anh nhìn thấy tên cô
trên bảng thiết kế và cũng nghe được một số tin tức về cô.
Dường
như anh không thể kìm nén được tâm trạng xúc động của mình, vì thế, khi bác anh
bị bệnh, anh chủ động đề nghị được làm thay.
Gặp lại
cô, cho dù chỉ là nhìn thấy cô cũng có thể khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi
máy bay hạ cánh xuống mặt đất, Duyệt Tâm vẫn còn cảm thấy mơ màng, Hàn Hiên rất
tự nhiên cầm lấy tay cô.
“Duyệt
Tâm, chị đừng đi lung tung, người đông sẽ lạc đấy.”
Cô khẽ
rụt tay lại, kéo áo của Hàn Hiên nói: “Như thế này sẽ không lạc được.”
Đến
khách sạn Duyệt Tâm và Trương Vân Vân được xếp ở chung một phòng.
Buổi
tối, Trương Vân Vân dùng điện thoại ở khách sạn nấu cháo buôn chuyện với chồng
đến hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc
Duyệt Tâm tắm xong định đi ngủ, cô ấy mới dừng lại, hỏi Duyệt Tâm có muốn dùng
điện thoại không.
Duyệt
Tâm không biết lúc này Cố Nam đang làm gì liền gọi về điện thoại bàn.
Thấy mẹ
chồng nghe điện thoại, Duyệt Tâm buột miệng hỏi: “Sao mẹ lại đến nhà con?”
Bởi
thấy lạ nên hỏi, cô không hề có ý gì khác nhưng lại khiến cho mẹ chồng không
vui: “Con giỏi thật, quẳng nhà cửa ở đây rồi phủi mông đi, Cố Nam biết làm thế
nào? Cũng phải có người chăm sóc chứ. Mẹ không đến, ai đến? Mẹ giao con trai mẹ
cho con, đây là lỗi của mẹ sao?”
Mẹ
chồng không ngừng than thở, Duyệt Tâm nghe không sao lọt tai được liền cúp điện
thoại, cô không có cách nào chịu đựng được giọng điệu và thái độ đó của mẹ
chồng cô.
Một lát
lau, lấy lại bình tĩnh, cô gọi vào số di động của Cố Nam.
Giọng
Cố Nam lạnh lùng vang lên, không có một chút tình cảm nào: “Em đã nói gì với
mẹ? Bà tức giận quá nên đang khóc rồi!”
Duyệt
Tâm không biết giải thích như thế nào, cô không nói gì cả vì đâu đến lượt cô
được nói.
Cố Nam
luôn biết giữa Duyệt Tâm và mẹ có thành kiến, nhưng lúc Duyệt Tâm gọi cho anh,
mẹ đang có mặt ở đó nên anh không biết nói gì, đành nhắc nhở cô vài câu.
Trong
tiềm thức anh cảm thấy Duyệt Tâm gần gũi anh hơn mẹ, có những lúc con người là
như vậy, làm nhiều việc không hay với người gần gũi mình mà không cảm thấy có
gì quá đáng.
“Hà
Duyệt Tâm, đợi em về chúng ta sẽ tính sổ!” Cố Nam thốt lên một câu chốt hạ.
Về sẽ
tính sổ? Duyệt Tâm đang hy vọng sẽ nghe được những lời tâm sự tình cảm của Cố
Nam, nghe thấy anh nói thế, bỗng nhiên cô cảm thấy mình giống như một quả bóng
da bị xì hơi.
Ngày
hôm sau đi ngắm cảnh, Duyệt Tâm rất mất tinh thần.
Hàn
Hiên và mấy thanh niên tìm mọi cách chọc cô, lúc gọi cô: “Duyệt Tâm, mau đến
chụp ảnh”, lúc gọi: “Duyệt Tâm, ở đây có cảnh lạ”. Duyệt Tâm bị họ lôi kéo chụp
không ít ảnh.
Một lúc
sau Viên Nhược Hồng cũng tham gia, anh bước đến trước mặt Duyệt Tâm nói: “Cô
Hà, ở công ty tôi rất ngưỡng mộ công việc của cô, nhân cơ hội này, có thể mời
cô chụp ảnh chung không?”
Trước
mặt mọi người ở công ty, tổng giám đốc gọi cô là cô Hà, còn lịch sự mời cô chụp
ảnh chung, điều này không có gì quá đáng. Duyệt Tâm không nghĩ được lý do gì để
từ chối, gật đầu một cách bị động, chụp chung với Viên Nhược Hồng một kiểu ảnh.
Hàn
Hiên thấy họ chụp ảnh chung, cũng nài nỉ: “Duyệt Tâm, chị cũng phải chụp chung
với em một kiểu.”
Duyệt
Tâm luôn coi Hàn Hiên như em trai trong nhà. Vì hoàn cảnh gia đình không có
điều kiện nên cô và Duyệt Thanh từ nhỏ đến lớn không có một bức ảnh chụp chung
nào. Nghĩ đến điều đáng tiếc đó, Duyệt Tâm chủ động kéo tay Hàn Hiên, rồi khoác
tay lên vai cậu, nhờ đồng nghiệp chụp một kiểu ảnh.
Ngày
thứ ba, Viên Nhược Hồng có việc bận nên về trước.
Trước
khi đi, anh nói với Duyệt Tâm: “Hy vọng sau khi tôi đi, cô có thể đi chơi vui
vẻ hơn. Đến đây du lịch không phải là mơ ước của cô sao?”
Mặt
Duyệt Tâm hơi buồn, chào tạm biệt anh một cách rất trịnh trọng.
Nếu có
thế, cô hy vọng không bao giờ gặp lại anh.
Những
ngày tiếp theo, không có tổng giám đốc nên mọi người rất thoải mái, có thể tự
do đi chơi.
Duyệt
Tâm đến cửa hàng bán đồ đặc sản, mua cho Cố Nam rất nhiều đặc sản của địa
phương, anh đã nói nhờ cô mua để đem đi tặng.
Hàn
Hiên cười cô: “Sao chị mua nhiều đồ thế? Không phải là ở Bắc Kinh không có.”
Duyệt
Tâm nói với giọng thản nhiên: “Có thì cũng không giống hệt nhau.”
Đi chơi
mấy ngày, trừ khi Duyệt Tâm gọi điện cho Cố Nam, anh không hề gọi cho cô. Ngay
cả Trương Vân Vân ở cùng phòng với cô cũng cảm thấy kỳ lạ: “Duyệt Tâm, ông xã
nhà chị yên tâm để chị đi chơi thật đấy.”
Duyệt
Tâm cười, tiếp tục giải thích hộ Cố Nam: “Công việc của anh ấy rất bận nên
không để ý được nhiều việc.”
Thật
ra, công việc của Cố Nam bận thế sao? Tuần này anh chỉ đi làm hai ngày thứ hai
và thứ ba, thời gian khác anh đều nghỉ phép, không có việc gì làm thì đến quán
rượu.
Duyệt
Tâm không ở nhà nên rất vắng vẻ, Cố Nam không muốn ở nhà mà không có Duyệt Tâm,
sợ không có việc gì làm lại nhớ cô.
Từ khi
kết hôn tới giờ, Duyệt Tâm rất ít khi xa nhà, Cố Nam vẫn chưa quen với việc hai
người đột ngột xa nhau tới từng đó ngày.
Cố Nam
uống rượu nhưng không nhiều. Có một cô gái đi ngang qua, trông rất giống Lưu
Bảo, bạn học thời trung học phổ thông của anh.
Anh gọi
thử một tiếng, quả nhiên cô gái đó quay lại nhìn anh.
“Trời
ơi, đây không phải là Cố Nam sao?”
Cố Nam
thấy cô đúng là Lưu Bảo liền hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Lưu Bảo
chỉ tay lên bục diễn rồi chỉ vào trang phục khoa trương của mình trả lời: “Mình
là người hát chính ở quán rượu này.”
“Ồ, cậu
vẫn làm ca sĩ sao?”
Cố Nam
nhớ thời trung học phổ thông, Lưu Bảo tụ tập cùng một nhóm thành lập ban nhạc,
giọng hát của cô không tồi, đáng tiếc là thành tích học tập không tốt.
“Ca sĩ
gì, chỉ là kiếm miếng ăn thôi!” Ưu điểm duy nhất của Lưu Bảo là thực sự cầu
thị. Cô nói với nhân viên phục vụ của quầy rượu: “Đây là Cố Nam, bạn học thời
trung học của tôi, hôm nay tôi mời anh ấy, tính tiền của anh ấy vào sổ của
tôi!”
Cố Nam
vội vàng ngăn lại: “Sao có thể làm như thế?”
“Bạn
học cũ, cậu không định giữ thể diện cho Lưu Bảo tôi sao?” Lưu Bảo ở những nơi
như thế này nhiều nên tự nhiên có vẻ khoáng đạt giang hồ, “Cậu uống đi, mình
vẫn còn phải biểu diễn, nói chuyện sau nhé!”
Lưu Bảo
cười rồi chào anh, trên người cô vương lại mùi hương nước hoa rất thơm.
Cố Nam
rất quen với mùi hương này, đó là nước hoa chanel, được rất nhiều phụ nữ nước
ngoài ưa dùng.
Anh
cũng gợi ý Duyệt Tâm dùng nước hoa nhưng Duyệt Tâm không muốn tốn tiền, cô nói
thẳng: “Đắt quá, xa xỉ.”
Duyệt
Tâm là một phụ nữ giản dị và bảo thủ, cô trang điểm rất nhã nhặn, không phô
trương, không bắt mắt nhưng luôn khiến người khác nhận ra sự xinh đẹp của cô
rồi thầm tiếc cô có thể trang điểm cho mình xinh đẹp hơn.
Trên
người Duyệt Tâm cũng có mùi hương, nhưng đó là mùi sữa tắm rất phổ biến, dường
như không ngửi thấy được, nhàn nhạt và không nồng nhiệt.
Cố Nam
nhấp một ngụm rượu, không kìm nén được ý nghĩ, có lẽ chính vì thế mà Duyệt Tâm
không giống những người phụ nữ khác.
Nghĩ
đến vợ, trong lòng Cố Nam không thể không cảm thấy vui vẻ.
Từ khi
Duyệt Tâm đi du lịch cùng các đồng nghiệp ở công ty, ngày nào anh cũng tính
thời gian. Dường như trong lòng anh có một tập bài đếm ngược thời gian, mỗi tối
đều thầm nhớ tên của Duyệt Tâm và lật ra phía sau một tấm.
Anh
tiếc là không thể nhanh chóng lật đến giây cuối cùng, như vậy anh có thể ôm lấy
cô, làm việc mà người đàn ông muốn nhất trên ghế sô pha ở phòng khách.
Về Bắc
Kinh, Duyệt Tâm không gọi điện báo cho Cố Nam, gần một tuần không liên lạc, cô
cảm thấy anh không cần nghênh đón cô trở về.
Xuống
xe buýt của sân bay, Duyệt Tâm kéo đống hành lý đã nặng gấp đôi của mình đứng
tần ngần ở bên đường. Nhiều người bắt xe quá, cô đợi mãi không có taxi nên cảm
thấy hơi chán nản.
Người
nhà của Hàn Hiên đến đón, cậu nhìn thấy cô liền hét to: “Duyệt Tâm, chị có tiện
đường đi cùng không?”
Đi chơi
vài ngày Duyệt Tâm thân thiết với Hàn Hiên hơn nên cô không từ chối lòng tốt
của cậu nữa.
Nhà của
Hàn Hiên chỉ xa hơn nhà của Duyệt Tâm vài bến xe nên rất thuận đường. Duyệt Tâm
rất thoải mái, ngồi lên xe một lúc bắt đầu ngủ gà gật.
Nhiệt
độ ở Bắc Kinh thấp hơn Trương Gia Giới rất nhiều. Hàn Hiên thấy cô ngủ, sợ cô
bị lạnh nên lấy áo khoác của mình khoác cho cô.
Đưa
Duyệt Tâm về đến khu nhà ở, Hàn Hiên xuống xe giúp cô mang hành lý rồi hỏi: “Có
cần em giúp chị mang hành lý lên nhà không?”
“Không
cần, đã làm phiền cậu nhiều rồi!” Duyệt Tâm mỉm cười lắc đầu, nhận ra mình vẫn
còn khoác áo khoác của cậu, vội vàng cởi ra trả rồi chân thành cảm ơn: “Cảm
ơn!”
Vẫy tay
chào Hàn Hiên, Duyệt Tâm quay người bước về nhà.
Cô nhận
ra Cố Nam đang đứng đợi ở trước cửa tòa nhà.
Người
đàn ông vừa đưa Duyệt Tâm về là ai? Anh ta giúp Duyệt Tâm mang hành lý, cô ấy
còn mặc áo khoác của anh ta, có vẻ như quan hệ của hai người không bình thường.
Cố Nam thấy khó chịu trong lòng nên giọng nói cũng không vui: “Người đó là ai?”
“Ồ, em
không biết anh ở nhà. Vừa rồi…đồng nghiệp ở công ty đưa em về…” Duyệt Tâm cẩn
thận giải thích.
Cố Nam
cầm va li hành lý của cô, không nói gì mà đi thẳng lên nhà, anh đi rất nhanh.
Duyệt
Tâm cầm túi, vội vàng đi theo phía sau.
Về đến
nhà, Cố Nam đặt hành lý của Duyệt Tâm trên nền nhà rồi lên mạng.
Duyệt
Tâm khát và mệt, vừa thu dọn đống lon bia rỗng mà Cố Nam uống vừa hỏi: “Ở nhà
có nước lọc không?”
Trong
lòng Cố Nam đang buồn bực vì người vừa đưa Duyệt Tâm về nhà, không chỉ buồn bực
mà còn nổi giận nên không nói gì.
Duyệt
Tâm biết mình đã làm điều gì đó khiến Cố Nam không vui nên không nói gì nữa. Cô
yên lặng thu dọn đồ đạc rồi đun một ấm nước.
Cô rất
mệt, nước chưa sôi cô đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.
Nhìn
thấy gò má hơi hóp lại của Duyệt Tâm, Cố Nam không khỏi cảm thấy đau lòng, sau
khi đi chơi một chuyến, cô gầy đi rất nhiều.
Duyệt
Tâm ngủ rất say, Cố Nam không nỡ đánh thức cô liền lấy chăn đắp cho cô.