Dọn dẹp xong, nhìn Lan khóa cửa quán, Nhiên, Phong và Vũ cùng đi về chung cư, tất cả im lặng, đường phố vắng hoe, lạnh đến tê dại, bóng 3 người in dưới nền đất. Nhiên đi giữa, nhưng cô gà gật mãi. Cô say, mà khi say cô chẳng ăn nói lung tung, cô chỉ buồn ngủ.
Vũ dặn cô về cẩn thận, nếu vào nhà thấy ma thấy trộm cứ gọi hắn, vì tất cả đã trao đổi số điện thoại với nhau rồi đó. Nhiên cũng chỉ gục gặc đầu ậm ừ.
Nhưng Nhiên chẳng nhớ gì nữa, hôm sau cô tỉnh dậy đã là 1h chiều. Cô đau đầu, khát nước, và đói. Không biết 2 tên kia thì sao, chắc vẫn phải đi học, đi làm chứ. Còn cô, cô thấy mê man. Đời thật lạ, hình như mọi thứ không bao giờ tròn trịa.
Chiều 30 cô mới về nhà, về với gia đình. Tuần trước Tết cô đã về dọn dẹp trước rồi, nắm nay, cô không muốn ở nhà, cô chỉ định về tối 30, ở nhà mùng 1, và mùng 2 đi. Không biết tại sao nữa, cô nói dối năm nay cô đi du lịch với bạn rồi, mặc dù lên Hà Nội cô cũng chỉ ở một mình thôi. Nhiên không biết tại sao nữa, nhưng cô sợ những cuộc gặp gỡ, những cuộc họp gia đình, với những câu hỏi, với những áp lực, với những cần phải thế này, cần phải thế kia. Nhiên không biết nữa, có phải cô đã luôn trốn tránh cuộc sống ấy, quá khứ ấy, thế giới ấy?
Cô chỉ có thể tồn tại một mình được thôi ư?
Càng những ngày gần tết, càng nhìn mọi người quây quần bên nhau, những nụ cười, những màu sắc rực rỡ, trái tim Nhiên lại thắt lại. Nhiên thực sự mệt mỏi, mắt cô díu lại, cô chỉ muốn ngồi thần ra, không làm gì, không nghĩ gì, nhưng những cảm xúc vẫn nhói lên, thi thoảng lại gõ cộc cộc lên trái tim bé nhỏ của cô như muốn trồi ra ngoài, bao trùm tất cả con người cô vậy.
Ăn bữa sáng kiêm bữa trưa muộn xong, Nhiên bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Chắc chiều 30 thì đường cũng không còn đông nữa rồi, xe cộ chắc không chen chúc nữa. Nhiên tính tối nay sẽ đi mua bánh kẹo, hoa quả thắp hương, như đây cũng là một căn nhà của cô vậy.
Ngày mai cô sẽ về nhà rồi....