Duyệt
Tâm vỗ nhẹ lên ngực muốn làm cho tim mình đập chậm lại, mặt cô nóng bừng như
lửa đốt, đầu óc rối tung.
Cô quên
mất vì sao mình phải trốn chạy, cô chỉ nhớ câu nói đó của Viên Nhược Hồng:
“Duyệt Tâm, hãy cho anh một cơ hội!”
Suýt
chút nữa cô đã lao vào lòng anh.
Nhưng
cũng đúng vào lúc đó, họ vẫn không thể đến với nhau, vào giây cuối cùng, cô
quay người bỏ chạy.
Chuông
điện thoại không ngừng vang lên, hai lần trước cô đều không nghe. Tiếng chuông
vang lên như không có ý định dừng lại, cô không biết ai muộn như thế này mà
chưa ngủ, có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho cô, cô cầm lên nhìn thấy hiện tên
của Cố Nam.
Cô
chuyển điện thoại sang chế độ rung rồi nhét vào túi xách.
Có lẽ
cô nên thay số điện thoại.
Vĩ Vĩ
vẫn chưa ngủ, một mình ngồi trong phòng khách nghe nhạc, thấy Duyệt Tâm về mới
vươn vai nói: “Cứ nghĩ là các cậu phải ăn đến tận sáng tinh mơ.”
Duyệt
Tâm cười với vẻ xin lỗi rồi giải thích: “Có vài người đi với nhau, mình ngại
nên không về trước.”
Vĩ Vĩ
gật đầu, nhìn điện thoại rồi nói: “Cố Nam nhà cậu gọi điện không dưới mười cuộc
rồi, anh ấy hỏi vì sao cậu vẫn chưa về?”
Duyệt
Tâm chau mày, buồn bã nói: “Anh ấy tìm mình có chuyện gì không?”
Vĩ Vĩ
bĩu môi: “Không phải là kẻ thù, hà tất phải làm ầm ĩ lên như thế?”
Vi vậy,
lúc chuông điện thoại vang lên một lần nữa, Duyệt Tâm nghe máy.
Cuối
cùng Duyệt Tâm cũng nổi giận với Cố Nam, cô nôn nóng nói: “Cố Nam, chúng ta đã
ly hôn rồi, anh có thể để em sống yên ổn, đừng gọi điện cho em nữa được không?”
Cố Nam
im lặng một lát rồi tự cười mình: “Anh lo cho em suốt buổi tối, nghĩ em…”
“Nghĩ
em làm sao? Cho dù em thế nào cũng không liên quan đến anh, chúng ta đã ly hôn
rồi!” Cô nói rất rõ ràng, giọng điệu lạnh lùng.
Câu nói
này khiến cho Cố Nam tức giận: “Anh nghĩ em ở cùng người đàn ông có chút tiền
thối tha đó, quên mất bổn phận của mình!”
Trái
tim Duyệt Tâm trở nên lạnh lẽo, những chuyện cũ hiện lên trong ký ức của cô, cô
chất vấn Cố Nam: “Bổn phận của em là gì? Anh cảm thấy như anh bây giờ tốt lắm
sao?”
Cố Nam
nghĩ hồi lâu, anh cảm thấy giằng co với vợ cũ không có gì hay, anh nên từ bỏ,
chúc cô có được hạnh phúc mới. Nhưng anh không làm được.
Duyệt
Tâm là người anh ngủ mơ cũng thấy hình ảnh cô, là người hằng ngày anh nhớ đến
là thấy buồn. Anh sợ nếu anh biến mất trong cuộc sống của cô, cô sẽ quên anh.
Vì thế Cố Nam muốn thường xuyên nhắc cô anh vẫn còn tồn tại và nhớ đến cô.
Cố Nam
không ngờ Duyệt Tâm cũng có thể nổi giận với anh.
Cố Nam
không ngờ, chịu đựng cơn tức giận của người khác lại khó chịu, buồn bã và không
dễ dàng đến thế.
Trước
đây, lúc hai người ở bên nhau, đều là anh nổi giận, cô nhẫn nhịn, Duyệt Tâm
luôn giống như mặt nước hồ trong suốt, không hề gợn sóng.
Bây
giờ, trong một hoàn cảnh khác, anh mới hiểu, hóa ra, chỉ có yêu sâu sắc một
người mới có thể khiêm nhường như thế.
Nếu
trách thì chỉ có thể trách anh hiểu điều này quá muộn.
Mấy
ngày nay, Duyệt Tâm bận làm việc nên không quan tâm đến các chủ đề nóng hổi
trong công ty, nghe người khác đồn thổi: có một cô gái trong doanh nghiệp Hồng
Kông để ý tới Hàn Hiên nên thường đến công ty.
Cô gái
trẻ ăn mặc thời trang, yểu điệu đứng ngoài cửa phòng làm việc của họ, nói bằng
tiếng phổ thông của Hồng Kông gọi Hàn Hiên khiến mọi người không nín được cười.
Hàn
Hiên bị mọi người cười, cậu ngại ngùng đỏ mặt mời cô gái sang phòng nghỉ, lúc
về không quên giải thích: “Chỉ là một người bạn mà thôi, không quen với Bắc
Kinh nên muốn em làm hướng dẫn viên.”
Duyệt
Tâm đề nghị: “Thế thì đi đi, thời gian làm thêm giờ lần trước coi như nghỉ bù
là được.”
Hàn
Hiên chăm chú nhìn Duyệt Tâm hỏi: “Chị để em đi thật sao?”
Duyệt
Tâm có ý tốt, trêu cậu: “Đương nhiên để cậu đi, nếu không sẽ làm lỡ việc cả đời
của cậu, mọi người trong phòng mình sẽ đắc tội lớn với cậu!”
Thật ra
cô không có ý gì khác nhưng lại khiến Hàn Hiên không vui, cậu nghiêm mặt nói:
“Em biết chị có lòng tốt, chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu biết nữa!”
Phản
ứng thái quá của Hàn Hiên khiến Duyệt Tâm hơi tủi thân. Cô nghĩ cho cậu, cậu
không những không hiểu còn nghiêm mặt phản đối cô. Cô cắn môi không nói gì, cầm
tập tài liệu đi tìm thư ký Vu.
Nhìn
theo bóng dáng nhỏ bé mỏng manh của cô, Hàn Hiên cảm thấy lòng thắt lại, cậu
thầm chửi mình một câu.
Từ lúc
đi với Duyệt Tâm đến công ty của Cố Nam lần trước, bỗng nhiên Viên Nhược Hồng
thay đổi cách làm việc, tất cả công việc liên lạc đều giao cho thư ký Vu, Duyệt
Tâm chỉ phụ trách làm kế hoạch.
Có vài
lần, Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm đến bàn chuyện hợp tác, nhưng cô không hề xuất
hiện. Điều này khiến anh hụt hẫng, anh khéo léo hỏi thư ký Vu: “Sao Duyệt Tâm
không đến?”
Thư ký
Vu trả lời: “Cô ấy không phụ trách trực tiếp công việc đàm phán của dự án này.”
Cố Nam
biết Duyệt Tâm không muốn có bất kỳ sự ràng buộc nào với anh. Đương nhiên anh
cũng biết, Viên Nhược Hồng đóng một vai trò quan trọng trong chuyện này.
Lúc đầu
anh hận người đàn ông đó chững chạc hơn anh, bây giờ anh lại hận chính mình,
chính anh đã đem hạnh phúc của mình trao vào tay người khác.
Duyệt
Tâm, anh rất nhớ cô.
Trong
nhà vệ sinh, Cố Nam châm một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc để giảm cảm giác
ức chế của mình.
Công
việc nặng nề mặc dù tạm thời giúp anh không nhớ đến Duyệt Tâm nhưng vô thức
trong đầu anh vẫn hiện lên hình ảnh của cô mà không thể nắm bắt khiến anh cảm
thấy lòng mình dường như đang có một ngọn cỏ luôn chao đảo trước gió.
Cấp
trên của anh đến, nhìn thấy dáng vẻ suy tư của anh, thân mật hỏi: “Gần đây, có
phải áp lực công việc quá lớn không?”
Cố Nam
lắc đầu nói: “Tôi vẫn ổn.”
Ông vỗ
vai anh khích lệ: “Chàng trai, chịu khó làm việc, có tiền đồ!”
Cố Nam
nghe thấy câu nói này, vứt nửa điếu thuốc còn lại, tiếp tục về văn phòng vùi
đầu vào công việc.
Lưu Bảo
lâu rồi không gặp Cố Nam, mỗi lần gọi điện cho anh, anh không nói là làm thêm
giờ thì nói là không có thời gian, cô lo lắng bên tìm đến công ty của anh.
Cố Nam
dụi mắt mệt mỏi, hỏi Lưu Bảo: “Sao cô lại tìm được đến đây?”
Lưu Bảo
tủi thân nhìn anh, long lanh nước mắt nhưng giọng nói vẫn rất mạch lạc: “Tôi
không thể đến đây sao?”
Cố Nam
không nói gì nữa, chỉ có thể để công việc lại, lấy áo khoác rồi kéo Lưu Bảo ra
ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Nét mặt
khổ sở của Lưu Bảo cuối cùng cũng nở một nụ cười, cô nghĩ một lát rồi hỏi Cố
Nam: “Anh có thể mời tôi đi ăn canh cay không?”
Lúc này
nụ cười của cô rất rạng rỡ và trong sáng, trong giây phút đó, Cố Nam dường như
đang nhìn thấy hình ảnh của Duyệt Tâm.
Lúc mới
đi làm anh không có tiền. Hết giờ làm, anh hẹn gặp Duyệt Tâm trên đường về. Anh
muốn mời nên hỏi Duyệt Tâm muốn ăn gì? Lúc đó, Duyệt Tâm cũng hạnh phúc như
vậy, cô cười để lộ hai lúm đồng tiền, trả lời rất nhanh: “Muốn ăn canh cay!”
Vậy là hai người cùng nhau bước đến nhà hàng, ngồi ở ghế ngoài trời, uống bia
và ăn rất ngon lành…
Dòng ký
ức của Cố Nam bị Lưu Bảo chen ngang, cô yểu điệu hỏi dồn: “Rốt cuộc có được
không?”
“À,
được…được!” Cố Nam lắp bắp nói.
Cố Nam
nghĩ, đi đường xa như thế để ăn món canh cay có ở bất kỳ chỗ nào, thật ra cũng
chỉ vì muốn biết nhà hàng đó có còn không.
Ngồi
trong xe Cố Nam, Lưu Bảo liên tục nhấn mạnh: “Thật sự không cần đến nơi mà anh
nói, tôi chỉ muốn bảo anh đưa đi ăn ở hàng vỉa hè mà thôi. Có anh, đi ăn ở đâu
cũng giống nhau.”
Cố Nam
không nói gì, anh vừa mở cửa xe vừa cầu nguyện, hy vọng nhà hàng đó vẫn còn.
Nơi đó
đã từng chứng kiến những giây phút vui vẻ của anh và Duyệt Tâm, nếu không còn
nữa, anh có thể sẽ nghi ngờ, anh đã từng có Duyệt Tâm, đã từng có tình yêu và
hạnh phúc thật không?