Nếu Yêu Em Là Ý Trời

Chương 2: Chương 2




Cuối cùng thì thời gian và trí nhớ cũng ăn khớp. Thời điểm này nhiều năm về trước, Trần Uyển Chi gọi điện thoại cho hắn nói em gái mình sinh bệnh, muốn xin nghỉ phép. Là một người chị cả có hiểu biết, cùng cha mẹ không hợp nhau, cũng giống hắn ở chỗ từ nhỏ phải sống trong một gia đình đổ vỡ, không thể phủ nhận, hắn từng đối với Trần Uyển Chi có nhiều thương tiếc cùng thông cảm.

Trần Uyển Chi gọi đến quả thật là để xin phép. Trong điện thoại giọng cô khàn khàn nói em gái sinh bệnh, muốn xin nghỉ nửa ngày.

Tô Dần Chính nhìn Chu Thương Thương đang uống sữa, giờ phút này hẳn cô cái gì cũng không biết bởi vì quá tin tưởng hắn.

“Tôi cho cô ba ngày nghỉ. Ba ngày sau đến văn phòng tôi!”

Tô Dần Chính trở lại bàn ăn, Chu Thương Thương ngẩng đầu hỏi hắn: “Chuyện gì?”

Tô Dần Chính: “Trong nhà cô ấy có việc, gọi điện đến xin nghỉ phép.”

Chu Thương Thương gật đầu, cảm khái một câu: “Trần Uyển Chi sống thực không dễ dàng gì, công ty anh có thể thuê được cô ấy, đúng là tha hồ kiếm tiền nhá.”

Tô Dần Chính đem mứt quả phết lên bánh mì, đưa cho Chu Thương Thương: “Cái gì mà kiếm với không kiếm, ăn nhanh lên, lát nữa anh đưa em đến trường.”

Chu Thương Thương mở to hai mắt: “Tô Dần Chính, em thật sự cảm thấy anh có vấn đề rồi đó, bản thân anh không phải đến công ty sao?”

“Hôm nay không vội” Tô Dần Chính cúi đầu.

Tô Dần Chính đưa Chu Thương Thương đến trường, sau đó vẫn là đến công ty một chuyến, kết quả vừa bước đến cửa văn phòng đã đụng phải Trần Uyển Chi đang vội vàng chạy tới.

“Sếp” Trần Uyển Chi cùng hắn chào hỏi.

Tô Dần Chính nhìn Trần Uyển Chi. Quần jean bạc thếch, áo sơ mi trắng học sinh, bộ dáng hiện tại cùng sau này khác nhau nhiều lắm, Tô Dần Chính có điểm nhận không ra. Ánh mắt hắn làm cho Trần Uyển Chi hơi hơi co quắp, Trần Uyển Chi ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích: “Trong công ty có việc còn chưa làm xong, tôi hơi lo.”

Tô Dần Chính trầm mặc.

Trần Uyển Chi lại mở miệng: “Em gái tôi bên kia đã không có việc gì rồi. Cám ơn sếp đã cho ba ngày nghỉ, có điều hiện tại không cần rồi…”

Tô Dần Chính thản nhiên “Ừ” một tiếng, lướt qua Trần Uyển Chi.

Một lần nữa ngồi trong văn phòng cũ, tâm tình Tô Dần Chính vẫn chưa hết phập phồng, lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại Nokia, bàn phím ấn thủ công làm cho hắn có chút không quen, mở album ra, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Chu Thương Thương.

Tô Dần Chính lật xem từng tấm, nét tươi cười trên mặt ngày càng sâu.



Chu Thương Thương không thể tưởng tượng được giữa trưa tan học lại có thể nhìn thấy Tô Dần Chính đứng bên ngoài cửa lớp. Cô bèn nghiêng đầu đánh giá hắn một lượt: “Dần Chính, nói thật đi, có phải công ty xảy ra vấn đề gì hay không?”

“Không có” Tô Dần Chính dắt tay Chu Thương Thương “Chỉ là nhớ em.”

Chu Thương Thương giả bộ thản nhiên đi trước, song khóe miệng không nhịn được vẫn nhếch lên.

Căn tin trường học náo nhiệt, Chu Thương Thương đưa cho Tô Dần Chính cái khay để hắn đi lấy đồ ăn. Thời điểm Chu Thương Thương ngồi trên chiếc ghế tựa màu lam chờ Tô Dần Chính thì tiếng điện thoại vang lên.

Lúc Tô Dần Chính lấy đủ đồ ăn trở lại, Chu Thương Thương đang nghe điện thoại, chốc chốc lại cười khẽ hai tiếng: “Đúng ha, tôi quên mất tuần tới là sinh nhật của con vịt… Tôi cùng Dần Chính nhất định sẽ tới…”

Tô Dần Chính đưa đồ ăn cho Chu Thương Thương, không kiềm chế được khẩn trương cùng bất an hỏi một câu: “Ai gọi đến?”

“Thập Nhất,” Chu Thương Thương múc một muỗng cơm, thuận miệng trả lời.

Tô Dần Chính giật mình, đem đồ uống cùng ống hút đưa cho Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương đem ống hút bỏ vào trong chai, hút một ngụm, có chút không vừa lòng oán giận: “Sao lại chẳng lạnh gì thế này?”

Tô Dần Chính: “Chú ý sức khỏe.”

Chu Thương Thương “a” một tiếng, lúc ăn cơm thỉnh thoảng còn gắp một ít thức ăn bổ dưỡng vào bát của Tô Dần Chính: “Này.”

Tô Dần Chính nhai từng miếng giống như đang ăn vào hạnh phúc.

Trước kia hắn như thế nào lại không biết quý trọng đây, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Chu Thương Thương, trong lòng có một loại cảm xúc gọi là thỏa mãn lấp đầy.



Có đôi khi hạnh phúc tới rất đột ngột sẽ làm người ta trở tay không kịp. Tô Dần Chính nghĩ lại quãng thời gian một ngày vừa qua, vẫn cảm thấy mình đang ở trong mộng tuy rằng thanh âm Chu Thương Thương tắm rửa vẫn vang lên ngay bên cạnh nghe rào rào

Mở TV lên, những tin tức trên màn hình đều là tin tức của nhiều năm trước, chuyển tới kênh kinh tế, trên đó đang nói về động thái mới nhất của Tô thị. Hắn hôm nay ở công ty đại khái lật xem tình huống phát triển mới nhất của Tô thị, chính là năm nay, hắn và Trần Uyển Chi ngày đêm tăng ca làm thêm giờ, Tô thị đích xác lấy được công trạng rất tốt, sau đó khẩu vị hắn càng lúc càng lớn, hận không thể bỗng chốc đi đến điểm cao nhất.

“Dần Chính, lấy giúp em cái kia.” Tiếng nước trong toilet dừng lại, truyền đến là tiếng Chu Thương Thương kêu to

Tô Dần Chính từ sofa đứng dậy, đi đến cửa toilet, hỏi một câu: “Cái kia là cái gì…?”

Cửa toilet mở ra, Chu Thương Thương vươn đầu, khuôn mặt đỏ bừng chống lại ánh mắt hắn: “Chính là cái kia a!”

Tô Dần Chính giật mình, lúc này mới phản ứng, quay trở lại phòng ngủ tìm quần lót cho Chu Thương Thương, hô hấp nhanh hơn, hai má phiếm hồng, tay chân luống cuống, nhưng là thế nào cũng tìm không thấy, càng tìm không thấy lại càng nóng vội, càng nóng vội thì hô hấp lại càng gấp gáp…

Cho đến khi phía sau truyền tới thanh âm bất đắc dĩ của Chu Thương Thương: “Ở tầng thứ 3 ấy…”

Tô Dần Chính xoay lưng lại. Chu Thương Thương trên người quấn một chiếc khăn tắm màu trắng đang đứng trước mặt hắn. Cô hai tay ôm ngực, lại bắt đầu đánh giá. Tô Dần Chính chột dạ, né tránh ánh mắt của Chu Thương Thương.

Đại khái qua năm giây, Chu Thương Thương làm một cái tiểu ** thủ thế, chỉ vào trán Tô Dần Chính : “Nói thật đi, anh đem Tô Dần Chính của tôi giấu đi đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.