Cố Nam
ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhà bố mẹ, chân đặt lên bàn uống nước,
trên tay vẫn cầm điếu thuốc lá đã hút chỉ còn một phần ba, buồn chán nhìn lên
màn hình ti vi.
Gần
đây, anh không biết làm gì để giết thời gian dài dằng dặc sau khi hết giờ làm
việc.
Lưu Bảo
vài lần gọi điện cho anh mời anh đi ăn cơm nhưng anh mềm mỏng từ chối.
Ở bên
Lưu Bảo một thời gian dài, anh càng cảm thấy mình cô đơn hơn. Cảm giác này
khiến anh không ngừng nhớ đến Duyệt Tâm, trong lòng anh trống rỗng không có
cách nào để bù đắp.
Bố anh
pha một cốc trà, ngồi xuống cạnh anh rồi hỏi: “Vừa rồi Vệ Đông có tìm con không?”
Cố Nam
lắc đầu. Bây giờ anh không muốn nói gì, đặc biệt là với người nhà.
Bố anh
thở dài, từ từ uống một ngụm trà rồi không nói gì nữa, yên lặng ngồi bên cạnh
xem ti vi cùng con trai.
Thật ra
tâm hồn Cố Nam đang trôi đi đâu đó. Trên ti vi đang có chương trình quảng cáo,
anh giả vờ xem nhưng không có gì lọt vào mắt anh.
Đến
quảng cáo xe hơi mới thu hút được sự chú ý của anh. Trong quảng cáo, cô gái có
khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất giống Duyệt Tâm, tóc dài duyên dáng, vui vẻ
ngồi trong xe. Không biết từ lúc nào, anh tưởng tượng ra cảnh cô đang ngồi
trong xe của anh, cười một cách hài lòng…
Anh
không tự chủ được gọi khẽ: “Duyệt Tâm!”
Bố anh
ngồi bên cạnh nghe không rõ liền hỏi: “Gì thế?”
Cố Nam
không kìm nén được cảm giác buồn bã, cúi đầu che giấu: “Không có gì!” Trong lúc
bối rối anh cầm cốc trà của bố uống một ngụm to, “Trà gì mà thơm thế?”
Bố anh
thấy hành động bất thường của anh rồi thở dài, nói với giọng già nua: “Long
Tỉnh, là trà lần trước Duyệt Tâm mua đến.”
Hai chữ
“Duyệt Tâm” trở thành một tấm lưới vô hình trong lòng Cố Nam, anh bị nhốt chặt
trong đó, không còn nơi nào để chạy trốn.
Lúc Cố
Nam gọi điện cho Duyệt Tâm, cô đang cùng Viên Nhược Hồng đợi người đến thảo
luận kế hoạch quảng cáo cho Hằng Trí.
Nghe
thấy giọng nói của Cố Nam, Duyệt Tâm rất ngạc nhiên rồi quay sang nói với Viên
Nhược Hồng: “Xin lỗi, tổng giám đốc Viên, tôi ra ngoài nghe điện thoại một
lát.”
Viên
Nhược Hồng làm động tác tay ra hiệu đồng ý, Duyệt Tâm cảm thấy nhẹ người.
Trong
điện thoại, nghe thấy Duyệt Tâm nói chuyện với Viên Nhược Hồng, Cố Nam cảm thấy
khó chịu trong lòng, anh hỏi Duyệt Tâm: “Muộn rồi sao em chưa về nhà?”
Duyệt
Tâm kiên nhẫn giải thích cô đang làm thêm giờ, nói xong mới cảm thấy mình nói
thừa, cô tự cười mình: “Những chuyện này không cần anh phải bận tâm.”
Cố Nam
nói chuyện lung tung, mặc dù mấy lần Duyệt Tâm hỏi anh tìm cô có việc gì nhưng
Cố Nam vẫn hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Duyệt
Tâm không quen như vậy nên nói: “Xin lỗi anh, em rất bận”, rồi muốn tắt điện
thoại.
Đúng
lúc đó, đột nhiên Cố Nam nói một câu: “Duyệt Tâm, anh nhớ em.” Giọng nói trầm
trầm như thể anh đang nói với chính mình.
Cố Nam
không bao giờ nghĩ có một ngày anh nói như vậy với Duyệt Tâm.
Anh
luôn rất ngại bộc lộ tình cảm với cô, cho dù chỉ là một ánh mắt, một hành động,
anh đều cố gắng che giấu.
Anh yêu
Duyệt Tâm, tình yêu của anh luôn để trong lòng, không để cho ai nhận thấy, thậm
chí ngay cả chính bản thân anh. Nhưng bây giờ, anh đem tình cảm của mình đặt
trước mặt hai người.
Cố Nam
cảm thấy khổ sở vì câu nói của mình, anh không ngừng hít thở thật sâu nhưng anh
cũng vui mừng vì rốt cuộc anh đã có thể nói ra.
Từ
trước đến giờ, anh không giỏi biểu đạt trước mặt Duyệt Tâm, điều đó biến thành
một nút thắt không thể mở giữa hai người.
Duyệt
Tâm cầm điện thoại mà không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ sững sờ đứng ở hành
lang, nhìn lên ánh đèn trên tường đang chiếu lên người cô tạo thành chiếc bóng
nhỏ bé và yếu ớt.
Hơi thở
của Cố Nam trở nên gấp gáp, trong lòng anh không ngừng gọi tên Duyệt Tâm.
Duyệt Tâm
cắn môi, cảm thấy dạ dày mình đang tiết ra vị đắng ngắt, cô khẽ thở dài kết
thúc cuộc đối thoại vô nghĩa. Mặc dù chỉ cần dùng ngón tay ấn nút tắt trên điện
thoại nhưng dường như cô phải dùng sức lực của toàn bộ cơ thế. Cô mệt mỏi dựa
vào góc tường, ôm chặt lấy người mình, để mặc nước mắt chảy xuống.
Không
biết từ lúc nào, Viên Nhược Hồng đã đứng ở bên cạnh cô.
Qua làn
nước mắt, Duyệt Tâm dường như cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm và chăm chú của
anh.
Cô kìm
chế tâm trạng đau thương của mình, đứng thẳng người rồi nói: “Tôi xin lỗi vì đã
làm lỡ mất thời gian của mọi người.”
Viên
Nhược Hồng lắc đầu, đưa cho cô một cốc trà nóng: “Đang vào giờ nghỉ.”
Duyệt
Tâm cầm cốc, bước từng bước vào phòng họp, cô biết, Viên Nhược Hồng đang nhìn
theo cô.
Xong việc
đã hơn mười giờ.
Có
người kêu đói muốn đi ăn đêm, Duyệt Tâm thấy muộn quá rồi nên kiên quyết về
nhà. Viên Nhược Hồng không nói gì, thư ký Vu không đồng ý, khuyên Duyệt Tâm:
“Ít khi tổng giám đốc Viên mời, không đi là không giữ thể diện.”
Duyệt
Tâm ngại không nói gì nữa, đành gọi điện cho Vĩ Vĩ thông báo cô sẽ về muộn.
Ăn đêm
ở Tiêu Tương Uyển, Duyệt Tâm cảm thấy không muốn ăn, thẫn thờ nhìn các món trên
bàn ăn.
Thư ký
Vu liên tục gắp thức ăn cho cô, “Nào, Duyệt Tâm, canh này rất ngon…Nếm thử món sò
nướng đi.”
Viên
Nhược Hồng nhìn đĩa của cô rồi lặng lẽ bỏ sò nướng đi, anh biết cô không thích
ăn sò.
Trước
đây lúc ăn cơm cùng anh, anh thấy cô bỏ hết sò trong thức ăn ra. Anh nghĩ một
cô gái như Duyệt Tâm sẽ không kén chọn, anh hỏi cô vì sao cô làm như thế, cô
nói cô bị dị ứng với đồ ăn này.
Anh vẫn
nghĩ anh sẽ quên một chi tiết nhỏ nhặt như thế, nhưng bây giờ anh nhận ra,
những điều đó đã in đậm trong ký ức của anh.
Thư ký
Vu vẫn nhớ Viên Nhược Hồng đang bị cảm sốt, lúc ăn, anh chọn các món ăn nhẹ gắp
vào đĩa cho Viên Nhược Hồng.
Nhưng
anh thấy nhạt miệng, muốn ăn thứ gì đó đậm đà hơn.
Thư ký
Vu giống một quản gia, lúc thì bảo anh món này không được ăn, lúc lại bảo anh
đồ ăn cay không có lợi cho sức khỏe, ăn nhiều sẽ bị nóng.
Viên
Nhược Hồng kiên quyết bỏ đũa xuống, giận dỗi như một đứa trẻ, không chịu ăn gì
nữa.
Thư ký
Vu quay sang khổ sở cười với Duyệt Tâm: “Cô xem, vẫn còn không chịu nghe lời
khuyên.”
Duyệt
Tâm khẽ mím môi không nói gì, cô không động sắc mặt gắp rau vào đĩa cho Viên
Nhược Hồng.
Viên
Nhược Hồng nhìn đồ ăn rồi nhìn Duyệt Tâm, hừ một tiếng rồi nói với cô: “Cô ăn
nhiều hơn một chút, đừng bận tâm đến chuyện khác.”
Ăn xong
mọi người chào tạm biệt nhau rồi ra về.
Viên
Nhược Hồng cũng đường với Duyệt Tâm nên có lý do chính đáng mời cô đi cùng.
Duyệt
Tâm muốn từ chối nhưng thấy thái độ chân thành của Viên Nhược Hồng, lời nói
chưa kịp thốt ra đã dừng lại.
Thư ký
Vu đứng bên cạnh nói: “Duyệt Tâm, cô đi xe của tổng giám đốc Viên an toàn hơn.”
Nếu cô vẫn kiên quyết từ chối sẽ không hay.
Duyệt
Tâm đã biết trước hai người sẽ bối rối khi ở cạnh nhau, trên đường, cô ngồi
trên xe của anh, giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Viên
Nhược Hồng rất vui, anh liên tục hỏi cô vài vấn đề liên quan đến công việc.
Với chủ
đề này, Duyệt Tâm không thể trốn tránh nên nói chuyện cùng anh.
Chỗ
Duyệt Tâm và Vĩ Vĩ ở cách bãi đỗ xe khá xa, đèn đường rất tối, lúc Duyệt Tâm
xuống xe, Viên Nhược Hồng đề nghị đưa cô lên nhà.
Duyệt
Tâm xua tay nói: “Đưa tôi về đã làm phiền anh lắm rồi, tôi không muốn để anh
mệt hơn nữa.”
Viên
Nhược Hồng không để ý đến lời nói của cô, kiên quyết bước xuống xe.
Gió đêm
thổi rất lạnh, Duyệt Tâm ôm hai vai muốn làm cho mình ấm hơn một chút.
Viên
Nhược Hồng cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
Có lẽ
anh tạo cho cô cảm giác gượng ép nên Duyệt Tâm bất giác lùi lại phía sau.
Nhưng
Viên Nhược Hồng không để cô có cơ hội đó, anh giữ lấy bàn tay mềm mại của cô,
nói với một giọng vô cùng dịu dàng: “Duyệt Tâm, hãy cho anh một cơ hội!”